Chương : 18
Nhan Sắc Sắc nhướng mày, duyên? Là bởi vì có duyên nên nàng mới ở bên người đàn ông này? Nếu như duyên hết, mọi chuyện coi như xong? Tựa như một giấc mộng?
Sở Dạ nhìn ra vẻ mặt nàng đột ngột thay đổi, hỏi, "Sao vậy?"
"Không. . . . . . Không sao!" Ánh mắt trốn tránh, vô tình chạm mắt Sở Dạ, dường như muốn hỏi, "Dạ ―― nếu, em nói là nếu. . . . . . Nếu một ngày em sẽ biến mất khỏi nơi đây. . . . . . Nếu không thấy em anh sẽ làm sao?"
Nhan Sắc Sắc đột nhiên bất an. Dù sao, nàng cũng không phải là người ở triều đại này. Còn Sở Dạ, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được Nhan Sắc Sắc là người ở ngàn năm sau, xuyên không đến sống ở thời đại này. Đương nhiên nếu hắn thật sự tin, vậy khi nàng rời đi hắn sẽ thế nào?
"Nàng sẽ không biến mất !" Câu nói máy móc, ngay cả Nhan Sắc Sắc cũng hoảng sợ. Sở Dạ vuốt tóc nàng, sủng nịnh nói: "Ngốc, nàng làm sao có thể không duyên cớ mà biến mất? Nàng là một người còn sống, có hình hài, không thể nói biến mất thì sẽ biến mất ! Hơn nữa. . . . . . Nàng không giống như mưa, nói đến là đến nói đi là đi, cho dù mưa đi thì vẫn lưu lại dấu vết !"
Nhan Sắc Sắc biết hắn cơ bản là không hiểu, cười khổ, "Quên đi, thiếp không đi thì cũng không phải!"
Sau đó, nhảy cẫng một cái, đi tiếp.
Sở Dạ nhìn bóng dáng nàng như vô tâm nhảy nhót, yên lặng đi sau nàng, nhưng ánh mắt không rời khỏi bóng dáng phía trước.
. . . . . .
"Vương gia, Vương phi, hai người đã trở lại!" Thành Nhân và Thủy Bích nhìn thấy Nhan Sắc Sắc và Sở Dạ bình an trở về, nhẹ nhàng thở ra.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Nhan Sắc Sắc nháy mắt.
"Không có việc gì, sao có thể có chuyện gì chứ! Chỉ vì cả đêm không thấy bóng dáng tiểu thư và cô gia, còn tưởng rằng. . . . . . Phì phì phì! Trở về là tốt rồi!" Thành Nhân nếu không phải vì e ngại Sở Dạ, nhất định sẽ nhảy cẫng lên.
"Ừ, Thủy Bích mang ít nước ấm đến đây, ta nghĩ Vương phi cũng mệt mỏi rồi, pha nước ấm để nàng tắm cho khoẻ."
Sở Dạ dường như không định truy cứu chuyện Nhan Sắc Sắc mang bảo bối đầy một phòng của hắn đi bán.
"Còn nữa. . . . . . Trước cửa có một chiếc xe ngựa, phía trên có mấy thứ linh tinh, để vào chỗ nào xa xa đi! Thủy Bích đến nhà kho, tìm mấy món đồ ngọc lên đây, phòng ngừa Vương phi không vui lại phải vất vả chạy đông chạy tây đi bán!"
Dứt lời, mặt Nhan Sắc Sắc bốc cháy.
Sở Dạ nhìn ra vẻ mặt nàng đột ngột thay đổi, hỏi, "Sao vậy?"
"Không. . . . . . Không sao!" Ánh mắt trốn tránh, vô tình chạm mắt Sở Dạ, dường như muốn hỏi, "Dạ ―― nếu, em nói là nếu. . . . . . Nếu một ngày em sẽ biến mất khỏi nơi đây. . . . . . Nếu không thấy em anh sẽ làm sao?"
Nhan Sắc Sắc đột nhiên bất an. Dù sao, nàng cũng không phải là người ở triều đại này. Còn Sở Dạ, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được Nhan Sắc Sắc là người ở ngàn năm sau, xuyên không đến sống ở thời đại này. Đương nhiên nếu hắn thật sự tin, vậy khi nàng rời đi hắn sẽ thế nào?
"Nàng sẽ không biến mất !" Câu nói máy móc, ngay cả Nhan Sắc Sắc cũng hoảng sợ. Sở Dạ vuốt tóc nàng, sủng nịnh nói: "Ngốc, nàng làm sao có thể không duyên cớ mà biến mất? Nàng là một người còn sống, có hình hài, không thể nói biến mất thì sẽ biến mất ! Hơn nữa. . . . . . Nàng không giống như mưa, nói đến là đến nói đi là đi, cho dù mưa đi thì vẫn lưu lại dấu vết !"
Nhan Sắc Sắc biết hắn cơ bản là không hiểu, cười khổ, "Quên đi, thiếp không đi thì cũng không phải!"
Sau đó, nhảy cẫng một cái, đi tiếp.
Sở Dạ nhìn bóng dáng nàng như vô tâm nhảy nhót, yên lặng đi sau nàng, nhưng ánh mắt không rời khỏi bóng dáng phía trước.
. . . . . .
"Vương gia, Vương phi, hai người đã trở lại!" Thành Nhân và Thủy Bích nhìn thấy Nhan Sắc Sắc và Sở Dạ bình an trở về, nhẹ nhàng thở ra.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Nhan Sắc Sắc nháy mắt.
"Không có việc gì, sao có thể có chuyện gì chứ! Chỉ vì cả đêm không thấy bóng dáng tiểu thư và cô gia, còn tưởng rằng. . . . . . Phì phì phì! Trở về là tốt rồi!" Thành Nhân nếu không phải vì e ngại Sở Dạ, nhất định sẽ nhảy cẫng lên.
"Ừ, Thủy Bích mang ít nước ấm đến đây, ta nghĩ Vương phi cũng mệt mỏi rồi, pha nước ấm để nàng tắm cho khoẻ."
Sở Dạ dường như không định truy cứu chuyện Nhan Sắc Sắc mang bảo bối đầy một phòng của hắn đi bán.
"Còn nữa. . . . . . Trước cửa có một chiếc xe ngựa, phía trên có mấy thứ linh tinh, để vào chỗ nào xa xa đi! Thủy Bích đến nhà kho, tìm mấy món đồ ngọc lên đây, phòng ngừa Vương phi không vui lại phải vất vả chạy đông chạy tây đi bán!"
Dứt lời, mặt Nhan Sắc Sắc bốc cháy.