Chương : 19
Sau khi tắm xong, Nhan Sắc Sắc ngẩn người đứng bên giường, bên ngoài, mưa nhỏ tí tách, như có như không, mùi hoa thoang thoảng khắp bốn phía, trong viện cũng đã ướt sũng. Nàng cảm thấy mí mắt chỉ muốn khép lại, trong chốc lát Thủy Bích từ ngoài ào vào phòng.
"Khởi bẩm Vương phi, Vương quản gia Nhan phủ muốn gặp tiểu thư, có vẻ rất khẩn cấp, không biết xảy ra chuyện gì." Thủy Bích làm việc đúng mực nên chỉ nói những gì cần nói, nguyên văn lời Vương quản gia chính là: Nhị phu nhân tự ải[42]. Điểm ấy cô sẽ không bẩm báo.
Nếu bẩm báo, Nhan Sắc Sắc nhất định sẽ không đi, nếu không đi, người ngoài sẽ nói là Vương gia không hiểu chuyện.
"Gặp chuyện không may? Nhan phủ có thể xảy ra chuyện gì? Cha ta tham ô? Hay Nhị phu nhân hồng hạnh vượt tường ?" Mùa này đúng là thích hợp để trèo tường! Đầu xuân rồi!
"Á. . . . . . Vương phi. . . . . ."
"Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư, không hay rồi, Nhị phu nhân tự ải!" Thành Nhân vội vàng chạy vào.
Thủy Bích nhìn lướt qua Thành Nhân, không nói gì.
"Tự ải?" Nhan Sắc Sắc thất thần, bỗng nhiên tự ải? Không phải mọi việc vẫn tốt đó sao?
"Chuyện này Thành Nhân cũng không biết, nhưng vừa nãy đụng phải Vương quản gia, ông ấy nói thế." Thành Nhân nhìn thấy lông mày Nhan Sắc Sắc nhíu vào, còn tưởng mình vừa nói sai cái gì.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
"Không sao!" Nhan Sắc Sắc cảm thấy chuyện này quá mức đột ngột. "Vương gia có ở phủ không?" Nhan Sắc Sắc đột nhiên muốn tìm Sở Dạ bàn bạc.
"Vương gia vào cung, sợ là không thể về ngay." Thủy Bích trả lời.
"Vậy được rồi, ta và Thành Nhân đi trước, nếu Vương gia về thì nói với người một tiếng." Nhan Sắc Sắc lập tức chuẩn bị rồi quay về Nhan phủ.
. . . . . .
Nhan phủ trở nên quá tiêu điều, trên sân, những chiếc lá khô không được quét dọn, mưa dầm càng làm toà nhà thêm âm trầm, trên cửa treo hai chiếc đèn lồng, quấn thêm vải trắng, ngay cả thị vệ cũng mặc áo bào trắng, nét mặt toát ra vẻ bi thương.
"Tôn đại nhân, mời trở về đi, lão gia không muốn tiếp khách!"
"Ai! Lão Nhan thời trẻ đã chịu tang thê, đến già lại phải gánh thêm một cái tang thê nữa..."
Thị vệ kia không nói gì.
"Đại tiểu thư vào đi thôi! Lão gia chờ người lâu rồi!"
"Khởi bẩm Vương phi, Vương quản gia Nhan phủ muốn gặp tiểu thư, có vẻ rất khẩn cấp, không biết xảy ra chuyện gì." Thủy Bích làm việc đúng mực nên chỉ nói những gì cần nói, nguyên văn lời Vương quản gia chính là: Nhị phu nhân tự ải[42]. Điểm ấy cô sẽ không bẩm báo.
Nếu bẩm báo, Nhan Sắc Sắc nhất định sẽ không đi, nếu không đi, người ngoài sẽ nói là Vương gia không hiểu chuyện.
"Gặp chuyện không may? Nhan phủ có thể xảy ra chuyện gì? Cha ta tham ô? Hay Nhị phu nhân hồng hạnh vượt tường ?" Mùa này đúng là thích hợp để trèo tường! Đầu xuân rồi!
"Á. . . . . . Vương phi. . . . . ."
"Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư, không hay rồi, Nhị phu nhân tự ải!" Thành Nhân vội vàng chạy vào.
Thủy Bích nhìn lướt qua Thành Nhân, không nói gì.
"Tự ải?" Nhan Sắc Sắc thất thần, bỗng nhiên tự ải? Không phải mọi việc vẫn tốt đó sao?
"Chuyện này Thành Nhân cũng không biết, nhưng vừa nãy đụng phải Vương quản gia, ông ấy nói thế." Thành Nhân nhìn thấy lông mày Nhan Sắc Sắc nhíu vào, còn tưởng mình vừa nói sai cái gì.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
"Không sao!" Nhan Sắc Sắc cảm thấy chuyện này quá mức đột ngột. "Vương gia có ở phủ không?" Nhan Sắc Sắc đột nhiên muốn tìm Sở Dạ bàn bạc.
"Vương gia vào cung, sợ là không thể về ngay." Thủy Bích trả lời.
"Vậy được rồi, ta và Thành Nhân đi trước, nếu Vương gia về thì nói với người một tiếng." Nhan Sắc Sắc lập tức chuẩn bị rồi quay về Nhan phủ.
. . . . . .
Nhan phủ trở nên quá tiêu điều, trên sân, những chiếc lá khô không được quét dọn, mưa dầm càng làm toà nhà thêm âm trầm, trên cửa treo hai chiếc đèn lồng, quấn thêm vải trắng, ngay cả thị vệ cũng mặc áo bào trắng, nét mặt toát ra vẻ bi thương.
"Tôn đại nhân, mời trở về đi, lão gia không muốn tiếp khách!"
"Ai! Lão Nhan thời trẻ đã chịu tang thê, đến già lại phải gánh thêm một cái tang thê nữa..."
Thị vệ kia không nói gì.
"Đại tiểu thư vào đi thôi! Lão gia chờ người lâu rồi!"