Chương 22: Rượu nồng tâm sự
"- Hạ nhân không dám, bẩm Vương gia…! "
Dật Hiên không ngờ vương gia lại kích động đến vậy.
‘’- Bổn Vương tự có cách an bài, ngươi lui ra đi! "
Hắn ta ném kiếm xuống sàn, xoay người đi đến bên bậu cửa sổ. Mắt nhìn lên những vì sao trên trời, tâm trạng của hắn rối bời, đầy ưu phiền:
" -Mẫu Phi!! nhi thần phải làm sao mới thích hợp đây??? "
Hắn ta thầm thì, giọng đượm buồn.
Phải chi mẫu Phi vẫn còn đây, người sẽ giúp ta gỡ những mắc nối trong lòng.
Đêm hôm sau, như lời hẹn nàng đến đúng địa chỉ điểm mà bà cụ đã nói. Nhưng không chỉ có bà lão ở đó, mà còn có cả gần chục người nữa. Cứ nghĩ rằng nàng đã quá ngây thơ, mà giờ đã lọt lưới mai phục rồi.Ai ngờ cả đám người vừa trông thấy nàng liền cúi xuống hành lễ:
" - Tham kiến giáo chủ đại nhân!!".
"- Các người!!! Mau đứng dậy đi, ta không phải giáo chủ của các người đâu’’.
Thấy một màn cung kính như vậy, nàng có chút ngại ngùng.
“- Đại nhân, người chính là giáo chủ mà vị pháp sư kia đã nói tới.”
Một nữ tử lên tiếng.
" - Pháp sư gì chứ? Các ngươi nhận lầm người rồi".
Nàng cố gắng giãy bày.
Bà lão kia giờ mới bắt đầu nói:
“- Đại nhân, hơn hai mươi năm trước, khi triều đình ra quân lệnh tiêu diệt Đại nữ thần giáo, một pháp sư đã nói rằng, chỉ khi người có ấn kí ngọn lửa trên trán xuất hiện. Nữ nhân đó sẽ vực lại giáo hội, là giáo chủ của Đại nữ thần giáo. Chúng ta là những người sống sót được sau tận diệt sư môn vẫn luôn đi tìm kiếm người.”
Nàng nghe đến ấn kí hình ngọn lửa, mới nhớ đến khi nàng gặp bọn sát thủ Hoằng Hoa, thi triển tuyệt học Thần nữ hoả long, đã xuất hiện ấn kí này. Lẽ nào nàng thật sự sẽ là người kế nhiệm của Đại Nữ thần giáo???
"- Đại nhân! Mong người nhanh chóng nắm quyền, đưa Đại nữ thần giáo ta trở lại như xưa! ".
Một người khác lại lên tiếng.
“- Đúng vậy! Người mau hồi vị!!!”
"- Chúng ta cần có người dẫn dắt! Đại nhân, đại nhân!!!
Cả đám người bắt đầu huyên náo. Nàng đưa tay lên miệng làm hiệu im lặng, đám người cùng im bặt theo mà không nhốn nháo nữa.
Nàng bắt đầu đắn đo suy nghĩ, ta đến nơi này có lẽ đã là định mệnh rồi, có những thứ ta không muốn làm nhưng phải làm, đó chính là trách nhiệm. Nhưng coi bộ nếu ta trở thành giáo chủ thì cũng không thiệt hại. Ta có thể lập ra một đế chế của riêng ta. Trên môi nàng nở một nụ cười.
"- Được rồi!!! Mọi người ở đây nếu đã đề bạt ta, ta không thể từ chối. Ta sẽ cố gắng gây dựng lại giáo hội, đem giáo hội của chúng ta ra ánh sáng. Tất cả đều phải phục tùng mệnh lệnh của ta, làm phản đều phải xử chết! "
Giọng nàng đanh thép, vô cùng mạnh mẽ khiến ai nghe cũng thuần phục.
Cả đám người liền nghe lệnh quỳ rạp trước mặt nàng:
" - Giáo chủ đại nhân hồi vị!
Đại nữ thần giáo khuynh đảo thiên hạ!!!
Tiếng hô hào như rền vang, khí thế hừng hực, Đại nữ thần giáo sớm phục vị rồi.
Nàng cũng không dám ở lại lâu mà vội trở về. Tai mắt khắp nơi, vì vậy nàng phải thật cẩn thận. Nếu để hoàng thượng biết được nàng chính là giáo chủ của Đại nữ thần giáo, thì sẽ trảm liền.
Nàng vừa về, thì đụng phải thần vương ở đại sảnh.
"- Nàng đã đi đâu? Hắn dò xét nhìn nàng.
"- Ta chỉ ra ngoài hiên ngắm trăng mà thôi, Vương gia chưa ngủ sao? "
"- Bổn vương không ngủ được, nàng có muốn uống chút rượu cùng bổn vương không? "
“- Cũng được!! Ta cũng không vội.”
Nàng cũng liền đồng ý.Hai người ngồi uống rượu trong đêm khuya, có chút kì quái. Nàng nhìn hắn lại nhớ đến cỗ quan tài trong mật thất. Tò mò về mẫu phi của hắn, không nhịn được mà hỏi:
" - Vương gia, mẫu phi của người như thế nào? Sao người không kể cho ta nghe? ".
Câu hỏi của nàng làm Thần vương có chút khựng lại:
“- Có phải nàng luôn thắc mắc về mẫu phi của ta không?”.
Hắn không đợi nàng trả lời mà nói luôn:
"- Mẫu phi của ta, ngày trước rất được cha ta sủng ái. Bà ta sau khi sinh bổn vương thì mắc chứng trầm cảm, không giao tiếp cùng ai, thường có những hành động kì quái. Cha ta thấy vậy cũng chán ghét, không còn lui tới viện của mẫu Phi nữa. Không lâu sau đó, viện Lưu Minh Các của bà bốc cháy, mẫu thân ta không qua khỏi, lúc đó ta chỉ mới năm tuổi
Nàng nhìn thấy được một nỗi buồn man mác, sâu thẳm trong đôi mắt kia. Hắn cũng phải chịu mất mẹ từ sớm. Không có mẹ, hắn hình thành tính cách không tốt, cũng là lẽ đương nhiên. Đột nhiên nàng thấy đồng cảm với hắn.
‘’- Tại sao trong viện lại bốc cháy? Có biết được nguyên nhân không? ".
Nàng cảm thấy có chút nghi hoặc.
"- Ta nghe kể lại rằng mẫu phi ta sơ ý làm đổ cây đèn dầu. Đây là di vật duy nhất của mẫu thân, ta tìm thấy sau đống tro tàn đó ".
Hắn rút trong áo ra một miếng ngọc bội. Ta quan sát trên miếng ngọc có hình thù một bông hoa sen.
Đột nhiên cơn gió lạnh chợt lùa vào khiến nàng cảm thấy lạnh buốt. Nàng xoa xoa bờ vai bé nhỏ của mình run rẩy. Thần Vương liền cởi chiếc áo khoác ngoài, khoác lên vai nàng.
" -Coi chừng nhiễm phong hàn, nàng hãy mau trở về Bảo Vân Các đi."
Hắn ta đối với nàng ánh mắt có chút sủng ái, dịu dàng. Làm cho nàng đỏ mặt vội vàng rời đi, nhưng cũng không quên nhắc hắn:
" Vương gia cũng mau trở về đi, đã khuya rồi ".
Nàng ngồi trong phòng, tay sờ lên tấm áo mà hắn vừa khoác lên nàng. Ở chỗ này ta cảm nhận được hơi ấm của hắn. Nàng bất giác mỉm cười, bản thân không biết mình đã để ý đến hắn từ lúc nào.
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm, đột nhiên lại nhớ mấy món của thời hiện đại mà thèm thuồng. Đã lâu rồi ta không ăn, vào bếp trổ tài cho người cổ đại sáng mắt mới được.
Dật Hiên không ngờ vương gia lại kích động đến vậy.
‘’- Bổn Vương tự có cách an bài, ngươi lui ra đi! "
Hắn ta ném kiếm xuống sàn, xoay người đi đến bên bậu cửa sổ. Mắt nhìn lên những vì sao trên trời, tâm trạng của hắn rối bời, đầy ưu phiền:
" -Mẫu Phi!! nhi thần phải làm sao mới thích hợp đây??? "
Hắn ta thầm thì, giọng đượm buồn.
Phải chi mẫu Phi vẫn còn đây, người sẽ giúp ta gỡ những mắc nối trong lòng.
Đêm hôm sau, như lời hẹn nàng đến đúng địa chỉ điểm mà bà cụ đã nói. Nhưng không chỉ có bà lão ở đó, mà còn có cả gần chục người nữa. Cứ nghĩ rằng nàng đã quá ngây thơ, mà giờ đã lọt lưới mai phục rồi.Ai ngờ cả đám người vừa trông thấy nàng liền cúi xuống hành lễ:
" - Tham kiến giáo chủ đại nhân!!".
"- Các người!!! Mau đứng dậy đi, ta không phải giáo chủ của các người đâu’’.
Thấy một màn cung kính như vậy, nàng có chút ngại ngùng.
“- Đại nhân, người chính là giáo chủ mà vị pháp sư kia đã nói tới.”
Một nữ tử lên tiếng.
" - Pháp sư gì chứ? Các ngươi nhận lầm người rồi".
Nàng cố gắng giãy bày.
Bà lão kia giờ mới bắt đầu nói:
“- Đại nhân, hơn hai mươi năm trước, khi triều đình ra quân lệnh tiêu diệt Đại nữ thần giáo, một pháp sư đã nói rằng, chỉ khi người có ấn kí ngọn lửa trên trán xuất hiện. Nữ nhân đó sẽ vực lại giáo hội, là giáo chủ của Đại nữ thần giáo. Chúng ta là những người sống sót được sau tận diệt sư môn vẫn luôn đi tìm kiếm người.”
Nàng nghe đến ấn kí hình ngọn lửa, mới nhớ đến khi nàng gặp bọn sát thủ Hoằng Hoa, thi triển tuyệt học Thần nữ hoả long, đã xuất hiện ấn kí này. Lẽ nào nàng thật sự sẽ là người kế nhiệm của Đại Nữ thần giáo???
"- Đại nhân! Mong người nhanh chóng nắm quyền, đưa Đại nữ thần giáo ta trở lại như xưa! ".
Một người khác lại lên tiếng.
“- Đúng vậy! Người mau hồi vị!!!”
"- Chúng ta cần có người dẫn dắt! Đại nhân, đại nhân!!!
Cả đám người bắt đầu huyên náo. Nàng đưa tay lên miệng làm hiệu im lặng, đám người cùng im bặt theo mà không nhốn nháo nữa.
Nàng bắt đầu đắn đo suy nghĩ, ta đến nơi này có lẽ đã là định mệnh rồi, có những thứ ta không muốn làm nhưng phải làm, đó chính là trách nhiệm. Nhưng coi bộ nếu ta trở thành giáo chủ thì cũng không thiệt hại. Ta có thể lập ra một đế chế của riêng ta. Trên môi nàng nở một nụ cười.
"- Được rồi!!! Mọi người ở đây nếu đã đề bạt ta, ta không thể từ chối. Ta sẽ cố gắng gây dựng lại giáo hội, đem giáo hội của chúng ta ra ánh sáng. Tất cả đều phải phục tùng mệnh lệnh của ta, làm phản đều phải xử chết! "
Giọng nàng đanh thép, vô cùng mạnh mẽ khiến ai nghe cũng thuần phục.
Cả đám người liền nghe lệnh quỳ rạp trước mặt nàng:
" - Giáo chủ đại nhân hồi vị!
Đại nữ thần giáo khuynh đảo thiên hạ!!!
Tiếng hô hào như rền vang, khí thế hừng hực, Đại nữ thần giáo sớm phục vị rồi.
Nàng cũng không dám ở lại lâu mà vội trở về. Tai mắt khắp nơi, vì vậy nàng phải thật cẩn thận. Nếu để hoàng thượng biết được nàng chính là giáo chủ của Đại nữ thần giáo, thì sẽ trảm liền.
Nàng vừa về, thì đụng phải thần vương ở đại sảnh.
"- Nàng đã đi đâu? Hắn dò xét nhìn nàng.
"- Ta chỉ ra ngoài hiên ngắm trăng mà thôi, Vương gia chưa ngủ sao? "
"- Bổn vương không ngủ được, nàng có muốn uống chút rượu cùng bổn vương không? "
“- Cũng được!! Ta cũng không vội.”
Nàng cũng liền đồng ý.Hai người ngồi uống rượu trong đêm khuya, có chút kì quái. Nàng nhìn hắn lại nhớ đến cỗ quan tài trong mật thất. Tò mò về mẫu phi của hắn, không nhịn được mà hỏi:
" - Vương gia, mẫu phi của người như thế nào? Sao người không kể cho ta nghe? ".
Câu hỏi của nàng làm Thần vương có chút khựng lại:
“- Có phải nàng luôn thắc mắc về mẫu phi của ta không?”.
Hắn không đợi nàng trả lời mà nói luôn:
"- Mẫu phi của ta, ngày trước rất được cha ta sủng ái. Bà ta sau khi sinh bổn vương thì mắc chứng trầm cảm, không giao tiếp cùng ai, thường có những hành động kì quái. Cha ta thấy vậy cũng chán ghét, không còn lui tới viện của mẫu Phi nữa. Không lâu sau đó, viện Lưu Minh Các của bà bốc cháy, mẫu thân ta không qua khỏi, lúc đó ta chỉ mới năm tuổi
Nàng nhìn thấy được một nỗi buồn man mác, sâu thẳm trong đôi mắt kia. Hắn cũng phải chịu mất mẹ từ sớm. Không có mẹ, hắn hình thành tính cách không tốt, cũng là lẽ đương nhiên. Đột nhiên nàng thấy đồng cảm với hắn.
‘’- Tại sao trong viện lại bốc cháy? Có biết được nguyên nhân không? ".
Nàng cảm thấy có chút nghi hoặc.
"- Ta nghe kể lại rằng mẫu phi ta sơ ý làm đổ cây đèn dầu. Đây là di vật duy nhất của mẫu thân, ta tìm thấy sau đống tro tàn đó ".
Hắn rút trong áo ra một miếng ngọc bội. Ta quan sát trên miếng ngọc có hình thù một bông hoa sen.
Đột nhiên cơn gió lạnh chợt lùa vào khiến nàng cảm thấy lạnh buốt. Nàng xoa xoa bờ vai bé nhỏ của mình run rẩy. Thần Vương liền cởi chiếc áo khoác ngoài, khoác lên vai nàng.
" -Coi chừng nhiễm phong hàn, nàng hãy mau trở về Bảo Vân Các đi."
Hắn ta đối với nàng ánh mắt có chút sủng ái, dịu dàng. Làm cho nàng đỏ mặt vội vàng rời đi, nhưng cũng không quên nhắc hắn:
" Vương gia cũng mau trở về đi, đã khuya rồi ".
Nàng ngồi trong phòng, tay sờ lên tấm áo mà hắn vừa khoác lên nàng. Ở chỗ này ta cảm nhận được hơi ấm của hắn. Nàng bất giác mỉm cười, bản thân không biết mình đã để ý đến hắn từ lúc nào.
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm, đột nhiên lại nhớ mấy món của thời hiện đại mà thèm thuồng. Đã lâu rồi ta không ăn, vào bếp trổ tài cho người cổ đại sáng mắt mới được.