Chương 31
Vương gia ngài đại phát từ bi, chúng ta đều người trưởng thành không nên chấp nhất mấy việc vặt này, chuyện tối nay ngài tốt nhất quên đi, không nên lấy đầu ta, ta hứa sẽ không nói với phu nhân tương lai của ngài đâu.
Tiêu Ân vừa cởi y phục hắn ra miệng không ngường lầm bầm. Sau bả vai hắn liền hiện ra vết đao chém khá sâu, huyết nhục mơ hồ, máu chảy không ngừng cộng thêm lúc rơi xuống sông hắn không ngừng ôm nàng mà bảo hộ trong lòng.
Tiêu Ân hơi thở dài nhìn hắn, quái lạ sao nàng lại có chút đau lòng vì y nhỉ. Từ trong túi vải đựng ngân châm nàng lấy ra kim chỉ chuyên dụng do nàng dựa theo hình dáng của kim chỉ y tế mà tạo nên. Tiêu Ân nhìn Từ Khải Tuyên đang bất tỉnh mắt nhắm nghiền mà lầm bầm
- Ngài nên thấy may mắn vì hạ quan từng là bác sĩ nội trú của khoa ngoại đi.
Từng mũi kim hạ xuống thành thục lưu loát, nàng rất nhanh đã xử lý xong vết thương của Từ Khải Tuyên. Xé đi một mảnh y phục trên người nàng mà băng bó lại cho hắn. Tiêu Ân dùng chút sức lực cuối cùng mà cẩn thận xem mà nhét viên đan dược vào miệng hắn. Sau đó liền ngất lịm đi.
...----------------...
Từ Khải Tuyên sau khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, vừa kịp định thần đã thấy y phục trên người hắn bị lột sạch, vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng. Bên cạnh lại có một nữ tử y phục không chỉnh tề có vài chỗ còn bị xé rách ánh mắt hắn tràn ngập nghi hoặc nhìn nàng. Đây là ai? Tiêu bổ khoái từ khi nào lại có dung mạo diễm lệ như vậy, nàng cố tình che giấu dung mạo để làm gì? Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Ân tỉnh dậy đưa tay dụi mắt nhìn hắn, nàng như thói quen kiểm tra mạch tượng. Vỗ nhẹ tay y
- Đại nhân ngài có thấy trong người chỗ nào không khoẻ không?
- Không có.
- Vậy là không sao rồi. Về huyện thôi.
- Ngươi không thể về trong bộ dạng này được
- Tại sao?
Tiêu Ân ngơ ngác hỏi hắn chỉ thấy Từ Khải Tuyên ra dấu chỉ tay vào y phục nàng. Tiêu Ân mới ý thức nhìn lại lúc này trời sáng nàng mới thấy rõ y phục bị nàng xé thành bộ dạng gì. Quần áo tả tơi không nơi nào nguyên vẹn chẳng khác nào ăn xin. Từ Khải Tuyên ho khan vài tiếng nhắc nhở nàng
- Dung mạo của ngươi.... Có cần làm lại không?
- Dung mạo thì sao?
- Tự mình xem đi
Tiêu Ân vội chạy qua bên sông ngó đầu xuống xem, trời ạ, mấy dấu vết dịch dung bị trôi sạch không còn một miếng gì xót lại. Tiêu Ân khẽ thở dài, thôi cũng không cần dịch dung làm gì đều bị thấy cả rồi. Nàng quay lại nhìn hắn ngại ngùng gãi tay lên đầu
- Không cần đâu nữa đâu. Vả lại thuộc hạ có về huyện thì cũng không ai biết được.
Từ Khải Tuyên mặc lại áo đã được nàng hong khô, hắn khoác áo choàng của hắn lên cho nàng động tác có chút dịu dàng nhất thời khiến nàng không quen. Hai người cùng nhau sánh bước về huyện nha.
Lục Ngọc sau khi thấy nàng về liền chạy sang xem tình hình, hắn đảo xung quanh nàng vài vòng mới dừng lại. Nhỏ giọng hỏi
- Dung mạo của con.
- Nhất thời không cẩn thận, đã bị phát hiện.
- Tình hình hiện tại ở Ô Nhai đã ổn ta không còn việc gì nữa nên về Thanh Sơn đây.
- Đa tạ sư phụ đã giúp đỡ.
Nàng ôm quyền hành lễ với Lục Ngọc hắn vội nâng tay nàng lên xoa đầu.
- Ngoan, đứa trẻ năm nào nay đã lớn rồi.
Lúc này bên ngoài có người của Cẩm Y Vệ đến truyền lời Tấn Vương gia hắn cho gọi nàng. Tiêu Ân thay trang phục bổ khoái theo y đi đến chỗ Từ Khải Tuyên vừa gặp hắn, Tiêu Ân theo quy củ hành lễ.
- Vương gia.
- Không cần đa lễ, kêu ngươi đến đây là muốn xem ngươi nghĩ sao về án lần này.
- Bẩm vương gia theo lời Lý tướng quân đó nói thì các quan viên trong triều đang có một số âm mưu tạo phản, chúng còn cấu kết với nước Kim vậy nên cần phải gấp rút gửi mật tấu cho hoàng thượng về việc này và muốn bắt đầu điều tra e là phải từ Huyện Ô Nhai này mà câu hắn ra ngoài.
- Vậy..... Trước tiên theo ngươi cần làm gì?
- Đi thanh lâu, Lý Dũng có nói Thanh Lâu là nơi đầu não cũng là nơi bọn chúng trao đổi tin tức. Chúng ta phải lấy được mấy bản tấu chương cứu đám người của Lý Dũng.
Từ Khải Tuyên đi xung quanh trong phòng một hồi lâu mới đưa ra quyết định.
- Tiêu bổ khoái, ngày mai đi thanh lâu với ta một chuyến, mặc nam trang.
- Lại nữa à, vương giaaaa, thuộc hạ tài hèn sưc mọn khó lòng đi cùng lần này.
Tiêu Ân bất giác la lên, tha nàng đi lần này là đầu não của đám phản loạn đó đấy. Mạng nhỏ này cần được trân trọng.
- Gấp đôi lương, có trọng thưởng nếu làm tốt.
Tiêu Ân nghe đến đây hai mắt sáng rực ôm quyền
- Thuộc hạ nguyện xông pha vì đại cuộc. Vì cương thổ của Sở Quốc.
Từ Khải Tuyên nhìn nàng không khỏi thở dài rõ ràng là nữ nhi Phủ thừa tướng mà lại đi tiếc vài lượng bạc. Rõ ràng là dung mạo khuynh quốc lại tự đi điểm tàn nhang lên mặt trở thành dung mạo tầm thường. Thật khó hiểu nổi nữ tử này.
Tiêu Ân vừa cởi y phục hắn ra miệng không ngường lầm bầm. Sau bả vai hắn liền hiện ra vết đao chém khá sâu, huyết nhục mơ hồ, máu chảy không ngừng cộng thêm lúc rơi xuống sông hắn không ngừng ôm nàng mà bảo hộ trong lòng.
Tiêu Ân hơi thở dài nhìn hắn, quái lạ sao nàng lại có chút đau lòng vì y nhỉ. Từ trong túi vải đựng ngân châm nàng lấy ra kim chỉ chuyên dụng do nàng dựa theo hình dáng của kim chỉ y tế mà tạo nên. Tiêu Ân nhìn Từ Khải Tuyên đang bất tỉnh mắt nhắm nghiền mà lầm bầm
- Ngài nên thấy may mắn vì hạ quan từng là bác sĩ nội trú của khoa ngoại đi.
Từng mũi kim hạ xuống thành thục lưu loát, nàng rất nhanh đã xử lý xong vết thương của Từ Khải Tuyên. Xé đi một mảnh y phục trên người nàng mà băng bó lại cho hắn. Tiêu Ân dùng chút sức lực cuối cùng mà cẩn thận xem mà nhét viên đan dược vào miệng hắn. Sau đó liền ngất lịm đi.
...----------------...
Từ Khải Tuyên sau khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, vừa kịp định thần đã thấy y phục trên người hắn bị lột sạch, vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng. Bên cạnh lại có một nữ tử y phục không chỉnh tề có vài chỗ còn bị xé rách ánh mắt hắn tràn ngập nghi hoặc nhìn nàng. Đây là ai? Tiêu bổ khoái từ khi nào lại có dung mạo diễm lệ như vậy, nàng cố tình che giấu dung mạo để làm gì? Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Ân tỉnh dậy đưa tay dụi mắt nhìn hắn, nàng như thói quen kiểm tra mạch tượng. Vỗ nhẹ tay y
- Đại nhân ngài có thấy trong người chỗ nào không khoẻ không?
- Không có.
- Vậy là không sao rồi. Về huyện thôi.
- Ngươi không thể về trong bộ dạng này được
- Tại sao?
Tiêu Ân ngơ ngác hỏi hắn chỉ thấy Từ Khải Tuyên ra dấu chỉ tay vào y phục nàng. Tiêu Ân mới ý thức nhìn lại lúc này trời sáng nàng mới thấy rõ y phục bị nàng xé thành bộ dạng gì. Quần áo tả tơi không nơi nào nguyên vẹn chẳng khác nào ăn xin. Từ Khải Tuyên ho khan vài tiếng nhắc nhở nàng
- Dung mạo của ngươi.... Có cần làm lại không?
- Dung mạo thì sao?
- Tự mình xem đi
Tiêu Ân vội chạy qua bên sông ngó đầu xuống xem, trời ạ, mấy dấu vết dịch dung bị trôi sạch không còn một miếng gì xót lại. Tiêu Ân khẽ thở dài, thôi cũng không cần dịch dung làm gì đều bị thấy cả rồi. Nàng quay lại nhìn hắn ngại ngùng gãi tay lên đầu
- Không cần đâu nữa đâu. Vả lại thuộc hạ có về huyện thì cũng không ai biết được.
Từ Khải Tuyên mặc lại áo đã được nàng hong khô, hắn khoác áo choàng của hắn lên cho nàng động tác có chút dịu dàng nhất thời khiến nàng không quen. Hai người cùng nhau sánh bước về huyện nha.
Lục Ngọc sau khi thấy nàng về liền chạy sang xem tình hình, hắn đảo xung quanh nàng vài vòng mới dừng lại. Nhỏ giọng hỏi
- Dung mạo của con.
- Nhất thời không cẩn thận, đã bị phát hiện.
- Tình hình hiện tại ở Ô Nhai đã ổn ta không còn việc gì nữa nên về Thanh Sơn đây.
- Đa tạ sư phụ đã giúp đỡ.
Nàng ôm quyền hành lễ với Lục Ngọc hắn vội nâng tay nàng lên xoa đầu.
- Ngoan, đứa trẻ năm nào nay đã lớn rồi.
Lúc này bên ngoài có người của Cẩm Y Vệ đến truyền lời Tấn Vương gia hắn cho gọi nàng. Tiêu Ân thay trang phục bổ khoái theo y đi đến chỗ Từ Khải Tuyên vừa gặp hắn, Tiêu Ân theo quy củ hành lễ.
- Vương gia.
- Không cần đa lễ, kêu ngươi đến đây là muốn xem ngươi nghĩ sao về án lần này.
- Bẩm vương gia theo lời Lý tướng quân đó nói thì các quan viên trong triều đang có một số âm mưu tạo phản, chúng còn cấu kết với nước Kim vậy nên cần phải gấp rút gửi mật tấu cho hoàng thượng về việc này và muốn bắt đầu điều tra e là phải từ Huyện Ô Nhai này mà câu hắn ra ngoài.
- Vậy..... Trước tiên theo ngươi cần làm gì?
- Đi thanh lâu, Lý Dũng có nói Thanh Lâu là nơi đầu não cũng là nơi bọn chúng trao đổi tin tức. Chúng ta phải lấy được mấy bản tấu chương cứu đám người của Lý Dũng.
Từ Khải Tuyên đi xung quanh trong phòng một hồi lâu mới đưa ra quyết định.
- Tiêu bổ khoái, ngày mai đi thanh lâu với ta một chuyến, mặc nam trang.
- Lại nữa à, vương giaaaa, thuộc hạ tài hèn sưc mọn khó lòng đi cùng lần này.
Tiêu Ân bất giác la lên, tha nàng đi lần này là đầu não của đám phản loạn đó đấy. Mạng nhỏ này cần được trân trọng.
- Gấp đôi lương, có trọng thưởng nếu làm tốt.
Tiêu Ân nghe đến đây hai mắt sáng rực ôm quyền
- Thuộc hạ nguyện xông pha vì đại cuộc. Vì cương thổ của Sở Quốc.
Từ Khải Tuyên nhìn nàng không khỏi thở dài rõ ràng là nữ nhi Phủ thừa tướng mà lại đi tiếc vài lượng bạc. Rõ ràng là dung mạo khuynh quốc lại tự đi điểm tàn nhang lên mặt trở thành dung mạo tầm thường. Thật khó hiểu nổi nữ tử này.