Chương 32
Do tình hình của dịch bệnh và hạn hán kéo dài nên Ô Nhai cũng khá vắng người từ đó kéo theo các thanh lâu cũng trở nên vắng khách. Cả huyện Ô Nhai thì chỉ có Thanh Nguyệt lâu này là sầm uất nhất. Trời vừa sập tối Thanh Nguyệt lâu liền trở nên nhộn nhịp nghe nói tối nay là đêm đầu tiên của Hoa nương tử ai hợp mắt nhất sẽ được cô nương ấy tiếp đón.
Hai bóng dáng nam tử một trắng, một đen chỉ thiếu một chiếc lưỡi dài và cây roi đả hồn là nàng và hắn có thể cosplay hắc bạch vô thường. Tiêu Ân chỉ nghĩ đồ trắng quá nổi bật nên mặc đồ đen. Còn Từ Khải Tuyên thì hoàn toàn ngườc lại, may mắn là dung mạo hai người không tệ rất nhanh đã được các cô nương tiếp đón. Từ Khải Tuyên ánh mắt lạnh lùng sắc bén thì Tiêu Ân lại cười nói còn giơ tay xoa má cô nương. Nàng cứ thế mà đi vào thanh lâu. Hắn cũng bước theo vào trong. Vừa vào trong đã thấy thanh lâu to lớn, lộng lẫy mang theo vẻ quyền quý của quý tộc.
- Lão Tam, theo huynh chúng ta nên ngồi đâu đây?
- Hồ ly huynh, ta nên ở tầng trên cho dễ thấy Hoa cô nương, đêm nay huynh đừng mong tranh được với ta.
Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên sóng bước lên lầu cả hai tìm một gian phòng, từ trên nhìn xuống rất dễ dàng quan sát cả lâu. Nàng cũng cho mấy người kia lui xuống mới nhanh chóng lại phía hắn.
- Vương gia, ta đã quan sát rồi chỉ có phòng thứ ba ở hướng đông nam là có người canh gác còn lại thì không đó có thể xem là nơi trọng yếu của thanh lâu này.
Từ Khải Tuyên trầm ngâm một lúc thì ra hướng cửa sổ nàng cũng vội vàng theo hắn, mở cửa ra bên ngoài là một mái nhà nhìn về bên hướng kia còn đang tắt đèn.
- Từ đây có thể sang bên kia, cô ở lai đây đi ta sang đấy
Từ Khải Tuyên cúi đầu xuống nói với nàng thì bất giác ngửi thấy mùi kim sang dược trên người nàng.
- Không được, bên đó khá nguy hiểm để ta đi cùng với ngài.
Để nàng lại đây lại không biết đối phó bọn chúng thế nào, có khả năng nguy hiểm hơn. Từ Khải Tuyên ôm lấy eo Tiêu Ân nhấc nàng lên thành cửa sổ rồi cũng thuần thục nhảy ra ngoài. Tiêu Ân ban nãy còn đang nghi hoặc sao người cổ đại lại thích xây mái dưới cửa sổ như vậy khác nào mở đường cho trộm thì bị Từ Khải Tuyên nhấc lên nàng nhất thời bỏ qua suy nghĩ đấy.
- Vương..... vương gia ngài mới ẵm ta?
- Đi thôi.
Hai người men theo mép tường mà đến phòng. Cả hai thử thăm dò bên trong không thấy có hơi thở hay dấu hiệu bất thường Tiêu Ân mới dùng chủy thủ mà cậy cửa. Ở trong một mảng đen tĩnh mịch, nàng định rút mồi lửa ra châm lên đã bị hắn thổi tắt.
- Không được sẽ bị phát hiện.
cả hai đều là người luyện võ nên thị lực có phần hơn người thường thêm việc nương vào ánh sáng bên ngoài, mới có thể thấy rõ bên trong. Vừa thấy bên trong phòng nàng bất giác thốt lên
- Đúng như lời Lý Dũng nói bọn chúng xem tấu chương như là chiến lợi phẩm.
Xung quanh hai người gần mười bản tấu có bản còn dính cả vết máu bên trên. Từ Khải Tuyên lại phía bàn gỗ phát hiện bên trên là một quyển sách cũ " Tiêu Ân thập lục sinh thần". Từ Khải Tuyên cầm quyển sách lại chỗ Tiêu Ân đưa nàng xem vừa nhìn đến tên sách sống lưng nàng chợt thấy lạnh lẽo đến lạ. Khí tức bức người này không phải của ai khác là của Từ Khải Tuyên. Tiêu Ân run rẩy nhét quyển sách vào trước ngược.
- Vương gia, về.... Về phủ ta hứa sẽ giải thích cho ngài.
Từ Khải Tuyên tạm thời cho qua việc này hắn đến trước bàn nhìn thấy ấm thuốc còn ấm liền nhìn sang Tiêu Ân.
- Tiêu bổ khoái ngươi nhìn xem trong này có manh mối gì không?
Tiêu Ân dùng kim bạc nhúng vào trong ấm thuốc kim chuyển sang đen sẫm, cho thấy đây lad kịch độc nhưng khi ngửi mùi bã thuốc thì lại là các vị thuốc bổ bình thường tìm tiếp quanh bàn nàng lại thấy gói nhỏ màu trắng. Nàng liền ngửi thử ra là Mị Nguyệt
- Vương gia, đây là Mị Nguyệt cùng loại độc với thôn dân trúng phải.
- Đây là vật quan trọng ngươi bảo quản đi
- Vương gia thuộc hạ đang là tình nghi của vụ án
- ai nói? Đợi ta hồi phủ sẽ có cách xử lí ngươi sau.
Trước khi rời đi hắn đem mấy bản tấu chương được treo như chiến tích trong phòng. Tiêu Ân thuận tiện ném cho một mồi lửa vào trong. Dám trộm đồ của Thanh sơn các ngươi chán sống rồi. Từ Khải Tuyên nhìn nàng khẽ thở dài nữ tử này đúng là có thù tất báo không biết bọn này đắc tội gì nàng.
Bên dưới lầu đang nhộn nhịp vì là Hoa cô nương đang lựa chọn ra người có được đêm đầu tiên còn trên lầu ngọn lửa trong phòng ngày càng lan rộng qua chưa đầy một nén nhang xung quanh bắt đầu nhốn nháo chạy loạn khắp nơi. Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên hoà vào dòng người mà ôm lấy vật chứng chạy ra khỏi thanh lâu.
Bên phía sơn tặc đám người Lý Dũng sau khi phục hồi nội lực cũng nhanh chóng kiếm đường chạy ra khỏi ngục giam. Dù sao cũng là tướng quân huyện Ô Nhai nên rất nhanh hắn đã chỉ huy binh sĩ dẹp luôn sơn trại tên cầm đầu rất nhanh đã bị tóm.
Hai bóng dáng nam tử một trắng, một đen chỉ thiếu một chiếc lưỡi dài và cây roi đả hồn là nàng và hắn có thể cosplay hắc bạch vô thường. Tiêu Ân chỉ nghĩ đồ trắng quá nổi bật nên mặc đồ đen. Còn Từ Khải Tuyên thì hoàn toàn ngườc lại, may mắn là dung mạo hai người không tệ rất nhanh đã được các cô nương tiếp đón. Từ Khải Tuyên ánh mắt lạnh lùng sắc bén thì Tiêu Ân lại cười nói còn giơ tay xoa má cô nương. Nàng cứ thế mà đi vào thanh lâu. Hắn cũng bước theo vào trong. Vừa vào trong đã thấy thanh lâu to lớn, lộng lẫy mang theo vẻ quyền quý của quý tộc.
- Lão Tam, theo huynh chúng ta nên ngồi đâu đây?
- Hồ ly huynh, ta nên ở tầng trên cho dễ thấy Hoa cô nương, đêm nay huynh đừng mong tranh được với ta.
Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên sóng bước lên lầu cả hai tìm một gian phòng, từ trên nhìn xuống rất dễ dàng quan sát cả lâu. Nàng cũng cho mấy người kia lui xuống mới nhanh chóng lại phía hắn.
- Vương gia, ta đã quan sát rồi chỉ có phòng thứ ba ở hướng đông nam là có người canh gác còn lại thì không đó có thể xem là nơi trọng yếu của thanh lâu này.
Từ Khải Tuyên trầm ngâm một lúc thì ra hướng cửa sổ nàng cũng vội vàng theo hắn, mở cửa ra bên ngoài là một mái nhà nhìn về bên hướng kia còn đang tắt đèn.
- Từ đây có thể sang bên kia, cô ở lai đây đi ta sang đấy
Từ Khải Tuyên cúi đầu xuống nói với nàng thì bất giác ngửi thấy mùi kim sang dược trên người nàng.
- Không được, bên đó khá nguy hiểm để ta đi cùng với ngài.
Để nàng lại đây lại không biết đối phó bọn chúng thế nào, có khả năng nguy hiểm hơn. Từ Khải Tuyên ôm lấy eo Tiêu Ân nhấc nàng lên thành cửa sổ rồi cũng thuần thục nhảy ra ngoài. Tiêu Ân ban nãy còn đang nghi hoặc sao người cổ đại lại thích xây mái dưới cửa sổ như vậy khác nào mở đường cho trộm thì bị Từ Khải Tuyên nhấc lên nàng nhất thời bỏ qua suy nghĩ đấy.
- Vương..... vương gia ngài mới ẵm ta?
- Đi thôi.
Hai người men theo mép tường mà đến phòng. Cả hai thử thăm dò bên trong không thấy có hơi thở hay dấu hiệu bất thường Tiêu Ân mới dùng chủy thủ mà cậy cửa. Ở trong một mảng đen tĩnh mịch, nàng định rút mồi lửa ra châm lên đã bị hắn thổi tắt.
- Không được sẽ bị phát hiện.
cả hai đều là người luyện võ nên thị lực có phần hơn người thường thêm việc nương vào ánh sáng bên ngoài, mới có thể thấy rõ bên trong. Vừa thấy bên trong phòng nàng bất giác thốt lên
- Đúng như lời Lý Dũng nói bọn chúng xem tấu chương như là chiến lợi phẩm.
Xung quanh hai người gần mười bản tấu có bản còn dính cả vết máu bên trên. Từ Khải Tuyên lại phía bàn gỗ phát hiện bên trên là một quyển sách cũ " Tiêu Ân thập lục sinh thần". Từ Khải Tuyên cầm quyển sách lại chỗ Tiêu Ân đưa nàng xem vừa nhìn đến tên sách sống lưng nàng chợt thấy lạnh lẽo đến lạ. Khí tức bức người này không phải của ai khác là của Từ Khải Tuyên. Tiêu Ân run rẩy nhét quyển sách vào trước ngược.
- Vương gia, về.... Về phủ ta hứa sẽ giải thích cho ngài.
Từ Khải Tuyên tạm thời cho qua việc này hắn đến trước bàn nhìn thấy ấm thuốc còn ấm liền nhìn sang Tiêu Ân.
- Tiêu bổ khoái ngươi nhìn xem trong này có manh mối gì không?
Tiêu Ân dùng kim bạc nhúng vào trong ấm thuốc kim chuyển sang đen sẫm, cho thấy đây lad kịch độc nhưng khi ngửi mùi bã thuốc thì lại là các vị thuốc bổ bình thường tìm tiếp quanh bàn nàng lại thấy gói nhỏ màu trắng. Nàng liền ngửi thử ra là Mị Nguyệt
- Vương gia, đây là Mị Nguyệt cùng loại độc với thôn dân trúng phải.
- Đây là vật quan trọng ngươi bảo quản đi
- Vương gia thuộc hạ đang là tình nghi của vụ án
- ai nói? Đợi ta hồi phủ sẽ có cách xử lí ngươi sau.
Trước khi rời đi hắn đem mấy bản tấu chương được treo như chiến tích trong phòng. Tiêu Ân thuận tiện ném cho một mồi lửa vào trong. Dám trộm đồ của Thanh sơn các ngươi chán sống rồi. Từ Khải Tuyên nhìn nàng khẽ thở dài nữ tử này đúng là có thù tất báo không biết bọn này đắc tội gì nàng.
Bên dưới lầu đang nhộn nhịp vì là Hoa cô nương đang lựa chọn ra người có được đêm đầu tiên còn trên lầu ngọn lửa trong phòng ngày càng lan rộng qua chưa đầy một nén nhang xung quanh bắt đầu nhốn nháo chạy loạn khắp nơi. Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên hoà vào dòng người mà ôm lấy vật chứng chạy ra khỏi thanh lâu.
Bên phía sơn tặc đám người Lý Dũng sau khi phục hồi nội lực cũng nhanh chóng kiếm đường chạy ra khỏi ngục giam. Dù sao cũng là tướng quân huyện Ô Nhai nên rất nhanh hắn đã chỉ huy binh sĩ dẹp luôn sơn trại tên cầm đầu rất nhanh đã bị tóm.