Chương 33
Cả hai về đến huyện nha, Tiêu Ân đã đưa "Tiêu Ân thập lục sinh thần" cho Từ Khải Tuyên.
- Vương gia, đây là quà tặng sinh thần của sư phụ thuộc hạ, thuộc ha hay cùng sư phụ trộn các loại độc dược với nhau tạo nên một loại mới Mị Nguyệt là một trong số đó.
- Sư phụ ngươi là ai?
- Chỉ là tên ăn mày lang bạt giang hồ người không cho thuộc hạ biết danh tính.
Từ Khải Tuyên khá kinh ngạc khi nghe nàng nói vậy, quanh quẩn mấy ngày trời cuối cùng độc mà dân làng trúng phải là quà tặng của hai sư đồ nhà này. Hắn khẽ thở dài chán nản
- Vương gia, ngài yên tâm đây là quyển vô dụng nhất trong số sách y của sư phụ. Mấy quyển còn lại mà rơi vào tay bọn chúng thì đúng là vô phương cứu chữa.
Lúc này bổ khoái của Cẩm Y Vệ tiến vào đem theo một lang trung. Hắn hướng Từ Khải Tuyên hành lễ, xong mới đứng dậy. Bộ dạng rất kính cẩn, Từ Khải Tuyên cởi áo bên ngoài cho hắn xem. Tiêu Ân từ khi thấy người đến là một đại phu nàng đã vội hiểu ra vấn đề lẳng lặng lùi ra đến cửa phòng.
- Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân thuộc hạ ở lại không tiện. Không làm phiền ngài nghỉ ngơi, thuộc hạ xin cáo lui trước.
- Khoan đã, Tiêu bổ khoái còn biết nam nữ thụ thụ bất thân thế đêm đó là ai lột sạch y phục của bản vương.
Lời vừa dứt cả phòng rơi vào khoảng không im lặng. Mấy nha dịch, thị vệ đồng loạt hít vài ngụm khí lạnh. Đại phu phía sau lưng hắn đang kéo y phục hắn xuống chợt dừng động tác lại. Ngẩng đầu lên nhìn nàng. Tiêu Ân tức đến nghiến răng hắn là cố tình để người khác hiểu lầm nàng, Tiêu Ân gáng nặng ra vài chữ
- Vương gia thuộc hạ là bất đắc dĩ mong ngài bỏ qua.
- Tiêu bổ khoái quá lời, cứ đợi ở đó đi.
Từ Khải Tuyên thấy bộ dạng chột dạ của nàng cũng hơi tò mò không biết nàng đã động tay gì lên vết thương của hắn mà lại e ngại như vậy.
Lớp áo cuối cùng được cởi xuống đại phu không khỏi kinh ngạc. Từ Khải Tuyên không được xem là một đại hán nhưng người lại có thân hình rắn chắc. Xuất thân lại từ hoàng tộc cao quý có thể xem là cành vàng lá ngọc của hoàng đế mà bây giờ trên người lại chằn chịt không ít vết sẹo lớn nhỏ có thể dễ dàng nhận ra là vết bị đâm, bị chém.
Hắn nhìn các băng bó trên vết thương cũng có phần hơi khác với các đại phu hắn gặp. Tháo ra lớp băng bó là một vết thương vừa dài vừa sâu miệng vết thương đã có dấu hiệu kết vảy, da thịt chuyển sang màu hồng có thể thấy vết thương đã dần lành lại. Nhưng chỗ khiến người khác kinh hãi ở đây là trên miệng vết thương có một con rết được tạo nên từ mấy sợi chỉ trắng, cực kì thẳng hàng và gọn gàng. Đường cắt rõ ràng không quá dài không quá ngắn nhìn ra được y thuật của người này không hề đơn giản.
Từ Khải Tuyên thấy đại phu không nói gì đứng bất động nhìn lưng hắn. Lúc này hắn mới hỏi
- Đại phu, vết thương có vấn đề gì không?
Đại phu lúc này mới hoàn hồn chạy ra trước lập tức quỳ xuống.
- Vương gia, xin cho tiểu nhân gặp người đã trị thương cho ngài.
- Là Tiêu bổ khoái.
Vừa nghe ba chữ Tiêu bổ khoái tên đại phu liền phóng như bay lại trước mặt nàng vội vàng quỳ xuống mà muốn bái sư. Tiêu Ân bị một loạt hành động này làm sợ hãi cũng vội vàng quỳ theo. Không được tên đại phu này nhìn sao cũng ngang tuổi phụ thân nàng hắn mà quỳ chắc nàng tổn thọ mất
- Đại phu, ta nhận không nổi một lạy của ông đâu đứng dậy đi.
Toang rồi, toang thật rồi hắn là vương gia cao cao tại thượng nàng chỉ là nữ nhi của một quan lại và chỉ là bổ khoái quèn. Không chỉ lột y phục còn "may vá" lên thân thể vàng ngọc của hắn.
- Đại phu, không biết ông có gì muốn nói?
- Tiêu bổ khoái ngài y thuật cao minh thật khiến người khác khâm phục, mong ngài thu nhận ta làm đệ tử.
Tiêu Ân mặt còn ngơ ngác nhìn y.
- Ngươi.... Không nên, ta không nhận đệ tử vả lạiiii chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
- Tiêu bổ khoái quá khiêm tốn rồi, chỉ cần là người biết y thuật đều biết phương pháp khâu da thịt này đã thất truyền từ lâu. Chỉ có Lục Ngọc tiên sinh biết thôi nhưng y đã biệt dạng trên giang hồ trên mười năm rồi. Không ai tìm thấy tung tích.
- Không được, vạn lần không được. Ta chỉ học từ một lão ăn mày nên sẽ không dám dạy bừa.
Vừa nghe đến tên Lục Ngọc sống lưng nàng lại bất giác ớn lạnh. Tiêu Ân lén nhìn sang Từ Khải Tuyên liền bắt gặp ánh mắt y nhìn nàng đầy vẻ nghiên cứu. Đây chẳng phải là cách trị thương bình thường của y học hiện đại sao. Nàng lại thất thố rồi lúc Lục Ngọc dạy nàng hắn cũng không nói phương pháp này không có phổ biến nữa. Lại bị hắn bán đi rồi. Lão đại phu nhất thời hiện lên vẻ tiếc nuối mà bỏ đi ý định bái sư, hắn quay lại băng bó và dặn dò cho Từ Khải Tuyên. Vết thương hắn đã khép miệng tầm hai ngày nữa đã có thể cắt chỉ.
- Đại phu vết thương này....?
- Bẩm vương gia vết thương của người được xử lý cực kỳ tốt, tuy cách làm có hơi đáng sợ nhưng lại rất thần kỳ người hiện tại có thể áp dụng trên giang hồ không nhiều. Tiểu nhân cũng chỉ từng nghe nói đến mà thôi. Tầm hai ngày nữa là có thể cắt chỉ ngài có thể sai Tiêu bổ khoái làm cho.
Từ Khải Tuyên mặc lại y phục mới quay sang Tiêu Ân
- Đã nhọc lòng Tiêu bổ khoái rồi, đa tạ.
Tiêu Ân chỉ cười đáp lễ nàng đâu thể nói hắn vì đỡ đao cho nàng mà bị thương thành ra như thế.
- Vương gia, đây là quà tặng sinh thần của sư phụ thuộc hạ, thuộc ha hay cùng sư phụ trộn các loại độc dược với nhau tạo nên một loại mới Mị Nguyệt là một trong số đó.
- Sư phụ ngươi là ai?
- Chỉ là tên ăn mày lang bạt giang hồ người không cho thuộc hạ biết danh tính.
Từ Khải Tuyên khá kinh ngạc khi nghe nàng nói vậy, quanh quẩn mấy ngày trời cuối cùng độc mà dân làng trúng phải là quà tặng của hai sư đồ nhà này. Hắn khẽ thở dài chán nản
- Vương gia, ngài yên tâm đây là quyển vô dụng nhất trong số sách y của sư phụ. Mấy quyển còn lại mà rơi vào tay bọn chúng thì đúng là vô phương cứu chữa.
Lúc này bổ khoái của Cẩm Y Vệ tiến vào đem theo một lang trung. Hắn hướng Từ Khải Tuyên hành lễ, xong mới đứng dậy. Bộ dạng rất kính cẩn, Từ Khải Tuyên cởi áo bên ngoài cho hắn xem. Tiêu Ân từ khi thấy người đến là một đại phu nàng đã vội hiểu ra vấn đề lẳng lặng lùi ra đến cửa phòng.
- Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân thuộc hạ ở lại không tiện. Không làm phiền ngài nghỉ ngơi, thuộc hạ xin cáo lui trước.
- Khoan đã, Tiêu bổ khoái còn biết nam nữ thụ thụ bất thân thế đêm đó là ai lột sạch y phục của bản vương.
Lời vừa dứt cả phòng rơi vào khoảng không im lặng. Mấy nha dịch, thị vệ đồng loạt hít vài ngụm khí lạnh. Đại phu phía sau lưng hắn đang kéo y phục hắn xuống chợt dừng động tác lại. Ngẩng đầu lên nhìn nàng. Tiêu Ân tức đến nghiến răng hắn là cố tình để người khác hiểu lầm nàng, Tiêu Ân gáng nặng ra vài chữ
- Vương gia thuộc hạ là bất đắc dĩ mong ngài bỏ qua.
- Tiêu bổ khoái quá lời, cứ đợi ở đó đi.
Từ Khải Tuyên thấy bộ dạng chột dạ của nàng cũng hơi tò mò không biết nàng đã động tay gì lên vết thương của hắn mà lại e ngại như vậy.
Lớp áo cuối cùng được cởi xuống đại phu không khỏi kinh ngạc. Từ Khải Tuyên không được xem là một đại hán nhưng người lại có thân hình rắn chắc. Xuất thân lại từ hoàng tộc cao quý có thể xem là cành vàng lá ngọc của hoàng đế mà bây giờ trên người lại chằn chịt không ít vết sẹo lớn nhỏ có thể dễ dàng nhận ra là vết bị đâm, bị chém.
Hắn nhìn các băng bó trên vết thương cũng có phần hơi khác với các đại phu hắn gặp. Tháo ra lớp băng bó là một vết thương vừa dài vừa sâu miệng vết thương đã có dấu hiệu kết vảy, da thịt chuyển sang màu hồng có thể thấy vết thương đã dần lành lại. Nhưng chỗ khiến người khác kinh hãi ở đây là trên miệng vết thương có một con rết được tạo nên từ mấy sợi chỉ trắng, cực kì thẳng hàng và gọn gàng. Đường cắt rõ ràng không quá dài không quá ngắn nhìn ra được y thuật của người này không hề đơn giản.
Từ Khải Tuyên thấy đại phu không nói gì đứng bất động nhìn lưng hắn. Lúc này hắn mới hỏi
- Đại phu, vết thương có vấn đề gì không?
Đại phu lúc này mới hoàn hồn chạy ra trước lập tức quỳ xuống.
- Vương gia, xin cho tiểu nhân gặp người đã trị thương cho ngài.
- Là Tiêu bổ khoái.
Vừa nghe ba chữ Tiêu bổ khoái tên đại phu liền phóng như bay lại trước mặt nàng vội vàng quỳ xuống mà muốn bái sư. Tiêu Ân bị một loạt hành động này làm sợ hãi cũng vội vàng quỳ theo. Không được tên đại phu này nhìn sao cũng ngang tuổi phụ thân nàng hắn mà quỳ chắc nàng tổn thọ mất
- Đại phu, ta nhận không nổi một lạy của ông đâu đứng dậy đi.
Toang rồi, toang thật rồi hắn là vương gia cao cao tại thượng nàng chỉ là nữ nhi của một quan lại và chỉ là bổ khoái quèn. Không chỉ lột y phục còn "may vá" lên thân thể vàng ngọc của hắn.
- Đại phu, không biết ông có gì muốn nói?
- Tiêu bổ khoái ngài y thuật cao minh thật khiến người khác khâm phục, mong ngài thu nhận ta làm đệ tử.
Tiêu Ân mặt còn ngơ ngác nhìn y.
- Ngươi.... Không nên, ta không nhận đệ tử vả lạiiii chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
- Tiêu bổ khoái quá khiêm tốn rồi, chỉ cần là người biết y thuật đều biết phương pháp khâu da thịt này đã thất truyền từ lâu. Chỉ có Lục Ngọc tiên sinh biết thôi nhưng y đã biệt dạng trên giang hồ trên mười năm rồi. Không ai tìm thấy tung tích.
- Không được, vạn lần không được. Ta chỉ học từ một lão ăn mày nên sẽ không dám dạy bừa.
Vừa nghe đến tên Lục Ngọc sống lưng nàng lại bất giác ớn lạnh. Tiêu Ân lén nhìn sang Từ Khải Tuyên liền bắt gặp ánh mắt y nhìn nàng đầy vẻ nghiên cứu. Đây chẳng phải là cách trị thương bình thường của y học hiện đại sao. Nàng lại thất thố rồi lúc Lục Ngọc dạy nàng hắn cũng không nói phương pháp này không có phổ biến nữa. Lại bị hắn bán đi rồi. Lão đại phu nhất thời hiện lên vẻ tiếc nuối mà bỏ đi ý định bái sư, hắn quay lại băng bó và dặn dò cho Từ Khải Tuyên. Vết thương hắn đã khép miệng tầm hai ngày nữa đã có thể cắt chỉ.
- Đại phu vết thương này....?
- Bẩm vương gia vết thương của người được xử lý cực kỳ tốt, tuy cách làm có hơi đáng sợ nhưng lại rất thần kỳ người hiện tại có thể áp dụng trên giang hồ không nhiều. Tiểu nhân cũng chỉ từng nghe nói đến mà thôi. Tầm hai ngày nữa là có thể cắt chỉ ngài có thể sai Tiêu bổ khoái làm cho.
Từ Khải Tuyên mặc lại y phục mới quay sang Tiêu Ân
- Đã nhọc lòng Tiêu bổ khoái rồi, đa tạ.
Tiêu Ân chỉ cười đáp lễ nàng đâu thể nói hắn vì đỡ đao cho nàng mà bị thương thành ra như thế.