Chương 2
Người đàn ông không nói gì về cái tên "Vãn Vãn" này, hắn không đồng ý nhưng cũng không phản đối.
Xuân Sinh thấy hắn không nói lời nào cậu còn cho rằng hắn thích cái tên này, ngây ngốc cười nói, "Anh còn muốn ăn táo sao? "
Người đàn ông lắc đầu, "Tôi no rồi."
Nghe hắn nói no, Xuân Sinh liền cất hai quả táo còn lại.
Nói là cất, nhưng chẳng qua chỉ là cột túi nilong lại thôi, sau đó treo nó trên một cái đinh được đống vào bức tường gạch đỏ.
Người đàn ông nhìn Xuân Sinh cất táo rồi quay lại lịch sự hỏi mình: "Tôi có thể tắt đèn không?"
"Có thể."
Sau khi nhận được sự đồng ý của hắn, Xuân Sinh liền rút phích cắm màu trắng ra, bóng đèn duy nhất trong căn phòng cứ như vậy tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối.
Xuân Sinh mò mẫm đi về phía góc phòng, cậu ngồi trên sàn, lưng dựa vào bức tường gạch đỏ, tựa người vào tường một cách mệt mỏi.
Hôm nay cậu bận rộn làm việc trên công trường cả ngày, giờ này sớm hơn giờ ngủ bình thường của cậu, sự mệt mỏi và buồn ngủ ập đến như nước biển đột ngột dâng cao, trong phút chốc nó liền nuốt chửng lấy cậu, ngay cả sức lực để vùng vẫy cũng không có, vừa nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ.
Lần này cậu ngủ rất sâu, khi ngủ cũng không nằm mơ, đến bảy giờ sáng, mặt trời còn chưa mọc thì Xuân Sinh đã bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức.
Cậu vừa mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu không phải là bức tường gạch lạnh lẽo, cũng không phải là bóng đèn sợi đốt treo ở chính giữa phòng mà là một lồng ngực cường tráng.
Cơ ngực rắn chắc được bọc trong áo sơ mi màu đen, có thể nhìn thấy được đường nét của cơ bắp, cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Đây không phải là mơ chứ?
Xuân Sinh tràn đầy nghi ngờ nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, trước mắt cậu vẫn là lồng ngực tỏa ra mùi thơm kia.
Đây không phải là mơ!
Xuân Sinh chấp nhận thực tế, cậu ngơ ngác ngẩng mặt lên, đầu tiên là cậu nhìn thấy cổ áo sơ mi màu đen, sau đó là cái yết hầu nhô ra, rồi tới cái cằm nhọn nhọn, đôi môi cong tự nhiên...
Là Vãn Vãn!
Xuân Sinh vừa sợ vừa xấu hổ, theo bản năng giãy giụa một chút, lúc này cậu mới phát hiện rằng mình đang ôm eo Vãn Vãn! Mà cậu cũng bị Vãn Vãn ôm vào trong ngực, bọn họ nằm đối mặt với nhau, ôm nhau ngủ cả đêm.
Xuân Sinh vừa mới tỉnh ngủ đã bị hiện thực bày ra trước mắt làm cho sợ đến nỗi nói không nên lời, hai cánh tay rút lại như bị điện giật.
Khi cậu rụt cánh tay lại đã đánh thức người đang ngủ kia.
Xuân Sinh thấy hắn mở mắt ra, sắc mặt cậu bỗng nhiên tái nhợt đi, cậu hoảng sợ tới nỗi té xuống dưới giường, thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất phát ra một tiếng "bịch".
Người đàn ông làm cậu hoảng sợ vội vàng xuống giường để đỡ cậu dậy, "Sao lại ngã rồi? Có đau không? "
Xuân Sinh đau đến nghiến răng trợn mắt, bên dưới không có đệm đỡ, cậu đập người xuống mặt đất nên chỗ nào cũng đau.
Người đàn ông thấy khuỷu tay Xuân Sinh đỏ bừng, dùng lòng bàn tay xoa xoa khuỷu tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Giường hơi nhỏ, là do tôi không ôm cậu chặt nên cậu mới ngã xuống. "
Mặt Xuân Sinh đỏ bừng, cậu cúi đầu xuống, ấp úng nói không nên lời.
"Còn đau không?"
"Không đau không đau không đau." Xuân Sinh giấu tay ra phía sau, hơi nhíu mày nói, "Tôi bị mộng du sao? "
Nếu như không phải mộng du thì làm sao cậu có thể nằm trên giường của Vãn Vãn được?
"Cậu không có mộng du, là tôi kêu cậu lên."
"Hả?" Xuân Sinh nghi ngờ nhìn hắn, trong đầu cậu không có đoạn ký ức như vậy.
"Nửa đêm cậu dậy đi vệ sinh, tôi hỏi cậu có muốn ngủ chung không, cậu liền đi tới." Người đàn ông cười cười, vô tư sửa sang lại cái chăn nhăn nheo trên giường, "Chen chúc một chút nhưng vẫn có thể ngủ được, sẽ thoải mái hơn khi cậu ngủ trên mặt đất. "
"...... Anh thật tốt. "
Người đàn ông nghe vậy ngạc nhiên quay đầu lại, khi quay đầu lại hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xấu hổ vừa cảm động của Xuân Sinh, đôi mắt của cậu sáng ngời như ngôi sao trên trời, bên trong cậu có hai loại khí chất hòa quyện vào nhau, đó là ngây thơ và ngốc nghếch, bọn nó trung hòa với nhau khiến cho người ta cảm thấy cậu là người rất dễ lừa gạt.
"Anh đối xử với tôi rất tốt."
Người đàn ông không khỏi bật cười, "Chỗ này là nhà của cậu, đây là giường của cậu, là tôi chiếm giường của cậu nên cậu mới không có chỗ ngủ. "
Xuân Sinh buồn bực gãi gãi đầu, "Nhưng..."
Nhưng cái gì thì cậu không nói, dù sao thì cậu cũng cảm thấy Vãn Vãn rất tốt, hắn đối xử với cậu rất tốt.
Xuân Sinh không bao giờ keo kiệt trong việc cho đi, nhất là với người đối xử tốt với mình, cậu hận không thể trả ơn người ta gấp trăm lần.
"Vãn Vãn, anh có muốn ăn táo không?"
Xuân Sinh xoay người lấy cái túi nilon treo trên tường xuống, từ trong túi lấy ra thứ duy nhất có thể ăn trong nhà, "Tôi đi rửa cho anh. "
Người đàn ông vừa định nói không cần phải như vậy, nhưng Xuân Sinh đã cầm táo đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ, không nói câu nào nhét táo vào trong tay hắn, "Còn nữa, anh cứ ăn đi, đều cho anh ăn. "
Người đàn ông cầm quả táo trong tay nhìn về phía Xuân Sinh, mỉm cười và nói: "Nếu được thì tôi muốn rửa mặt trước khi ăn."
Xuân Sinh đột nhiên 'ồ' lên một tiếng, giống như cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở cửa chạy ra ngoài, cậu gấp đến nỗi suýt chút nữa quên mang dép.
Người đàn ông nghi ngờ bước ra khỏi cánh cửa đang mở kia, bên ngoài mặc trời đã lên, con đường bê tông lâu năm không được sửa chữa xuất hiện rất nhiều ổ gà, trong ổ gà còn có những vũng nước bẩn thỉu chưa khô. Những ngôi nhà ở hai bên đường được xây dựng na ná nhau, ngôi nhà cao nhất cũng chỉ có hai tầng rưỡi, những bức tường lộ ra bên ngoài cũng không được sơn màu cho thẩm mỹ, chỉ được bôi xi măng.
Dưới vách tường là những bụi cỏ dại và bông hoa, bọn chúng đua nhau nở trên những nền gạch đỏ trộn xi măng. Bên vệ đường có một con chó vàng gầy gò, xương sống của nó lộ hẳn ra ngoài, nó không quan tâm đến việc có người đi qua đi lại trước mặt nó, ngay cả việc nhúc nhích một chút nó cũng không muốn làm.
Người đàn ông cầm quả táo đứng trước cửa, im lặng nhìn những người đang bận rộn mưu sinh ngoài kia.
Hầu hết những người đi qua nhà Xuân Sinh đều bị người đàn ông mặc nguyên bộ đồ đen này thu hút, những thứ đắc tiền trên người hắn đều là thứ không phù hợp với nơi này.
Ngoại hình và phong thái của người đàn ông này đã tạo nên sự bất hòa cực hạn cho người dân đường Tây Giác, làm cho người ta cảm giác hắn không nên xuất hiện ở chỗ này, không nên cầm một quả táo đứng trước căn phòng xi măng gạch đỏ, mà là nên xuất hiện trong một buổi tiệc sang trọng nào đó, nơi mà kẻ qua người lại đều khoác lên mình bộ đồ hàng trăm triệu.
Người như hắn lại đứng ở đây, bình tĩnh mà thư thái, nhìn dáng vẻ tao nhãn và dễ gần của hắn khiến người người đi qua đều phải đứng lại nhìn, thái độ của hắn khiến người ta cảm giác hắn là người rất có địa vị trong xã hội nhưng lại không khiến người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.
Một chàng trai mặc áo thun đỏ, đeo một cái túi đeo chéo đứng ở bên vệ đường, chàng trai do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi về phía người đàn ông kia, chàng trai hỏi: "Xuân sinh đâu rồi?"
Người đàn ông cúi xuống nhìn chàng trai kia, ánh mắt của hắn rơi vào mặt gương mặt xa lạ, hắn dịu dàng nói: "Cậu ấy ra ngoài rồi. "
"Thế à, vậy tôi đứng đây chờ cậu ấy."
Người đàn ông không nói gì, cũng không có ý muốn mời người vào phòng, giống như vị thần canh cửa của nhà Xuân Sinh.
Cho đến khi cách đó không xa phát ra tiếng bước chân 'lộp cộp', Xuân Sinh đang vội vã chạy về, trong tay còn cầm một cái khăn màu trắng và một bàn chải đánh răng mới mua.
Cậu chạy quá nhanh nên đang chạy thì một chiếc dép bỗng nhiên bay ra khỏi chân, thế là phải nhảy cò cò lại nhặt dép, sau đó tiếp tục chạy về phía người đàn ông kia, đưa cho hắn những món đồ mà mình mới mua về.
Người đàn ông nhận lấy, hếch cầm lên ý bảo bên cạnh Xuân Sinh còn có một người nữa, "Có người tìm cậu. "
Dứt lời hắn xoay người đi vào phòng rửa mặt.
Xuân Sinh đứng ở ngoài cửa, bất đắt dĩ rút lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm Vãn Vãn, cậu nhìn về phía người cũng đang nhìn người đàn ông trong phòng kia, tò mò hỏi: "Đại Hâm, cậu tìm tôi hả? "
Đại Hâm "ồ" một tiếng quay mặt lại, "Đúng, tôi tới tìm cậu, đi làm chung không? "
Ánh mắt Xuân Sinh sáng lên, "Được! "
"Người vừa rồi là ai? Sao trước đây tôi chưa từng thấy hắn? "
"Anh ấy tên là Vãn Vãn, là người tôi nhặt được." Xuân Sinh ưỡn ngực tự hào.
Đại Hâm lại cho rằng cậu đang nói giỡn, không vui nói, "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu đừng nói nhảm nữa. "
Xuân Sinh khẽ nhíu mày, "Tôi không có nói nhảm, Vãn Vãn là do tôi nhặt được, nhặt được ở chỗ này. "Nói xong còn đưa tay chỉ vào dưới chân Đại Hâm, đúng là tối hôm qua trên đường đi làm về thì cậu nhìn thấy người đàn ông đó nằm ở đây, sau đó mới ôm người vào trong phòng.
Đại Hâm không tin nhìn Xuân Sinh một cái, nhưng hình như là do biết rõ tính cách của cậu, biết cậu sẽ không nói dối, "Vậy sao cậu không báo cảnh sát? "
Xuân Sinh nghi ngờ gãi đầu, "Vãn Vãn chỉ là ngủ thiếp đi, anh ấy không có chết, tại sao phải báo cảnh sát? "
Đại Hâm bị lời nói của cậu làm cho cứng họng, tư duy của y không theo kịp tư duy của Xuân Sinh, cậu trai trẻ này có logic riêng trong cách đối nhân xử thế làm cho người ta rất khó phản bác.
Người đàn ông rửa mặt xong đi ra, hắn nói với Xuân Sinh - người đang nói chuyện với bạn mình: "Xuân Sinh, tôi dùng xong phòng vệ sinh rồi. "
Xuân Sinh chạy vào phòng theo lời nói của hắn, chui vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp rửa mặt, sau khi ra cậu lấy một cái áo thun màu xám từ trong thùng carton ở góc phòng.
Người đàn ông ngồi trên giường nhìn cậu chuẩn bị đi ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi cậu, "Cậu đi làm à?" "
"Đúng vậy!" không biết Xuân Sinh lấy một chai nước khoáng lớn từ đâu ra, nước trong chai còn hơn phân nửa, cậu nhét chai vào trong túi bảo vệ môi trường cũ, rồi vác lên vai.
"Vậy khi nào cậu về?" Người đàn ông hỏi.
"Buổi tối."
"Buổi trưa không thể về sao?"
Xuân Sinh nghe như vậy quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên giường, giống như lúc này cậu mới nhớ ra là trong nhà mình có thêm một người, nếu cậu đi ra ngoài lâu không về thì không phải người đàn ông này không có gì để ăn sao?
"Về, về, buổi trưa tôi sẽ trở về."
Xuân Sinh lại tháo cái túi đang treo trên tường xuống, rửa sạch quả táo cuối cùng rồi đưa cho người đàn ông, giống như đang dỗ dành trẻ con nói, "Vãn Vãn, nếu anh đối bụng thì ăn cái này trước đi, buổi trưa tôi sẽ mua thịt cho anh ăn. "
"Tôi không thích ăn thịt."
Hả? Sao lại có người không thích ăn thịt?!
Xuân Sinh có chút sợ hãi nhìn hắn, "Thịt rất ngon. "
Người đàn ông cúi đầu xuống, cũng không nói mình không thích ăn thịt nữa, hắn chỉ nhìn chằm chằm hai quả táo trong tay.
Xuân Sinh nhìn thấy hắn không vui, trong lòng ngột ngạt, cậu cũng không đi làm vội, cúi người lo lắng nhìn vẻ mặt người đàn ông kia, muốn dỗ hắn vui vẻ một chút, "Anh muốn ăn cái gì? Tôi sẽ mua cho anh. "
Người đàn ông nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu, nhịn không được nở nụ cười, lấy cái túi từ trên vai cậu xuống bỏ quả táo lớn nhất vào trong đó, "Không phải cậu đã ước mình phải tiết kiệm tiền thật tốt, không tiêu xài bừa bãi sao? Cậu ăn cái gì thì tôi ăn cái đó, đi đường cẩn thận, phải quan sát đường thật kỹ. "
Xuân Sinh bước ra khỏi cửa với những bước chân nhẹ nhàng, cả người giống như đang giẫm lên các đám mây mềm mại, đầu óc choáng váng đến mức cậu không nhớ ra mình sắp phải làm gì, trong đầu chỉ toàn là sự dịu dàng của Vãn Vãn xinh đẹp.
Đại Hâm đi bên cạnh cậu, cảm thấy hình như cậu đang suy nghĩ gì đó, Đại Hâm hỏi Xuân Sinh, "Hắn không về nhà sao? ".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Xuân Sinh lắc đầu, "Không về nhà, Vãn Vãn nói tôi nhặt anh ấy về thì phải chịu trách nhiệm với anh ấy, không thể không cần anh ấy. "
Đại Hâm thấy kì lạ hỏi, "Vậy hắn ở nhà cậu có trả tiền hay không? "
Xuân Sinh vẻ mặt kỳ lại nhìn y, "Tại sao phải trả tiền? "
"Hắn sống ở nhà cậu mà không cần trả tiền?"
"Không cần a, tôi có tiền mà."
"Cậu đừng ngốc nữa, người nọ vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, chiếc đồng hồ hắn đang đeo có thể đủ lo cơm áo gạo tiền cho nửa đời sau của cậu đó, nếu cậu thông minh thì phải ôm chặt chân hắn đừng buông ra."
Xuân Sinh thấy hắn không nói lời nào cậu còn cho rằng hắn thích cái tên này, ngây ngốc cười nói, "Anh còn muốn ăn táo sao? "
Người đàn ông lắc đầu, "Tôi no rồi."
Nghe hắn nói no, Xuân Sinh liền cất hai quả táo còn lại.
Nói là cất, nhưng chẳng qua chỉ là cột túi nilong lại thôi, sau đó treo nó trên một cái đinh được đống vào bức tường gạch đỏ.
Người đàn ông nhìn Xuân Sinh cất táo rồi quay lại lịch sự hỏi mình: "Tôi có thể tắt đèn không?"
"Có thể."
Sau khi nhận được sự đồng ý của hắn, Xuân Sinh liền rút phích cắm màu trắng ra, bóng đèn duy nhất trong căn phòng cứ như vậy tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối.
Xuân Sinh mò mẫm đi về phía góc phòng, cậu ngồi trên sàn, lưng dựa vào bức tường gạch đỏ, tựa người vào tường một cách mệt mỏi.
Hôm nay cậu bận rộn làm việc trên công trường cả ngày, giờ này sớm hơn giờ ngủ bình thường của cậu, sự mệt mỏi và buồn ngủ ập đến như nước biển đột ngột dâng cao, trong phút chốc nó liền nuốt chửng lấy cậu, ngay cả sức lực để vùng vẫy cũng không có, vừa nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ.
Lần này cậu ngủ rất sâu, khi ngủ cũng không nằm mơ, đến bảy giờ sáng, mặt trời còn chưa mọc thì Xuân Sinh đã bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức.
Cậu vừa mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu không phải là bức tường gạch lạnh lẽo, cũng không phải là bóng đèn sợi đốt treo ở chính giữa phòng mà là một lồng ngực cường tráng.
Cơ ngực rắn chắc được bọc trong áo sơ mi màu đen, có thể nhìn thấy được đường nét của cơ bắp, cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Đây không phải là mơ chứ?
Xuân Sinh tràn đầy nghi ngờ nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, trước mắt cậu vẫn là lồng ngực tỏa ra mùi thơm kia.
Đây không phải là mơ!
Xuân Sinh chấp nhận thực tế, cậu ngơ ngác ngẩng mặt lên, đầu tiên là cậu nhìn thấy cổ áo sơ mi màu đen, sau đó là cái yết hầu nhô ra, rồi tới cái cằm nhọn nhọn, đôi môi cong tự nhiên...
Là Vãn Vãn!
Xuân Sinh vừa sợ vừa xấu hổ, theo bản năng giãy giụa một chút, lúc này cậu mới phát hiện rằng mình đang ôm eo Vãn Vãn! Mà cậu cũng bị Vãn Vãn ôm vào trong ngực, bọn họ nằm đối mặt với nhau, ôm nhau ngủ cả đêm.
Xuân Sinh vừa mới tỉnh ngủ đã bị hiện thực bày ra trước mắt làm cho sợ đến nỗi nói không nên lời, hai cánh tay rút lại như bị điện giật.
Khi cậu rụt cánh tay lại đã đánh thức người đang ngủ kia.
Xuân Sinh thấy hắn mở mắt ra, sắc mặt cậu bỗng nhiên tái nhợt đi, cậu hoảng sợ tới nỗi té xuống dưới giường, thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất phát ra một tiếng "bịch".
Người đàn ông làm cậu hoảng sợ vội vàng xuống giường để đỡ cậu dậy, "Sao lại ngã rồi? Có đau không? "
Xuân Sinh đau đến nghiến răng trợn mắt, bên dưới không có đệm đỡ, cậu đập người xuống mặt đất nên chỗ nào cũng đau.
Người đàn ông thấy khuỷu tay Xuân Sinh đỏ bừng, dùng lòng bàn tay xoa xoa khuỷu tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Giường hơi nhỏ, là do tôi không ôm cậu chặt nên cậu mới ngã xuống. "
Mặt Xuân Sinh đỏ bừng, cậu cúi đầu xuống, ấp úng nói không nên lời.
"Còn đau không?"
"Không đau không đau không đau." Xuân Sinh giấu tay ra phía sau, hơi nhíu mày nói, "Tôi bị mộng du sao? "
Nếu như không phải mộng du thì làm sao cậu có thể nằm trên giường của Vãn Vãn được?
"Cậu không có mộng du, là tôi kêu cậu lên."
"Hả?" Xuân Sinh nghi ngờ nhìn hắn, trong đầu cậu không có đoạn ký ức như vậy.
"Nửa đêm cậu dậy đi vệ sinh, tôi hỏi cậu có muốn ngủ chung không, cậu liền đi tới." Người đàn ông cười cười, vô tư sửa sang lại cái chăn nhăn nheo trên giường, "Chen chúc một chút nhưng vẫn có thể ngủ được, sẽ thoải mái hơn khi cậu ngủ trên mặt đất. "
"...... Anh thật tốt. "
Người đàn ông nghe vậy ngạc nhiên quay đầu lại, khi quay đầu lại hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xấu hổ vừa cảm động của Xuân Sinh, đôi mắt của cậu sáng ngời như ngôi sao trên trời, bên trong cậu có hai loại khí chất hòa quyện vào nhau, đó là ngây thơ và ngốc nghếch, bọn nó trung hòa với nhau khiến cho người ta cảm thấy cậu là người rất dễ lừa gạt.
"Anh đối xử với tôi rất tốt."
Người đàn ông không khỏi bật cười, "Chỗ này là nhà của cậu, đây là giường của cậu, là tôi chiếm giường của cậu nên cậu mới không có chỗ ngủ. "
Xuân Sinh buồn bực gãi gãi đầu, "Nhưng..."
Nhưng cái gì thì cậu không nói, dù sao thì cậu cũng cảm thấy Vãn Vãn rất tốt, hắn đối xử với cậu rất tốt.
Xuân Sinh không bao giờ keo kiệt trong việc cho đi, nhất là với người đối xử tốt với mình, cậu hận không thể trả ơn người ta gấp trăm lần.
"Vãn Vãn, anh có muốn ăn táo không?"
Xuân Sinh xoay người lấy cái túi nilon treo trên tường xuống, từ trong túi lấy ra thứ duy nhất có thể ăn trong nhà, "Tôi đi rửa cho anh. "
Người đàn ông vừa định nói không cần phải như vậy, nhưng Xuân Sinh đã cầm táo đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ, không nói câu nào nhét táo vào trong tay hắn, "Còn nữa, anh cứ ăn đi, đều cho anh ăn. "
Người đàn ông cầm quả táo trong tay nhìn về phía Xuân Sinh, mỉm cười và nói: "Nếu được thì tôi muốn rửa mặt trước khi ăn."
Xuân Sinh đột nhiên 'ồ' lên một tiếng, giống như cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mở cửa chạy ra ngoài, cậu gấp đến nỗi suýt chút nữa quên mang dép.
Người đàn ông nghi ngờ bước ra khỏi cánh cửa đang mở kia, bên ngoài mặc trời đã lên, con đường bê tông lâu năm không được sửa chữa xuất hiện rất nhiều ổ gà, trong ổ gà còn có những vũng nước bẩn thỉu chưa khô. Những ngôi nhà ở hai bên đường được xây dựng na ná nhau, ngôi nhà cao nhất cũng chỉ có hai tầng rưỡi, những bức tường lộ ra bên ngoài cũng không được sơn màu cho thẩm mỹ, chỉ được bôi xi măng.
Dưới vách tường là những bụi cỏ dại và bông hoa, bọn chúng đua nhau nở trên những nền gạch đỏ trộn xi măng. Bên vệ đường có một con chó vàng gầy gò, xương sống của nó lộ hẳn ra ngoài, nó không quan tâm đến việc có người đi qua đi lại trước mặt nó, ngay cả việc nhúc nhích một chút nó cũng không muốn làm.
Người đàn ông cầm quả táo đứng trước cửa, im lặng nhìn những người đang bận rộn mưu sinh ngoài kia.
Hầu hết những người đi qua nhà Xuân Sinh đều bị người đàn ông mặc nguyên bộ đồ đen này thu hút, những thứ đắc tiền trên người hắn đều là thứ không phù hợp với nơi này.
Ngoại hình và phong thái của người đàn ông này đã tạo nên sự bất hòa cực hạn cho người dân đường Tây Giác, làm cho người ta cảm giác hắn không nên xuất hiện ở chỗ này, không nên cầm một quả táo đứng trước căn phòng xi măng gạch đỏ, mà là nên xuất hiện trong một buổi tiệc sang trọng nào đó, nơi mà kẻ qua người lại đều khoác lên mình bộ đồ hàng trăm triệu.
Người như hắn lại đứng ở đây, bình tĩnh mà thư thái, nhìn dáng vẻ tao nhãn và dễ gần của hắn khiến người người đi qua đều phải đứng lại nhìn, thái độ của hắn khiến người ta cảm giác hắn là người rất có địa vị trong xã hội nhưng lại không khiến người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.
Một chàng trai mặc áo thun đỏ, đeo một cái túi đeo chéo đứng ở bên vệ đường, chàng trai do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi về phía người đàn ông kia, chàng trai hỏi: "Xuân sinh đâu rồi?"
Người đàn ông cúi xuống nhìn chàng trai kia, ánh mắt của hắn rơi vào mặt gương mặt xa lạ, hắn dịu dàng nói: "Cậu ấy ra ngoài rồi. "
"Thế à, vậy tôi đứng đây chờ cậu ấy."
Người đàn ông không nói gì, cũng không có ý muốn mời người vào phòng, giống như vị thần canh cửa của nhà Xuân Sinh.
Cho đến khi cách đó không xa phát ra tiếng bước chân 'lộp cộp', Xuân Sinh đang vội vã chạy về, trong tay còn cầm một cái khăn màu trắng và một bàn chải đánh răng mới mua.
Cậu chạy quá nhanh nên đang chạy thì một chiếc dép bỗng nhiên bay ra khỏi chân, thế là phải nhảy cò cò lại nhặt dép, sau đó tiếp tục chạy về phía người đàn ông kia, đưa cho hắn những món đồ mà mình mới mua về.
Người đàn ông nhận lấy, hếch cầm lên ý bảo bên cạnh Xuân Sinh còn có một người nữa, "Có người tìm cậu. "
Dứt lời hắn xoay người đi vào phòng rửa mặt.
Xuân Sinh đứng ở ngoài cửa, bất đắt dĩ rút lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm Vãn Vãn, cậu nhìn về phía người cũng đang nhìn người đàn ông trong phòng kia, tò mò hỏi: "Đại Hâm, cậu tìm tôi hả? "
Đại Hâm "ồ" một tiếng quay mặt lại, "Đúng, tôi tới tìm cậu, đi làm chung không? "
Ánh mắt Xuân Sinh sáng lên, "Được! "
"Người vừa rồi là ai? Sao trước đây tôi chưa từng thấy hắn? "
"Anh ấy tên là Vãn Vãn, là người tôi nhặt được." Xuân Sinh ưỡn ngực tự hào.
Đại Hâm lại cho rằng cậu đang nói giỡn, không vui nói, "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu đừng nói nhảm nữa. "
Xuân Sinh khẽ nhíu mày, "Tôi không có nói nhảm, Vãn Vãn là do tôi nhặt được, nhặt được ở chỗ này. "Nói xong còn đưa tay chỉ vào dưới chân Đại Hâm, đúng là tối hôm qua trên đường đi làm về thì cậu nhìn thấy người đàn ông đó nằm ở đây, sau đó mới ôm người vào trong phòng.
Đại Hâm không tin nhìn Xuân Sinh một cái, nhưng hình như là do biết rõ tính cách của cậu, biết cậu sẽ không nói dối, "Vậy sao cậu không báo cảnh sát? "
Xuân Sinh nghi ngờ gãi đầu, "Vãn Vãn chỉ là ngủ thiếp đi, anh ấy không có chết, tại sao phải báo cảnh sát? "
Đại Hâm bị lời nói của cậu làm cho cứng họng, tư duy của y không theo kịp tư duy của Xuân Sinh, cậu trai trẻ này có logic riêng trong cách đối nhân xử thế làm cho người ta rất khó phản bác.
Người đàn ông rửa mặt xong đi ra, hắn nói với Xuân Sinh - người đang nói chuyện với bạn mình: "Xuân Sinh, tôi dùng xong phòng vệ sinh rồi. "
Xuân Sinh chạy vào phòng theo lời nói của hắn, chui vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp rửa mặt, sau khi ra cậu lấy một cái áo thun màu xám từ trong thùng carton ở góc phòng.
Người đàn ông ngồi trên giường nhìn cậu chuẩn bị đi ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi cậu, "Cậu đi làm à?" "
"Đúng vậy!" không biết Xuân Sinh lấy một chai nước khoáng lớn từ đâu ra, nước trong chai còn hơn phân nửa, cậu nhét chai vào trong túi bảo vệ môi trường cũ, rồi vác lên vai.
"Vậy khi nào cậu về?" Người đàn ông hỏi.
"Buổi tối."
"Buổi trưa không thể về sao?"
Xuân Sinh nghe như vậy quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên giường, giống như lúc này cậu mới nhớ ra là trong nhà mình có thêm một người, nếu cậu đi ra ngoài lâu không về thì không phải người đàn ông này không có gì để ăn sao?
"Về, về, buổi trưa tôi sẽ trở về."
Xuân Sinh lại tháo cái túi đang treo trên tường xuống, rửa sạch quả táo cuối cùng rồi đưa cho người đàn ông, giống như đang dỗ dành trẻ con nói, "Vãn Vãn, nếu anh đối bụng thì ăn cái này trước đi, buổi trưa tôi sẽ mua thịt cho anh ăn. "
"Tôi không thích ăn thịt."
Hả? Sao lại có người không thích ăn thịt?!
Xuân Sinh có chút sợ hãi nhìn hắn, "Thịt rất ngon. "
Người đàn ông cúi đầu xuống, cũng không nói mình không thích ăn thịt nữa, hắn chỉ nhìn chằm chằm hai quả táo trong tay.
Xuân Sinh nhìn thấy hắn không vui, trong lòng ngột ngạt, cậu cũng không đi làm vội, cúi người lo lắng nhìn vẻ mặt người đàn ông kia, muốn dỗ hắn vui vẻ một chút, "Anh muốn ăn cái gì? Tôi sẽ mua cho anh. "
Người đàn ông nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu, nhịn không được nở nụ cười, lấy cái túi từ trên vai cậu xuống bỏ quả táo lớn nhất vào trong đó, "Không phải cậu đã ước mình phải tiết kiệm tiền thật tốt, không tiêu xài bừa bãi sao? Cậu ăn cái gì thì tôi ăn cái đó, đi đường cẩn thận, phải quan sát đường thật kỹ. "
Xuân Sinh bước ra khỏi cửa với những bước chân nhẹ nhàng, cả người giống như đang giẫm lên các đám mây mềm mại, đầu óc choáng váng đến mức cậu không nhớ ra mình sắp phải làm gì, trong đầu chỉ toàn là sự dịu dàng của Vãn Vãn xinh đẹp.
Đại Hâm đi bên cạnh cậu, cảm thấy hình như cậu đang suy nghĩ gì đó, Đại Hâm hỏi Xuân Sinh, "Hắn không về nhà sao? ".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Xuân Sinh lắc đầu, "Không về nhà, Vãn Vãn nói tôi nhặt anh ấy về thì phải chịu trách nhiệm với anh ấy, không thể không cần anh ấy. "
Đại Hâm thấy kì lạ hỏi, "Vậy hắn ở nhà cậu có trả tiền hay không? "
Xuân Sinh vẻ mặt kỳ lại nhìn y, "Tại sao phải trả tiền? "
"Hắn sống ở nhà cậu mà không cần trả tiền?"
"Không cần a, tôi có tiền mà."
"Cậu đừng ngốc nữa, người nọ vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, chiếc đồng hồ hắn đang đeo có thể đủ lo cơm áo gạo tiền cho nửa đời sau của cậu đó, nếu cậu thông minh thì phải ôm chặt chân hắn đừng buông ra."