Chương 3
"Ôm chân Vãn Vãn?" Xuân Sinh nhíu mày, mặc dù cậu không hiểu nó có nghĩa là gì nhưng cũng không từ chối, "Nhất định phải ôm sao? "
Những lời Đại Hâm nói vừa rồi là muốn Xuân Sinh giữ chặt người đó, để người đó cho cậu một cuộc sống tốt, nhưng Xuân Sinh chỉ tập trung vào việc ôm chân người ta.
Đại Hâm bị cậu chọc cho tức giận nói, "Cậu, cậu cứ nghèo đi! Sau này chắc chắn cậu sẽ không ngốc đầu lên được! "
Nói xong y không để ý tới Xuân Sinh nữa, y với khuôn mặt u ám của mình bước đi ngày càng nhanh.
Ngay từ đầu Xuân Sinh còn cố gắng đuổi theo y, nhưng sau khi phát hiện mình không đuổi kịp liền không đuổi theo nữa, cậu tiếp tục đi bộ với tốc độ bình thường của mình, cậu vô cùng nghi ngờ khi thấy Đại Hâm tức giận và bỏ cậu đi trước.
Không phải là nói muốn đi làm chung sao?
Xuân Sinh bị bỏ lại cũng không tức giận, dù sao cậu và Đại Hâm cũng chỉ đi chung tuyến xe buýt.
Công việc của Đại Hâm là làm dịch vụ khách hàng thương mại điện tử trong một tòa nhà văn phòng đẹp đẽ, còn công việc của cậu là bán sức mạnh cơ thể trên công trường.
Xuân Sinh trông khá gầy gò và nhỏ bé, nhưng cậu có thể chịu đựng được gian khổ, mỗi ngày đều đến công trường để làm chút công việc lặt vặt như vác gạch, chuyển xi măng, lúc đi thì sạch sẽ nhưng lúc về thì mặt mày xám đen, quần áo trên người còn dính đầy bụi đất.
Khi Xuân Sinh xuống xe buýt thì cậu cũng vừa ăn xong quả táo, đến công trường, cậu cất túi bảo vệ môi trường mà mình mang theo, đội mũ bảo hiểm lao động màu vàng.
Mặc dù cậu làm việc trên công trường, nhưng cậu không phải là công nhân hợp đồng, ngay cả công nhân tạm thời cũng không phải, mỗi ngày làm được bao nhiêu thì sẽ được trả lương bấy nhiêu.
Nhà thầu công trường không cho cậu đến gần trung tâm công trường và tránh xa những nơi có thể xảy ra tai nạn, để cho cậu làm công việc đơn giản nhất như là di chuyển gạch và xi măng, một giờ họ trả cho cậu 8 nhân dân tệ*, nếu công việc quá nặng họ sẽ trả cậu thêm 5 nhân dân tệ** nữa.
*8 Nhân dân tệ = 26.408,21 Đồng
**5 Nhân dân tệ = 16.505,13 Đồng
Xuân Sinh làm việc ở công trường này gần được một tháng, mỗi ngày đều đến sớm, đến khi mặt trời lặn cậu với về nhà, giờ nghỉ trưa cũng tìm đại một chỗ sạch sẽ rồi nằm ở đó ngủ.
Sau khi làm việc với nhau trong khoảng thời gian dài, các công nhân ở công trường đều có những hiểu biết nhất định về Xuân Sinh.
Trong giờ nghỉ trưa, bọn họ thấy Xuân Sinh không mua phần cơm rẻ nhất như thường lệ nữa, mà là mua một phần mì xào có thêm trứng và rau củ, bọn họ thấy làm lạ hỏi cậu, "Xuân Sinh, sao hôm nay cậu lại ăn mì vậy? "
Xuân Sinh không kiếm được nhiều tiền nên cậu rất tiết kiệm, nếu chi tiền để mua thức ăn thì cậu cũng chi có 5 tệ, không bao giờ dám chi đến 10 tệ, cơm hộp khó ăn đến mấy cậu cũng mua, chỉ cần ăn no bụng là được rồi.
Cho nên hôm nay khi các công nhân thấy cậu mua mì xào còn mua thêm cả trứng và rau thì bọn họ đều rất ngạc nhiên, con gà trống nhỏ này lại chịu nhổ lông?!
Xuân Sinh vẫn đứng bên vạc chăm chú nhìn ông chủ xào mì, nghe thấy có người nói chuyện với mình liền nói với người kia: "Tôi mua cho Vãn Vãn. "
Cậu không mua mì xào để ăn.
"Vãn Vãn? Vãn Vãn là ai vậy? "
"Vãn Vãn là Vãn Vãn, do tôi nhặt được."
Nghe Xuân Sinh nói như vậy, mọi người đều cho rằng Vãn Vãn là một con cún con, họ càng ngạc nhiên hơn khi thấy Xuân Sinh mua mì xào cho con cún ăn.
Xuân Sinh không biết bọn họ hiểu lầm ý mình, thấy ông chủ xào mì xong cậu trả tiền rồi vác cái túi bảo vệ môi trường lên rời đi.
Vừa thấy Xuân Sinh đi thì mấy công nhân lại hỏi, "Xuân Sinh, cậu đi đâu vậy? "
"Tôi về nhà, Vãn Vãn còn đang chờ tôi."
Xuân Sinh đeo túi bảo vệ môi trường, tay cầm hộp phở xào ngồi trên xe buýt về đường Tây Giác. Thời gian nghỉ trưa tại công trường là hai tiếng, chỉ cần khoảng hai giờ chiều cậu quay về công trường là được.
Ở Tĩnh Hải giờ cao điểm là buổi trưa cho nên buổi trưa bị kẹt xe rất nghiêm trọng, lúc Xuân Sinh vừa trở lại đường Tây Giáp, cậu nhớ ra Vãn Vãn còn chưa ăn gì, cậu nhanh chân xuống xe, chạy thật nhanh về nhà mình.
Khi cậu vào con phố nhỏ đường Tây Giác, từ phía xa liền nhìn thấy có người đứng ở cửa nhà cậu.
Vãn Vãn mà cậu nhặt được quá cao, chân còn rất dài, áo sơ mi màu đen và quần tây không chỉ tôn lên dáng người mảnh khảnh của hắn mà còn toát lên sự tao nhã của hắn, khiến người ta khó lòng mà bỏ qua.
Xuân Sinh ngơ ngác nhìn hắn một giây, sau đó nhanh chóng chạy về phía người đàn ông đó, "Vãn Vãn! Tôi về rồi! "
Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cậu liền quay đầu lại, gương mặt ôn hòa mỉm cười nhìn Xuân Sinh đang chạy đến, "Lần sau chạy chậm một chút, chạy nhanh như vậy rất dễ ngã. "
Xuân Sinh thở dài một hơi, sau đó nâng hộp mì như nâng bảo vật lên nói, "Vãn Vãn, tôi có mua mì xào cho anh. "
Người đàn ông gật đầu nhận lấy hộp mì trong tay cậu, xoay người đi vào nhà.
Xuân Sinh đi theo phía sau hắn, "Vãn Vãn, sao vừa rồi anh lại đứng bên ngoài? "
Lúc cậu hỏi vấn đề này, trong lòng cậu có chút bất an nhưng lại không biết, cậu sợ Vãn Vãn muốn về nhà.
Nhưng cậu không ngờ người đàn ông lại trả lời như vậy.
"Tôi đang chờ cậu về nhà."
Mấy chữ này nhẹ như lông vũ, vừa dịu dàng lại vừa nhẹ nhàng lướt qua trái tim mềm mại cứng cỏi của Xuân Sinh, có vô số thứ ấm áp xa lạ tràn vào trong tim cậu, từ từ lan ra khắp cơ thể của Xuân Sinh.
Xuân Sinh bị hắn làm cho cảm động vô cùng, đôi mắt to tròn phản chiếu hình bóng của hắn, cậu há miệng vài lần như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn người đàn ông trước mặt, muốn dùng ánh mắt biểu đạt: Anh thật tốt!
Người đàn ông bắt gặp đôi mắt giống cún coi của cậu không khỏi mỉm cười, mở hộp mì xào Xuân Sinh mua về ra, "Cậu về hơi muộn, tôi rất lo lắng cho cậu. "
Xuân Sinh cuống quít khoa tay múa chân giải thích, "Trên đường kẹt xe. "
"Ừm, tôi biết nhưng tôi vẫn là lo lắng cho cậu, cậu không có gì là tốt rồi." Người đàn ông lục lọi túi nilon, phát hiện trong túi chỉ có một đôi đũa, quay đầu hỏi Xuân Sinh, "Trong nhà có đũa không? "
"Có."
Người đàn ông lấy đũa, hắn gắp một ít mì xào ra một cái chén, phần còn lại thì để lại cho Xuân Sinh.
Xuân Sinh sững sờ nhìn mì xào trước mặt, có thể thấy bên trong có rất nhiều trứng gà, không khỏi nhìn về phía người đàn ông, "Đây là mua cho anh ăn. "
"Cùng nhau ăn, nếu cậu không ăn thì tôi cũng không ăn."
Người đàn ông nói xong liền buông đũa xuống, một tay chống cằm nhìn cậu, ý rằng nếu Xuân Sinh không ăn hắn cũng không ăn.
Xuân Sinh thấy hắn có ý định không ăn trong lòng liền sốt ruột, cậu cầm đũa gắp hết phần mì xào trong hộp cho hắn, "Đừng không ăn, không ăn sẽ đói bụng. "
Người đàn ông đưa tay chặn tay cậu lại, "Cậu ăn trước. "
Xuân Sinh không khỏi uất ức nói, "Đây là tôi mua cho anh, không phải mua cho tôi, tôi không thể ăn. "
Người đàn ông có vẻ trầm tư, hắn không hiểu logic của Xuân Sinh cho lắm, "Đây là thứ cậu mua cho tôi sao cậu lại không thể ăn? "
"Bởi vì đây là phần cho một người ăn, nếu tôi cũng ăn, anh sẽ ăn không no." Xuân Sinh buồn bã nhìn phần mì ít ỏ trong chén của người đàn ông trước mặt, cậu cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho Vãn Vãn, làm cho người ta đói bụng.
Người đàn ông vẻ mặt ôn hòa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén thương tâm của Xuân Sinh, nhẹ giọng hỏi cậu, "Cậu đã ăn gì chưa? "
Xuân Sinh im lặng, cậu không dám nói dối, sau khi cậu mua mì xào cho người đàn ông này thì không nỡ bỏ tiền ra mua cho mình.
"Tôi biết cậu kiếm tiền không dễ dàng gì, nhưng nếu như cậu vì muốn tôi ăn no mà chịu đói thì tôi không có cách nào ở lại nhà cậu được."
Xuân Sinh nghe như vậy, lồng ngực bỗng nhiên thắt lại, giống như bị một tảng đá từ trên trời rơi xuống đè trúng, cậu hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, vội vàng hỏi: "Anh muốn về nhà sao?"
Người đàn ông chống cằm nhìn cậu, mặt đồng hồ đeo trên cổ tay lấp lánh như giấu cả một dải tinh tú bên trong, hắn hỏi ngược lại, "Cậu muốn tôi về nhà không? "
Xuân Sinh ấp úng nói không nên lời, cậu cảm thấy mình nếu mình nói không thì sẽ quá ích kỷ, nhưng cậu lại không thể nói dối, vì thế cúi đầu nói, "Anh về nhà thì tôi sẽ không gặp được anh nữa. "
"Cậu lo lắng sẽ không gặp được tôi sao?"
Xuân Sinh gật đầu.
"Nhưng tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu còn lo lắng tôi sẽ không về nhà được, sao bây giờ lại không muốn tôi quay về?" Khi người đàn ông hỏi câu này, biểu cảm của hắn rất nghiêm túc, dường như thực sự tò mò về câu trả lời.
Vấn đề này cũng không khó trả lời lắm chỉ là Xuân Sinh rất tham lam, cậu muốn giữ sự dịu dàng và ấm áp này lại bên mình.
Mặc dù cậu hơi ngốc cũng như không được thông minh cho lắm, nhưng cậu không phải là một khúc gỗ, cậu có thể cảm giác được Vãn Vãn rất quan tâm mình, cậu cũng đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn, giống như một con cún từ khi sinh ra đến giờ thì đây là lần đầu tiên nó được ăn xương vậy, làm sao có thể buông tay cho được?!
Cậu không chỉ không muốn buông tay mà còn nghĩ biện cách cắn chặt khúc xương này, ăn không hết thì phải đem giấu đi, sợ nếu có người ngửi được thì sẽ đến đây tranh giành với cậu.
Đây là ham muốn chiếm hữu tự nhiên nhất, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, giống như con thiêu thân đuổi theo ngọn nến, khao khát hơi ấm bất chấp hậu quả.
Xuân Sinh bỗng nhiên bắt đầu nhìn trái nhìn phải, giả vờ như mình không nghe người đàn ông đó hỏi gì, ngó nghiên được một lúc thì cậu dừng lại, giọng nói mềm nhũn hỏi hắn, "Vãn Vãn, đồ tôi mua cho anh có ngon không? Anh muốn ăn gì? Tôi có tiền, tôi có thể mua nó cho anh. "
Người đàn ông im lặng nhìn vẻ mặt lấy lòng của cậu, có chút muốn cười, "Trong nhà tôi cái gì cũng có. "
Trong giấy tiếp theo, vẻ mặt muốn khóc nhưng lại thôi của Xuân Sinh đáng thương tới nỗi làm cho người ta thương cảm.
Người đàn ông cho rằng cậu muốn khóc, nhưng cậu không có, mắt cũng không đỏ lên, giống như những biểu cảm đáng thương kia chỉ là ảo giác của người đàn ông kia.
Hắn nghĩ rằng Xuân Sinh sẽ giữ hắn lại, nhưng Xuân Sinh lại không, cậu chỉ lo lắng hỏi: "Nhà anh có xa không? Tôi có thể đi xe buýt đến gặp anh không? "
Người đàn ông lắc đầu, "Xa, không thể đi xe buýt được."
"Vậy còn tàu điện ngầm thì sao?"
"Tàu điện ngầm cũng không được."
Xuân Sinh lại lộ ra biểu cảm muốn khóc nhưng lại thôi, giống như biểu cảm mất mát của con cún lông vàng vậy.
Người đàn ông trầm mặc quan sát một lúc: "Nếu cậu ăn mì xào thì tôi sẽ nói cho cậu cách để đến đó. "
Xuân Sinh cầm đũa lên nhét mì vào miệng, nhét tới nỗi hai má bắt đầu phồng lên, trong miệng còn chưa nuốt xuống đã vội vàng nhét thêm, giống như cậu sợ người đàn ông này sẽ đổi ý.
Người đàn ông giơ tay đè cổ tay cậu lại, "Ăn chậm một chút. "
Lúc này Xuân Sinh mới dừng đũa lại, hai má căng tròn, cậu cố gắng nuốt xuống rồi tiếp tục ăn, hoàn toàn quên mất phần mì xào này là cậu mua cho người đàn ông đó.
Cậu đang vùi đầu ăn, bỗng nhiên nghe thấy người đàn ông nói, "Nếu có một ngày tôi rời khỏi nơi này, cách duy nhất để cậu gặp được tôi chính là đi cùng tôi, chắc hắn sẽ không bắt nạt cậu đâu. "
Ánh mắt Xuân Sinh nghi ngờ nhìn hắn.
Người đàn ông cũng nhìn cậu, "Không có cách nào khác nữa, bởi vì khi đó tôi rất khó để quay lại tìm cậu, nếu cậu không đi với tôi, cậu sẽ không thể gặp được tôi nữa."
Trên trán Xuân Sinh suýt nữa hiện lên dấu chấm hỏi, nhưng người đàn ông nói đến đây thì không nói tiếp nữa, hắn gắp một đũa mì xào cho vào miệng.
Ý thức của hắn có thể sẽ bị cướp đi bất cứ lúc nào, một giây này là hắn nhưng một giây sau có thể không phải là hắn.
Hắn cũng không biết mình có nên cuốn Xuân Sinh vào việc này hay không, cũng không biết có phải vì như vậy mà tương lai sẽ phải hối hận hay không, nhưng trước mắt hắn chỉ có thể lợi dụng Xuân Sinh.
Lời tác giả:
Bây giờ công có hai nhân cách nhưng sau này sẽ hợp lại thành một
Những lời Đại Hâm nói vừa rồi là muốn Xuân Sinh giữ chặt người đó, để người đó cho cậu một cuộc sống tốt, nhưng Xuân Sinh chỉ tập trung vào việc ôm chân người ta.
Đại Hâm bị cậu chọc cho tức giận nói, "Cậu, cậu cứ nghèo đi! Sau này chắc chắn cậu sẽ không ngốc đầu lên được! "
Nói xong y không để ý tới Xuân Sinh nữa, y với khuôn mặt u ám của mình bước đi ngày càng nhanh.
Ngay từ đầu Xuân Sinh còn cố gắng đuổi theo y, nhưng sau khi phát hiện mình không đuổi kịp liền không đuổi theo nữa, cậu tiếp tục đi bộ với tốc độ bình thường của mình, cậu vô cùng nghi ngờ khi thấy Đại Hâm tức giận và bỏ cậu đi trước.
Không phải là nói muốn đi làm chung sao?
Xuân Sinh bị bỏ lại cũng không tức giận, dù sao cậu và Đại Hâm cũng chỉ đi chung tuyến xe buýt.
Công việc của Đại Hâm là làm dịch vụ khách hàng thương mại điện tử trong một tòa nhà văn phòng đẹp đẽ, còn công việc của cậu là bán sức mạnh cơ thể trên công trường.
Xuân Sinh trông khá gầy gò và nhỏ bé, nhưng cậu có thể chịu đựng được gian khổ, mỗi ngày đều đến công trường để làm chút công việc lặt vặt như vác gạch, chuyển xi măng, lúc đi thì sạch sẽ nhưng lúc về thì mặt mày xám đen, quần áo trên người còn dính đầy bụi đất.
Khi Xuân Sinh xuống xe buýt thì cậu cũng vừa ăn xong quả táo, đến công trường, cậu cất túi bảo vệ môi trường mà mình mang theo, đội mũ bảo hiểm lao động màu vàng.
Mặc dù cậu làm việc trên công trường, nhưng cậu không phải là công nhân hợp đồng, ngay cả công nhân tạm thời cũng không phải, mỗi ngày làm được bao nhiêu thì sẽ được trả lương bấy nhiêu.
Nhà thầu công trường không cho cậu đến gần trung tâm công trường và tránh xa những nơi có thể xảy ra tai nạn, để cho cậu làm công việc đơn giản nhất như là di chuyển gạch và xi măng, một giờ họ trả cho cậu 8 nhân dân tệ*, nếu công việc quá nặng họ sẽ trả cậu thêm 5 nhân dân tệ** nữa.
*8 Nhân dân tệ = 26.408,21 Đồng
**5 Nhân dân tệ = 16.505,13 Đồng
Xuân Sinh làm việc ở công trường này gần được một tháng, mỗi ngày đều đến sớm, đến khi mặt trời lặn cậu với về nhà, giờ nghỉ trưa cũng tìm đại một chỗ sạch sẽ rồi nằm ở đó ngủ.
Sau khi làm việc với nhau trong khoảng thời gian dài, các công nhân ở công trường đều có những hiểu biết nhất định về Xuân Sinh.
Trong giờ nghỉ trưa, bọn họ thấy Xuân Sinh không mua phần cơm rẻ nhất như thường lệ nữa, mà là mua một phần mì xào có thêm trứng và rau củ, bọn họ thấy làm lạ hỏi cậu, "Xuân Sinh, sao hôm nay cậu lại ăn mì vậy? "
Xuân Sinh không kiếm được nhiều tiền nên cậu rất tiết kiệm, nếu chi tiền để mua thức ăn thì cậu cũng chi có 5 tệ, không bao giờ dám chi đến 10 tệ, cơm hộp khó ăn đến mấy cậu cũng mua, chỉ cần ăn no bụng là được rồi.
Cho nên hôm nay khi các công nhân thấy cậu mua mì xào còn mua thêm cả trứng và rau thì bọn họ đều rất ngạc nhiên, con gà trống nhỏ này lại chịu nhổ lông?!
Xuân Sinh vẫn đứng bên vạc chăm chú nhìn ông chủ xào mì, nghe thấy có người nói chuyện với mình liền nói với người kia: "Tôi mua cho Vãn Vãn. "
Cậu không mua mì xào để ăn.
"Vãn Vãn? Vãn Vãn là ai vậy? "
"Vãn Vãn là Vãn Vãn, do tôi nhặt được."
Nghe Xuân Sinh nói như vậy, mọi người đều cho rằng Vãn Vãn là một con cún con, họ càng ngạc nhiên hơn khi thấy Xuân Sinh mua mì xào cho con cún ăn.
Xuân Sinh không biết bọn họ hiểu lầm ý mình, thấy ông chủ xào mì xong cậu trả tiền rồi vác cái túi bảo vệ môi trường lên rời đi.
Vừa thấy Xuân Sinh đi thì mấy công nhân lại hỏi, "Xuân Sinh, cậu đi đâu vậy? "
"Tôi về nhà, Vãn Vãn còn đang chờ tôi."
Xuân Sinh đeo túi bảo vệ môi trường, tay cầm hộp phở xào ngồi trên xe buýt về đường Tây Giác. Thời gian nghỉ trưa tại công trường là hai tiếng, chỉ cần khoảng hai giờ chiều cậu quay về công trường là được.
Ở Tĩnh Hải giờ cao điểm là buổi trưa cho nên buổi trưa bị kẹt xe rất nghiêm trọng, lúc Xuân Sinh vừa trở lại đường Tây Giáp, cậu nhớ ra Vãn Vãn còn chưa ăn gì, cậu nhanh chân xuống xe, chạy thật nhanh về nhà mình.
Khi cậu vào con phố nhỏ đường Tây Giác, từ phía xa liền nhìn thấy có người đứng ở cửa nhà cậu.
Vãn Vãn mà cậu nhặt được quá cao, chân còn rất dài, áo sơ mi màu đen và quần tây không chỉ tôn lên dáng người mảnh khảnh của hắn mà còn toát lên sự tao nhã của hắn, khiến người ta khó lòng mà bỏ qua.
Xuân Sinh ngơ ngác nhìn hắn một giây, sau đó nhanh chóng chạy về phía người đàn ông đó, "Vãn Vãn! Tôi về rồi! "
Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cậu liền quay đầu lại, gương mặt ôn hòa mỉm cười nhìn Xuân Sinh đang chạy đến, "Lần sau chạy chậm một chút, chạy nhanh như vậy rất dễ ngã. "
Xuân Sinh thở dài một hơi, sau đó nâng hộp mì như nâng bảo vật lên nói, "Vãn Vãn, tôi có mua mì xào cho anh. "
Người đàn ông gật đầu nhận lấy hộp mì trong tay cậu, xoay người đi vào nhà.
Xuân Sinh đi theo phía sau hắn, "Vãn Vãn, sao vừa rồi anh lại đứng bên ngoài? "
Lúc cậu hỏi vấn đề này, trong lòng cậu có chút bất an nhưng lại không biết, cậu sợ Vãn Vãn muốn về nhà.
Nhưng cậu không ngờ người đàn ông lại trả lời như vậy.
"Tôi đang chờ cậu về nhà."
Mấy chữ này nhẹ như lông vũ, vừa dịu dàng lại vừa nhẹ nhàng lướt qua trái tim mềm mại cứng cỏi của Xuân Sinh, có vô số thứ ấm áp xa lạ tràn vào trong tim cậu, từ từ lan ra khắp cơ thể của Xuân Sinh.
Xuân Sinh bị hắn làm cho cảm động vô cùng, đôi mắt to tròn phản chiếu hình bóng của hắn, cậu há miệng vài lần như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn người đàn ông trước mặt, muốn dùng ánh mắt biểu đạt: Anh thật tốt!
Người đàn ông bắt gặp đôi mắt giống cún coi của cậu không khỏi mỉm cười, mở hộp mì xào Xuân Sinh mua về ra, "Cậu về hơi muộn, tôi rất lo lắng cho cậu. "
Xuân Sinh cuống quít khoa tay múa chân giải thích, "Trên đường kẹt xe. "
"Ừm, tôi biết nhưng tôi vẫn là lo lắng cho cậu, cậu không có gì là tốt rồi." Người đàn ông lục lọi túi nilon, phát hiện trong túi chỉ có một đôi đũa, quay đầu hỏi Xuân Sinh, "Trong nhà có đũa không? "
"Có."
Người đàn ông lấy đũa, hắn gắp một ít mì xào ra một cái chén, phần còn lại thì để lại cho Xuân Sinh.
Xuân Sinh sững sờ nhìn mì xào trước mặt, có thể thấy bên trong có rất nhiều trứng gà, không khỏi nhìn về phía người đàn ông, "Đây là mua cho anh ăn. "
"Cùng nhau ăn, nếu cậu không ăn thì tôi cũng không ăn."
Người đàn ông nói xong liền buông đũa xuống, một tay chống cằm nhìn cậu, ý rằng nếu Xuân Sinh không ăn hắn cũng không ăn.
Xuân Sinh thấy hắn có ý định không ăn trong lòng liền sốt ruột, cậu cầm đũa gắp hết phần mì xào trong hộp cho hắn, "Đừng không ăn, không ăn sẽ đói bụng. "
Người đàn ông đưa tay chặn tay cậu lại, "Cậu ăn trước. "
Xuân Sinh không khỏi uất ức nói, "Đây là tôi mua cho anh, không phải mua cho tôi, tôi không thể ăn. "
Người đàn ông có vẻ trầm tư, hắn không hiểu logic của Xuân Sinh cho lắm, "Đây là thứ cậu mua cho tôi sao cậu lại không thể ăn? "
"Bởi vì đây là phần cho một người ăn, nếu tôi cũng ăn, anh sẽ ăn không no." Xuân Sinh buồn bã nhìn phần mì ít ỏ trong chén của người đàn ông trước mặt, cậu cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho Vãn Vãn, làm cho người ta đói bụng.
Người đàn ông vẻ mặt ôn hòa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén thương tâm của Xuân Sinh, nhẹ giọng hỏi cậu, "Cậu đã ăn gì chưa? "
Xuân Sinh im lặng, cậu không dám nói dối, sau khi cậu mua mì xào cho người đàn ông này thì không nỡ bỏ tiền ra mua cho mình.
"Tôi biết cậu kiếm tiền không dễ dàng gì, nhưng nếu như cậu vì muốn tôi ăn no mà chịu đói thì tôi không có cách nào ở lại nhà cậu được."
Xuân Sinh nghe như vậy, lồng ngực bỗng nhiên thắt lại, giống như bị một tảng đá từ trên trời rơi xuống đè trúng, cậu hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, vội vàng hỏi: "Anh muốn về nhà sao?"
Người đàn ông chống cằm nhìn cậu, mặt đồng hồ đeo trên cổ tay lấp lánh như giấu cả một dải tinh tú bên trong, hắn hỏi ngược lại, "Cậu muốn tôi về nhà không? "
Xuân Sinh ấp úng nói không nên lời, cậu cảm thấy mình nếu mình nói không thì sẽ quá ích kỷ, nhưng cậu lại không thể nói dối, vì thế cúi đầu nói, "Anh về nhà thì tôi sẽ không gặp được anh nữa. "
"Cậu lo lắng sẽ không gặp được tôi sao?"
Xuân Sinh gật đầu.
"Nhưng tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu còn lo lắng tôi sẽ không về nhà được, sao bây giờ lại không muốn tôi quay về?" Khi người đàn ông hỏi câu này, biểu cảm của hắn rất nghiêm túc, dường như thực sự tò mò về câu trả lời.
Vấn đề này cũng không khó trả lời lắm chỉ là Xuân Sinh rất tham lam, cậu muốn giữ sự dịu dàng và ấm áp này lại bên mình.
Mặc dù cậu hơi ngốc cũng như không được thông minh cho lắm, nhưng cậu không phải là một khúc gỗ, cậu có thể cảm giác được Vãn Vãn rất quan tâm mình, cậu cũng đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn, giống như một con cún từ khi sinh ra đến giờ thì đây là lần đầu tiên nó được ăn xương vậy, làm sao có thể buông tay cho được?!
Cậu không chỉ không muốn buông tay mà còn nghĩ biện cách cắn chặt khúc xương này, ăn không hết thì phải đem giấu đi, sợ nếu có người ngửi được thì sẽ đến đây tranh giành với cậu.
Đây là ham muốn chiếm hữu tự nhiên nhất, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, giống như con thiêu thân đuổi theo ngọn nến, khao khát hơi ấm bất chấp hậu quả.
Xuân Sinh bỗng nhiên bắt đầu nhìn trái nhìn phải, giả vờ như mình không nghe người đàn ông đó hỏi gì, ngó nghiên được một lúc thì cậu dừng lại, giọng nói mềm nhũn hỏi hắn, "Vãn Vãn, đồ tôi mua cho anh có ngon không? Anh muốn ăn gì? Tôi có tiền, tôi có thể mua nó cho anh. "
Người đàn ông im lặng nhìn vẻ mặt lấy lòng của cậu, có chút muốn cười, "Trong nhà tôi cái gì cũng có. "
Trong giấy tiếp theo, vẻ mặt muốn khóc nhưng lại thôi của Xuân Sinh đáng thương tới nỗi làm cho người ta thương cảm.
Người đàn ông cho rằng cậu muốn khóc, nhưng cậu không có, mắt cũng không đỏ lên, giống như những biểu cảm đáng thương kia chỉ là ảo giác của người đàn ông kia.
Hắn nghĩ rằng Xuân Sinh sẽ giữ hắn lại, nhưng Xuân Sinh lại không, cậu chỉ lo lắng hỏi: "Nhà anh có xa không? Tôi có thể đi xe buýt đến gặp anh không? "
Người đàn ông lắc đầu, "Xa, không thể đi xe buýt được."
"Vậy còn tàu điện ngầm thì sao?"
"Tàu điện ngầm cũng không được."
Xuân Sinh lại lộ ra biểu cảm muốn khóc nhưng lại thôi, giống như biểu cảm mất mát của con cún lông vàng vậy.
Người đàn ông trầm mặc quan sát một lúc: "Nếu cậu ăn mì xào thì tôi sẽ nói cho cậu cách để đến đó. "
Xuân Sinh cầm đũa lên nhét mì vào miệng, nhét tới nỗi hai má bắt đầu phồng lên, trong miệng còn chưa nuốt xuống đã vội vàng nhét thêm, giống như cậu sợ người đàn ông này sẽ đổi ý.
Người đàn ông giơ tay đè cổ tay cậu lại, "Ăn chậm một chút. "
Lúc này Xuân Sinh mới dừng đũa lại, hai má căng tròn, cậu cố gắng nuốt xuống rồi tiếp tục ăn, hoàn toàn quên mất phần mì xào này là cậu mua cho người đàn ông đó.
Cậu đang vùi đầu ăn, bỗng nhiên nghe thấy người đàn ông nói, "Nếu có một ngày tôi rời khỏi nơi này, cách duy nhất để cậu gặp được tôi chính là đi cùng tôi, chắc hắn sẽ không bắt nạt cậu đâu. "
Ánh mắt Xuân Sinh nghi ngờ nhìn hắn.
Người đàn ông cũng nhìn cậu, "Không có cách nào khác nữa, bởi vì khi đó tôi rất khó để quay lại tìm cậu, nếu cậu không đi với tôi, cậu sẽ không thể gặp được tôi nữa."
Trên trán Xuân Sinh suýt nữa hiện lên dấu chấm hỏi, nhưng người đàn ông nói đến đây thì không nói tiếp nữa, hắn gắp một đũa mì xào cho vào miệng.
Ý thức của hắn có thể sẽ bị cướp đi bất cứ lúc nào, một giây này là hắn nhưng một giây sau có thể không phải là hắn.
Hắn cũng không biết mình có nên cuốn Xuân Sinh vào việc này hay không, cũng không biết có phải vì như vậy mà tương lai sẽ phải hối hận hay không, nhưng trước mắt hắn chỉ có thể lợi dụng Xuân Sinh.
Lời tác giả:
Bây giờ công có hai nhân cách nhưng sau này sẽ hợp lại thành một