Chương 4
Chưa đến hai giờ chiều, Xuân Sinh đã vác túi bảo vệ môi trường chuẩn bị đi đến công trường, lúc cậu đi, người đàn ông đứng ngoài cửa nhìn theo bóng dáng dần dần nhỏ đi của cậu.
Xuân Sinh đi một bước sẽ quay đầu lại ba lần, cậu không thể không nhìn lại, giống như muốn xác nhận xem có phải hắn vẫn đứng ở đó hay không.
May thay Vãn Vãn vẫn đứng ở đó, không xê dịch một chút nào, đến khi Xuân Sinh ra tới đường lớn, hắn mới vẫy vẫy tay rồi xoay người đi vào phòng.
Đã qua giờ cao điểm, đường không còn bị ùn tắc nữa, trên con đường đến công trường không hề bị ùn tắc chỗ nào.
Buổi chiều có một chiếc xe gạch rỗng chạy tới công trường, Xuân Sinh đội mũ bảo hộ tập trung chuyển gạch, có hai công nhân làm việc cùng cậu, bọn họ đang chờ Xuân Sinh chất gạch lên xe đẩy.
Nhà thầu không ở gần đó, bọn họ liền bàn tàn về "vụ bê bối nhà họ Ngụy" ở Tĩnh Hải.
Nói đến nhà họ Ngụy ở Tĩnh Hải này, có thể coi như là ai cũng biết, không ai không biết.
Nhà họ Ngụy xuất thân từ nghề thuyền buôm, bốn đời đều phát triển vượt bậc, nhà họ Ngụy không khác gì mặt trời buổi trưa ở Tĩnh Hải.
Nhưng nhà họ Ngụy nổi tiếng không chỉ bởi vì mỗi người trong nhà đều biết kiếm tiền mà còn có một nguyên nhân khác chính những tai tiếng và bi kịch của nhà họ Ngụy trong những năm qua đã bị phanh phui, chuyện của bọn họ kể ba ngày ba đêm cũng không hết, còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.
Bọn họ trà dư tửu hậu*, nói từ chuyện cũ tới chuyện mới, chuyện từ thời xa xưa như những năm đầu tiên, người vợ đã khuất của nhà họ Ngụy hạ sinh một cặp song sinh, cặp song sinh đến năm 17 tuổi thì một người ra đi thảm khóc, hoặc chuyện của mấy ngày gần đây như giám đốc của tập đoàn Thiên Vinh - Ngụy Tuyên Hải và góa phụ nhà họ Lâm bị bắt gặp tình tứ trong một bữa tiệc, giá cổ phiếu của Thiên Vinh giảm đến nỗi các cổ đông muốn hồn bay phách lạc.
*Trà dư tửu hậu có nghĩa là cái dư vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong miệng và cái cảm giác êm đềm lâng lâng và say ngà ngà sau khi uống rượu còn tồn tại nơi ta. Nghĩa bóng của trà dư tửu hậu là để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
Đó là những chuyện mà hai công nhân nói với nhau trong lúc rảnh rỗi.
"Tôi nói cho cậu biết, chuyện này là nhà họ Lâm không đúng, lúc trước ai mà không biết chuyện góa phụ kia và Ngụy Tuyên Hải đang ở bên nhau? Nhà họ Lâm nhúng tay vào phá hỏng hôn sự của bọn họ, nếu góa phụ kia có thể gả cho Ngụy Tuyên Hải thì không phải thủ tiết khi còn trẻ như vậy. "
"Chuyện này rất sâu xa, tôi nghe nói nhà họ Ngụy có người không cho Ngụy Tuyên Hải cưới, muốn Ngụy Tuyên Hải cưới Ngô tiểu thư."
" Nếu con gái nhà họ Ngô có thể gả cho Ngụy Tuyên Hải, hai nhà này kết thông gia không phải là chuyện tốt sao? "
"Chính là bởi vì là chuyện tốt này nên mới không gả được, nội bộ nhà họ Ngụy bây giờ đang rất lục đục, nếu không phải Ngụy lão gia* còn sống để chỉnh đốn mấy đứa con của mình thì giá cổ phiếu của Thiên Vinh còn phải giảm rất nhiều."
*lão gia" (老家) là từ dùng để chỉ cha, mẹ hoặc người bề trên
Nói đến lão gia nhà họ Ngụy, có thể coi đây là một nhân vật huyền thoại, là con trai duy nhất của "Thuyền vương", khi còn trẻ ông đã thành lập tập đoàn Thiên Vinh, một tay ông gầy dựng nên nhà họ Ngụy. Một số người vợ của ông sinh cho ông được bảy đứa con trai và bốn đứa con gái
Bây giờ, Ngụy Tuyên Hải - người khiến cổ phiếu của Thiên Vinh giảm mạnh đang vướng vào scandal, người này là người con thứ năm của nhà họ Ngụy.
Những vấn đề của nhà họ Ngụy mấy ngày nay khi điều tra thì không liên quan gì đến Ngụy lão gia.
Hai công nhân trò chuyện sôi nổi, Xuân Sinh không quan tâm nội dung nói chuyện của bọn họ lắm, cậu cần cù, chăm chỉ chất gạch lên xe đẩy, lúc lau mồ hôi cậu quệt gương mặt mình thành màu xám xịt, ngây thơ cười cười với hai công nhân đang nói chuyện: "Xe đẩy không thể chất thêm gạch được nữa. "
"Được, một người một xe, Xuân Sinh, cậu kéo đến vạch vàng kia đi."
"Được."
Xuân Sinh không hề phàn nàn một câu nào, cậu giúp hai công nhân đẩy xe đẩy nặng ịch về phía xe chở gạch, đẩy xong thì quay về tiếp tục chất gạch lên xe đẩy.
Hôm nay gần như chỉ có một mình Xuân Sinh chất gạch lên xe, khi phát lương, nhà thầu cho cậu thêm 20* tệ.
*20 Nhân dân tệ = 66.037,07 Đồng
Xuân Sinh vui vẻ đến mức nhảy cẩn lên, cậu nhớ ra trong nhà mình còn có người chờ cậu về nhà, mua cơm xong cậu còn cố ý đi đường vòng để mua trái cây.
Cậu không biết Vãn Vãn thích ăn cái gì, nên cậu mua mỗi thứ một ít, muốn hắn có thể ăn được nhiều loại hơn.
Hơn nữa khi đó cũng là giờ cao điểm, hơn 8 giờ tối cậu mới về đến đường Tây Giác, xuống xe buýt thấy trời tối đen như mực, trong lòng cậu khó tránh khỏi lo lắng, cậu lo lắng đến nỗi quên sạch sự mệt mỏi của cả buổi chiều, vội vàng chạy về nhà.
Dưới màn đêm, ánh đèn đường mờ mịt, ánh đèn chập chờn trong bóng tối, đầu ngõ thoang thoảng mùi ớt xanh xào cây của nhà nào đó, không ít người qua đường đều bị mùi hương này làm nước mắt chảy ròng ròng.
Xuân Sinh chạy tới đầu ngõ thì bất ngờ hít phải mùi ớt này, vị cay xông thẳng vào niêm mạc mũi* làm cậu hắt hơi hết lần này tới lần khác.
*Niêm mạc là một lớp lót bên trong mũi, có chức năng bảo vệ các xoang cũng như làm ẩm không khí hít vào. Khi bị kích thích do viêm hoặc dị ứng, niêm mạc mũi trở nên sưng và đỏ và có thể gây sổ mũi. Nếu bị kích thích kéo dài có thể hình thành polyp mũi
Cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, hoàn toàn không nhớ ra mình phải chạy nhanh về nhà, hắt hơi liên tục làm cho hốc mắt cậu không ngừng chảy nước mắt lý trí, nước mắt làm mắt cậu nhòe đi không nhìn rõ khung cảnh xung quanh nên cậu không dám đi lung tung.
May mắn thay, không bao lâu sau, khuôn mặt của cậu được một cái khăn tay tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng che lại, cái khăn tay ngăn chặn mùi ớt nồng nặc lại, dịu dàng an ủi cái mũi và miệng bị hành hạ nãy giờ, cũng ngăn được cơn hắt hơi liên tục của cậu lại.
Xuân Sinh sợ hãi ngước đôi mắt đẫm lệ của mình lên, thấy rõ người trước mặt mình là ai nhưng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mãi cho đến khi cậu nghe đối phương nói.
"Để tôi xách đồ cho, cậu giữ khăn tay cho tốt."
Xuân Sinh ngạc nhiên gật đầu, cổ tay đột nhiên thả lỏng, túi hoa quả cậu xách nãy giờ bị người đàn ông lấy đi.
Xuân Sinh nghe lời lấy khăn tay che mặt, cậu ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông về nhà.
Đèn đường cũ kỹ miễn cưỡng chiếu sáng con đường phía trước, bọn họ một trước một sau đi qua những cái cửa sổ sáng đèn, có thể nghe thấy tiếng TV truyền ra từ trong phòng, tiếng cười nói vui vẻ của người dẫn chương trình vang vọng khắp con đường vắng người đi bộ, nhưng niềm vui trong TV không thể truyền ra ngoài theo âm thanh, ngược lại làm cho sự cô đơn hiện ra vô cùng rõ ràng.
Xuân Sinh nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của người đàn ông, kỳ lạ hỏi: "Vãn Vãn, anh có thích ăn chuối không? "
"Không tính là thích."
"Vậy anh có thích nho không?"
Người đàn ông nghe được những lời này mới nhận ra thứ mình đang xách là gì, hắn mở túi ra nhìn lướt qua bên trong có nào là chuối, nho, đào,v.v.., hắn nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn về phía Xuân Sinh, "Cậu đừng tiêu tiền vì tôi nữa. "
"Tôi có tiền."
Xuân Sinh còn sợ hắn không tin, lấy hai mươi tệ còn lại hôm nay từ trong túi bảo vệ môi trường ra cho hắn xem.
"Có tiền thì phải tiết kiệm thật tốt, tôi không cần những thứ này, nếu như cậu cần thì cậu có thể mua, nhưng không được vì tôi..."
Người đàn ông còn chưa nói dứt câu đã bị cậu nhét 20 tệ vào trong tay, hắn sững sờ nhìn hai mươi tệ cũ kỹ kia, cũng không biết số tiền này đã qua tay bao nhiêu người, cuối cùng bị Xuân Sinh nhét vào lòng bàn tay hắn.
Xuân Sinh cúi người giành lấy túi trai cây từ tay hắn, rõ ràng khuôn mặt không có điểm nào xuất sắc, chỉ có thể coi là hơi đẹp, nhưng khi cậu cười lên thì rộ ra vẻ ngây thơ chất phác, đẹp không thể tả.
Cho dù toàn thân cậu đều là bụi bẩn, nhưng đôi mắt trong veo của cậu lại toát lên sự sạch sẽ không tùy vết, giống như những bông hoa nhỏ bé cố gắng mọc ra từ những vết nứt trong những viên gạch, chúng hướng về phía mặt trời, cố gắng tỏa ra hương thơm.
"Tôi có mua rất nhiều trái cây, có mận và bánh xe đen*."
Nghe được ba chữ "bánh xe đen", người đàn ông cuối cùng cũng hoàn hồn sau khi bị ép nhận lấy 20 tệ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Xuân Sinh, tâm trạng hắn đầy phức tạp.
"Là lý chua đen*."
"Đúng đúng là lý chua đen**, ông chủ nói nó rất ngon, để tôi rửa cho anh ăn nha?"
*黑车轮 / Hēi chēlún: bánh xe đen
黑加仑 / Hēi jiālún: lý chua đen
Hai từ này phát âm na ná nhau nên bé nó nhầm
**Lý chua đen là một loại cây bụi từ chi lý chua, họ Grossulariaceae, được trồng để lấy quả. Là cây bản địa của một số vùng Trung Âu, Bắc Âu và Bắc Á. Cây ưa lạnh, ra nhiều quả thành chùm dọc thân vào mùa hè. Quả lý chua đen giàu vitamin C, chất dinh dưỡng và chất chống oxy hóa
Xuân Sinh cố gắng muốn lấy lòng hắn, cậu không dám ép người ta ở lại nhà mình, nhưng nếu có thể ở lại thêm một ngày, dù chỉ một tiếng cũng tốt.
Khi hai người về đến nhà, Xuân Sinh lập tức lấy trái cây trong túi ra rửa sạch sẽ, sau đó bày đầy trên bàn.
Nào là một chùm lý chua đen, ba trái chuối, năm quả mận, còn có một ít cà chua bi và mận khô, rõ ràng là Xuân Sinh đã mua mỗi thứ một ít.
Ngoài ra còn có hai hộp cơm, một hộp chỉ có đậu hũ kho và bắp cải luộc, hộp còn lại là thịt và rau.
Người đàn ông ngồi trên giường, duỗi hai cái chân thon dài ra, im lặng nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó từ từ di chuyển ánh mắt đụng phải ánh mắt sáng ngời của Xuân Sinh.
Xuân Sinh đưa một quả mận khô vào tay hắn như đưa một bảo vật nào đó, cậu mềm giọng dỗ dành hắn, "Vãn Vãn, thử xem có thích không, nếu anh thích ăn thì ngày mai tôi sẽ mua nữa. "
Người đàn ông cầm quả mận khô trong tay, nhìn chiếc khăn tay được Xuân Sinh cất vào trong túi, hắn cười nhạt không nói gì.
Xuân Sinh bị hắn phát hiện, đỏ mặt che túi quần lại, "Tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh..."
Người đàn ông cũng không thèm để ý cái khăn tay bị cậu giấu đi, nghiêng người lấy quả mận khô trên bàn đưa cho cậu, "Cậu ăn thử, ngọt hay chua. "
Xuân Sinh nhận lấy cắn một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng hơn, "Ngọt quá! "
"Cậu thích ăn ngọt?"
Xuân Sinh gật đầu, "Anh không thích sao? "
"Nói chung cũng thích."
Xuân Sinh đang ở trong tình huống khó xử, cậu tự hỏi rốt cuộc là hắn thích hay không thích?
Cũng may là người đàn ông cuối cùng cũng ăn quả mận khô như mong muốn của cậu, ăn xong hắn liền đem hai mươi tệ kia trả lại cho cậu, "Cậu kiếm tiền không dễ dàng gì, phải tiết kiệm lại. "
Xuân Sinh lắc đầu không trả lời.
Người đàn ông nắm lấy tờ tiền mệnh giá hai mươi tệ, không hiểu vì sao Xuân Sinh lại đưa tiền vất vả lắm mới kiếm được cho hắn.
"Tại sao lại cho tôi tiền?"
"Cho anh mua đồ." Xuân Sinh cầm đũa bắt đầu ăn cơm hộp, cậu không quên mời hắn ăn cùng, "Vãn Vãn, nếu không ăn cơm thì cơm sẽ nguội đấy. "
Người đàn ông đặt tờ hai mươi tệ lên bàn, lấy đôi đũa dùng một lần ra, nhìn sự chênh lệch thức ăn của hai người, gắp sườn và trứng chiên qua cho cậu, "Phần của tôi bao nhiêu tiền? "
Xuân Sinh đưa ra một con số.
"Còn của cậu thì sao?"
Xuân Sinh lại đưa ra một con số.
Đúng như dự đoán của hắn, hộp cơm của hai người có giá cả rất chênh lệch, người đàn ông gắp hết thịt trong hộp của mình cho cậu, "Cậu như vậy là muốn giữ tôi ở nhà cậu sao? "
Xuân Sinh im lặng múc cơm bỏ vào miệng, cậu né tránh không trả lời.
Nhưng cậu không biết đôi khi sự im lặng cũng là một câu trả lời.
Cậu là một người thật thà, khó có thể che dấu cảm xúc cũng như ý định của mình, cho nên ngay cả thủ đoạn giữ chân hắn lại cũng bị hắn liếc qua là có thể nhìn thấu được, cậu cười muốn lấy lòng hắn, ngay cả ánh mắt cũng vậy, vì sợ hắn khó chịu nên số tiền làm việc cật lực cả một ngày đều đưa cho hắn.
Rõ ràng điều ước trong ngày sinh nhật của cậu là phải tiết kiệm thật nhiều tiền, kết quả số tiền kiếm được đều tiêu cho người ngay cả tên mà cậu cũng không biết.
Người đàn ông cũng không biết nên đánh giá Xuân Sinh như thế nào, người này trong sáng, ngây thơ hơn cả trong trí tưởng tượng của hắn, cậu là người khao khát sự ấm áp cho nên rất dễ lừa gạt.
Cậu sẽ không nghi ngờ gì nếu người đàn ông này kêu cậu đưa hết số tiền của mình cho hắn, cậu sẽ đưa hết, một đồng cũng không gió.
"Con kiến" nhỏ yếu ớt như vậy liệu có thực sự phù hợp để kéo vào vũng nước đục mang tên nhà họ Ngụy không?
Xuân Sinh đi một bước sẽ quay đầu lại ba lần, cậu không thể không nhìn lại, giống như muốn xác nhận xem có phải hắn vẫn đứng ở đó hay không.
May thay Vãn Vãn vẫn đứng ở đó, không xê dịch một chút nào, đến khi Xuân Sinh ra tới đường lớn, hắn mới vẫy vẫy tay rồi xoay người đi vào phòng.
Đã qua giờ cao điểm, đường không còn bị ùn tắc nữa, trên con đường đến công trường không hề bị ùn tắc chỗ nào.
Buổi chiều có một chiếc xe gạch rỗng chạy tới công trường, Xuân Sinh đội mũ bảo hộ tập trung chuyển gạch, có hai công nhân làm việc cùng cậu, bọn họ đang chờ Xuân Sinh chất gạch lên xe đẩy.
Nhà thầu không ở gần đó, bọn họ liền bàn tàn về "vụ bê bối nhà họ Ngụy" ở Tĩnh Hải.
Nói đến nhà họ Ngụy ở Tĩnh Hải này, có thể coi như là ai cũng biết, không ai không biết.
Nhà họ Ngụy xuất thân từ nghề thuyền buôm, bốn đời đều phát triển vượt bậc, nhà họ Ngụy không khác gì mặt trời buổi trưa ở Tĩnh Hải.
Nhưng nhà họ Ngụy nổi tiếng không chỉ bởi vì mỗi người trong nhà đều biết kiếm tiền mà còn có một nguyên nhân khác chính những tai tiếng và bi kịch của nhà họ Ngụy trong những năm qua đã bị phanh phui, chuyện của bọn họ kể ba ngày ba đêm cũng không hết, còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.
Bọn họ trà dư tửu hậu*, nói từ chuyện cũ tới chuyện mới, chuyện từ thời xa xưa như những năm đầu tiên, người vợ đã khuất của nhà họ Ngụy hạ sinh một cặp song sinh, cặp song sinh đến năm 17 tuổi thì một người ra đi thảm khóc, hoặc chuyện của mấy ngày gần đây như giám đốc của tập đoàn Thiên Vinh - Ngụy Tuyên Hải và góa phụ nhà họ Lâm bị bắt gặp tình tứ trong một bữa tiệc, giá cổ phiếu của Thiên Vinh giảm đến nỗi các cổ đông muốn hồn bay phách lạc.
*Trà dư tửu hậu có nghĩa là cái dư vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong miệng và cái cảm giác êm đềm lâng lâng và say ngà ngà sau khi uống rượu còn tồn tại nơi ta. Nghĩa bóng của trà dư tửu hậu là để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
Đó là những chuyện mà hai công nhân nói với nhau trong lúc rảnh rỗi.
"Tôi nói cho cậu biết, chuyện này là nhà họ Lâm không đúng, lúc trước ai mà không biết chuyện góa phụ kia và Ngụy Tuyên Hải đang ở bên nhau? Nhà họ Lâm nhúng tay vào phá hỏng hôn sự của bọn họ, nếu góa phụ kia có thể gả cho Ngụy Tuyên Hải thì không phải thủ tiết khi còn trẻ như vậy. "
"Chuyện này rất sâu xa, tôi nghe nói nhà họ Ngụy có người không cho Ngụy Tuyên Hải cưới, muốn Ngụy Tuyên Hải cưới Ngô tiểu thư."
" Nếu con gái nhà họ Ngô có thể gả cho Ngụy Tuyên Hải, hai nhà này kết thông gia không phải là chuyện tốt sao? "
"Chính là bởi vì là chuyện tốt này nên mới không gả được, nội bộ nhà họ Ngụy bây giờ đang rất lục đục, nếu không phải Ngụy lão gia* còn sống để chỉnh đốn mấy đứa con của mình thì giá cổ phiếu của Thiên Vinh còn phải giảm rất nhiều."
*lão gia" (老家) là từ dùng để chỉ cha, mẹ hoặc người bề trên
Nói đến lão gia nhà họ Ngụy, có thể coi đây là một nhân vật huyền thoại, là con trai duy nhất của "Thuyền vương", khi còn trẻ ông đã thành lập tập đoàn Thiên Vinh, một tay ông gầy dựng nên nhà họ Ngụy. Một số người vợ của ông sinh cho ông được bảy đứa con trai và bốn đứa con gái
Bây giờ, Ngụy Tuyên Hải - người khiến cổ phiếu của Thiên Vinh giảm mạnh đang vướng vào scandal, người này là người con thứ năm của nhà họ Ngụy.
Những vấn đề của nhà họ Ngụy mấy ngày nay khi điều tra thì không liên quan gì đến Ngụy lão gia.
Hai công nhân trò chuyện sôi nổi, Xuân Sinh không quan tâm nội dung nói chuyện của bọn họ lắm, cậu cần cù, chăm chỉ chất gạch lên xe đẩy, lúc lau mồ hôi cậu quệt gương mặt mình thành màu xám xịt, ngây thơ cười cười với hai công nhân đang nói chuyện: "Xe đẩy không thể chất thêm gạch được nữa. "
"Được, một người một xe, Xuân Sinh, cậu kéo đến vạch vàng kia đi."
"Được."
Xuân Sinh không hề phàn nàn một câu nào, cậu giúp hai công nhân đẩy xe đẩy nặng ịch về phía xe chở gạch, đẩy xong thì quay về tiếp tục chất gạch lên xe đẩy.
Hôm nay gần như chỉ có một mình Xuân Sinh chất gạch lên xe, khi phát lương, nhà thầu cho cậu thêm 20* tệ.
*20 Nhân dân tệ = 66.037,07 Đồng
Xuân Sinh vui vẻ đến mức nhảy cẩn lên, cậu nhớ ra trong nhà mình còn có người chờ cậu về nhà, mua cơm xong cậu còn cố ý đi đường vòng để mua trái cây.
Cậu không biết Vãn Vãn thích ăn cái gì, nên cậu mua mỗi thứ một ít, muốn hắn có thể ăn được nhiều loại hơn.
Hơn nữa khi đó cũng là giờ cao điểm, hơn 8 giờ tối cậu mới về đến đường Tây Giác, xuống xe buýt thấy trời tối đen như mực, trong lòng cậu khó tránh khỏi lo lắng, cậu lo lắng đến nỗi quên sạch sự mệt mỏi của cả buổi chiều, vội vàng chạy về nhà.
Dưới màn đêm, ánh đèn đường mờ mịt, ánh đèn chập chờn trong bóng tối, đầu ngõ thoang thoảng mùi ớt xanh xào cây của nhà nào đó, không ít người qua đường đều bị mùi hương này làm nước mắt chảy ròng ròng.
Xuân Sinh chạy tới đầu ngõ thì bất ngờ hít phải mùi ớt này, vị cay xông thẳng vào niêm mạc mũi* làm cậu hắt hơi hết lần này tới lần khác.
*Niêm mạc là một lớp lót bên trong mũi, có chức năng bảo vệ các xoang cũng như làm ẩm không khí hít vào. Khi bị kích thích do viêm hoặc dị ứng, niêm mạc mũi trở nên sưng và đỏ và có thể gây sổ mũi. Nếu bị kích thích kéo dài có thể hình thành polyp mũi
Cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, hoàn toàn không nhớ ra mình phải chạy nhanh về nhà, hắt hơi liên tục làm cho hốc mắt cậu không ngừng chảy nước mắt lý trí, nước mắt làm mắt cậu nhòe đi không nhìn rõ khung cảnh xung quanh nên cậu không dám đi lung tung.
May mắn thay, không bao lâu sau, khuôn mặt của cậu được một cái khăn tay tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng che lại, cái khăn tay ngăn chặn mùi ớt nồng nặc lại, dịu dàng an ủi cái mũi và miệng bị hành hạ nãy giờ, cũng ngăn được cơn hắt hơi liên tục của cậu lại.
Xuân Sinh sợ hãi ngước đôi mắt đẫm lệ của mình lên, thấy rõ người trước mặt mình là ai nhưng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mãi cho đến khi cậu nghe đối phương nói.
"Để tôi xách đồ cho, cậu giữ khăn tay cho tốt."
Xuân Sinh ngạc nhiên gật đầu, cổ tay đột nhiên thả lỏng, túi hoa quả cậu xách nãy giờ bị người đàn ông lấy đi.
Xuân Sinh nghe lời lấy khăn tay che mặt, cậu ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông về nhà.
Đèn đường cũ kỹ miễn cưỡng chiếu sáng con đường phía trước, bọn họ một trước một sau đi qua những cái cửa sổ sáng đèn, có thể nghe thấy tiếng TV truyền ra từ trong phòng, tiếng cười nói vui vẻ của người dẫn chương trình vang vọng khắp con đường vắng người đi bộ, nhưng niềm vui trong TV không thể truyền ra ngoài theo âm thanh, ngược lại làm cho sự cô đơn hiện ra vô cùng rõ ràng.
Xuân Sinh nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của người đàn ông, kỳ lạ hỏi: "Vãn Vãn, anh có thích ăn chuối không? "
"Không tính là thích."
"Vậy anh có thích nho không?"
Người đàn ông nghe được những lời này mới nhận ra thứ mình đang xách là gì, hắn mở túi ra nhìn lướt qua bên trong có nào là chuối, nho, đào,v.v.., hắn nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn về phía Xuân Sinh, "Cậu đừng tiêu tiền vì tôi nữa. "
"Tôi có tiền."
Xuân Sinh còn sợ hắn không tin, lấy hai mươi tệ còn lại hôm nay từ trong túi bảo vệ môi trường ra cho hắn xem.
"Có tiền thì phải tiết kiệm thật tốt, tôi không cần những thứ này, nếu như cậu cần thì cậu có thể mua, nhưng không được vì tôi..."
Người đàn ông còn chưa nói dứt câu đã bị cậu nhét 20 tệ vào trong tay, hắn sững sờ nhìn hai mươi tệ cũ kỹ kia, cũng không biết số tiền này đã qua tay bao nhiêu người, cuối cùng bị Xuân Sinh nhét vào lòng bàn tay hắn.
Xuân Sinh cúi người giành lấy túi trai cây từ tay hắn, rõ ràng khuôn mặt không có điểm nào xuất sắc, chỉ có thể coi là hơi đẹp, nhưng khi cậu cười lên thì rộ ra vẻ ngây thơ chất phác, đẹp không thể tả.
Cho dù toàn thân cậu đều là bụi bẩn, nhưng đôi mắt trong veo của cậu lại toát lên sự sạch sẽ không tùy vết, giống như những bông hoa nhỏ bé cố gắng mọc ra từ những vết nứt trong những viên gạch, chúng hướng về phía mặt trời, cố gắng tỏa ra hương thơm.
"Tôi có mua rất nhiều trái cây, có mận và bánh xe đen*."
Nghe được ba chữ "bánh xe đen", người đàn ông cuối cùng cũng hoàn hồn sau khi bị ép nhận lấy 20 tệ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Xuân Sinh, tâm trạng hắn đầy phức tạp.
"Là lý chua đen*."
"Đúng đúng là lý chua đen**, ông chủ nói nó rất ngon, để tôi rửa cho anh ăn nha?"
*黑车轮 / Hēi chēlún: bánh xe đen
黑加仑 / Hēi jiālún: lý chua đen
Hai từ này phát âm na ná nhau nên bé nó nhầm
**Lý chua đen là một loại cây bụi từ chi lý chua, họ Grossulariaceae, được trồng để lấy quả. Là cây bản địa của một số vùng Trung Âu, Bắc Âu và Bắc Á. Cây ưa lạnh, ra nhiều quả thành chùm dọc thân vào mùa hè. Quả lý chua đen giàu vitamin C, chất dinh dưỡng và chất chống oxy hóa
Xuân Sinh cố gắng muốn lấy lòng hắn, cậu không dám ép người ta ở lại nhà mình, nhưng nếu có thể ở lại thêm một ngày, dù chỉ một tiếng cũng tốt.
Khi hai người về đến nhà, Xuân Sinh lập tức lấy trái cây trong túi ra rửa sạch sẽ, sau đó bày đầy trên bàn.
Nào là một chùm lý chua đen, ba trái chuối, năm quả mận, còn có một ít cà chua bi và mận khô, rõ ràng là Xuân Sinh đã mua mỗi thứ một ít.
Ngoài ra còn có hai hộp cơm, một hộp chỉ có đậu hũ kho và bắp cải luộc, hộp còn lại là thịt và rau.
Người đàn ông ngồi trên giường, duỗi hai cái chân thon dài ra, im lặng nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó từ từ di chuyển ánh mắt đụng phải ánh mắt sáng ngời của Xuân Sinh.
Xuân Sinh đưa một quả mận khô vào tay hắn như đưa một bảo vật nào đó, cậu mềm giọng dỗ dành hắn, "Vãn Vãn, thử xem có thích không, nếu anh thích ăn thì ngày mai tôi sẽ mua nữa. "
Người đàn ông cầm quả mận khô trong tay, nhìn chiếc khăn tay được Xuân Sinh cất vào trong túi, hắn cười nhạt không nói gì.
Xuân Sinh bị hắn phát hiện, đỏ mặt che túi quần lại, "Tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh..."
Người đàn ông cũng không thèm để ý cái khăn tay bị cậu giấu đi, nghiêng người lấy quả mận khô trên bàn đưa cho cậu, "Cậu ăn thử, ngọt hay chua. "
Xuân Sinh nhận lấy cắn một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng hơn, "Ngọt quá! "
"Cậu thích ăn ngọt?"
Xuân Sinh gật đầu, "Anh không thích sao? "
"Nói chung cũng thích."
Xuân Sinh đang ở trong tình huống khó xử, cậu tự hỏi rốt cuộc là hắn thích hay không thích?
Cũng may là người đàn ông cuối cùng cũng ăn quả mận khô như mong muốn của cậu, ăn xong hắn liền đem hai mươi tệ kia trả lại cho cậu, "Cậu kiếm tiền không dễ dàng gì, phải tiết kiệm lại. "
Xuân Sinh lắc đầu không trả lời.
Người đàn ông nắm lấy tờ tiền mệnh giá hai mươi tệ, không hiểu vì sao Xuân Sinh lại đưa tiền vất vả lắm mới kiếm được cho hắn.
"Tại sao lại cho tôi tiền?"
"Cho anh mua đồ." Xuân Sinh cầm đũa bắt đầu ăn cơm hộp, cậu không quên mời hắn ăn cùng, "Vãn Vãn, nếu không ăn cơm thì cơm sẽ nguội đấy. "
Người đàn ông đặt tờ hai mươi tệ lên bàn, lấy đôi đũa dùng một lần ra, nhìn sự chênh lệch thức ăn của hai người, gắp sườn và trứng chiên qua cho cậu, "Phần của tôi bao nhiêu tiền? "
Xuân Sinh đưa ra một con số.
"Còn của cậu thì sao?"
Xuân Sinh lại đưa ra một con số.
Đúng như dự đoán của hắn, hộp cơm của hai người có giá cả rất chênh lệch, người đàn ông gắp hết thịt trong hộp của mình cho cậu, "Cậu như vậy là muốn giữ tôi ở nhà cậu sao? "
Xuân Sinh im lặng múc cơm bỏ vào miệng, cậu né tránh không trả lời.
Nhưng cậu không biết đôi khi sự im lặng cũng là một câu trả lời.
Cậu là một người thật thà, khó có thể che dấu cảm xúc cũng như ý định của mình, cho nên ngay cả thủ đoạn giữ chân hắn lại cũng bị hắn liếc qua là có thể nhìn thấu được, cậu cười muốn lấy lòng hắn, ngay cả ánh mắt cũng vậy, vì sợ hắn khó chịu nên số tiền làm việc cật lực cả một ngày đều đưa cho hắn.
Rõ ràng điều ước trong ngày sinh nhật của cậu là phải tiết kiệm thật nhiều tiền, kết quả số tiền kiếm được đều tiêu cho người ngay cả tên mà cậu cũng không biết.
Người đàn ông cũng không biết nên đánh giá Xuân Sinh như thế nào, người này trong sáng, ngây thơ hơn cả trong trí tưởng tượng của hắn, cậu là người khao khát sự ấm áp cho nên rất dễ lừa gạt.
Cậu sẽ không nghi ngờ gì nếu người đàn ông này kêu cậu đưa hết số tiền của mình cho hắn, cậu sẽ đưa hết, một đồng cũng không gió.
"Con kiến" nhỏ yếu ớt như vậy liệu có thực sự phù hợp để kéo vào vũng nước đục mang tên nhà họ Ngụy không?