Chương 18:
Phong Tử An thấy Mộc Mộc bận rộn chạy lại muốn giúp đỡ, nhưng tay chân luống cuống không biết nên làm gì, những vật thê chủ lấy ra từ không trung một thứ mình cũng không biết, đang vân vê gốc áo cảm thấy bản thân thật vô dụng thì nghe tiếng thê chủ nhà mình hỏi"Chàng ăn xong rồi à?""Xong, xong rồi, hai cái ly ta rửa để lại trong xọt rồi"Không biết Phong Tử An đang rối rắm, sau khi thả Tử Đằng ra xung quanh, Mộc Mộc cầm lấy hai cái xọt rồi dắt tay Phong Tử An vào lều cắm trại"Chàng đứng đợi em hả"Vừa nói vừa lấy ra đèn năng lượng, mở chốt và treo lên trên đầu, cả lều sáng lên như ban ngàyThấy nam quân nhà mình ngốc ngốc nhìn những vật mình lấy ra, muốn hỏi mà không dám hỏi, Mộc Mộc muốn cười nhưng sợ chọc quê chàng nên ráng nhịn."Chàng thay bộ đồ này ra đi ngủ mới thoải mái, em đi ra ngoài dụi tắt tàn lửa”Sau khi trở vào thấy chàng vẫn ngồi đó ngốc ngốc, cũng mai là biết thay đồ rồi.“Sao thế Tử An, sao nãy giờ không nói gì vậy, chàng mệt sao?”Phong Tử An lắc đầu tỏ vẻ không phải, cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi“Thê chủ, mấy cái này là gì vậy, sao nàng có thể biến từ không trung ra vậy?”Mộc Mộc quả thật yêu chết cái vẻ mặt tò mò của chàng, nhìn chăm chăm vào Phong Tử An bổng phát hiện mới qua mấy ngày rõ ràng chàng trắng hơn, các đường nét trên mặt lại càng tinh tế, đẹp mê người hơn.Ngũ quan chàng nhìn như thẳng nam cấm dục, nhưng khi làm nũng với mình một chút cũng không có vẻ ủy mị, điệu đà gì hết, vẽ mặt tự nhiên lại hồn nhiên mà ngây thơ vô số tội mà.Ngón tay Mộc Mộc cà cà lên môi chàng, sờ sờ mặt chàng, nhìn chàng chớp chớp mắt chờ mình trả lời, Mộc Mộc thật tâm cảm thấy vui mừng còn có hài lòng “nam quân nhà mình quả nhiên họa thủy”Hôn nhẹ môi chàng một cái, Mộc Mộc nằm xuống gối đầu lên đùi chàng trả lời“Mấy cái này là vật dụng tiện nghi cho sinh hoạt của thế giới em, nó cũng như ở đây nhưng cải tiến và dễ hoạt động hơn. Ví dụ cái này là lều trại nè, trên đó là đèn…đều là trong quá trình sống xót em thu được, hắc hắc do không gian rộng, cái gì cần em đều đánh cướp cả, bây giờ lại tiện nghi”Nói xong Mộc Mộc còn đắc ý nhịp nhịp chân“Lát em dẫn chàng đi xem”“Phải đi đâu nữa hả, cứ để sáng đi, đã tối lắm rồi đi rất nguy hiểm”“Chàng yên tâm, không ra khỏi đây đâu”Nói rồi Mộc Mộc cũng không ngồi dậy, nắm lấy tay Phong Tử An cảm nhận một chút rồi cả hai cùng tiến vào không gianCảnh vật thay đổi làm Phong Tử An giật mình, vội đứng dậy quan sát xung quanhTrước mắt không xa là tòa nhà ba tầng, xung quanh chừng một trăm dặm chỉ toàn là một màu xanh của cỏ, ngoài phạm vi này mới thấy nhiều loại cây, hoa quả, động vật, kể cả cổ thụ bên cạnh cũng cao trọc tầng mây.À không, bên trên không có mây, chỉ là một màu trắng sữa, sau lưng ngôi nhà hình như có một ngọn núi nhưng không hiện rõ vẫn mờ ảo trong tầng sương trắng sữa.Mộc Mộc lười biếng đứng dậy phủi phủi quần áo một chút, nắm lấy tay Phong Tử An để chàng không lo lắng“Chàng nhìn, cái này là không gian của em, em với chàng có khế ước đồng tâm, có khí tức của em chàng có thể dễ dàng ra vào được; mấy cái em lấy ra đều lấy từ không gian ra chứ không có biến phép gì đâu hihi”“Ừ, ta biết rồi”Mộc Mộc dắt Phong Tử An đi tới căn nhà trước mắt, vừa đi vừa gọi“Tiểu Thảo, tiểu Thảo…chị dắt nam nhân nhà chị vào cho em xem nè”Phong Tử An trợn tròn mặt nhìn một ngọn cỏ không biết từ đâu chạy ra, nhảy nhót xung quanh mình, chót lá thỉnh thoảng cúi xuống rối ngẩn lên quan sát, một tầng da gà hiện lên trên da Phong Tử An.Phong Tử An cảm thấy mình như bị xem thấu, xấu hổ né ra sau lưng Mộc Mộc, kéo kéo tay nàng“Tiểu Thảo, không dọa chàng nha”