Chương 17:
Ba ngày trôi qua nhìn Phong Tử An vẫn chưa tỉnh lại khiến Mộc Mộc lo lắng không yên, suốt ba ngày cô canh giữ bên cạnh chú ý từng ly từng tý, chẳng dám chợp mắt chỉ sợ Phong Tử An xảy ra việc ngoài ý muốn hoặc không chống cự nổiThầm tự trách nhiều lần rồi tự cổ vũ không lẽ bản thân đoán sai, thế giới này không cho phép mở ra đặc thù dị năng. Rõ ràng có linh khí yếu ớt phiêu táng trong không khí, bản thân chàng cũng có căn cơ đặc biệt như thế. Tuyệt đối, chàng tuyệt đối sẽ qua được.Khi nắng chiều buông xuống, một lần nữa Mộc Mộc nhóm lại đống lửa đã tàn, nhíu mày tiếp tục nhìn chằm chằm Phong Tử An. Bất ngờ chú ý quanh thân chàng tràn ra sương trắng càng ngày càng dày đặc, rồi từ từ tụ lại thành ra một màng mỏng nước lóng lánh, chúng bao trùm lên người Phong Tử An sau đó từ từ biến mất trong người chàng.Mộc Mộc vui mừng: Thành công, thật sự thành công rồi, cảm ơn trời đất.Nhìn Phong Tử An mở mắt nhìn mình, rốt cuộc Mộc Mộc cũng buông xuống được lo lắng, bước nhanh nhào vào lòng Phong Tử An thì thào“Rốt cuộc chàng cũng tỉnh, hù chết em rồi. Tử An, chàng sao rồi, cảm thấy như thế nào?”Được thê chủ nhào vào lòng yêu thương, quan tâm, Phong Tử An tâm viên ý mãn ôm thê chủ nhà mình vuốt ve, kề cằm lên vai nàng nũng nịu“Khụ khụ, Mộc nhi ta thật đau quá”Sau một lát được hôn, được xoa. Phong Tử An cảm thấy đủ rồi nếu còn diễn nữa thì thấy quá đáng, sợ nàng nghi ngờ“Không sao rồi, nàng đừng lo mà, nàng xem đã thành công rồi này”Phong Tử An xòe bàn tay ra điều động dị năng, nước rịn ra từng giọt từng giọt, rồi bất ngờ trào ra càng ngày càng nhiều, rớt xuống đất ướt cả một vũng“Mộc Mộc nàng xem, thật thần kỳ, có phải sau này ta cũng là thần tiên như nàng phải không?”Mộc Mộc cũng thật lòng vui mừng vì bây giờ cũng không phải chỉ một mình mình khác người nữa, có người san sẽ là một chuyện rất hạnh phúc“Ha ha, ha ha…ừ sau này chàng là thần tiên xuống đây cộng độ vu sơn với em nha”“Chàng lại đây em chỉ chàng cách khống chế năng lượng, để chơi như chàng lãng phí bao nhiêu là nước”“Ọt…ọt…ọt…”“Uhm…Mộc Mộc, ta đói rồi” Phong Tử An sờ bụng, ánh mắt chớp chớp đáng thương nhìn nàng“Khụ mới có bốn ngày à, chàng không đói mới lạ, giờ tối rồi ăn tạm đồ của em trước đi, ngày mai tìm gì mới mẻ ăn sau”Nói xong Mộc Mộc ngay trước mặt Phong Tử An lấy ra hai ly mì, xử lý một chút là được hai ly mì nóng hổi có thể ăn rồi. Toàn bộ quá trình mặt Phong Tử An cứ đơ ra ngơ ngác, chẳng biết thê chủ lấy hai cái này ở đâu ra, sau đó bổ não thế nào mà mắt sáng quắc, long lanh nhìn Mộc Mộc như nhìn thấy thần tượng.Mộc Mộc: “Hihi Nhìn chàng cứ như cún con ấy nhỉ, chàng không hỏi thì em không trả lời đâu, xem chàng nhịn được bao lâu”“Chàng ăn đi, nhìn em chi, cẩn thận nóng”“Thế nào rồi, sao im ru vậy ta?”“Sột sột….uhm ăn ngon quá, cũng chỉ khi gặp nàng, ta mới được ăn ngon như vậy?”“Ngon sao??? Nó cũng bình thường thôi mà, cái này kêu là mì, ở đây cũng có mì mà”“Thật là chàng cảm thấy ngon hả?”Thấy chàng gục gật đầu tỏ vẻ đúng thế, cô cũng cảm thấy ngon hơn mọi lần, trước kia ăn vội vã, vừa nốt vừa canh chừng chung quanh sợ bị cướp thì lấy đâu ra tâm tình thưởng thức.Đưa phần còn lại của mình cho chàng ăn thêm, Mộc Mộc đi qua bên cạnh chọn khu đất trống từ không gian lấy ra lều cắm trại dựng lên, cố định tốt lều bỏ ra một số thứ cần thiết như đèn, gối, mền, quần áo… rồi thì đi xung quanh bố trí một vòng Tử Đằng để bảo vệ an toàn.