Chương 3: Tìm hiểu nhân vật
“Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, ngài Oscar đã làm rất tốt. Hãy tiếp tục phát huy nhé.”
“Vâng, thưa thầy.”
Ở thời này, người ta vẫn còn học cái tử ngữ là tiếng Latin. May thay, Oscar là một người thông minh, học đâu hiểu đó, kết hợp với khả năng học ngoại ngữ vốn có từ cuộc đời trước của tôi nên chẳng mấy chốc mà bài đã vào đầu tôi nhanh đến mức có thể kết thúc lớp sớm, còn đủ thời gian cho tôi hỏi những thứ vụn vặt linh tinh.
Tuy có vẻ ngoài cứng cáp, tôi vẫn phải tự nhắc nhở rằng Oscar chỉ mới có mười sáu, mười bảy tuổi. Gánh trên mình trọng trách của một người thừa kế (như bao người con trai cả trong một gia đình vào thời Nhiếp chính), anh ta buộc phải trưởng thành sớm là lẽ dĩ nhiên. Nhưng thỉnh thoảng, những mong muốn trẻ con bị chôn giấu sâu bên trong anh lại trỗi dậy. Trong otome game mà tôi chơi, Oscar vốn người lớn như vậy lại sẽ sáng mắt lên trước sách văn học và một bàn toàn bánh kẹo ngọt, và đó chính là những cái CG siêu đắt giá mà nhà phát hành tuyệt đối sẽ không để cho chúng tôi đăng tải trên các nền tảng mạng xã hội. Ngày xưa, khi vào được route Oscar, tôi không chỉ được thấy những khung cảnh quý giá đó mà còn được nghe những lời ngọt ngào thỉnh thoảng lại phát ra từ con người tưởng chừng chẳng để mấy chuyện đó vào mắt.
A, những lời mật ngọt…
Làm sao mà anh ta có thể mặt dày nói ra những lời đó nhỉ? Đổi lại, là tôi thì sẽ xấu hổ đến mức kiếm cái hố mà chui đầu vào cũng không đủ để bớt ngại mất. Nhưng Oscar là thế, và giờ tôi là Oscar. Đây là số phận, số phận, số phận. Tằng hắng, tôi thử lấy hơi để đọc mấy câu mà anh ta từng nói trong khi nâng cằm nữ chính lên:
“Tôi… tôi đã… ngóng trông vào giây phút này, và quả đúng như mong đợi…”
Tôi không làm được! Hoàng thượng, thần thiếp làm không được! Ôm lấy mặt bằng cả hai tay, tôi buông tiếng thở dài thậm thượt. Mắc cái giống gì mà không chỉ phải sống trong cơ thể một người đàn ông mà lại còn phải học cái kiểu tán gái mà giờ nói ra mới thấy sến đến lạnh người chứ… mặc dù quả đúng là bản thân tôi không có vấn đề gì với việc ở bên một cô gái, nhưng làm một người đàn ông đào hoa lãng tử lại là một vấn đề khác nữa. Thôi thì chuyện này tạm gác qua một bên, sau này tôi… nhầm, Oscar lớn rồi thì tính sau cũng được.
Chưa hết, để có thể hiểu rõ đích xác vai trò của Oscar là gì trong gia tộc của chính anh ta, tôi cần phải đọc thêm sách. Trong những giờ phút rảnh rang không bị vây quanh bởi hàng tá gia sư, tôi đã hỏi người thủ thư của gia tộc về chỗ lưu trữ thông tin cơ mật, được giấu sâu trong những kệ sách, với một chiếc chìa khoá mà chỉ người nắm giữ quyền cai quản sau này mới được cầm. Trong route của Oscar chỉ nhắc thoáng qua về chuyện này, một điều tôi rất lấy làm tiếc khi nó không được khai thác thêm. Nhưng giờ đây tôi đã trở thành Oscar, nên tôi sẽ trở thành người tự mình khai thác mọi thứ. Cầm chiếc chìa khoá và cái đèn dầu đã được thắp sáng, tôi tự soi cho mình trên con đường mà bản thân không thể nhìn ra được phía trước. Cuối cùng, sau một hồi vừa đi vừa cố tránh không va đập đủ chỗ, tôi cũng đến được nơi mình cần đến. Những quyển sách được lưu trữ bằng phương pháp cổ xưa - thư viện xích, xích những quyển sách lại và giữ mối xích trên một thanh sắt dài. Vì ngày xưa sách vở được chép và minh hoạ bằng tay bởi các tu sĩ nên rất đắt đỏ, nên việc xích lại như thế này là để ngăn chúng không dễ dàng bị trộm mất khỏi thư viện. Ngày nay, sách vở tuy vẫn đắt đỏ nhưng đã trở thành một thứ dễ tiếp cận hơn - người ta thậm chí không cần phải vào nhà sách để có thể đọc được những gì họ cần, mà chỉ cần có máy tính, hay thậm chí là một cái điện thoại (như người viết đang gõ điên cuồng gõ) để được tiếp cận với những gì mình cần.
Lật một lúc, tôi mới ngạc nhiên nhận ra mình và Oscar đã bỏ lỡ nhiều content trong game như thế nào. Bản đồ được vẽ về thế giới này, hệ thống sơ đồ gia tộc, hệ sinh thái, hệ thống chính trị… quá nhiều thông tin nặng nề ập đến. Thêm vào đó là những gì mà Oscar từng biết trước đó cũng như kiến thức sơ bộ của tôi về cốt truyện của con game này. Mặc dù mỗi nhân vật đều có một route riêng, mọi thứ đều sẽ có sự liên kết với nhau. Nói gì trong game, nội giới quý tộc ngoài đời vốn cũng đã có đủ thứ liên kết với nhau, nên có thể nói “bứt dây động dừng” cũng không sai. Tôi thở dài trong sự khó chịu. Ai bảo xuyên không vào mấy cái truyện quý tộc này là sướng? Nếu bạn chỉ nghĩ đến những thú vui như bài bạc, khiêu vũ hay tiệc tùng thì ờ phải, có lẽ là thế thật. Những thú vui xã giao nhất thời ấy khiến người ta vui vẻ, nhưng…
Nhưng xã giao cũng là một chiến trường.
Giật mình tỉnh ngộ, tôi vội đóng mạnh quyển sách lịch sử vào. Bây giờ vẫn chưa phải lúc tôi được gặp Viridia. Phải, tính đến thời điểm hiện tại, phải mất thêm khoảng từ sáu tháng đến một năm cho tới khi tôi gặp cô ấy. Vậy thì mình cứ lục tục chuẩn bị từ bây giờ có khi sẽ kịp, tôi nghĩ. Liệu lần này, tôi có chiếm được tình cảm của Viridia giữa muôn vàn khuôn mặt hào hoa lãng tử kia không, hay lại phó mặc bản thân mình cho dòng chảy của câu chuyện đẩy bản thân về phía sau và dần bị mọi người quên lãng?
“Vâng, thưa thầy.”
Ở thời này, người ta vẫn còn học cái tử ngữ là tiếng Latin. May thay, Oscar là một người thông minh, học đâu hiểu đó, kết hợp với khả năng học ngoại ngữ vốn có từ cuộc đời trước của tôi nên chẳng mấy chốc mà bài đã vào đầu tôi nhanh đến mức có thể kết thúc lớp sớm, còn đủ thời gian cho tôi hỏi những thứ vụn vặt linh tinh.
Tuy có vẻ ngoài cứng cáp, tôi vẫn phải tự nhắc nhở rằng Oscar chỉ mới có mười sáu, mười bảy tuổi. Gánh trên mình trọng trách của một người thừa kế (như bao người con trai cả trong một gia đình vào thời Nhiếp chính), anh ta buộc phải trưởng thành sớm là lẽ dĩ nhiên. Nhưng thỉnh thoảng, những mong muốn trẻ con bị chôn giấu sâu bên trong anh lại trỗi dậy. Trong otome game mà tôi chơi, Oscar vốn người lớn như vậy lại sẽ sáng mắt lên trước sách văn học và một bàn toàn bánh kẹo ngọt, và đó chính là những cái CG siêu đắt giá mà nhà phát hành tuyệt đối sẽ không để cho chúng tôi đăng tải trên các nền tảng mạng xã hội. Ngày xưa, khi vào được route Oscar, tôi không chỉ được thấy những khung cảnh quý giá đó mà còn được nghe những lời ngọt ngào thỉnh thoảng lại phát ra từ con người tưởng chừng chẳng để mấy chuyện đó vào mắt.
A, những lời mật ngọt…
Làm sao mà anh ta có thể mặt dày nói ra những lời đó nhỉ? Đổi lại, là tôi thì sẽ xấu hổ đến mức kiếm cái hố mà chui đầu vào cũng không đủ để bớt ngại mất. Nhưng Oscar là thế, và giờ tôi là Oscar. Đây là số phận, số phận, số phận. Tằng hắng, tôi thử lấy hơi để đọc mấy câu mà anh ta từng nói trong khi nâng cằm nữ chính lên:
“Tôi… tôi đã… ngóng trông vào giây phút này, và quả đúng như mong đợi…”
Tôi không làm được! Hoàng thượng, thần thiếp làm không được! Ôm lấy mặt bằng cả hai tay, tôi buông tiếng thở dài thậm thượt. Mắc cái giống gì mà không chỉ phải sống trong cơ thể một người đàn ông mà lại còn phải học cái kiểu tán gái mà giờ nói ra mới thấy sến đến lạnh người chứ… mặc dù quả đúng là bản thân tôi không có vấn đề gì với việc ở bên một cô gái, nhưng làm một người đàn ông đào hoa lãng tử lại là một vấn đề khác nữa. Thôi thì chuyện này tạm gác qua một bên, sau này tôi… nhầm, Oscar lớn rồi thì tính sau cũng được.
Chưa hết, để có thể hiểu rõ đích xác vai trò của Oscar là gì trong gia tộc của chính anh ta, tôi cần phải đọc thêm sách. Trong những giờ phút rảnh rang không bị vây quanh bởi hàng tá gia sư, tôi đã hỏi người thủ thư của gia tộc về chỗ lưu trữ thông tin cơ mật, được giấu sâu trong những kệ sách, với một chiếc chìa khoá mà chỉ người nắm giữ quyền cai quản sau này mới được cầm. Trong route của Oscar chỉ nhắc thoáng qua về chuyện này, một điều tôi rất lấy làm tiếc khi nó không được khai thác thêm. Nhưng giờ đây tôi đã trở thành Oscar, nên tôi sẽ trở thành người tự mình khai thác mọi thứ. Cầm chiếc chìa khoá và cái đèn dầu đã được thắp sáng, tôi tự soi cho mình trên con đường mà bản thân không thể nhìn ra được phía trước. Cuối cùng, sau một hồi vừa đi vừa cố tránh không va đập đủ chỗ, tôi cũng đến được nơi mình cần đến. Những quyển sách được lưu trữ bằng phương pháp cổ xưa - thư viện xích, xích những quyển sách lại và giữ mối xích trên một thanh sắt dài. Vì ngày xưa sách vở được chép và minh hoạ bằng tay bởi các tu sĩ nên rất đắt đỏ, nên việc xích lại như thế này là để ngăn chúng không dễ dàng bị trộm mất khỏi thư viện. Ngày nay, sách vở tuy vẫn đắt đỏ nhưng đã trở thành một thứ dễ tiếp cận hơn - người ta thậm chí không cần phải vào nhà sách để có thể đọc được những gì họ cần, mà chỉ cần có máy tính, hay thậm chí là một cái điện thoại (như người viết đang gõ điên cuồng gõ) để được tiếp cận với những gì mình cần.
Lật một lúc, tôi mới ngạc nhiên nhận ra mình và Oscar đã bỏ lỡ nhiều content trong game như thế nào. Bản đồ được vẽ về thế giới này, hệ thống sơ đồ gia tộc, hệ sinh thái, hệ thống chính trị… quá nhiều thông tin nặng nề ập đến. Thêm vào đó là những gì mà Oscar từng biết trước đó cũng như kiến thức sơ bộ của tôi về cốt truyện của con game này. Mặc dù mỗi nhân vật đều có một route riêng, mọi thứ đều sẽ có sự liên kết với nhau. Nói gì trong game, nội giới quý tộc ngoài đời vốn cũng đã có đủ thứ liên kết với nhau, nên có thể nói “bứt dây động dừng” cũng không sai. Tôi thở dài trong sự khó chịu. Ai bảo xuyên không vào mấy cái truyện quý tộc này là sướng? Nếu bạn chỉ nghĩ đến những thú vui như bài bạc, khiêu vũ hay tiệc tùng thì ờ phải, có lẽ là thế thật. Những thú vui xã giao nhất thời ấy khiến người ta vui vẻ, nhưng…
Nhưng xã giao cũng là một chiến trường.
Giật mình tỉnh ngộ, tôi vội đóng mạnh quyển sách lịch sử vào. Bây giờ vẫn chưa phải lúc tôi được gặp Viridia. Phải, tính đến thời điểm hiện tại, phải mất thêm khoảng từ sáu tháng đến một năm cho tới khi tôi gặp cô ấy. Vậy thì mình cứ lục tục chuẩn bị từ bây giờ có khi sẽ kịp, tôi nghĩ. Liệu lần này, tôi có chiếm được tình cảm của Viridia giữa muôn vàn khuôn mặt hào hoa lãng tử kia không, hay lại phó mặc bản thân mình cho dòng chảy của câu chuyện đẩy bản thân về phía sau và dần bị mọi người quên lãng?