Chương 6: Mơ hồ (2)
Không gì có thể làm rõ được những thắc mắc của tôi ngay lúc này. Thực ra, tôi nghĩ mình đã có câu trả lời, nhưng nếu là thế thật thì quả cũng có hơi tức cười. Hoặc là không, ai mà biết được. Thấy tôi cứ trầm ngâm mãi, Luciano bất chợt nắm lấy cổ tay tôi, kéo dậy:
“Đừng suy nghĩ mãi thế, cậu sẽ đầy nếp nhăn đó! Nào, đi cưỡi ngựa với mình đi. Cũng lâu rồi mình chưa gặp Giọt Tuyết mà ha?”
Tôi phì cười. Ừ thì đi.
Luciano như nhảy cẫng lên khi nhìn thấy con ngựa trắng muốt của Oscar. Phải công nhận nó là một con ngựa đẹp, với bốn chân cao, khoẻ, cái bờm sáng bóng do được chải chuốt và chăm chuốt kĩ càng. Quý tộc thường sẽ đi săn trên ngựa của họ, vì thế nên chúng cũng được xem như bộ mặt của chủ. Thực ra, mọi thứ thuộc sở hữu của một nhà quý tộc, mọi việc mà họ làm, đều là vì mặt mũi của họ. Quý tộc sống vì thể diện, và họ cũng sống bằng chính cái thể diện ấy. Càng sớm nhận ra điều này, việc sinh tồn càng trở nên dễ thở. Ăn hương ăn hoa, chọn những bộ đồ được cắt may riêng thật đắt tiền hay những món trang sức đính đầy. Rất nhiều người ngao ngán sự tồn tại đầy mỏi mệt này, nhưng tôi nghĩ mình cũng dần quen rồi. Nhìn đôi mắt xanh lục bảo phản chiếu trong tấm gương tráng bạc, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải hiểu rằng mình chẳng có gì ngoại trừ tước hiệu này, khuôn mặt này, và cốt truyện của con otome game không có gì đặc biệt này, để mà cố gắng duy trì.
Nếu nói về otome game, thì đây là một thị trường không hẳn là lớn như các game gacha khác, nhưng lượng fan trung thành của nó cũng như sự tâm huyết mà người ta đổ ra cho nó là không thể xem thường. Không phải tự dưng mà có nhiều người cố gắng tạo ra những sản phẩm josei muke - sản phẩm hướng nữ đến như thế. Chính vì thế mà thị trường này dần trở nên bão hoà, với nhiều con game đi theo cùng một mô típ. Một otome game thông thường sẽ luôn có một dàn cast theo sườn bài mà ai cũng quá quen, nhưng với mỗi game sẽ có một vài thay đổi nhỏ…
“Oz! Nếu cậu cứ chạy rề rà thế mãi thì mình và Giọt Tuyết sẽ bỏ cậu lại đó!” Luciano, người dường như đã điểu khiển cho con ngựa trắng của tôi chạy chậm lại, kéo tôi về với thực tại bằng một tiếng gọi lớn. Đoạn, cậu chàng cố tình thúc cho ngựa phi thật nhanh. Không chịu thua, tôi cũng thúc cho con ngựa nâu mình đang cưỡi tên Hạt Dẻ phi nước đại, phi theo hai chủ tớ nhà kia. Xuyên qua những lùm cây, vó ngựa đạp trên cỏ làm dậy lên mùi thơm thơm của đất. Cảnh trong rừng này rất đẹp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót vui tai qua những tán lá xanh mướt. Sở dĩ chúng tôi không đi cưỡi ngựa trong vườn nhà Oscar cũng là vì nơi này rộng rãi và thoải mái hơn bất cứ trường đua ngựa nào. Một chốn không hẳn là bí mật, nhưng đủ rộng để chỉ có tôi và bạn mình nhìn thấy nhau, tôi cũng chẳng yêu cầu gì hơn thế.
“Cuối cùng cậu cũng bắt kịp!” Luciano cười. Tôi khẽ đấm vào vai cậu một cái, trước khi thúc ngựa chạy trước. Cả hai không ai chịu thua ai, hai con ngựa to khoẻ cứ đua nhau chạy suýt soát. Nhưng sự ganh đua trẻ con cũng sớm chấm dứt, vì chúng tôi đã sợ lũ ngựa sẽ trở nên quá mệt mỏi mà không chịu chạy nữa.
“Hôm nay mình lại thắng cậu nhé.” Luciano lè lưỡi.
“Láo. Rõ ràng là Hạt Dẻ chạy nhanh hơn. Về cuối Giọt Tuyết chậm lại một khúc so với nó mà.”
“Cậu cứ nói thế! Nhưng chẳng phải là do ban đầu cậu và ngựa lề mề sao? Mình phải kêu Giọt Tuyết đi chậm lại để chờ cậu đó.”
“Thế thì cậu nên bảo Giọt Tuyết đi chậm lại từ đầu. Mình đi chậm là chuyện của mình thôi…”
“Hừ. Tự dưng hôm nay lại muốn ngắm cảnh hả?”
“Chắc vậy đó.” Tôi nhún vai. Mải nói chuyện, tôi không nhận ra bốn chúng tôi cả người cả ngựa đã đến bên một hồ nước xanh ngắt giữa khu rừng tưởng chừng chỉ có hoa và cỏ này.
“Đẹp quá…” Luciano leo xuống khỏi ngựa. Cả tôi cũng làm theo. Một cảnh tượng như thế này, nếu không tự mình ngắm cho kĩ thì quả là vô cùng phí phạm. Cột ngựa vào mấy gốc cây gần đó, tôi đi cùng Luciano đến bên cái hồ.
“Cậu nghĩ nó sâu bao nhiêu?”
Tôi nhún vai.
“Mà tại sao lại có cái hồ ở đây nhỉ?”
“Có lẽ là do hàng thế kỉ trước, ở nơi này là một vùng trũng… khi nước rút đi khỏi chỗ này và đất liền hiện ra, ta có một cái hồ. Sau đó, trải qua một số hoạt động địa lý thì địa hình như thế này được hình thành thôi. Đâu có gì là khó hiểu.”
“Vùng chúng ta ở cũng… tương đối gần biển mà nhỉ.”
“Phải ha. Nói rồi mới thấy lâu rồi bọn mình cũng chưa đi biển nhỉ.” Tôi ngẩn ngơ nhớ đến những sắc xanh tôi từng thấy trong làn sóng biển năm nào.
“Nhưng đây là hồ. Đừng nói đến biển khi ở cạnh hồ chứ.”
Luciano không còn mang dáng vẻ tưng tửng như mọi khi nữa. Đút tay vào túi, cậu chàng nhìn xa xăm về phía cái hồ nước tĩnh lặng ấy. Một làn gió thổi, khiến cho cảnh vật xung quanh cũng phải nhảy múa theo. Gió vờn trên mái tóc đen của Luciano, trên hàng mi cong của cậu.
Có lẽ cậu ta đang nhắc đến điều mà tôi đang nghĩ, có lẽ không. Chẳng ai biết được.
“Đừng suy nghĩ mãi thế, cậu sẽ đầy nếp nhăn đó! Nào, đi cưỡi ngựa với mình đi. Cũng lâu rồi mình chưa gặp Giọt Tuyết mà ha?”
Tôi phì cười. Ừ thì đi.
Luciano như nhảy cẫng lên khi nhìn thấy con ngựa trắng muốt của Oscar. Phải công nhận nó là một con ngựa đẹp, với bốn chân cao, khoẻ, cái bờm sáng bóng do được chải chuốt và chăm chuốt kĩ càng. Quý tộc thường sẽ đi săn trên ngựa của họ, vì thế nên chúng cũng được xem như bộ mặt của chủ. Thực ra, mọi thứ thuộc sở hữu của một nhà quý tộc, mọi việc mà họ làm, đều là vì mặt mũi của họ. Quý tộc sống vì thể diện, và họ cũng sống bằng chính cái thể diện ấy. Càng sớm nhận ra điều này, việc sinh tồn càng trở nên dễ thở. Ăn hương ăn hoa, chọn những bộ đồ được cắt may riêng thật đắt tiền hay những món trang sức đính đầy. Rất nhiều người ngao ngán sự tồn tại đầy mỏi mệt này, nhưng tôi nghĩ mình cũng dần quen rồi. Nhìn đôi mắt xanh lục bảo phản chiếu trong tấm gương tráng bạc, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải hiểu rằng mình chẳng có gì ngoại trừ tước hiệu này, khuôn mặt này, và cốt truyện của con otome game không có gì đặc biệt này, để mà cố gắng duy trì.
Nếu nói về otome game, thì đây là một thị trường không hẳn là lớn như các game gacha khác, nhưng lượng fan trung thành của nó cũng như sự tâm huyết mà người ta đổ ra cho nó là không thể xem thường. Không phải tự dưng mà có nhiều người cố gắng tạo ra những sản phẩm josei muke - sản phẩm hướng nữ đến như thế. Chính vì thế mà thị trường này dần trở nên bão hoà, với nhiều con game đi theo cùng một mô típ. Một otome game thông thường sẽ luôn có một dàn cast theo sườn bài mà ai cũng quá quen, nhưng với mỗi game sẽ có một vài thay đổi nhỏ…
“Oz! Nếu cậu cứ chạy rề rà thế mãi thì mình và Giọt Tuyết sẽ bỏ cậu lại đó!” Luciano, người dường như đã điểu khiển cho con ngựa trắng của tôi chạy chậm lại, kéo tôi về với thực tại bằng một tiếng gọi lớn. Đoạn, cậu chàng cố tình thúc cho ngựa phi thật nhanh. Không chịu thua, tôi cũng thúc cho con ngựa nâu mình đang cưỡi tên Hạt Dẻ phi nước đại, phi theo hai chủ tớ nhà kia. Xuyên qua những lùm cây, vó ngựa đạp trên cỏ làm dậy lên mùi thơm thơm của đất. Cảnh trong rừng này rất đẹp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót vui tai qua những tán lá xanh mướt. Sở dĩ chúng tôi không đi cưỡi ngựa trong vườn nhà Oscar cũng là vì nơi này rộng rãi và thoải mái hơn bất cứ trường đua ngựa nào. Một chốn không hẳn là bí mật, nhưng đủ rộng để chỉ có tôi và bạn mình nhìn thấy nhau, tôi cũng chẳng yêu cầu gì hơn thế.
“Cuối cùng cậu cũng bắt kịp!” Luciano cười. Tôi khẽ đấm vào vai cậu một cái, trước khi thúc ngựa chạy trước. Cả hai không ai chịu thua ai, hai con ngựa to khoẻ cứ đua nhau chạy suýt soát. Nhưng sự ganh đua trẻ con cũng sớm chấm dứt, vì chúng tôi đã sợ lũ ngựa sẽ trở nên quá mệt mỏi mà không chịu chạy nữa.
“Hôm nay mình lại thắng cậu nhé.” Luciano lè lưỡi.
“Láo. Rõ ràng là Hạt Dẻ chạy nhanh hơn. Về cuối Giọt Tuyết chậm lại một khúc so với nó mà.”
“Cậu cứ nói thế! Nhưng chẳng phải là do ban đầu cậu và ngựa lề mề sao? Mình phải kêu Giọt Tuyết đi chậm lại để chờ cậu đó.”
“Thế thì cậu nên bảo Giọt Tuyết đi chậm lại từ đầu. Mình đi chậm là chuyện của mình thôi…”
“Hừ. Tự dưng hôm nay lại muốn ngắm cảnh hả?”
“Chắc vậy đó.” Tôi nhún vai. Mải nói chuyện, tôi không nhận ra bốn chúng tôi cả người cả ngựa đã đến bên một hồ nước xanh ngắt giữa khu rừng tưởng chừng chỉ có hoa và cỏ này.
“Đẹp quá…” Luciano leo xuống khỏi ngựa. Cả tôi cũng làm theo. Một cảnh tượng như thế này, nếu không tự mình ngắm cho kĩ thì quả là vô cùng phí phạm. Cột ngựa vào mấy gốc cây gần đó, tôi đi cùng Luciano đến bên cái hồ.
“Cậu nghĩ nó sâu bao nhiêu?”
Tôi nhún vai.
“Mà tại sao lại có cái hồ ở đây nhỉ?”
“Có lẽ là do hàng thế kỉ trước, ở nơi này là một vùng trũng… khi nước rút đi khỏi chỗ này và đất liền hiện ra, ta có một cái hồ. Sau đó, trải qua một số hoạt động địa lý thì địa hình như thế này được hình thành thôi. Đâu có gì là khó hiểu.”
“Vùng chúng ta ở cũng… tương đối gần biển mà nhỉ.”
“Phải ha. Nói rồi mới thấy lâu rồi bọn mình cũng chưa đi biển nhỉ.” Tôi ngẩn ngơ nhớ đến những sắc xanh tôi từng thấy trong làn sóng biển năm nào.
“Nhưng đây là hồ. Đừng nói đến biển khi ở cạnh hồ chứ.”
Luciano không còn mang dáng vẻ tưng tửng như mọi khi nữa. Đút tay vào túi, cậu chàng nhìn xa xăm về phía cái hồ nước tĩnh lặng ấy. Một làn gió thổi, khiến cho cảnh vật xung quanh cũng phải nhảy múa theo. Gió vờn trên mái tóc đen của Luciano, trên hàng mi cong của cậu.
Có lẽ cậu ta đang nhắc đến điều mà tôi đang nghĩ, có lẽ không. Chẳng ai biết được.