Chương 5: Mơ hồ (1)
Mỗi sáng thức dậy, tôi đều cảm nhận cơ thể mới của mình được rõ rệt hơn. Nội việc ăn uống cũng thể hiện được điều này, khi cái lưỡi của tôi dần quen với những thức ăn được nêm nếm bằng muối và tiêu, kèm mấy thứ như bột tỏi hay bột ớt paprika. Cả răng tôi cũng quen với những món như bít tết, khoai tây nghiền, hay những thức ăn toàn kem và bơ sữa béo ngậy. Tôi không khỏi cảm thấy ngấy trong mấy ngày đầu, nhưng giờ đã đỡ hơn hẳn. Mọi người lo lắng cậu chủ Oscar bị bệnh, nhưng thực chất cậu ta chỉ bị tôi nhập xác vào thôi.
Đã mấy ngày qua kể từ khi Alistair hỏi tôi câu hỏi kì quặc nọ. Luciano đến chơi cũng không khỏi bị tôi chụp lấy mà hỏi ngay chuyện ấy. Kì thực, tôi chỉ muốn có một người để giúp mình trút bầu tâm sự mà thôi.
“Nếu mà… chà, giả sử thôi nhé. Nếu có người hỏi cậu rằng… cậu muốn người ta làm việc lớn hay không ấy, thì cậu nghĩ người ta có ý gì?”
“Làm việc lớn vì mục đích gì mới được? Hiếm khi thấy cậu hỏi một câu chung chung vậy đó, Oz.”
Tôi nuốt khan.
“Ờm, kiểu như tranh giành quyền thừa kế gia tộc giữa một đám anh chị em giỏi giang chẳng hạn. Vì người đó rất là giỏi,” tôi hớp một ngụm trà nhỏ, “cho nên đó cũng là kết quả mà mình muốn thấy họ đạt được luôn.”
“Người đó là mình đó hả, Oz?” Coi kìa, mắt Luciano sáng rỡ luôn rồi. Nhưng không nỡ làm cậu thất vọng, tôi cũng bèn gật đại luôn. Quả thật Luciano rất giỏi, nhưng bản tính trẻ con lại không phù hợp để đưa cậu lên làm trưởng gia tộc.
“Thôi, cậu không cần gật cho mình vui đâu. Mình biết đó không phải mình - làm sao mà mình được. Mình chỉ muốn thực hiện noblesse oblige của bản thân cho đến khi nhắm mắt xuôi tay mà thôi.”
Noblesse oblige chính là những nghĩa vụ mà một nhà quý tộc cần phải thực hiện đối với thường dân khác. Thường thì nó sẽ nằm dưới hình thức là những quỹ từ thiện mà họ bỏ tiền túi lập ra, nhưng tôi thừa biết các quỹ này về sau cùng cũng có mục đích gì. Quỹ từ thiện quả là một nơi vô cùng lý tưởng để các nhà giàu cất tiền của họ ở nơi thanh thiên bạch nhật một cách danh chính ngôn thuận. Các quỹ được thành lập và đóng góp dưới tên của những nhà quý tộc này, nhưng sau cùng con cái họ - những người sẽ được đứng tên quỹ - sẽ chăm sóc quỹ thay mặt cha mẹ họ. Nhưng với Luciano thì có lẽ là thật lòng. Dù sao, mẹ ruột cậu cũng là một thường dân mà cha cậu không thể cưới, vậy nên dù mang đôi mắt ánh tím của quý tộc, vẫn còn đó những kẻ coi thường cậu vì trong huyết quản không chảy toàn máu xanh. Trong thế giới của game, Luciano đã phải chịu không ít khó khăn vất vả vì chuyện này. Dù thế, nhưng việc cậu vẫn luôn ngẩng cao đầu và toả sáng là điểm nhấn khiến các fan yêu thích cậu ta. Tệp fan của Luciano có thể không phải nhiều nhất, nhưng ở các sự kiện lớn họ vẫn luôn có cách để giúp cậu chàng mà họ yêu thích trở nên nổi bật.
“Không, mình cũng… không ngại chịu cực đâu mà. Ít ra bây giờ đã có cái để cho mình đấu tranh, đã có lí do để mình định hướng con đường mình sẽ sống.” Luciano xoa xoa cằm. Tôi chỉ biết lặng lẽ mỉm cười. Tốt lắm, cậu đang từng bước từng bước tiến vào route của bản thân đó. Không lâu nữa thôi, chính cậu sẽ gặp lại Viridia yêu dấu của mình trong một chuyến du ngoạn trong lúc thực hiện cái nobless oblige này. Thấy tôi chỉ cười cười mà nhìn cậu, Luciano ngồi thẳng dậy, “Mặt mình dính gì hả?”
“Không, chỉ là…. Mình rất khâm phục cậu thôi, Luce. Mình chưa bao giờ gặp ai tốt như cậu. Thật may vì chúng ta là bạn thân.”
“Gì đó? Sao tự dưng lại nói mấy lời đó với mình?” Trông Luciano có vẻ buồn cười. Hình như đàn ông cũng ít khi nói những lời bày tỏ tình cảm với nhau như thế này lắm, dù chỉ là những lời thân thương giữa bạn bè với nhau. Trông cái cách ngón tay cậu chạm vào nhau như một điệu múa nhỏ là cũng biết bạn tôi đang bối rối. Nhưng không để Luciano ngại ngùng chút chút như thế này, tôi để cậu ấy đỏ bừng mặt ngay lập tức bằng một lời hồi đáp mà có lẽ cậu chàng còn không ngờ tới:
“Tự dưng à? Thế chắc là mình nói không đủ rồi. Từ giờ mình sẽ nói mấy lời này cho đến khi cậu chán nghe, cho đến khi cậu chán cả mình mà thôi. Đến lúc đó, mình sẽ nín họng và khoá mồm lại.”
“Thôi mà Oz, mình xấu hổ chết mất.”
“Cậu cứ để mình nói. Mình tự hào vì có một người bạn thân, đâu có luật nào cấm như thế, phải không? Cậu có học luật mà, Luce.”
“Thì… không… nhưng mà thôi được rồi, hôm nay cậu nói hơi nhiều đó nhé!” Luciano ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng không ngại mà đáp lại, cả hai chúng tôi phá ra cười, đến nỗi tôi phải gập người lại trên ghế sofa trước khi tràng cười dứt hẳn để lấy lại tư thế nghiêm chỉnh.
“Nhưng cũng cảm ơn cậu, Oz. Nếu cậu thấy làm bạn với mình vui đến vậy, mình xin nhận.”
Thực ra, có một điều khiến tôi cứ suy nghĩ mãi từ lúc đến đây, chính là bad ending của các route. Các bạn cũng hiểu good ending là gì rồi nhỉ, khi nữ chính khiến chàng trai mà nàng yêu phải lòng nàng, vượt qua những thử thách và sóng gió đặt ra cho họ rồi cuối cùng là một cái kết viên mãn như bao câu chuyện cổ tích khác. Nhưng còn bad ending… thì sao?
Đối với bad ending của Alistair, vị hoàng tử này sẽ bị phế truất quyền làm thái tử và phải chịu cảnh lưu đày do tội khi quân, tất cả cũng vì nữ chính Viridia quá tham lam muốn có anh ta, và bản thân anh cũng không thể làm chủ được bản thân mình. Chuyện này dẫn đến chuyện nọ, làm tổn thương biết bao nhiêu con người. Hỗn loạn và tổn thương mà bad ending của hoàng tử trên con tuấn mã của chàng gây ra là kinh khủng nhất. Của Luciano thì khá hơn, nhưng cá nhân tôi cũng chỉ thấy nó để lại trong miệng mình một dư vị đắng chát cực kì khó chịu.
Oscar thì sao?
Thật kì lạ là từ khi tới đây, tôi không nhớ nổi ở bad ending và good ending, Oscar đã trải qua những chuyện gì, và cụ thể là câu chuyện của anh đã xảy ra theo những trình tự như thế nào. Tôi chỉ có thể nhớ mang máng một vài chuyện sẽ dảy ra trong tương lai của Oscar, nhưng chúng cũng chỉ hiện lên dưới hình dạng những cảnh vật xẹt ngang qua đầu, đọng lại nhiều nhất là cảm xúc trong những khung cảnh ấy. Có lẽ vì hiện tại tôi đang là Oscar, nên việc biết quá nhiều về thiên cơ đã bị cấm cản khỏi tầm nhìn của tôi. Nhưng nếu vậy thì tại sao lại chỉ có câu chuyện của Oscar bị rút khỏi kí ức của tôi mà không phải những người khác?
Đã mấy ngày qua kể từ khi Alistair hỏi tôi câu hỏi kì quặc nọ. Luciano đến chơi cũng không khỏi bị tôi chụp lấy mà hỏi ngay chuyện ấy. Kì thực, tôi chỉ muốn có một người để giúp mình trút bầu tâm sự mà thôi.
“Nếu mà… chà, giả sử thôi nhé. Nếu có người hỏi cậu rằng… cậu muốn người ta làm việc lớn hay không ấy, thì cậu nghĩ người ta có ý gì?”
“Làm việc lớn vì mục đích gì mới được? Hiếm khi thấy cậu hỏi một câu chung chung vậy đó, Oz.”
Tôi nuốt khan.
“Ờm, kiểu như tranh giành quyền thừa kế gia tộc giữa một đám anh chị em giỏi giang chẳng hạn. Vì người đó rất là giỏi,” tôi hớp một ngụm trà nhỏ, “cho nên đó cũng là kết quả mà mình muốn thấy họ đạt được luôn.”
“Người đó là mình đó hả, Oz?” Coi kìa, mắt Luciano sáng rỡ luôn rồi. Nhưng không nỡ làm cậu thất vọng, tôi cũng bèn gật đại luôn. Quả thật Luciano rất giỏi, nhưng bản tính trẻ con lại không phù hợp để đưa cậu lên làm trưởng gia tộc.
“Thôi, cậu không cần gật cho mình vui đâu. Mình biết đó không phải mình - làm sao mà mình được. Mình chỉ muốn thực hiện noblesse oblige của bản thân cho đến khi nhắm mắt xuôi tay mà thôi.”
Noblesse oblige chính là những nghĩa vụ mà một nhà quý tộc cần phải thực hiện đối với thường dân khác. Thường thì nó sẽ nằm dưới hình thức là những quỹ từ thiện mà họ bỏ tiền túi lập ra, nhưng tôi thừa biết các quỹ này về sau cùng cũng có mục đích gì. Quỹ từ thiện quả là một nơi vô cùng lý tưởng để các nhà giàu cất tiền của họ ở nơi thanh thiên bạch nhật một cách danh chính ngôn thuận. Các quỹ được thành lập và đóng góp dưới tên của những nhà quý tộc này, nhưng sau cùng con cái họ - những người sẽ được đứng tên quỹ - sẽ chăm sóc quỹ thay mặt cha mẹ họ. Nhưng với Luciano thì có lẽ là thật lòng. Dù sao, mẹ ruột cậu cũng là một thường dân mà cha cậu không thể cưới, vậy nên dù mang đôi mắt ánh tím của quý tộc, vẫn còn đó những kẻ coi thường cậu vì trong huyết quản không chảy toàn máu xanh. Trong thế giới của game, Luciano đã phải chịu không ít khó khăn vất vả vì chuyện này. Dù thế, nhưng việc cậu vẫn luôn ngẩng cao đầu và toả sáng là điểm nhấn khiến các fan yêu thích cậu ta. Tệp fan của Luciano có thể không phải nhiều nhất, nhưng ở các sự kiện lớn họ vẫn luôn có cách để giúp cậu chàng mà họ yêu thích trở nên nổi bật.
“Không, mình cũng… không ngại chịu cực đâu mà. Ít ra bây giờ đã có cái để cho mình đấu tranh, đã có lí do để mình định hướng con đường mình sẽ sống.” Luciano xoa xoa cằm. Tôi chỉ biết lặng lẽ mỉm cười. Tốt lắm, cậu đang từng bước từng bước tiến vào route của bản thân đó. Không lâu nữa thôi, chính cậu sẽ gặp lại Viridia yêu dấu của mình trong một chuyến du ngoạn trong lúc thực hiện cái nobless oblige này. Thấy tôi chỉ cười cười mà nhìn cậu, Luciano ngồi thẳng dậy, “Mặt mình dính gì hả?”
“Không, chỉ là…. Mình rất khâm phục cậu thôi, Luce. Mình chưa bao giờ gặp ai tốt như cậu. Thật may vì chúng ta là bạn thân.”
“Gì đó? Sao tự dưng lại nói mấy lời đó với mình?” Trông Luciano có vẻ buồn cười. Hình như đàn ông cũng ít khi nói những lời bày tỏ tình cảm với nhau như thế này lắm, dù chỉ là những lời thân thương giữa bạn bè với nhau. Trông cái cách ngón tay cậu chạm vào nhau như một điệu múa nhỏ là cũng biết bạn tôi đang bối rối. Nhưng không để Luciano ngại ngùng chút chút như thế này, tôi để cậu ấy đỏ bừng mặt ngay lập tức bằng một lời hồi đáp mà có lẽ cậu chàng còn không ngờ tới:
“Tự dưng à? Thế chắc là mình nói không đủ rồi. Từ giờ mình sẽ nói mấy lời này cho đến khi cậu chán nghe, cho đến khi cậu chán cả mình mà thôi. Đến lúc đó, mình sẽ nín họng và khoá mồm lại.”
“Thôi mà Oz, mình xấu hổ chết mất.”
“Cậu cứ để mình nói. Mình tự hào vì có một người bạn thân, đâu có luật nào cấm như thế, phải không? Cậu có học luật mà, Luce.”
“Thì… không… nhưng mà thôi được rồi, hôm nay cậu nói hơi nhiều đó nhé!” Luciano ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng không ngại mà đáp lại, cả hai chúng tôi phá ra cười, đến nỗi tôi phải gập người lại trên ghế sofa trước khi tràng cười dứt hẳn để lấy lại tư thế nghiêm chỉnh.
“Nhưng cũng cảm ơn cậu, Oz. Nếu cậu thấy làm bạn với mình vui đến vậy, mình xin nhận.”
Thực ra, có một điều khiến tôi cứ suy nghĩ mãi từ lúc đến đây, chính là bad ending của các route. Các bạn cũng hiểu good ending là gì rồi nhỉ, khi nữ chính khiến chàng trai mà nàng yêu phải lòng nàng, vượt qua những thử thách và sóng gió đặt ra cho họ rồi cuối cùng là một cái kết viên mãn như bao câu chuyện cổ tích khác. Nhưng còn bad ending… thì sao?
Đối với bad ending của Alistair, vị hoàng tử này sẽ bị phế truất quyền làm thái tử và phải chịu cảnh lưu đày do tội khi quân, tất cả cũng vì nữ chính Viridia quá tham lam muốn có anh ta, và bản thân anh cũng không thể làm chủ được bản thân mình. Chuyện này dẫn đến chuyện nọ, làm tổn thương biết bao nhiêu con người. Hỗn loạn và tổn thương mà bad ending của hoàng tử trên con tuấn mã của chàng gây ra là kinh khủng nhất. Của Luciano thì khá hơn, nhưng cá nhân tôi cũng chỉ thấy nó để lại trong miệng mình một dư vị đắng chát cực kì khó chịu.
Oscar thì sao?
Thật kì lạ là từ khi tới đây, tôi không nhớ nổi ở bad ending và good ending, Oscar đã trải qua những chuyện gì, và cụ thể là câu chuyện của anh đã xảy ra theo những trình tự như thế nào. Tôi chỉ có thể nhớ mang máng một vài chuyện sẽ dảy ra trong tương lai của Oscar, nhưng chúng cũng chỉ hiện lên dưới hình dạng những cảnh vật xẹt ngang qua đầu, đọng lại nhiều nhất là cảm xúc trong những khung cảnh ấy. Có lẽ vì hiện tại tôi đang là Oscar, nên việc biết quá nhiều về thiên cơ đã bị cấm cản khỏi tầm nhìn của tôi. Nhưng nếu vậy thì tại sao lại chỉ có câu chuyện của Oscar bị rút khỏi kí ức của tôi mà không phải những người khác?