Chương : 49
Ngày cô ấy bước đến thế giới khốc nghiệt này là một ngày nắng đẹp.
Đặt bước chân đầu tiên lên bãi cỏ xanh ngắt, đôi mắt phượng đảo một vòng thu gọn cảnh quan nơi đây.
Thật bình yên
Đặt bước chân thứ hai, cô ngước mặt lên nhìn trời cao. Một đàn chim tung cánh bay lượn.
Thật tự do
Nơi này dường như đáp ứng hết mọi điều mà cô thích. Mây xanh, chim muôn và nắng ấm. Nhưng... lại không có anh
- Vô vị.
Cô sải bước về phía trước. Bỗng cô quay đầu lại. Nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút, ánh mắt cô có chút nuối tiếc nhưng rồi cũng dứt khoát rời đi.
Đây là lựa chọn của cô. Hi vọng với những lựa chọn này cô sẽ không hối hận.
- ------------
- Đó, đó là những gì mà em mơ thấy. Nhưng... Nhưng... một ma cà rồng cũng có thể mơ à? Chẳng thực tế chút nào.
- Vậy ma cà rồng cũng có thể ngất xỉu được à? - Alec tỏ vẻ quán trách - mới hồi nãy chúng ta còn đi dạo với nhau thế mà em lại lăn đùng ra bất tỉnh. Biết có biết anh lo lắng thế nào không hả?
Alec tua một hơi dài khiến tôi chẳng kịp phản kháng.
- Em chịu. Em cũng chẳng biết sao bản thân lại bất tỉnh. - tôi nhún vai.
- Nhưng mà Es, cô gái trong giấc mơ mà cô thấy là ai vậy? - Brian vừa hỏi vừa thuận tay đưa cho tôi cốc nước ấm.
- Cái này thì tôi cũng không rõ - đón lấy cốc nước từ Brian tôi hớp một ngụm rồi nói tiếp - kiểu như linh hồn tôi được vào trong cơ thể của cô ấy đó vậy. Tôi có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì nữa
- Vậy cái cô gái mà em đang nói đến là ai?
- Hummm - tôi do dự - em cũng không chắc lắm nhưng... nhưng trong đầu em hiện ra một cái tên. Đó là Hypatia
Alec và Brian trố mắt ra nhìn tôi
- Em không chắc nữa. Chỉ... chỉ là cảm thấy người đó là cô ấy thôi.
- Nếu như đó thật sự là Hypatia thì những gì mà cô thấy rất có thể là kí ức của cô ấy vào cái ngày mà cô rời khỏi đáy vực
Vẻ mặt của Brian có chút căng thẳng
- Nhưng vấn đề là... sao một ma cà rồng như cô lại mơ thấy kí ức của Hypatia
- Theo như anh được biết, chưa bao giờ ghi nhận việc ma cà rồng có thể mơ cả. Em là trường hợp đầu tiên.
Đôi mắt đỏ thẵm như máu của Alec có chút phức tạp.
- Không đâu - Brian cắt ngang - cuốn sách này- vừa nói Brian vừa lật một cuốn sách không thể nào cũ kĩ hơn, từng trang sách được phủ kính bởi những vết mốc loang lổ.
Anh ấy lật đến gần cuối cuốn sách thì dừng lại rồi đưa cho tôi và Alec coi. Nét chữ cỗ điển này có ghi rõ "Đứa trẻ Bất tử Hypatia có thể ăn, ngủ và sinh hoạt giống con người"
Đặt bước chân đầu tiên lên bãi cỏ xanh ngắt, đôi mắt phượng đảo một vòng thu gọn cảnh quan nơi đây.
Thật bình yên
Đặt bước chân thứ hai, cô ngước mặt lên nhìn trời cao. Một đàn chim tung cánh bay lượn.
Thật tự do
Nơi này dường như đáp ứng hết mọi điều mà cô thích. Mây xanh, chim muôn và nắng ấm. Nhưng... lại không có anh
- Vô vị.
Cô sải bước về phía trước. Bỗng cô quay đầu lại. Nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút, ánh mắt cô có chút nuối tiếc nhưng rồi cũng dứt khoát rời đi.
Đây là lựa chọn của cô. Hi vọng với những lựa chọn này cô sẽ không hối hận.
- ------------
- Đó, đó là những gì mà em mơ thấy. Nhưng... Nhưng... một ma cà rồng cũng có thể mơ à? Chẳng thực tế chút nào.
- Vậy ma cà rồng cũng có thể ngất xỉu được à? - Alec tỏ vẻ quán trách - mới hồi nãy chúng ta còn đi dạo với nhau thế mà em lại lăn đùng ra bất tỉnh. Biết có biết anh lo lắng thế nào không hả?
Alec tua một hơi dài khiến tôi chẳng kịp phản kháng.
- Em chịu. Em cũng chẳng biết sao bản thân lại bất tỉnh. - tôi nhún vai.
- Nhưng mà Es, cô gái trong giấc mơ mà cô thấy là ai vậy? - Brian vừa hỏi vừa thuận tay đưa cho tôi cốc nước ấm.
- Cái này thì tôi cũng không rõ - đón lấy cốc nước từ Brian tôi hớp một ngụm rồi nói tiếp - kiểu như linh hồn tôi được vào trong cơ thể của cô ấy đó vậy. Tôi có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì nữa
- Vậy cái cô gái mà em đang nói đến là ai?
- Hummm - tôi do dự - em cũng không chắc lắm nhưng... nhưng trong đầu em hiện ra một cái tên. Đó là Hypatia
Alec và Brian trố mắt ra nhìn tôi
- Em không chắc nữa. Chỉ... chỉ là cảm thấy người đó là cô ấy thôi.
- Nếu như đó thật sự là Hypatia thì những gì mà cô thấy rất có thể là kí ức của cô ấy vào cái ngày mà cô rời khỏi đáy vực
Vẻ mặt của Brian có chút căng thẳng
- Nhưng vấn đề là... sao một ma cà rồng như cô lại mơ thấy kí ức của Hypatia
- Theo như anh được biết, chưa bao giờ ghi nhận việc ma cà rồng có thể mơ cả. Em là trường hợp đầu tiên.
Đôi mắt đỏ thẵm như máu của Alec có chút phức tạp.
- Không đâu - Brian cắt ngang - cuốn sách này- vừa nói Brian vừa lật một cuốn sách không thể nào cũ kĩ hơn, từng trang sách được phủ kính bởi những vết mốc loang lổ.
Anh ấy lật đến gần cuối cuốn sách thì dừng lại rồi đưa cho tôi và Alec coi. Nét chữ cỗ điển này có ghi rõ "Đứa trẻ Bất tử Hypatia có thể ăn, ngủ và sinh hoạt giống con người"