Chương : 50
- Oralie, từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Oralie
- Hửm, ngươi vẫn âm mưu với đám tép rêu tạo phản à. Oralie cứ ngoan ngoãn ở bên ta chẳng phải tốt hơn sao?
- Chết tiệt! Đừng bao giờ nhắc tên hắn trước mặt ta. Hắn chỉ là quá khứ của ngươi thôi. Hiện tại và tương lai của ngươi là ta này. Chính là ta này.
- Ngươi nghĩ ngươi chết rồi là có thể rời khỏi ta sao? Có mà nằm mơ. Thứ tình cảm ngu ngốc này, ta không cần nữa. Hãy để nó đi theo ngươi. Vĩnh viễn. Ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi ta.
- ---------
Lúc tôi đang nói chuyện với Alec và Brian thì có một giọng nói như dòng điện bất ngờ chạy xẹt qua đầu tôi.
Đó là một giọng nam lãnh khốc. Nhưng câu cuối cùng mà người nam ấy nói lại có chút chua chát. Hơn nữa cái cách mà người ấy gọi "Oralie" cái giọng điệu đó có chút giống...
Tôi lén nhìn trộm Alec nhưng sau đó lại vội vàng cụp mắt xuống.
Không thể nào là Alec được. Giọng nói đó cũng chẳng phải giọng anh. Không thể nào đâu!
- Oralie, em sao vậy - thấy tôi im lặng Alec hỏi han
- E... Em không sao.
Quả thực cái cách gọi đó có chút giống nhưng giọng của người đàn ông kia lãnh khốc hơn Alec rất nhiều.
- Này, có ai đó đang đến - Brian bất ngờ lên tiếng.
Tôi lắng tai nghe. "Kẻ đột nhập" đang từng bước từng bước đến gần chúng tôi.
- Đó không phải người của tộc sói, cũng chẳng phải ma cà rồng, thế, là con người à? - dựa vài những "chứng cứ" mà tôi nghe và ngửi được thì tôi đã đúc ra được kết luận
- Không, không phải con người - Brian khẳng định, dường như anh ấy đã biết "kẻ đột nhập" là ai - tộc sói chúng tôi tôi gọi chúng là Phù thủy.
- Phù thủy? Giống Harry Potter? - tôi ngạc nhiên. Thì ra thế giới này cũng có phù thủy sao.
- Ha... Harry Botter? Là ai thế?
- Không, đọc là "Harry Potter". Là phù thủy cầm đũa để phóng phép thuật và di chuyển bằng chổi. Và còn có thần chú nữa
- Bọn chúng không sử dụng đũa. Bọn chúng dùng tay để phóng phép thuật vả lại cũng không có thần chú. Chúng có thể bay được nên không dùng chổi
Brian vừa dứt lời thì cánh cửa căn nhà nhỏ của anh ấy bật ra. Chúng tôi lật tức đứng dậy.
Từ phía sau cánh cửa vang lên một giọng nói trong trẻo
- Cho hỏi ở đây có ai tên Hypatia không vậy. Tôi đến để trả đồ.
- Hửm, ngươi vẫn âm mưu với đám tép rêu tạo phản à. Oralie cứ ngoan ngoãn ở bên ta chẳng phải tốt hơn sao?
- Chết tiệt! Đừng bao giờ nhắc tên hắn trước mặt ta. Hắn chỉ là quá khứ của ngươi thôi. Hiện tại và tương lai của ngươi là ta này. Chính là ta này.
- Ngươi nghĩ ngươi chết rồi là có thể rời khỏi ta sao? Có mà nằm mơ. Thứ tình cảm ngu ngốc này, ta không cần nữa. Hãy để nó đi theo ngươi. Vĩnh viễn. Ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi ta.
- ---------
Lúc tôi đang nói chuyện với Alec và Brian thì có một giọng nói như dòng điện bất ngờ chạy xẹt qua đầu tôi.
Đó là một giọng nam lãnh khốc. Nhưng câu cuối cùng mà người nam ấy nói lại có chút chua chát. Hơn nữa cái cách mà người ấy gọi "Oralie" cái giọng điệu đó có chút giống...
Tôi lén nhìn trộm Alec nhưng sau đó lại vội vàng cụp mắt xuống.
Không thể nào là Alec được. Giọng nói đó cũng chẳng phải giọng anh. Không thể nào đâu!
- Oralie, em sao vậy - thấy tôi im lặng Alec hỏi han
- E... Em không sao.
Quả thực cái cách gọi đó có chút giống nhưng giọng của người đàn ông kia lãnh khốc hơn Alec rất nhiều.
- Này, có ai đó đang đến - Brian bất ngờ lên tiếng.
Tôi lắng tai nghe. "Kẻ đột nhập" đang từng bước từng bước đến gần chúng tôi.
- Đó không phải người của tộc sói, cũng chẳng phải ma cà rồng, thế, là con người à? - dựa vài những "chứng cứ" mà tôi nghe và ngửi được thì tôi đã đúc ra được kết luận
- Không, không phải con người - Brian khẳng định, dường như anh ấy đã biết "kẻ đột nhập" là ai - tộc sói chúng tôi tôi gọi chúng là Phù thủy.
- Phù thủy? Giống Harry Potter? - tôi ngạc nhiên. Thì ra thế giới này cũng có phù thủy sao.
- Ha... Harry Botter? Là ai thế?
- Không, đọc là "Harry Potter". Là phù thủy cầm đũa để phóng phép thuật và di chuyển bằng chổi. Và còn có thần chú nữa
- Bọn chúng không sử dụng đũa. Bọn chúng dùng tay để phóng phép thuật vả lại cũng không có thần chú. Chúng có thể bay được nên không dùng chổi
Brian vừa dứt lời thì cánh cửa căn nhà nhỏ của anh ấy bật ra. Chúng tôi lật tức đứng dậy.
Từ phía sau cánh cửa vang lên một giọng nói trong trẻo
- Cho hỏi ở đây có ai tên Hypatia không vậy. Tôi đến để trả đồ.