Chương : 65
"Thanh nhi, Thanh nhi..." Hai tay ma tôn run rẩy đưa lên như muốn ôm lấy Hạ Hạ, hắn không ngừng gọi tên một người nào đó với giọng nói vô cùng ôn nhu, thủ thỉ gọi tên người nọ như một món đồ quý báo của hắn.
Hạ Hạ nhíu mày, sao mà trong thế giới này có nhiều người nhìn cô sang một người khác thế.
Hạ Hạ có thể lờ mờ đoán ra mối quan hệ trưởng môn cùng với nguyên chủ Khương Đình của cô nhưng cô lại không đoán ra được quan hệ của nguyên thân đối với ma tôn.
Nhưng không thể nào liên quan được, vì nguyên chủ cho dù không phải họ Khương thì cũng có giọt máu họ Vạn, không một chút liên quan nào đến chữ "Thanh", chẳng lẽ đây là tên chứ không phải họ?
Ma tôn nỉ non: "Ta cứ tưởng... ta cứ tưởng... ta đã hại nàng, ta sẽ không bao giờ gặp nàng nữa chứ."
Hạ Hạ nhíu mày, không chút kiên nhẫn nói: "Đừng có ngộ nhận ta thành người quen biết nào đó của ngươi."
Trưởng môn ở xa không thể nào nghe được phía trên cao Hạ Hạ cùng ma tôn đang nói việc gì, ông cố gắng to tiếng nhất có thể nói: "Khương Đình con cẩn thận."
Ông không thể để cho người thân của mình ra đi một lần nữa, lời hứa của ông đã hứa với nàng ấy không thể thất được.
"Ta không thể nhìn lầm! Nàng chính là Thanh nhi." Ma tôn chắc chắn nói.
Nếu như không phải Tử Tinh đang chỉ mũi kiếm về cổ hắn thì có lẽ bây giờ hắn đã nhào đến ôm lấy Hạ Hạ rồi.
"Ta họ Khương tên một chữ Đình, tuyệt đối không phải là Thanh nhi gì đó của ngươi."
Mặc dù cho Hạ Hạ có phủ nhận thì ma tôn vẫn cố chấp, hắn muôn phần tin tưởng cô chính là Thanh nhi, là Thanh nhi của hắn.
"Thanh kiếm này ta sẽ không bao giờ nhìn sai được, đây là vũ khí độc duy của nàng nó tên là Tử Tinh. Ngôi sao mang sắc màu tím."
Hạ Hạ nghe như thế mở to mắt, tên Tử Tinh là cô lấy do kiếm của mình, ngụ ý chính là ngôi sao tím. Việc này rất ít ai biết, hơn nữ Tử Tinh là thanh kiếm tuy thuộc dạng có thể xuất hiện ở thế giới cô nhưng mà sắc cũng thuộc dạng hiếm có, hơn nữa chữ Tử Tinh khắc lên ngay cán kiếm đã chứng tỏ cô là chủ nhân của nó, là người đặt tên cho nó nên chỉ có mình cô có thể sử dụng.
Nên việc có kẻ thứ hai có thể sử dụng thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Đồng thời lúc này Dạ Nhạc cũng nhìn rõ được giữa hắn, Hạ Hạ và ma tôn cả ba người đều có sợi chỉ đỏ.
Sợi chỉ đỏ của hắn và ma tôn đều được nối lên sợi chỉ đỏ ngay ngón áp út của Hạ Hạ. Nếu như đúng theo lời Tiểu Đào nói thì, ngón áp út đại diện cho duyên phận, tức là dây tơ hồng.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có thắc mắc lắm, hắn và ma tôn vốn là một cá thể bị tách nên việc giữa bọn hắn đều có dây tơ hồng với Hạ Hạ cũng không phải việc kỳ lạ gì.
Đều là một cá thể với nhau, yêu cùng một người cũng chẳng phải việc gì sai trái.
Ngay chính lúc này bầu trời vốn bị mây đen che mù lại bỗng dưng xuất hiện một lổ hỏng. Ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống lỗ hỏng ấy mang theo một sức mạnh của phe chính đạo.
Ánh sáng ấy gần như tiên diệt hết tất cả những ma tộc ở trong phạm vi, dần dần cũng có một người mặc một thân bạch y xuất hiện ở trong ánh sáng ấy.
Người từ trời xuống, không phải thượng thần cũng chính là thần tiên. Những kẻ tu tiên biết được như thứ hận không thể hét lên.
Bọn chúng cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
Ngay khi thấy vị bạch y kia thì ma tôn đã không màn Tử Tinh đang chỉ mũi kiếm cách cổ mình mà kéo Hạ Hạ ra sau lưng.
Cũng may Hạ Hạ đã thu kiếm lại kịp thời, nếu không hắn cũng bị thương rồi.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì ánh mắt của vị bạch y kia đã nhìn sang bọn họ, y nói: "Đã lâu không gặp ma tôn đại nhân, Thanh Hoa thượng thần."
Ngay lập tức những ánh mắt của kẻ tu tiên phía dưới từ nhìn vị bạch y đang lơ lửng trên không kia nhìn sang Hạ Hạ, Dạ Nhạc và ma tôn.
Ma tôn đại nhân ám chỉ ai thì mọi người cũng không khó để đoán ra. Còn Thanh Hoa thượng thần mới là điều khiến họ bất ngờ nhất.
Khương Đình của Vạn Linh tông cư nhiên là Thanh Hoa thượng thần. Hạ Hạ cũng bị cái gọi là hiệu ứng bươm bướm này là cho không hiểu kiểu gì.
Trưởng môn muôn phần khiếp sợ, Khương Đình cư nhiên là Thanh Hoa thượng thần?!
Nhưng có lẽ người khó chịu ở đây nhất chính là Chúc Tử Đan, kiếp trước ả được ví như Thanh Hao thượng thần, ả lấy đó làm kiêu ngạo nhưng sự thật ở kiếp này như vả cho ả ở kiếp trước một cái tát.
Cho dù kiếp trước ả giỏi đến đâu thì vẫn thua Hạ Hạ, vậy mà ả còn lấy điều đó làm điều đáng tự hào.
Bây giờ ả mới biết thì ra bản thân ả mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này vĩnh viễn không thể hơn Hạ Hạ, mãi mãi là như thế, việc ấy không bao giờ thay đổi.
Ánh mắt của Chúc Tử Đan ngày càng thêm đầy hận thù.
Hạ Hạ nhíu mày, sao mà trong thế giới này có nhiều người nhìn cô sang một người khác thế.
Hạ Hạ có thể lờ mờ đoán ra mối quan hệ trưởng môn cùng với nguyên chủ Khương Đình của cô nhưng cô lại không đoán ra được quan hệ của nguyên thân đối với ma tôn.
Nhưng không thể nào liên quan được, vì nguyên chủ cho dù không phải họ Khương thì cũng có giọt máu họ Vạn, không một chút liên quan nào đến chữ "Thanh", chẳng lẽ đây là tên chứ không phải họ?
Ma tôn nỉ non: "Ta cứ tưởng... ta cứ tưởng... ta đã hại nàng, ta sẽ không bao giờ gặp nàng nữa chứ."
Hạ Hạ nhíu mày, không chút kiên nhẫn nói: "Đừng có ngộ nhận ta thành người quen biết nào đó của ngươi."
Trưởng môn ở xa không thể nào nghe được phía trên cao Hạ Hạ cùng ma tôn đang nói việc gì, ông cố gắng to tiếng nhất có thể nói: "Khương Đình con cẩn thận."
Ông không thể để cho người thân của mình ra đi một lần nữa, lời hứa của ông đã hứa với nàng ấy không thể thất được.
"Ta không thể nhìn lầm! Nàng chính là Thanh nhi." Ma tôn chắc chắn nói.
Nếu như không phải Tử Tinh đang chỉ mũi kiếm về cổ hắn thì có lẽ bây giờ hắn đã nhào đến ôm lấy Hạ Hạ rồi.
"Ta họ Khương tên một chữ Đình, tuyệt đối không phải là Thanh nhi gì đó của ngươi."
Mặc dù cho Hạ Hạ có phủ nhận thì ma tôn vẫn cố chấp, hắn muôn phần tin tưởng cô chính là Thanh nhi, là Thanh nhi của hắn.
"Thanh kiếm này ta sẽ không bao giờ nhìn sai được, đây là vũ khí độc duy của nàng nó tên là Tử Tinh. Ngôi sao mang sắc màu tím."
Hạ Hạ nghe như thế mở to mắt, tên Tử Tinh là cô lấy do kiếm của mình, ngụ ý chính là ngôi sao tím. Việc này rất ít ai biết, hơn nữ Tử Tinh là thanh kiếm tuy thuộc dạng có thể xuất hiện ở thế giới cô nhưng mà sắc cũng thuộc dạng hiếm có, hơn nữa chữ Tử Tinh khắc lên ngay cán kiếm đã chứng tỏ cô là chủ nhân của nó, là người đặt tên cho nó nên chỉ có mình cô có thể sử dụng.
Nên việc có kẻ thứ hai có thể sử dụng thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Đồng thời lúc này Dạ Nhạc cũng nhìn rõ được giữa hắn, Hạ Hạ và ma tôn cả ba người đều có sợi chỉ đỏ.
Sợi chỉ đỏ của hắn và ma tôn đều được nối lên sợi chỉ đỏ ngay ngón áp út của Hạ Hạ. Nếu như đúng theo lời Tiểu Đào nói thì, ngón áp út đại diện cho duyên phận, tức là dây tơ hồng.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có thắc mắc lắm, hắn và ma tôn vốn là một cá thể bị tách nên việc giữa bọn hắn đều có dây tơ hồng với Hạ Hạ cũng không phải việc kỳ lạ gì.
Đều là một cá thể với nhau, yêu cùng một người cũng chẳng phải việc gì sai trái.
Ngay chính lúc này bầu trời vốn bị mây đen che mù lại bỗng dưng xuất hiện một lổ hỏng. Ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống lỗ hỏng ấy mang theo một sức mạnh của phe chính đạo.
Ánh sáng ấy gần như tiên diệt hết tất cả những ma tộc ở trong phạm vi, dần dần cũng có một người mặc một thân bạch y xuất hiện ở trong ánh sáng ấy.
Người từ trời xuống, không phải thượng thần cũng chính là thần tiên. Những kẻ tu tiên biết được như thứ hận không thể hét lên.
Bọn chúng cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
Ngay khi thấy vị bạch y kia thì ma tôn đã không màn Tử Tinh đang chỉ mũi kiếm cách cổ mình mà kéo Hạ Hạ ra sau lưng.
Cũng may Hạ Hạ đã thu kiếm lại kịp thời, nếu không hắn cũng bị thương rồi.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì ánh mắt của vị bạch y kia đã nhìn sang bọn họ, y nói: "Đã lâu không gặp ma tôn đại nhân, Thanh Hoa thượng thần."
Ngay lập tức những ánh mắt của kẻ tu tiên phía dưới từ nhìn vị bạch y đang lơ lửng trên không kia nhìn sang Hạ Hạ, Dạ Nhạc và ma tôn.
Ma tôn đại nhân ám chỉ ai thì mọi người cũng không khó để đoán ra. Còn Thanh Hoa thượng thần mới là điều khiến họ bất ngờ nhất.
Khương Đình của Vạn Linh tông cư nhiên là Thanh Hoa thượng thần. Hạ Hạ cũng bị cái gọi là hiệu ứng bươm bướm này là cho không hiểu kiểu gì.
Trưởng môn muôn phần khiếp sợ, Khương Đình cư nhiên là Thanh Hoa thượng thần?!
Nhưng có lẽ người khó chịu ở đây nhất chính là Chúc Tử Đan, kiếp trước ả được ví như Thanh Hao thượng thần, ả lấy đó làm kiêu ngạo nhưng sự thật ở kiếp này như vả cho ả ở kiếp trước một cái tát.
Cho dù kiếp trước ả giỏi đến đâu thì vẫn thua Hạ Hạ, vậy mà ả còn lấy điều đó làm điều đáng tự hào.
Bây giờ ả mới biết thì ra bản thân ả mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này vĩnh viễn không thể hơn Hạ Hạ, mãi mãi là như thế, việc ấy không bao giờ thay đổi.
Ánh mắt của Chúc Tử Đan ngày càng thêm đầy hận thù.