Chương : 66
Rõ ràng giây phút trước còn rất bình thường mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Hạ Hạ nhưng ngay giây tiếp theo tất cả mọi chuyện đều trái lại ý muốn của cô.
Ma tôn cùng Dạ Nhạc cùng đồng lòng nhập lại thành một thân thể trong lúc Hạ Hạ đang bận tấn công với kẻ bạch y mới đến kia.
Cô nắm lấy cổ áo của ma tôn đang đứng đó, điên cuồng tức giận: "Ngươi làm gì... ngươi đây là đang muốn chết?!"
Đối diện với ánh mắt tràn ngập lửa giận của Hạ Hạ, ma tôn à không bây giờ nên gọi hắn là Dạ Nhạc không dám nhìn thẳng vào.
Hạ Hạ không thể tin tưởng nhìn hắn, tay càng nắm chặt cổ áo hắn hơn, cô biết cô đoán được ma tôn hay Dạ Nhạc đều là Trần Tử Hàn, đều là boss nhà cô nhưng mà thân thể của ma tôn vốn bị phong ấn hơn trăm năm hợp với thân thể Dạ Nhạc tu vi không cao tuyệt đối sẽ gây ra một sự xung đột trong thân xác chắc chắn sẽ gây phản vệ lại.
"Ta..." Dạ Nhạc nhìn Hạ Hạ cuối cùng cũng không nói gì được.
Một phần do sự tương khắc trong cơ thể đang dày vò hắn phát đau, một phần vì cả người Hạ Hạ bây giờ không có chỗ nào gọi là sạch sẽ.
Máu dính trên người cô cho thấy rõ cô đã trãi qua một hồi chiến đấu rất kịch liệt, trận chiến này giữa ma và tiên nhưng bên phía ma vẫn có phần yếu thế, người ở trên tiên giới cũng đã xuống đây góp phần giúp đỡ những kẻ phi thăng cơ hội của hắn và cô không cao.
"Ngươi ở bên cạnh này chính là đem lại sự xui xẻo cho nàng, miễn chỉ cần cả hai ngươi đều đứng ở trường phái đối lập với nhau cho dù cố gắng thế nào thì kết quả tốt nhất cũng chính là đồng vi vô tận."
Câu nói này Dạ Nhạc không nhớ rõ hắn đã nghe ở lúc nào, chỉ nhớ rõ rằng hắn đã nghe từ rất lâu rồi nhưng nó vẫn nằm trong lòng hắn, như một cục đá đè nặng trong lòng ngực không thể nào có thể lấy nó ra.
Ông ấy nói đúng, cho dù trãi qua bao nhiêu kiếp miễn chỉ cần hắn và nàng một người ma một người tiên thì sẽ mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau.
Sức của Hạ Hạ tuyệt đối không thể chống lâu hơn được nữa, tu vi của hắn bây giờ cũng vô cùng hỗn độn xem ra ngày hôm nay hắn vừa được thoát khỏi phong ấn lại phải chết đi rồi.
Dạ Nhạc không muốn kết quả này lại như kết quả của trăm năm trước, mọi chuyện đều do hắn là do hắn không nên bên ma tộc không liên quan đến cô, bởi vậy nên tất cả tính lên hắn là được rồi.
Bỗng dưng thấy một bóng người ở phía sau Hạ Hạ, Hạ Hạ còn đang tức giận với Dạ Nhạc không để ý phía sau mình, ngay lập tức không cần nghĩ ngợi nhiều Dạ Nhạc xoay người, vị trí của hắn và Hạ Hạ ngay lập tức đổi chỗ cho nhau.
Cảm giác bị một thức kiếm của tiên giới đâm xuyên qua người đúng thật là không tốt tí nào, máu của Dạ Nhạc không cách nào kìm hãm được chảy dài từ miệng hắn thấm ướt luôn trang phục.
Chúc Tử Đan rút kiếm ra, ả vốn định đâm Hạ Hạ nhưng thật không ngờ Dạ Nhạc lại lấy thân mình ra đỡ kiếm cho cô ta.
Ngay khoảng khắc lúc xoay người, thấy rõ người phía sau lưng là Chúc Tử Đan đang muốn làm gì thì đôi con ngươi của Hạ Hạ đã mở to ra.
Hành động nhanh đến mức cô không phản ứng kịp nhưng khi khoảng khắc Chúc Tử Đan rút kiếm, máu chảy ồ ạt ra từ miệng của Dạ Nhạc lại như quay chậm lại, tái hiện một cách chân thật nhất với cô.
Hạ Hạ thậm chí còn tưởng tượng ra rằng bên tai cô đã vang lên âm thanh của thế giới bị đổ vỡ. Hạ Hạ ôm lấy Dạ Nhạc một chưởng đánh bay Chúc Tử Đan.
Chúc Tử Đan bị đánh bay ra xa phun một ngụm máu nhưng mà thái độ của ả hoàn toàn không giống như bị thương mà còn cười rất vui vẻ.
"Ha ha ha ha Khương Đình kiếp này ta không giết được ngươi nhưng cũng sẽ khiến cho ngươi không thể nào vui vẻ được, ta Chúc Tử Đan mãi mãi là người thắng cuộc." Ả điên cuồng cười to lên.
Hạ Hạ không còn hơi sức đâu quan tâm đến ả, cánh tay cô run rẩy không ngừng cô muốn đưa tay đến chạm lấy vết thương của Dạ Nhạc, muốn để nó bịt kín lại để máu không thể chảy ra nữa, để cho người cô yêu đừng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà thâm tâm cô lại biết rõ cho dù bản thân có làm như thế thì vết thương của Dạ Nhạc cũng sẽ không thể lành lại, máu sẽ không ngừng rơi. Vị trí mà Chúc Tử Đan đâm xuyên qua chính là phổi của Dạ Nhạc, cho dù có là thần tiên đi chăng nữa thì cũng khó tránh khỏi cái chết. Khi phổi bị đâm xuyên thì máu sẽ nhanh chống ồ vào làm cho người bị thương khó thở rồi sẽ dẫn đến cái chết. Tuy không chết liền nhưng không có nghĩa sẽ không chết.
Dạ Nhạc nhìn thấy bộ dáng của Hạ Hạ đau lòng đến không chịu được nhưng hắn cái gì cũng không nói được chỉ biết giơ tay lên muốn chạm vào má cô, muốn an ủi cô. Nhưng tay hắn chỉ giơ lên được một nữa rồi cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng ít nhất hắn không hối hận, dẫu sau kiếp này của họ cũng không đến mức hắn để cô chết cùng mình.
Ma tôn cùng Dạ Nhạc cùng đồng lòng nhập lại thành một thân thể trong lúc Hạ Hạ đang bận tấn công với kẻ bạch y mới đến kia.
Cô nắm lấy cổ áo của ma tôn đang đứng đó, điên cuồng tức giận: "Ngươi làm gì... ngươi đây là đang muốn chết?!"
Đối diện với ánh mắt tràn ngập lửa giận của Hạ Hạ, ma tôn à không bây giờ nên gọi hắn là Dạ Nhạc không dám nhìn thẳng vào.
Hạ Hạ không thể tin tưởng nhìn hắn, tay càng nắm chặt cổ áo hắn hơn, cô biết cô đoán được ma tôn hay Dạ Nhạc đều là Trần Tử Hàn, đều là boss nhà cô nhưng mà thân thể của ma tôn vốn bị phong ấn hơn trăm năm hợp với thân thể Dạ Nhạc tu vi không cao tuyệt đối sẽ gây ra một sự xung đột trong thân xác chắc chắn sẽ gây phản vệ lại.
"Ta..." Dạ Nhạc nhìn Hạ Hạ cuối cùng cũng không nói gì được.
Một phần do sự tương khắc trong cơ thể đang dày vò hắn phát đau, một phần vì cả người Hạ Hạ bây giờ không có chỗ nào gọi là sạch sẽ.
Máu dính trên người cô cho thấy rõ cô đã trãi qua một hồi chiến đấu rất kịch liệt, trận chiến này giữa ma và tiên nhưng bên phía ma vẫn có phần yếu thế, người ở trên tiên giới cũng đã xuống đây góp phần giúp đỡ những kẻ phi thăng cơ hội của hắn và cô không cao.
"Ngươi ở bên cạnh này chính là đem lại sự xui xẻo cho nàng, miễn chỉ cần cả hai ngươi đều đứng ở trường phái đối lập với nhau cho dù cố gắng thế nào thì kết quả tốt nhất cũng chính là đồng vi vô tận."
Câu nói này Dạ Nhạc không nhớ rõ hắn đã nghe ở lúc nào, chỉ nhớ rõ rằng hắn đã nghe từ rất lâu rồi nhưng nó vẫn nằm trong lòng hắn, như một cục đá đè nặng trong lòng ngực không thể nào có thể lấy nó ra.
Ông ấy nói đúng, cho dù trãi qua bao nhiêu kiếp miễn chỉ cần hắn và nàng một người ma một người tiên thì sẽ mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau.
Sức của Hạ Hạ tuyệt đối không thể chống lâu hơn được nữa, tu vi của hắn bây giờ cũng vô cùng hỗn độn xem ra ngày hôm nay hắn vừa được thoát khỏi phong ấn lại phải chết đi rồi.
Dạ Nhạc không muốn kết quả này lại như kết quả của trăm năm trước, mọi chuyện đều do hắn là do hắn không nên bên ma tộc không liên quan đến cô, bởi vậy nên tất cả tính lên hắn là được rồi.
Bỗng dưng thấy một bóng người ở phía sau Hạ Hạ, Hạ Hạ còn đang tức giận với Dạ Nhạc không để ý phía sau mình, ngay lập tức không cần nghĩ ngợi nhiều Dạ Nhạc xoay người, vị trí của hắn và Hạ Hạ ngay lập tức đổi chỗ cho nhau.
Cảm giác bị một thức kiếm của tiên giới đâm xuyên qua người đúng thật là không tốt tí nào, máu của Dạ Nhạc không cách nào kìm hãm được chảy dài từ miệng hắn thấm ướt luôn trang phục.
Chúc Tử Đan rút kiếm ra, ả vốn định đâm Hạ Hạ nhưng thật không ngờ Dạ Nhạc lại lấy thân mình ra đỡ kiếm cho cô ta.
Ngay khoảng khắc lúc xoay người, thấy rõ người phía sau lưng là Chúc Tử Đan đang muốn làm gì thì đôi con ngươi của Hạ Hạ đã mở to ra.
Hành động nhanh đến mức cô không phản ứng kịp nhưng khi khoảng khắc Chúc Tử Đan rút kiếm, máu chảy ồ ạt ra từ miệng của Dạ Nhạc lại như quay chậm lại, tái hiện một cách chân thật nhất với cô.
Hạ Hạ thậm chí còn tưởng tượng ra rằng bên tai cô đã vang lên âm thanh của thế giới bị đổ vỡ. Hạ Hạ ôm lấy Dạ Nhạc một chưởng đánh bay Chúc Tử Đan.
Chúc Tử Đan bị đánh bay ra xa phun một ngụm máu nhưng mà thái độ của ả hoàn toàn không giống như bị thương mà còn cười rất vui vẻ.
"Ha ha ha ha Khương Đình kiếp này ta không giết được ngươi nhưng cũng sẽ khiến cho ngươi không thể nào vui vẻ được, ta Chúc Tử Đan mãi mãi là người thắng cuộc." Ả điên cuồng cười to lên.
Hạ Hạ không còn hơi sức đâu quan tâm đến ả, cánh tay cô run rẩy không ngừng cô muốn đưa tay đến chạm lấy vết thương của Dạ Nhạc, muốn để nó bịt kín lại để máu không thể chảy ra nữa, để cho người cô yêu đừng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà thâm tâm cô lại biết rõ cho dù bản thân có làm như thế thì vết thương của Dạ Nhạc cũng sẽ không thể lành lại, máu sẽ không ngừng rơi. Vị trí mà Chúc Tử Đan đâm xuyên qua chính là phổi của Dạ Nhạc, cho dù có là thần tiên đi chăng nữa thì cũng khó tránh khỏi cái chết. Khi phổi bị đâm xuyên thì máu sẽ nhanh chống ồ vào làm cho người bị thương khó thở rồi sẽ dẫn đến cái chết. Tuy không chết liền nhưng không có nghĩa sẽ không chết.
Dạ Nhạc nhìn thấy bộ dáng của Hạ Hạ đau lòng đến không chịu được nhưng hắn cái gì cũng không nói được chỉ biết giơ tay lên muốn chạm vào má cô, muốn an ủi cô. Nhưng tay hắn chỉ giơ lên được một nữa rồi cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng ít nhất hắn không hối hận, dẫu sau kiếp này của họ cũng không đến mức hắn để cô chết cùng mình.