Chương : 152
Edit: Ư Ư
Xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới, khi đi còn mang theo một đám người.
Mái tóc của Bạch Tửu bị rối không ít, cô ngồi trong sở cảnh sát nhưng vẫn còn chưa hết tức, giày cao gót trên chân trái đã bị gãy gót, lúc ra ngoài cô là một người phụ nữ xinh đẹp còn bây giờ lại giống như một bà điên.
Cô nắm chặt bàn tay nam sinh ngồi bên cạnh, cùng lắm thì cô nhận hết trách nhiệm về mình là được.
Hứa Khâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cũng không nhúc nhích, vết thương trên người cậu đã được xử lý qua nhưng vết thương trên khuôn mặt vẫn làm người sợ hãi..
Hai cảnh sát ngồi đối diện nhìn nhau rồi do dự hỏi: "Hai người có quan hệ gì với nhau?"
"Bạn bè."
"Người yêu."
Câu trả lời đầu tiên là của Bạch Tửu, câu phía sau là Hứa Khâm nói.
Bạch Tửu trừng mắt nhìn Hứa Khâm, nhỡ cảnh sát hiểu nhầm cậu là một thiếu niên không đàng hoàng sau đó thiên vị tên kia thì phải làm sao?
Hứa Khâm thản nhiên.
Chú cảnh sát gần nhìn bàn tay đang nắm chặt của Bạch Tửu và Hứa Khâm, không nhịn được hiện ra một nụ cười, chú nhìn Hứa Khâm nói: "Trường học không nói với cháu là không được yêu sớm sao?"
Chú cảnh sát béo bên cạnh xụ mặt nói: "Yêu sớm đều là bông hoa không thể kết quả."
Khuôn mặt Bạch Tửu hiện lên vài phần xấu hổ.
Hứa Khâm bình tĩnh mở miệng: "Không phải yêu sớm mà là hẹn hò với mục đích kết hôn."
"Ồ, thằng nhóc này được lắm." Chú cảnh sát gầy lại cười to.
Chú cảnh sát béo ho khan một tiếng ý bảo đừng có mà làm quá, cả cái sở cảnh sát này ai không biết chú cảnh sát gầy và vợ chú lớn lên với nhau từ nhỏ, cấp ba xác định quan hệ, tốt nghiệp đại học lập tức kết hôn.
Chú cảnh sát gầy cũng ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt nói: "Nói đi, vì sao lại đánh nhau?"
Hứa Khâm thong thả nói: "Bọn họ muốn phá nhà."
"Hóa ra là phá bỏ và di dời." Chú cảnh sát gầy gật gật đầu, lại nói: "Chú nói này, gia đình cháu vẫn luôn không muốn dọn đi không phải gây trở ngại với việc phát triển của thành phố à?"
Bạch Tửu nhíu mày, "Bọn họ không muốn dọn đi tất nhiên là có nguyên nhân, nơi đó còn có vài gia đình không muốn dọn đi, nếu có thể có đường lui thì họ cũng không muốn làm vậy, đồng chí cảnh sát, anh có thể đi điều tra xem công ty Bác Đại cho bọn họ được bao nhiêu? Mà số tiền này có vào tay những người dân này không?"
Bạch Tửu mở di động ra đặt lên bàn, trên di động có một phần văn kiện mà Tiểu Dư gửi cho cô.
Hai cảnh sát nhìn văn kiện trên điện thoại, khi nhìn thấy số tiền kia chú cảnh sát béo công chính nói: "Số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng đủ để mua một căn phòng."
"Hai người chỉ nhìn thấy một con số mà thôi." Bạch Tửu lạnh giọng, "Khi số tiền này đến tay họ thì chỉ còn một phần tư, theo tôi điều tra thì những gia đình trước kia dọn đi cũng không muốn dọn."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới, khi đi còn mang theo một đám người.
Mái tóc của Bạch Tửu bị rối không ít, cô ngồi trong sở cảnh sát nhưng vẫn còn chưa hết tức, giày cao gót trên chân trái đã bị gãy gót, lúc ra ngoài cô là một người phụ nữ xinh đẹp còn bây giờ lại giống như một bà điên.
Cô nắm chặt bàn tay nam sinh ngồi bên cạnh, cùng lắm thì cô nhận hết trách nhiệm về mình là được.
Hứa Khâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cũng không nhúc nhích, vết thương trên người cậu đã được xử lý qua nhưng vết thương trên khuôn mặt vẫn làm người sợ hãi..
Hai cảnh sát ngồi đối diện nhìn nhau rồi do dự hỏi: "Hai người có quan hệ gì với nhau?"
"Bạn bè."
"Người yêu."
Câu trả lời đầu tiên là của Bạch Tửu, câu phía sau là Hứa Khâm nói.
Bạch Tửu trừng mắt nhìn Hứa Khâm, nhỡ cảnh sát hiểu nhầm cậu là một thiếu niên không đàng hoàng sau đó thiên vị tên kia thì phải làm sao?
Hứa Khâm thản nhiên.
Chú cảnh sát gần nhìn bàn tay đang nắm chặt của Bạch Tửu và Hứa Khâm, không nhịn được hiện ra một nụ cười, chú nhìn Hứa Khâm nói: "Trường học không nói với cháu là không được yêu sớm sao?"
Chú cảnh sát béo bên cạnh xụ mặt nói: "Yêu sớm đều là bông hoa không thể kết quả."
Khuôn mặt Bạch Tửu hiện lên vài phần xấu hổ.
Hứa Khâm bình tĩnh mở miệng: "Không phải yêu sớm mà là hẹn hò với mục đích kết hôn."
"Ồ, thằng nhóc này được lắm." Chú cảnh sát gầy lại cười to.
Chú cảnh sát béo ho khan một tiếng ý bảo đừng có mà làm quá, cả cái sở cảnh sát này ai không biết chú cảnh sát gầy và vợ chú lớn lên với nhau từ nhỏ, cấp ba xác định quan hệ, tốt nghiệp đại học lập tức kết hôn.
Chú cảnh sát gầy cũng ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt nói: "Nói đi, vì sao lại đánh nhau?"
Hứa Khâm thong thả nói: "Bọn họ muốn phá nhà."
"Hóa ra là phá bỏ và di dời." Chú cảnh sát gầy gật gật đầu, lại nói: "Chú nói này, gia đình cháu vẫn luôn không muốn dọn đi không phải gây trở ngại với việc phát triển của thành phố à?"
Bạch Tửu nhíu mày, "Bọn họ không muốn dọn đi tất nhiên là có nguyên nhân, nơi đó còn có vài gia đình không muốn dọn đi, nếu có thể có đường lui thì họ cũng không muốn làm vậy, đồng chí cảnh sát, anh có thể đi điều tra xem công ty Bác Đại cho bọn họ được bao nhiêu? Mà số tiền này có vào tay những người dân này không?"
Bạch Tửu mở di động ra đặt lên bàn, trên di động có một phần văn kiện mà Tiểu Dư gửi cho cô.
Hai cảnh sát nhìn văn kiện trên điện thoại, khi nhìn thấy số tiền kia chú cảnh sát béo công chính nói: "Số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng đủ để mua một căn phòng."
"Hai người chỉ nhìn thấy một con số mà thôi." Bạch Tửu lạnh giọng, "Khi số tiền này đến tay họ thì chỉ còn một phần tư, theo tôi điều tra thì những gia đình trước kia dọn đi cũng không muốn dọn."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~