Chương : 153
Edit: Ư Ư
Chú cảnh sát gầy nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tửu, "Vì sao cô lại biết nhiều chuyện như vậy?"
"Tôi là phóng viên." Bạch Tửu lấy một tấm danh thiếp ra rồi đặt lên bàn.
Hai cảnh sát nhìn thấy mấy chữ "Chủ biên Phong Thượng" trên danh thiếp, tên tuổi của "Phong Thượng" cũng khá nổi tiếng, ít nhất người thích lướt Weibo hoặc là dùng những ứng dụng khác để đọc tin tức, mười tin thì có chín tin là của "Phong Thượng".
Lại thấy cô còn trẻ mà đã lên làm chủ biên làm người không thể không bội phục.
Nếu tư liệu và lời Bạch Tửu nói đều là sự thật thì bọn họ không phải là người có thể xử lý chuyện này
Chú cảnh sát béo lý trí nói: "Lời nói của cô cũng không có chứng cứ, nếu có dị nghị thì hai người có thể đi tới nơi chuyên môn để khiếu nại, hôm nay chúng tôi chỉ giải quyết chuyện đánh nhau."
"Đúng vậy, hai người cũng giỏi thật đấy, đánh ngã được cả đám người to béo kia." Chú cảnh sát gầy chậc chậc hai tiếng nhưng dưới đáy lòng lại tràn đầy tán thưởng, lúc nhận được điện thoại bọn họ còn tưởng hai đám người đánh nhau mà không phải là hai người đánh năm người đàn ông to cao.
Hứa Khâm nói: "Đánh nhau là do một mình tôi làm, nếu muốn bắt thì bắt tôi."
"Nhóc còn rất có trách nhiệm đấy." Chú cảnh sát gầy buồn cười, hắn rất thưởng thức Hứa Khâm nhưng chỉ có thể nói, "Chuyện này không phải cậu muốn bắt là bắt được, nếu đối phương không muốn truy cứu trách nhiệm thì không phải là chuyện lớn, nhưng vấn đề là tôi thấy đám người kia... không định bỏ qua."
Hứa Khâm hơi mím môi, anh rũ mắt nắm chặt tay Bạch Tửu.
Bạch Tửu kéo kéo tay anh cười nói: "Không sao, chuyện em muốn bảo vệ anh là chuyện em tự mình quyết định, đừng cảm thấy đã liên lụy hay cảm thấy áy náy."
Anh nhìn cô không nói gì nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân chưa đủ trưởng thành.
Chú cảnh sát béo nói: "Bên kia vẫn đang mắng chửi, còn nói muốn truy cứu trách nhiệm, tôi thấy hai người cứ chuẩn bị trước đi, trước tòa hai người cũng không chiếm lý, tôi thấy hai người cứ đi nhận lỗi trước xem thế nào."
Hứa Khâm: "Tôi đi..."
"Không vội." Bạch Tửu biết vì sao Hứa Khâm lại muốn đi xin lỗi, cô kéo anh lại rồi nở một nụ cười, "Chúng ta chờ một chút xem."
Khóe môi Hứa Khâm khẽ nhúc nhích, không đợi anh mở miệng Bạch Tửu đã nhẹ giọng nói: "Đừng xin lỗi, tin tưởng em."
Hai người hỗ động làm hai chú cảnh sát không nhịn được mà cảm thán, chú cảnh sát béo cảm thán Bạch Tửu quá bình tĩnh, chú cảnh sát gầy lại cảm thán hai người làm hắn nhớ lại bản thân mình lúc còn trẻ, lúc hắn và vợ hắn còn trẻ cũng tình chàng ý thiếp như vậy.
Giây tiếp theo đã có một nữ cảnh sát đẩy cửa vào nói: "Đối phương nói không truy cứu trách nhiệm, ghi chép lại là có thể đi rồi."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chú cảnh sát gầy nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tửu, "Vì sao cô lại biết nhiều chuyện như vậy?"
"Tôi là phóng viên." Bạch Tửu lấy một tấm danh thiếp ra rồi đặt lên bàn.
Hai cảnh sát nhìn thấy mấy chữ "Chủ biên Phong Thượng" trên danh thiếp, tên tuổi của "Phong Thượng" cũng khá nổi tiếng, ít nhất người thích lướt Weibo hoặc là dùng những ứng dụng khác để đọc tin tức, mười tin thì có chín tin là của "Phong Thượng".
Lại thấy cô còn trẻ mà đã lên làm chủ biên làm người không thể không bội phục.
Nếu tư liệu và lời Bạch Tửu nói đều là sự thật thì bọn họ không phải là người có thể xử lý chuyện này
Chú cảnh sát béo lý trí nói: "Lời nói của cô cũng không có chứng cứ, nếu có dị nghị thì hai người có thể đi tới nơi chuyên môn để khiếu nại, hôm nay chúng tôi chỉ giải quyết chuyện đánh nhau."
"Đúng vậy, hai người cũng giỏi thật đấy, đánh ngã được cả đám người to béo kia." Chú cảnh sát gầy chậc chậc hai tiếng nhưng dưới đáy lòng lại tràn đầy tán thưởng, lúc nhận được điện thoại bọn họ còn tưởng hai đám người đánh nhau mà không phải là hai người đánh năm người đàn ông to cao.
Hứa Khâm nói: "Đánh nhau là do một mình tôi làm, nếu muốn bắt thì bắt tôi."
"Nhóc còn rất có trách nhiệm đấy." Chú cảnh sát gầy buồn cười, hắn rất thưởng thức Hứa Khâm nhưng chỉ có thể nói, "Chuyện này không phải cậu muốn bắt là bắt được, nếu đối phương không muốn truy cứu trách nhiệm thì không phải là chuyện lớn, nhưng vấn đề là tôi thấy đám người kia... không định bỏ qua."
Hứa Khâm hơi mím môi, anh rũ mắt nắm chặt tay Bạch Tửu.
Bạch Tửu kéo kéo tay anh cười nói: "Không sao, chuyện em muốn bảo vệ anh là chuyện em tự mình quyết định, đừng cảm thấy đã liên lụy hay cảm thấy áy náy."
Anh nhìn cô không nói gì nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân chưa đủ trưởng thành.
Chú cảnh sát béo nói: "Bên kia vẫn đang mắng chửi, còn nói muốn truy cứu trách nhiệm, tôi thấy hai người cứ chuẩn bị trước đi, trước tòa hai người cũng không chiếm lý, tôi thấy hai người cứ đi nhận lỗi trước xem thế nào."
Hứa Khâm: "Tôi đi..."
"Không vội." Bạch Tửu biết vì sao Hứa Khâm lại muốn đi xin lỗi, cô kéo anh lại rồi nở một nụ cười, "Chúng ta chờ một chút xem."
Khóe môi Hứa Khâm khẽ nhúc nhích, không đợi anh mở miệng Bạch Tửu đã nhẹ giọng nói: "Đừng xin lỗi, tin tưởng em."
Hai người hỗ động làm hai chú cảnh sát không nhịn được mà cảm thán, chú cảnh sát béo cảm thán Bạch Tửu quá bình tĩnh, chú cảnh sát gầy lại cảm thán hai người làm hắn nhớ lại bản thân mình lúc còn trẻ, lúc hắn và vợ hắn còn trẻ cũng tình chàng ý thiếp như vậy.
Giây tiếp theo đã có một nữ cảnh sát đẩy cửa vào nói: "Đối phương nói không truy cứu trách nhiệm, ghi chép lại là có thể đi rồi."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~