Chương : 167
Edit: Ư Ư
Cực cực khổ khổ cố gắng học ba năm cấp ba chỉ vì một ngày thi đại học.
Trước khi thi đại học một thời gian Bạch Phàm Phàm mới ôm chân Phật nên miễn cưỡng coi như tạm được. Cũng đỗ vào một trường đại học không tốt cũng không đến nỗi kém. Còn Hứa Khâm, anh là thủ khoa năm nay Bạch Tửu không cần lo lắng về vấn đề anh chọn trường nào
"Chị, chị không tham gia lễ tốt nghiệp của em được thật à?" Bạch Phàm Phàm đứng ngoài cửa chờ mong nhìn Bạch Tửu đang ngồi trên sô pha.
Bạch Tửu lật văn kiện không nhanh không chậm nói: "Em xem chị còn nhiều văn kiện chưa xem như vậy thì sao có thể đi được?"
Bạch Phàm Phàm bất mãn vểnh môi.
Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn Bạch Phàm Phàm an ủi: "Ngoan, sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp cứ đi chơi với bạn bè, nhớ chụp nhiều ảnh một chút cho chị xem."
"Được rồi..." Bạch Phàm Phàm thỏa hiệp, cô tự an ủi bản thân, Bạch Tửu không đi cũng tốt, miễn cho tên thầy giáo biến thái kia đánh chủ ý linh tinh.
Qua hơn mười phút, chuông cửa vang lên.
Bạch Tửu buông văn kiện xuống đi mở cửa, không ngoài dự đoán của cô, bên ngoài là một nam sinh quen thuộc. Lúc cô nhón chân lên thì anh cũng thuần thục cúi người xuống.
Hứa Khâm ôm cô đi vào bên trong cũng thuận tiện đóng cửa lại, một lúc lâu sau nụ hôn này mới kết thúc, anh thấp giọng hỏi, "Đèn hỏng ở đâu?"
"Không vội, anh uống nước trước đi." Bạch Tửu rời khỏi cái ôm của anh, cô cầm lấy một cốc nước mình đã chuẩn bị sẵn rồi mỉm cười ngọt ngào nói: "Còn một lúc nữa mới tới lễ tốt nghiệp, không cần gấp."
Hóa ra là Bạch Tửu đã gọi điện thoại cho Hứa Khâm nhờ anh tới thay đèn, phần thương là cô sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của anh, nói cách khác nghĩa là cô đồng ý thừa nhận là bạn gái của anh trước mặt mọi người.
Hứa Khâm đương nhiên nhanh chóng chạy tới, hơn nữa hôm nay anh cảm thấy cô cực kỳ ngọt ngào, hắn cầm lấy ly nước uống cạn rồi mềm nhẹ nói: "Hôm nay em đặc biệt mê người."
"Có thể làm anh thần hồn điên đảo không?" Bạch Tửu cười cong mắt, cô là người lớn tuổi hơn nên rất ít khi lộ ra vẻ đáng yêu trước mặt anh.
Hứa Khâm chớp chớp mắt ngốc ngốc nhỏ giọng nói: "Thần và hồn của anh đều là em..."
Dứt lời, anh chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ nhắm mắt lại.
Lần thứ hai mở mắt ra, Hứa Khâm cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh nhìn lên trên trần nhà, hai mắt còn có vài phần mê mang, cho đến khi anh quay đầu sang bên cạnh mới nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ.
Cô gối đầu lên ngực anh, một tay ôm eo anh, một chân gác lên đùi anh ngủ ngon lành.
Trái tim Hứa Khâm bỗng nhiên mềm nhũn, anh muốn giang tay ôm cô vào trong ngực thì lại cảm thấy không cử động được.
Hứa Khâm ngước mắt nhìn lên trên thì thấy hai cánh tay của anh đang bị trói vào hai bên giường.
Anh im lặng rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên ngực mình, tâm tình bỗng nhiên có chút... chờ mong khó có thể miêu tả.
Lại còn... cảm thấy khá là kích thích.
Cực cực khổ khổ cố gắng học ba năm cấp ba chỉ vì một ngày thi đại học.
Trước khi thi đại học một thời gian Bạch Phàm Phàm mới ôm chân Phật nên miễn cưỡng coi như tạm được. Cũng đỗ vào một trường đại học không tốt cũng không đến nỗi kém. Còn Hứa Khâm, anh là thủ khoa năm nay Bạch Tửu không cần lo lắng về vấn đề anh chọn trường nào
"Chị, chị không tham gia lễ tốt nghiệp của em được thật à?" Bạch Phàm Phàm đứng ngoài cửa chờ mong nhìn Bạch Tửu đang ngồi trên sô pha.
Bạch Tửu lật văn kiện không nhanh không chậm nói: "Em xem chị còn nhiều văn kiện chưa xem như vậy thì sao có thể đi được?"
Bạch Phàm Phàm bất mãn vểnh môi.
Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn Bạch Phàm Phàm an ủi: "Ngoan, sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp cứ đi chơi với bạn bè, nhớ chụp nhiều ảnh một chút cho chị xem."
"Được rồi..." Bạch Phàm Phàm thỏa hiệp, cô tự an ủi bản thân, Bạch Tửu không đi cũng tốt, miễn cho tên thầy giáo biến thái kia đánh chủ ý linh tinh.
Qua hơn mười phút, chuông cửa vang lên.
Bạch Tửu buông văn kiện xuống đi mở cửa, không ngoài dự đoán của cô, bên ngoài là một nam sinh quen thuộc. Lúc cô nhón chân lên thì anh cũng thuần thục cúi người xuống.
Hứa Khâm ôm cô đi vào bên trong cũng thuận tiện đóng cửa lại, một lúc lâu sau nụ hôn này mới kết thúc, anh thấp giọng hỏi, "Đèn hỏng ở đâu?"
"Không vội, anh uống nước trước đi." Bạch Tửu rời khỏi cái ôm của anh, cô cầm lấy một cốc nước mình đã chuẩn bị sẵn rồi mỉm cười ngọt ngào nói: "Còn một lúc nữa mới tới lễ tốt nghiệp, không cần gấp."
Hóa ra là Bạch Tửu đã gọi điện thoại cho Hứa Khâm nhờ anh tới thay đèn, phần thương là cô sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của anh, nói cách khác nghĩa là cô đồng ý thừa nhận là bạn gái của anh trước mặt mọi người.
Hứa Khâm đương nhiên nhanh chóng chạy tới, hơn nữa hôm nay anh cảm thấy cô cực kỳ ngọt ngào, hắn cầm lấy ly nước uống cạn rồi mềm nhẹ nói: "Hôm nay em đặc biệt mê người."
"Có thể làm anh thần hồn điên đảo không?" Bạch Tửu cười cong mắt, cô là người lớn tuổi hơn nên rất ít khi lộ ra vẻ đáng yêu trước mặt anh.
Hứa Khâm chớp chớp mắt ngốc ngốc nhỏ giọng nói: "Thần và hồn của anh đều là em..."
Dứt lời, anh chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ nhắm mắt lại.
Lần thứ hai mở mắt ra, Hứa Khâm cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh nhìn lên trên trần nhà, hai mắt còn có vài phần mê mang, cho đến khi anh quay đầu sang bên cạnh mới nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ.
Cô gối đầu lên ngực anh, một tay ôm eo anh, một chân gác lên đùi anh ngủ ngon lành.
Trái tim Hứa Khâm bỗng nhiên mềm nhũn, anh muốn giang tay ôm cô vào trong ngực thì lại cảm thấy không cử động được.
Hứa Khâm ngước mắt nhìn lên trên thì thấy hai cánh tay của anh đang bị trói vào hai bên giường.
Anh im lặng rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên ngực mình, tâm tình bỗng nhiên có chút... chờ mong khó có thể miêu tả.
Lại còn... cảm thấy khá là kích thích.