Chương : 168
Edit: Ư Ư
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người đang ngủ chậm rãi cử động.
Bạch Tửu mơ màng mở mắt, cô cọ cọ ngực người nằm bên cạnh theo thói quen, đương nhiên hai tay hai chân vẫn ôm chặt anh.
"Ngủ ngon không?"
Giọng nói trầm thấp của nam sinh vang lên làm cả người cô tê dại.
Cô ngước mắt nhìn lên lại chạm vào đôi mắt đen nhánh dịu dàng như nước của anh. Ở bên cạnh cô càng nhiều anh càng quen với việc bộc lộ tình cảm thật sự của mình ở trước mặt cô.
Chỉ tiếc là lúc này anh còn đang bị trói.
Bạch Tửu không hề cảm thấy chột dạ, cô ngồi dậy dụi mắt rồi hỏi: "Anh có thấy tê tay không?"
"Đã tê rần." Anh thành thật trả lời.
Bạch Tửu nghiêm túc xoa xoa cánh tay anh, hai người đều không nói gì, anh không hỏi tại sao cô lại vậy mà cô cũng không giải thích nhiều, không khí hài hòa một cách kỳ lạ.
Qua hơn mười giây anh bỗng nhiên nói: "Mấy ngày nay anh đều tập luyện."
Bạch Tửu hơi dừng lại động tác.
Hứa Khâm lại chậm rãi nói: "Cũng không biết có thành quả gì không."
"Để em kiểm tra thử!" Bạch Tửu hứng thú nghiêng người hôn lên má anh một cái.
Anh cảm nhận được có một bàn tay đang chui vào bên trong áo nên nghiêm trang hỏi: "Thế nào?"
"Ừm..." Cô vừa lòng nói: "Rất tốt."
Phải biết rằng gần đây anh rất nghiêm túc bảo vệ cơ thể nên không cho cô chạm vào một xíu nào cả.
Anh lại tiếp tục đề nghị, "Em có thể nhìn thử xem nó có tốt như lúc sờ không."
"Được nhìn nữa à?" Bạch Tửu ngây dại, loại cảm giác này giống như hàng năm mua vé số chỉ để trúng giải khuyến khích mà cuối cùng lại được giải nhất.
Hứa Khâm gật đầu, "Có thể."
Khóe môi cô khẽ nhúc nhích lộ ra sự kích động trong đáy lòng, cuối cùng cô cũng được nhìn sao!?
Bạch Tửu muốn che mặt, cô nói thầm một tiếng tội lỗi trong lòng rồi run rẩy duỗi tay chạm vào áo thun trắng của nam sinh. Nhưng ngay sau đó cô đã phát hiện ra một vấn đề.
Hứa Khâm nhìn Bạch Tửu đột nhiên dừng tay lại.
Bạch Tửu rối rắm, "Em không cởi được áo."
Anh đề nghị, "Em có thể lấy kéo cắt."
"Không được." Cô lắc đầu, "Bộ đồng phục này là kỷ niệm một thời thanh xuân của anh, em không cắt đâu."
Hứa Khâm chớp mắt, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bạch Tửu: "..."
Nội tâm đấu tranh kịch liệt.
Có lẽ là đau lòng cô nên anh đề nghị, "Em có thể cởi dây thừng ra, đợi anh cởi áo ra rồi trói lại."
"Anh..." Bạch Tửu không xác định hỏi, "Anh chắc chắn mình sẽ làm như vậy chứ?"
"Anh sẽ không lừa em."
Bạch Tửu nghĩ nghĩ, cũng đúng, Hứa Khâm là người nói là làm, điều quan trọng là cô đã mơ ước cơ thể của anh quá lâu rồi! Lại nói, nếu anh lừa cô thì cô cũng có thể trói lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người đang ngủ chậm rãi cử động.
Bạch Tửu mơ màng mở mắt, cô cọ cọ ngực người nằm bên cạnh theo thói quen, đương nhiên hai tay hai chân vẫn ôm chặt anh.
"Ngủ ngon không?"
Giọng nói trầm thấp của nam sinh vang lên làm cả người cô tê dại.
Cô ngước mắt nhìn lên lại chạm vào đôi mắt đen nhánh dịu dàng như nước của anh. Ở bên cạnh cô càng nhiều anh càng quen với việc bộc lộ tình cảm thật sự của mình ở trước mặt cô.
Chỉ tiếc là lúc này anh còn đang bị trói.
Bạch Tửu không hề cảm thấy chột dạ, cô ngồi dậy dụi mắt rồi hỏi: "Anh có thấy tê tay không?"
"Đã tê rần." Anh thành thật trả lời.
Bạch Tửu nghiêm túc xoa xoa cánh tay anh, hai người đều không nói gì, anh không hỏi tại sao cô lại vậy mà cô cũng không giải thích nhiều, không khí hài hòa một cách kỳ lạ.
Qua hơn mười giây anh bỗng nhiên nói: "Mấy ngày nay anh đều tập luyện."
Bạch Tửu hơi dừng lại động tác.
Hứa Khâm lại chậm rãi nói: "Cũng không biết có thành quả gì không."
"Để em kiểm tra thử!" Bạch Tửu hứng thú nghiêng người hôn lên má anh một cái.
Anh cảm nhận được có một bàn tay đang chui vào bên trong áo nên nghiêm trang hỏi: "Thế nào?"
"Ừm..." Cô vừa lòng nói: "Rất tốt."
Phải biết rằng gần đây anh rất nghiêm túc bảo vệ cơ thể nên không cho cô chạm vào một xíu nào cả.
Anh lại tiếp tục đề nghị, "Em có thể nhìn thử xem nó có tốt như lúc sờ không."
"Được nhìn nữa à?" Bạch Tửu ngây dại, loại cảm giác này giống như hàng năm mua vé số chỉ để trúng giải khuyến khích mà cuối cùng lại được giải nhất.
Hứa Khâm gật đầu, "Có thể."
Khóe môi cô khẽ nhúc nhích lộ ra sự kích động trong đáy lòng, cuối cùng cô cũng được nhìn sao!?
Bạch Tửu muốn che mặt, cô nói thầm một tiếng tội lỗi trong lòng rồi run rẩy duỗi tay chạm vào áo thun trắng của nam sinh. Nhưng ngay sau đó cô đã phát hiện ra một vấn đề.
Hứa Khâm nhìn Bạch Tửu đột nhiên dừng tay lại.
Bạch Tửu rối rắm, "Em không cởi được áo."
Anh đề nghị, "Em có thể lấy kéo cắt."
"Không được." Cô lắc đầu, "Bộ đồng phục này là kỷ niệm một thời thanh xuân của anh, em không cắt đâu."
Hứa Khâm chớp mắt, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bạch Tửu: "..."
Nội tâm đấu tranh kịch liệt.
Có lẽ là đau lòng cô nên anh đề nghị, "Em có thể cởi dây thừng ra, đợi anh cởi áo ra rồi trói lại."
"Anh..." Bạch Tửu không xác định hỏi, "Anh chắc chắn mình sẽ làm như vậy chứ?"
"Anh sẽ không lừa em."
Bạch Tửu nghĩ nghĩ, cũng đúng, Hứa Khâm là người nói là làm, điều quan trọng là cô đã mơ ước cơ thể của anh quá lâu rồi! Lại nói, nếu anh lừa cô thì cô cũng có thể trói lại.