Chương : 169
Edit: Ư Ư
Bạch Tửu ho khan một tiếng rồi nghiêm trang nói: "Vậy được rồi, em sẽ cởi trói cho anh."
Hứa Khâm nhìn cô cởi trói rồi tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Hứa Khâm khẽ nhếch môi, "Trước khi cởi áo anh muốn một phần thưởng."
"Cái gì?"
Hứa Khâm ôn nhu hôn lên môi cô, Bạch Tửu cũng chỉ thất thần một lát rồi nhanh chóng ôm cổ anh nhắm mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn triền miên lưu luyến này.
Đầu lưỡi của anh cướp hết ngọt ngào trong khoang miệng, hơi thở của cô cũng dần dần trở nên dồn dập giống như sắp chết chìm trong sự dịu dàng của anh.
Chờ đến khi hai người đều không thở nổi thì nụ hôn này mới xem như kết thúc.
Hứa Khâm khẽ cười.
Bạch Tửu rất ít khi nghe thấy tiếng cười của anh, lúc cô lấy lại tinh thần thì cả người đã bị đè xuống giường, không chỉ có như thế, mà anh còn dùng dây thừng buộc hai tay cô lại trên đỉnh đầu.
Bạch Tửu: "..."
Anh hôn nhẹ lên môi cô, "Lúc còn rất nhỏ anh đã giúp bố mẹ làm việc nên rất quen với việc này."
Trên đầu từ sắc có một con dao mà!
Vẻ mặt Bạch Tửu không tốt lắm, "Anh nói sẽ không lừa em mà?"
"Anh chỉ nói dùng dây thừng trói lại nhưng lại không nói người bị trói là ai." Hứa Khâm khẽ vuốt mặt cô, ý cười trong mắt làm người trầm mê.
Bạch Tửu giật giật tay, muốn dùng sức làm đứt sợi dây thừng này chỉ là việc nhỏ nhưng khi nhìn thấy anh bắt đầu cởi áo đồng phục xuống thì... mong muốn thoát khỏi sợi dây thừng này cũng không mạnh mẽ như lúc nãy nữa.
Cuối cùng chiếc áo thun kia cũng đã rơi xuống đất trước ánh mắt chăm chú của cô. Làn da màu lúa mạnh giống như đang thể hiện sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, nhìn xuống phía dưới, nhân ngư tuyến ẩn hiện làm người càng thêm mơ màng.
Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm gào thét.
Hứa Khâm cúi người hôn lên tai cô, lại hôn xuống cằm, cổ... Cuối cùng hôn lên xương quai xanh.
Cô thấy sự việc đã phát triển sang hẳn một hướng khác, "Từ từ... Hứa Khâm, anh còn chưa thành niên, em không thể phạm tội!"
Nhìn đi, tới lúc này rồi mà cô vẫn còn nhớ tới chuyện quan trọng nhất!
Đúng là một công dân lương thiện đầy trách nhiệm!
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, anh thong thả nói, "Em không biết à? Hôm nay vừa vặn là ngày sinh nhật mười tám tuổi của anh."
Bạch Tửu hút một ngụm khí lạnh.
Trong trường học, lễ tốt nghiệp vẫn còn đang tiếp tục.
Bạch Phàm Phàm không có hứng thú với người đang phát biểu trên sân khấu nên cúi đầu chơi di động. Thật ra người phát biểu phải là Hứa Khâm nhưng không biết vì sao lại không thấy người đâu nên phải tìm người khác, Bạch Phàm Phàm nhàm chán nhìn lướt qua tin "Công ty Thiên Thịnh tuyên bố có người thừa kế", cuối cùng cũng không nhịn được mà nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh, "Không phải thầy nên ngồi ở ghế dành cho giáo viên à? Thầy ngồi ở đây làm gì?"
"Tôi đang nhớ lại thời thanh xuân của mình." Tống Từ nhìn về phía xa giống như đang nhớ lại.
Bạch Phàm Phàm hừ một tiếng.
Tống Từ im lặng vài giây rồi tò mò hỏi: "Hôm nay chị gái em không tới à?"
"Chị tôi có việc."
"Vậy em biết Hứa Khâm cũng không tới không?"
"Vô nghĩa, ai mà chẳng biết Hứa Khâm không tới."
"Em không tò mò vì sao Hứa Khâm và chị gái em đều không đến à?"
Bạch Phàm Phàm không kiên nhẫn cảnh cáo, "Thầy đừng có mà vừa mở miệng đã nói tới chị gái tôi được không, tôi nói cho thầy biết, tôi sẽ không đồng ý để chị tôi yêu thầy đâu!"
Tống Từ nhìn Bạch Phàm Phàm với vẻ mặt phức tạp, cô bé này vẫn chưa biết mình đang phòng bị nhầm người, hắn bỗng nhiên nghĩ, đầu óc như vậy chắc chắn sẽ bị đàn ông lừa.
Thân là bạn học của Bạch Tửu, sau này hắn đành chú ý nhiều hơn tới cô bé này để tránh trường hợp trên xảy ra vậy!
Bạch Tửu ho khan một tiếng rồi nghiêm trang nói: "Vậy được rồi, em sẽ cởi trói cho anh."
Hứa Khâm nhìn cô cởi trói rồi tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Hứa Khâm khẽ nhếch môi, "Trước khi cởi áo anh muốn một phần thưởng."
"Cái gì?"
Hứa Khâm ôn nhu hôn lên môi cô, Bạch Tửu cũng chỉ thất thần một lát rồi nhanh chóng ôm cổ anh nhắm mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn triền miên lưu luyến này.
Đầu lưỡi của anh cướp hết ngọt ngào trong khoang miệng, hơi thở của cô cũng dần dần trở nên dồn dập giống như sắp chết chìm trong sự dịu dàng của anh.
Chờ đến khi hai người đều không thở nổi thì nụ hôn này mới xem như kết thúc.
Hứa Khâm khẽ cười.
Bạch Tửu rất ít khi nghe thấy tiếng cười của anh, lúc cô lấy lại tinh thần thì cả người đã bị đè xuống giường, không chỉ có như thế, mà anh còn dùng dây thừng buộc hai tay cô lại trên đỉnh đầu.
Bạch Tửu: "..."
Anh hôn nhẹ lên môi cô, "Lúc còn rất nhỏ anh đã giúp bố mẹ làm việc nên rất quen với việc này."
Trên đầu từ sắc có một con dao mà!
Vẻ mặt Bạch Tửu không tốt lắm, "Anh nói sẽ không lừa em mà?"
"Anh chỉ nói dùng dây thừng trói lại nhưng lại không nói người bị trói là ai." Hứa Khâm khẽ vuốt mặt cô, ý cười trong mắt làm người trầm mê.
Bạch Tửu giật giật tay, muốn dùng sức làm đứt sợi dây thừng này chỉ là việc nhỏ nhưng khi nhìn thấy anh bắt đầu cởi áo đồng phục xuống thì... mong muốn thoát khỏi sợi dây thừng này cũng không mạnh mẽ như lúc nãy nữa.
Cuối cùng chiếc áo thun kia cũng đã rơi xuống đất trước ánh mắt chăm chú của cô. Làn da màu lúa mạnh giống như đang thể hiện sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, nhìn xuống phía dưới, nhân ngư tuyến ẩn hiện làm người càng thêm mơ màng.
Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm gào thét.
Hứa Khâm cúi người hôn lên tai cô, lại hôn xuống cằm, cổ... Cuối cùng hôn lên xương quai xanh.
Cô thấy sự việc đã phát triển sang hẳn một hướng khác, "Từ từ... Hứa Khâm, anh còn chưa thành niên, em không thể phạm tội!"
Nhìn đi, tới lúc này rồi mà cô vẫn còn nhớ tới chuyện quan trọng nhất!
Đúng là một công dân lương thiện đầy trách nhiệm!
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, anh thong thả nói, "Em không biết à? Hôm nay vừa vặn là ngày sinh nhật mười tám tuổi của anh."
Bạch Tửu hút một ngụm khí lạnh.
Trong trường học, lễ tốt nghiệp vẫn còn đang tiếp tục.
Bạch Phàm Phàm không có hứng thú với người đang phát biểu trên sân khấu nên cúi đầu chơi di động. Thật ra người phát biểu phải là Hứa Khâm nhưng không biết vì sao lại không thấy người đâu nên phải tìm người khác, Bạch Phàm Phàm nhàm chán nhìn lướt qua tin "Công ty Thiên Thịnh tuyên bố có người thừa kế", cuối cùng cũng không nhịn được mà nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh, "Không phải thầy nên ngồi ở ghế dành cho giáo viên à? Thầy ngồi ở đây làm gì?"
"Tôi đang nhớ lại thời thanh xuân của mình." Tống Từ nhìn về phía xa giống như đang nhớ lại.
Bạch Phàm Phàm hừ một tiếng.
Tống Từ im lặng vài giây rồi tò mò hỏi: "Hôm nay chị gái em không tới à?"
"Chị tôi có việc."
"Vậy em biết Hứa Khâm cũng không tới không?"
"Vô nghĩa, ai mà chẳng biết Hứa Khâm không tới."
"Em không tò mò vì sao Hứa Khâm và chị gái em đều không đến à?"
Bạch Phàm Phàm không kiên nhẫn cảnh cáo, "Thầy đừng có mà vừa mở miệng đã nói tới chị gái tôi được không, tôi nói cho thầy biết, tôi sẽ không đồng ý để chị tôi yêu thầy đâu!"
Tống Từ nhìn Bạch Phàm Phàm với vẻ mặt phức tạp, cô bé này vẫn chưa biết mình đang phòng bị nhầm người, hắn bỗng nhiên nghĩ, đầu óc như vậy chắc chắn sẽ bị đàn ông lừa.
Thân là bạn học của Bạch Tửu, sau này hắn đành chú ý nhiều hơn tới cô bé này để tránh trường hợp trên xảy ra vậy!