Chương 10:
Yến Yến làm việc ở nhà Ân Ly được một thời gian, bà nội cũng không có di chứng tái phát.Chỉ là có chút hạn chế do thân thể so với trước kia suy yếu không ít.Công việc ở đây rất thoải mái, Ân Ly là một người cực kỳ tự kỷ luật. Thời gian thức dậy và ngủ mỗi ngày là cố định và sẽ đi khám bác sĩ thường xuyên.Yến Yến chủ yếu phụ trách việc chăm sóc sinh hoạt của hắn, hỗ trợ nấu cơm, quét dọn vệ sinh một chút.Những việc đó thực sự đơn giản.Nhưng thời gian gặp Giang Thâm cũng ít hơn.Yến Yến chưa từng trở về nên chỉ có thể cùng Giang Thâm liên lạc bằng cách gọi điện. Hai người thỉnh thoảng sẽ tán gẫu một cách vui vẻ, Yến Yến còn có thể cười đến run người.Mắt cô cong cong, giống như trăng lưỡi liềm trên bầu trời, sống động và linh hoạt.Ân Ly ở bên kia máy quay nhìn thấy dáng vẻ này của cô thường sẽ mê luyến, nhưng vừa nghĩ đến người khiến cô cười thoải mái kia, lại nhịn không được mà trở nên tức giận.Hắn đã điều tra qua, người kia tên là Giang Thâm.Là một kẻ nhà giàu mới nổi, gia đình mở một công ty nhỏ, kinh doanh vật liệu xây dựng.Ân Ly nghĩ tới đây, ánh mắt dần tối sầm lại......."Yến Yến, nơi này có phải có một bụi hoa hồng không?"Bà ngồi trên xe lăn, hít vào mũi.Yến Yến đến đứng ở bên cạnh bà nội, mặt cô đặt ở đầu gối của lão nhân gia, nặng nề đáp một tiếng.Tay bà mang theo kim mỏng vuốt ve mặt của Yến Yến, an tĩnh."Thật muốn nhìn xem Yến Yến của ta dáng vẻ thanh tú đến nhường nào."Cô vui vẻ.Nhanh chóng quên đi nỗi buồn không thể giải thích được.Yến Yến ngẩng đầu, nhìn bà nội, thấy bà giống như đã già đi không ít.Những đường vân đan xen trên mặt bà trở nên quanh co hơn.Cô cau mày, đè nén sự bất an trong lòng hỏi: "Bà nội làm sao vậy?""Ta không có việc gì, thân thể còn khỏe, ta còn có thể bên cạnh con thêm vài năm."Câu trả lời đầy khí thế của bà nội đã xua tan đi nghi ngờ của Yến Yến."Hái một bông hoa cho ta được chứ? Ta muốn chạm vào nó."Yến Yến cười tính tình giống như trẻ nhỏ của bà, tuy rằng có chút không phải, nhưng cô vẫn tiến lên một bước, hướng vào phía bụi hoa mà đi, cô muốn chọn một đóa đẹp nhất cho bà nội.Yến Yến đứng giữa một mảng hoa màu đỏ, khuôn mặt kiều mị làm nổi bật ánh sáng, gầy gò không thôi.Giống như một con bướm có thể cất cánh bất cứ lúc nào, với đôi cánh mềm.Yến Yến đi đến giữa khe hở của bụi hoa, thoáng nhìn thấy một gốc hoa hồng dựa vào tường sinh trưởng.Thân cây bám vào tường, nụ hoa muốn mở ra, kiều diễm ướt át, màu sắc so với những bông hoa hồng lại đậm hơn.Thân hoa hồng mang theo gai, bắp chân trắng nõn của Yến Yến xẹt qua bụi gai.Vết đỏ chợt hiện ra.Yến Yến chịu đựng đau đớn đi đến đóa hoa thắm đỏ kia, đầu ngón tay vuốt ve nhụy hoa, hướng xuống phía dưới cách khe hở của gai nhọn mà nhất lên thân hoa.Hoa hồng rơi vào lòng bàn tay, màu sắc rực rỡ, hương thơm lan tỏa.Trái tim Yến Yến đột nhiên đập dồn dập, cô gần như chạy tới trước mặt bà nội.Nửa chừng vô tình, lướt qua mấy bông hoa.Cô đem hoa nâng đến trước mặt lão nhân gia giống như dâng tặng một món báu vật, đầu ngón tay của cô có chút run rẩy.Bà nội nhắm mắt lại, cúi đầu xuống một bên.Những nếp nhăn trên mặt như được gấp lại với nhau, gầy đến nỗi chỉ còn mỗi da.Tâm Yến Yến chìm xuống.Yếu đuối gọi bà nội.Thế nhưng không ai trả lời, cô liền đưa tay ra vỗ vai bà nội.Không gian yên tĩnh đến mức có chút khác thường.Yến Yến mờ mịt, trái tim rơi xuống như bị lưới cá bao phủ, nhảy lên không còn nữa.Một cảm xúc khó nén vọt ra khỏi lồng ngực.Không kìm được, nước mắt cô tràn đầy mặt.Lại lỡ lời.