Chương 9:
Loại trực giác này giống như có ý mách bảo cô về một điều gì đó sắp xảy ra.Lên cầu thang hình vòng khoa trương kia, Yến Yến đã gặp bà nội. Trên đỉnh đầu lão nhân gia được bọc bằng băng gạc màu trắng, có một khối máu đỏ bừng hiện ra ở trán.Bà nội ngồi gần cửa sổ, bên ngoài là những ngọn núi cao thấp khác nhau. Ân Ly đang nói gì đó với bà, chọc cho bà cười thoải mái, giống như một đứa trẻ.Yến Yến đứng ở ngoài cửa, nhìn vào bên trong mà có chút ngưng thần trong nháy mắt. Ân Ly trong phòng nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay, Yến Yến liền đi vào phòng.Yến Yến đi lên trước có chút vội vàng nắm lấy tay bà nội, vết thương trên trán của bà thật chói mắt."Yến Yến?" Bà nội thăm dò gọi khẽ tên cô.Yến Yến lên tiếng, lại nhìn về phía Ân Ly."Ân tiên sinh, cám ơn anh."Ân Ly hôm nay không đeo kính, khí chất cả người thoạt nhìn có chút quỷ dị. Khác với lần đầu tiên, lần ấy cô nhìn thấy hắn trong bộ dáng nho nhã phong độ, nhưng lần này gặp lại không hiểu sao cô lại thấy hắn toát ra chút tà tính, nhìn giống như sắp có mối nguy nào đó bất ngờ xảy đến.Thấy hắn vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước, ngữ điệu cũng ôn hòa, nhưng Yến Yến lại có chút hoảng hốt, cảm thấy trực giác của mình càng ngày càng chân thật."Bà nội, sau này bà nên cẩn thận một chút." Yến Yến thu hồi dòng suy nghĩ miên man lại, nhẹ nhàng nói với bà nội.Lão nhân gia gật gật đầu, mang theo chút tính khí của trẻ nhỏ mà bất giác làm nũng.Yến Yến nở nụ cười.Vừa vặn bác sĩ đến, quan hệ với Ân Ly không tệ."Lão nhân gia cần được quan sát nhiều hơn vài ngày để xem có thể có di chứng gì hay không."Bác sĩ nói, Ân Ly gật gật đầu, hắn xoay người nói với Yến Yến: "Hay là mấy ngày này, cô cho bà nội ở lại chỗ tôi đi, để xem tình hình thế nào, vì hiện tại cũng chưa xác định được, nếu cô ngại việc mỗi ngày phải chạy qua chạy lại giữa phố Dục Thủy và nơi này phiền phức thì tôi trực tiếp giữ cô ở lại đây vậy."Yến Yến vốn định cự tuyệt nhưng lại thấy bà nội với vẻ mặt ẩn hiện nét vui vẻ lên tiếng.Vội vàng đáp ứng, "Được được rồi."Yến Yến có chút miễn cưỡng mà tiếp nhận.Cô ngay cả tiền nợ Ân Ly cũng chưa kiếm đủ, hiện tại lại vô duyên vô cớ nợ người ta thêm ân tình khác, cô luôn cảm thấy có một loại cảm giác ngày càng loạn.Yến Yến đi theo Ân Ly ra khỏi phòng.Cô móc tất cả tiền trong túi ra, lại là một đống lớn, thật may lần này tiền lẻ thì ít, cơ bản đều là số nguyên, lại có độ dày nhất định, nhưng so với số tiền Ân Ly trả thay vẫn còn kém không ít.Yến Yến đưa tiền cho anh hắn."Ân tiên sinh, đây là tiền tôi kiếm được trong khoảng thời gian này, còn kém một chút, những thứ này anh nhận trước, mặt khác tôi sẽ kiếm đủ số tiền còn lại rồi trả tiếp cho anh."Cô vội vàng thoát khỏi cảm giác trói buộc quanh người, trong lúc nhất thời suy nghĩ ít, phản ứng lại có vẻ đột ngột không thôi.Tiền đặt trên tay thu hồi cũng không được, không nhận thì lại lo lắng Ân Ly không biết phản ứng như thế nào cho hợp lý.Yến Yến mắng mình ngu xuẩn.Đối phương tựa hồ hiểu được sự túng quẫn của cô, thoải mái nhận lấy tiền. Ánh mắt lại có chút ý vị thâm sâu."Còn kém không ít? Yến tiểu thư khi nào mới có thể trả lại được?"Ở chung với Ân Ly, đây là lần đầu tiên Yến Yến cảm nhận được sự áp bách của hắn.Cô có chút bất ngờ không kịp đề phòng, mở to hai mắt, bộ dáng mê hoặc có chút buồn cười.Ân Ly nhẹ giọng bật cười.Lại là dáng vẻ phong độ của thân sĩ.Cô ngạc nhiên trước tốc độ thay đổi của anh."Bằng không tôi thấy như vậy đi, Yến tiểu thư, cô cứ làm người giúp việc ở chỗ tôi đi, một tháng tôi tính tiền công cho cô là 10000, cô làm việc ở chỗ tôi hai tháng, chúng ta liền xóa bỏ khoản nợ kia, cô thấy thế nào?"Ân Ly ra vẻ tính toán chu toàn cho cô.Yến Yến nghe anh nói như vậy, cũng không tìm được lý do để mà bác bỏ.Lại một lần nữa đáp ứng một cách miễn cưỡng.Sau đó cô lại luôn cảm thấy bản thân đã thật sự rơi vào một vòng tròn kỳ quái.Giống như cô cùng với Ân Ly, hai người càng kéo thì lại càng sâu vào đầm lầy, rơi vào bùn đất, dứt cỡ nào cũng không ra.Vì thế Yến Yến bắt đầu làm việc ở nhà Ân Ly.