Chương : 20
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe mới được điều đến, đưa họ đến đỉnh Tam Đảo – trung tâm khu du lịch rực rỡ.
- Ừm – Dản Tâm ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa xe, dụi dụi mắt. Từng lớp, từng lớp xương mù dày đặc bao kín bầu trời. Mọi vật qua làn sương trở nên mờ ảo, không có thật. Từng rặng trúc bạt ngàn, thẳng tắp, những rặng lá xanh mướt ken dày đặc vào nhau. Những làn sương len lỏi, bao bọc xung quanh tạp thành những gam màu xanh trắng đậm nhạt, nhìn từ xa bồng bềnh mà hư ảo. Điểm thêm cho sắc trắng xanh dịu dàng là những đốm lửa đỏ rực rỡ, cháy bỏng của những làn hoa Phong lá đỏ. Dản Tâm nhìn đến ngây người. Một Tam Đảo dịu dàng và hoang dã. Một Tam Đảo kì vĩ mà nên thơ, thật sự đã thu hút cô. Ven con đường lên đỉnh là những ngôi nhà của người dân và cả những khu khách sạn được xây dựng theo phong cách Tây cổ điển hay hiện đại. Chiếc xe hòa vào dòng người đông nghịt trên đỉnh Tam Đảo, từng tòa nhà cao tầng với nhiều màu sắc, Dản Tâm đeo kính đen, hào hứng nhoài người ra ngoài cửa kính, nhìn những vị khách du lịch với nhiều thứ tiếng khác nhau đang không ngừng trò chuyện, chỉ trỏ, miệng nở một nụ cười rạng rỡ. Tia nắng phớt nhẹ nhàng buông trên tấm dù ven đường, đậu trên vạt áo những người khách lữ hành ngang qua – hương vị riêng của nắng Tam Đảo.
Một miền đất mới, một vẻ đẹp lạ, một khung trời bao la
Mỗi chúng ta sẽ đón nhận và tô điểm nó
Theo cách riêng của mình
* * *
Dản Tâm bị thu hút bởi những món đồ lưu niệm nho nhỏ bán ở ven đường. Những chiếc vòng đính đá lấp lánh, hay những hạt cườm nhiều màu sắc như đang phát sáng dưới ánh mặt trời. Những chiếc móc treo chiều khóa với hình ảnh con vật ngộ nghĩnh, những chiếc quạt hoặc vài món đồ mang phong cách cổ xưa. Cuối cùng, cô dừng chân trước gian hàng bán búp bê Kokeshi – một loại búp bê của Nhật.
Không phải người nào cũng biết, Dản Tâm là một tín đồ sưu tập búp bê. Những con búp bê bằng gỗ rất nhỏ với khuôn mặt đáng yêu và những bộ trang phục rực rỡ khiến cô không nỡ dời mắt. Cố Thần đeo kính râm, lười biếng dựa vào kệ sạp bên cạnh. Ánh mắt rất mông lung nhìn ra ngoài trời. Thỉnh thoảng lại ngáp một cái.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai cúc đầu mở rộng, xương quai xanh gợi cảm lúc ẩn lúc hiện, những tia nắng dịu dàng vương trên mái tóc của hắn, nổi bật vô cùng. Dản Tâm không thể nói là một vẻ đẹp khiến người khác phải thảng thốt kinh ngạc, nhưng ở cô luôn tỏa ra nguồn năng lượng của sự nhiệt huyết, của khát vọng và đam mê. Nụ cười của cô khiến người khác phải đắm chìm, giống như có hàng vạn bông hoa đang tỏa sắc, giống như tất cả mọi thứ đều bừng sáng. Hiện giờ, Dản Tâm đứng trước sạp hàng búp bê, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly, tựa như chỉ cần lắp thêm đôi cánh trắng muốt, cô sẽ biến thành vị tiên sứ không nhuốm bụi trần. Giữa một cong đường đông nghịt người qua lại, trong một sạp hàng nhỏ, ngày càng náo nhiệt. Dản Tâm sau một hồi đắm chìm trong gian hàng búp bê, cuối cùng cũng nhận ra rất đông người vào quán, Dản Tâm suýt bị kẹp đến bẹp dí. Cô quyết định quay sang phía Cố Thần, xòe bàn tay nhỏ bé của mình ra, ánh mắt thê lương:
- Anh có thể mua tặng tôi con búp bê kia không ? – Ai bảo hắn hứa sẽ đưa cô đi dạo phố chứ. Hắn đứng đờ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra, rút ví trả tiền cho người bán hàng. Cô bán hàng mỉm cười hiền hậu, đưa con búp bê cho Dản Tâm, ánh mắt không quên liếc về phía Cố Thần đang đứng cạnh cô:
- Thật ra con búp bê này là một cặp, cô có thể mua tặng bạn trai cô
Á, Dản Tâm suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến cảnh những cô gái vào quán ngày một đông, nhất là sạp hàng bên cạnh cô, cô nghĩ cũng nên giải thoát cho một người nào đó. Vỗ vỗ vào vai Cố Thần, Dản Tâm mỉm cười dịu dàng:
- Con búp bê này tôi sẽ tặng anh làm vật kỉ niệm. Cứ như vậy đi. Tiền đâu ? Anh phải trả tiền cho cô bán hàng chứ ?
Môi Cố Thần giật giật, nhìn chiếc thớt rất dày ở một sạp hàng gần đó, khuôn mặt không biểu cảm. Cuối cùng, Dản Tâm đi ra với khuôn mặt xám xịt, trên tay cầm hai con búp bê bằng gỗ.
( Mặt dày như cái thớt ^ ^)
* * *
Dản Tâm và Cố Thần đi đến xế chiều, dừng lại ăn trưa ở một quán nhỏ ven đường. Ăn gà đồi bọc đất nung, một mình Dản Tâm có thể ăn hết một con, nhưng Cố Thần lại không ăn nhiều như vậy, ăn mãi mới hết được một nửa. Sau đó, bọn cô đứng dậy đi tiếp. Chiếc xe lại lao nhanh trên những đoạn đường nhộn nhịp. Mặc dù đang là buổi trưa nhưng không khí trên đây lại vô cùng dịu mát, khiến người ta hơi say say. Nhưng Dản Tâm vẫn có chút thắc mắc, hắn vượt qua bao nguy hiểm, vội vã đến đây,
Chỉ mới một hôm ngắn ngủi, mà Dản Tâm dường như được mở rộng tầm mắt, cô và Cố Thần đi bộ lên tháp truyền hình, 1.400 bậc đá, ban đầu Dản Tâm nghĩ mình có thể trụ nổi. Nhưng cuối cùng là mệt đứt hơi, mới gần 400 bậc đá mà mồ hôi đã tuôn ướt cả áo, bên cạnh Cố Thần đưa cho cô một chai nước lạnh. Đường đi lên tuy vất vả nhưng rất đẹp và nên thơ. Dọc đường là những cây hoa phong lan, hoa cúc quỳ và các loài hoa dại không tên khác nở đầy lối đi, tỏa huwong thơm ngát làm say lòng người. Thỉnh thoảng những rặng cây rậm rạp chụm lại với nhau, tạo thành một vòm lá rộng lớn, giống như ta đang đi trên hầm cỏ. Bước lên bậc cuối cùng, mệt đến sụp đổ, nhưng giữa một khoảng trời hùng vĩ đó, bạn dường như được tiếp thêm sức mạnh. Đứng dưới chân tháp, phóng tầm mắt ra xa, bốn phía mênh mông trời, đất, gió, mây. Gios thổi làm bay mái tóc bạn, làn xương nặng trĩu vây lấy bạn, bao bọc bạn, giơ tay ra là có thể nắm gọn cả bầu trời.
Nếu như, tháp truyền hình là cả một khoảng trời hùng vĩ, bao la, thì Thác Bà lại là tiếng gọi hoang dã nhất của thượng ngàn. Thác trào xuống dồn dập, ồ ạt, thả vào gió tiếng suối, tiếng rừng, tiếng lá dội vào vách đá và cả tiếng gào thét của núi rừng nguyên sơ, nghe thâm u như tiếng ngàn xưa. Thác Bạc ẩn mình trong núi, hút xuống thung lũng sâu, bí ẩn đổ xuống dòng nước trắng bạc, lóng lánh dưới ánh ánh mặt trời.
Xế chiều, một chiếc xe đến đón Dản Tâm và Cố Thần quay về chỗ cũ, Tư Đạt đã đợi sẵn ngoài cổng. Đợi cô theo Cố Thần bước ra, hắn cung kính cúi đầu:
- Anh Lục, Lão Tam mời anh cùng xuống bể bơi
Giọng nói này so với lúc ở xe, thật là khác nhau một trời một vực. Lời nói của hắn như nhắc nhở Dản Tâm, cuộc vui nào rồi cũng phải tàm, đây mới là cuộc sống mà sau này cô phải đối mắt.
Qủa nhiên Lão Tam đã ở dưới bể bơi, ánh mắt hắn ta lim dim, nửa người trên để trần vương vài giọt nước. Mực nước chàn đến quá eo hắn. Dường như nghe thấy tiếng bước chân của bọn cô, hắn mở mắt ra, khuôn mặt hắn so với hôm qua lại càng lười biếng, nhưng ánh mắt lại sắc xảo thêm vài phần.
- Chú Lục, đi chơi có vui không ?
Chỉ là một câu hỏi bình thường không từ tính, nhưng hắn ta lại lên giọng rất cao, khiến câu nói ra nghe rất chói tai. Cố Thần đi đến ngồi xổm bên cạnh hắn, vẻ mặt tươi cươi, nhưng ánh mắt đang dần đen lại:
- Lão Tam. Đang ăn một món ăn ngon như vậy, bỗng dưng phát hiện ra có một con chó đang đứng từ xa thòm thèm. Theo anh, món ăn đó liệu còn ngon nữa không ?
Giọng nói hắn nhỏ dần, dường như là đang tâm sự với một người anh em rất thân thiết vậy. Qủa nhiên là Lão Tam đã sai người theo dõi bọn cô. Thế kỉ thứ bao nhiêu rồi còn sử dụng chiêu trò trẻ con đó. Thật đúng là nhục nhã. Dản Tâm đứng bên cạnh Cố Thần, mỉm cười chế giễu. Nhưng chính vì thế mà cô không phát hiện ra một bàn tay nắm lấy cổ chân cô, kéo xuống nước. Dản Tâm thầm kinh hãi, chỉ kịp trừng mắt lên nhìn khuôn mặt Lão Tam đang dần được kéo gần, ánh mắt hắn nheo lại, khóe môi hiện lên nụ cười vô cùng bỉ ổi. Mái tóc của cô bị trượt xõa tung ra, rủ xuống hai bên má. Nước thấm dần vào vạt áo sơ mi, để lộ đường cong yêu kiều. Nhưng rất nhanh sau đó, mặt nước phía sau cô chợt rung động mạnh mẽ, Dản Tâm bị kéo vào một vòng ôm quen thuộc. cơ ngực rắn chắc cùng mùi hương nồng đậm đột nhiên bao vây lấy cô. Hai bóng hình dính chặt vào nhau, bàn tay ôm trước ngực cô run rẩy, trong lòng Dản Tâm bỗng dâng lên cảm xúc nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng. Vòng tay này đã ôm lấy cô bao nhiêu lần mà dường như trở nên quen thuộc đến thế. Những lúc cô nguy hiểm, những lúc cô sợ hãi và hoảng loạn, vẫn là vòng ôm của hắn.
Khuôn ngực Cố Thần phập phồng mạnh mẽ, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu rất ghê sợ, giống như một con sói hoang đang bảo vệ món đồ mình yêu thích mà có thể lao tới vồ Lão Tam bất cứ lúc nào.
- Lão Tam, có những thứ động tới sẽ phải trả giá rất đắt – Đó chính là lời cảnh cáo của hắn.
Lão Tam nhìn theo bóng lưng dời đi của Cố Thần, bàn tay hắn nắm chặt. Cô ta sẽ sớm phải dời đi thôi.
* * *
Chiếc xe lao nhanh trên con dốc lên đỉnh Tam Đảo, gió tạt ồ ạt vào khuôn mặt đanh lại của Cố Thần. Hắn đi rất nhanh, những rặng cây bên đường lao vun vút về phía sau. Dản Tâm cảm thấy cả người lạnh buốt, nhưng cô không sợ hãi mà nghênh đón nó, mặc cho cơ thể đang run lẩy bẩy, nhưng trái tim cô ấm áp hơn bao giờ hết:
- Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em
Nhớ lại câu nói của hắn, quay sang nhìn Cố Thần, mái tóc hắn bị gió thổi tạt về phía sau, đôi tay trên vô lăng nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh. Hắn đang bất lực bởi chính hắn đã không bảo vệ đươc cô. Chiếc xe dừng lại tại một cửa hàng quần áo nho nhỏ, những ngọn đèn nê ông rực rỡ, tiếng nhộn nhịp huyên náo của mọi người làm dịu đi không khí lạnh lẽo bao quanh hai người.
- Đợi đấy, tôi đi mua cho em quần áo
Giọng hắn khàn khàn vang lên. Trước khi hắn kịp ra khỏi xe, một thứ gì đó mềm mại chợt bao lấy bàn tay hắn, Dản Tâm nắm lấy tay Cố Thần, một nụ cười ngọt ngào vương trên khóe môi cô:
- Chờ chút, em đi cùng anh
Dịu dàng, yếu ớt biết bao nhiêu.
Một thứ gì đó vụt tan biến trong đôi mắt hắn. Sự nhếch nhác không làm mờ đi vẻ đẹp của Dản Tâm lúc này, nó càng tôn lên sự kiên định và mạnh mẽ của cô gái nhỏ.
* * *
- Có lẽ ngày mai, tất cả sẽ bắt đầu
- Ừm. Bắt đầu một cuộc chiến…
Dản Tâm nhìn về phía trước, ánh mắt cố xa xăm. Nhưng cô đã quyết định. Quyết định cùng hắn chìm sâu vào bóng tối.
Dản Tâm ho một tiếng, giọng nói trầm xuống mang theo vẻ trêu đùa:
- Anh đã sẵn sàng chưa ?
Cố Thần phì cười :
- Đã sẵn sàng
Nụ cười đó cứ hút Dản Tâm vào mãi :
- Cố Thần, đã bao giờ anh tự hỏi, vì sao anh lại sinh ra, vì sao cứ nhất thiết phải là công việc này, anh không thích cuộc sống như này ? Có phải không ?
- Mỗi chúng ta khi sinh ra đều mang trong mình một trọng trách
Cố Thần nhìn thẳng vào mắt cô, Dản Tâm thấy trong đó một sự kiên định thật lớn:
- Nếu anh nói, có một thế lực bí ẩn đang điều khiển toàn bộ hành động của bọn anh. Anh có mặt ở đây là để tìm ra chúng
Dản Tâm nhìn thật sâu vào đôi mắt Cố Thần, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mơ hồ, Dản Tâm cố gắng hiểu rõ… thứ bí ẩn đằng sau đôi mắt ấy, đằng sau con người hắn, một màn đêm bí ẩn. Khói thuốc vương vấn quanh đôi mắt đang nheo lại đầy tà mị của hắn. Dường như có thể với tới lại giống như tất cả chỉ là ảo ảnh… A! đau đầu quá, Dản Tâm cảm thấy hơi choáng
- Ngày mai, Lão Tam sẽ ra tay, tất nhiên hắn có thể chờ đợi lâu hơn, chỉ tiếc sức chịu đựng của hắn quá kém
- Nó rất quan trọng sao ? Thứ đó ý
- Đúng rất quan trọng.
Đôi mắt Cố Thần lại trở về màu đen sẫm vốn có. Một màu đen chết chóc.
- Ừm – Dản Tâm ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa xe, dụi dụi mắt. Từng lớp, từng lớp xương mù dày đặc bao kín bầu trời. Mọi vật qua làn sương trở nên mờ ảo, không có thật. Từng rặng trúc bạt ngàn, thẳng tắp, những rặng lá xanh mướt ken dày đặc vào nhau. Những làn sương len lỏi, bao bọc xung quanh tạp thành những gam màu xanh trắng đậm nhạt, nhìn từ xa bồng bềnh mà hư ảo. Điểm thêm cho sắc trắng xanh dịu dàng là những đốm lửa đỏ rực rỡ, cháy bỏng của những làn hoa Phong lá đỏ. Dản Tâm nhìn đến ngây người. Một Tam Đảo dịu dàng và hoang dã. Một Tam Đảo kì vĩ mà nên thơ, thật sự đã thu hút cô. Ven con đường lên đỉnh là những ngôi nhà của người dân và cả những khu khách sạn được xây dựng theo phong cách Tây cổ điển hay hiện đại. Chiếc xe hòa vào dòng người đông nghịt trên đỉnh Tam Đảo, từng tòa nhà cao tầng với nhiều màu sắc, Dản Tâm đeo kính đen, hào hứng nhoài người ra ngoài cửa kính, nhìn những vị khách du lịch với nhiều thứ tiếng khác nhau đang không ngừng trò chuyện, chỉ trỏ, miệng nở một nụ cười rạng rỡ. Tia nắng phớt nhẹ nhàng buông trên tấm dù ven đường, đậu trên vạt áo những người khách lữ hành ngang qua – hương vị riêng của nắng Tam Đảo.
Một miền đất mới, một vẻ đẹp lạ, một khung trời bao la
Mỗi chúng ta sẽ đón nhận và tô điểm nó
Theo cách riêng của mình
* * *
Dản Tâm bị thu hút bởi những món đồ lưu niệm nho nhỏ bán ở ven đường. Những chiếc vòng đính đá lấp lánh, hay những hạt cườm nhiều màu sắc như đang phát sáng dưới ánh mặt trời. Những chiếc móc treo chiều khóa với hình ảnh con vật ngộ nghĩnh, những chiếc quạt hoặc vài món đồ mang phong cách cổ xưa. Cuối cùng, cô dừng chân trước gian hàng bán búp bê Kokeshi – một loại búp bê của Nhật.
Không phải người nào cũng biết, Dản Tâm là một tín đồ sưu tập búp bê. Những con búp bê bằng gỗ rất nhỏ với khuôn mặt đáng yêu và những bộ trang phục rực rỡ khiến cô không nỡ dời mắt. Cố Thần đeo kính râm, lười biếng dựa vào kệ sạp bên cạnh. Ánh mắt rất mông lung nhìn ra ngoài trời. Thỉnh thoảng lại ngáp một cái.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai cúc đầu mở rộng, xương quai xanh gợi cảm lúc ẩn lúc hiện, những tia nắng dịu dàng vương trên mái tóc của hắn, nổi bật vô cùng. Dản Tâm không thể nói là một vẻ đẹp khiến người khác phải thảng thốt kinh ngạc, nhưng ở cô luôn tỏa ra nguồn năng lượng của sự nhiệt huyết, của khát vọng và đam mê. Nụ cười của cô khiến người khác phải đắm chìm, giống như có hàng vạn bông hoa đang tỏa sắc, giống như tất cả mọi thứ đều bừng sáng. Hiện giờ, Dản Tâm đứng trước sạp hàng búp bê, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly, tựa như chỉ cần lắp thêm đôi cánh trắng muốt, cô sẽ biến thành vị tiên sứ không nhuốm bụi trần. Giữa một cong đường đông nghịt người qua lại, trong một sạp hàng nhỏ, ngày càng náo nhiệt. Dản Tâm sau một hồi đắm chìm trong gian hàng búp bê, cuối cùng cũng nhận ra rất đông người vào quán, Dản Tâm suýt bị kẹp đến bẹp dí. Cô quyết định quay sang phía Cố Thần, xòe bàn tay nhỏ bé của mình ra, ánh mắt thê lương:
- Anh có thể mua tặng tôi con búp bê kia không ? – Ai bảo hắn hứa sẽ đưa cô đi dạo phố chứ. Hắn đứng đờ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra, rút ví trả tiền cho người bán hàng. Cô bán hàng mỉm cười hiền hậu, đưa con búp bê cho Dản Tâm, ánh mắt không quên liếc về phía Cố Thần đang đứng cạnh cô:
- Thật ra con búp bê này là một cặp, cô có thể mua tặng bạn trai cô
Á, Dản Tâm suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến cảnh những cô gái vào quán ngày một đông, nhất là sạp hàng bên cạnh cô, cô nghĩ cũng nên giải thoát cho một người nào đó. Vỗ vỗ vào vai Cố Thần, Dản Tâm mỉm cười dịu dàng:
- Con búp bê này tôi sẽ tặng anh làm vật kỉ niệm. Cứ như vậy đi. Tiền đâu ? Anh phải trả tiền cho cô bán hàng chứ ?
Môi Cố Thần giật giật, nhìn chiếc thớt rất dày ở một sạp hàng gần đó, khuôn mặt không biểu cảm. Cuối cùng, Dản Tâm đi ra với khuôn mặt xám xịt, trên tay cầm hai con búp bê bằng gỗ.
( Mặt dày như cái thớt ^ ^)
* * *
Dản Tâm và Cố Thần đi đến xế chiều, dừng lại ăn trưa ở một quán nhỏ ven đường. Ăn gà đồi bọc đất nung, một mình Dản Tâm có thể ăn hết một con, nhưng Cố Thần lại không ăn nhiều như vậy, ăn mãi mới hết được một nửa. Sau đó, bọn cô đứng dậy đi tiếp. Chiếc xe lại lao nhanh trên những đoạn đường nhộn nhịp. Mặc dù đang là buổi trưa nhưng không khí trên đây lại vô cùng dịu mát, khiến người ta hơi say say. Nhưng Dản Tâm vẫn có chút thắc mắc, hắn vượt qua bao nguy hiểm, vội vã đến đây,
Chỉ mới một hôm ngắn ngủi, mà Dản Tâm dường như được mở rộng tầm mắt, cô và Cố Thần đi bộ lên tháp truyền hình, 1.400 bậc đá, ban đầu Dản Tâm nghĩ mình có thể trụ nổi. Nhưng cuối cùng là mệt đứt hơi, mới gần 400 bậc đá mà mồ hôi đã tuôn ướt cả áo, bên cạnh Cố Thần đưa cho cô một chai nước lạnh. Đường đi lên tuy vất vả nhưng rất đẹp và nên thơ. Dọc đường là những cây hoa phong lan, hoa cúc quỳ và các loài hoa dại không tên khác nở đầy lối đi, tỏa huwong thơm ngát làm say lòng người. Thỉnh thoảng những rặng cây rậm rạp chụm lại với nhau, tạo thành một vòm lá rộng lớn, giống như ta đang đi trên hầm cỏ. Bước lên bậc cuối cùng, mệt đến sụp đổ, nhưng giữa một khoảng trời hùng vĩ đó, bạn dường như được tiếp thêm sức mạnh. Đứng dưới chân tháp, phóng tầm mắt ra xa, bốn phía mênh mông trời, đất, gió, mây. Gios thổi làm bay mái tóc bạn, làn xương nặng trĩu vây lấy bạn, bao bọc bạn, giơ tay ra là có thể nắm gọn cả bầu trời.
Nếu như, tháp truyền hình là cả một khoảng trời hùng vĩ, bao la, thì Thác Bà lại là tiếng gọi hoang dã nhất của thượng ngàn. Thác trào xuống dồn dập, ồ ạt, thả vào gió tiếng suối, tiếng rừng, tiếng lá dội vào vách đá và cả tiếng gào thét của núi rừng nguyên sơ, nghe thâm u như tiếng ngàn xưa. Thác Bạc ẩn mình trong núi, hút xuống thung lũng sâu, bí ẩn đổ xuống dòng nước trắng bạc, lóng lánh dưới ánh ánh mặt trời.
Xế chiều, một chiếc xe đến đón Dản Tâm và Cố Thần quay về chỗ cũ, Tư Đạt đã đợi sẵn ngoài cổng. Đợi cô theo Cố Thần bước ra, hắn cung kính cúi đầu:
- Anh Lục, Lão Tam mời anh cùng xuống bể bơi
Giọng nói này so với lúc ở xe, thật là khác nhau một trời một vực. Lời nói của hắn như nhắc nhở Dản Tâm, cuộc vui nào rồi cũng phải tàm, đây mới là cuộc sống mà sau này cô phải đối mắt.
Qủa nhiên Lão Tam đã ở dưới bể bơi, ánh mắt hắn ta lim dim, nửa người trên để trần vương vài giọt nước. Mực nước chàn đến quá eo hắn. Dường như nghe thấy tiếng bước chân của bọn cô, hắn mở mắt ra, khuôn mặt hắn so với hôm qua lại càng lười biếng, nhưng ánh mắt lại sắc xảo thêm vài phần.
- Chú Lục, đi chơi có vui không ?
Chỉ là một câu hỏi bình thường không từ tính, nhưng hắn ta lại lên giọng rất cao, khiến câu nói ra nghe rất chói tai. Cố Thần đi đến ngồi xổm bên cạnh hắn, vẻ mặt tươi cươi, nhưng ánh mắt đang dần đen lại:
- Lão Tam. Đang ăn một món ăn ngon như vậy, bỗng dưng phát hiện ra có một con chó đang đứng từ xa thòm thèm. Theo anh, món ăn đó liệu còn ngon nữa không ?
Giọng nói hắn nhỏ dần, dường như là đang tâm sự với một người anh em rất thân thiết vậy. Qủa nhiên là Lão Tam đã sai người theo dõi bọn cô. Thế kỉ thứ bao nhiêu rồi còn sử dụng chiêu trò trẻ con đó. Thật đúng là nhục nhã. Dản Tâm đứng bên cạnh Cố Thần, mỉm cười chế giễu. Nhưng chính vì thế mà cô không phát hiện ra một bàn tay nắm lấy cổ chân cô, kéo xuống nước. Dản Tâm thầm kinh hãi, chỉ kịp trừng mắt lên nhìn khuôn mặt Lão Tam đang dần được kéo gần, ánh mắt hắn nheo lại, khóe môi hiện lên nụ cười vô cùng bỉ ổi. Mái tóc của cô bị trượt xõa tung ra, rủ xuống hai bên má. Nước thấm dần vào vạt áo sơ mi, để lộ đường cong yêu kiều. Nhưng rất nhanh sau đó, mặt nước phía sau cô chợt rung động mạnh mẽ, Dản Tâm bị kéo vào một vòng ôm quen thuộc. cơ ngực rắn chắc cùng mùi hương nồng đậm đột nhiên bao vây lấy cô. Hai bóng hình dính chặt vào nhau, bàn tay ôm trước ngực cô run rẩy, trong lòng Dản Tâm bỗng dâng lên cảm xúc nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng. Vòng tay này đã ôm lấy cô bao nhiêu lần mà dường như trở nên quen thuộc đến thế. Những lúc cô nguy hiểm, những lúc cô sợ hãi và hoảng loạn, vẫn là vòng ôm của hắn.
Khuôn ngực Cố Thần phập phồng mạnh mẽ, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu rất ghê sợ, giống như một con sói hoang đang bảo vệ món đồ mình yêu thích mà có thể lao tới vồ Lão Tam bất cứ lúc nào.
- Lão Tam, có những thứ động tới sẽ phải trả giá rất đắt – Đó chính là lời cảnh cáo của hắn.
Lão Tam nhìn theo bóng lưng dời đi của Cố Thần, bàn tay hắn nắm chặt. Cô ta sẽ sớm phải dời đi thôi.
* * *
Chiếc xe lao nhanh trên con dốc lên đỉnh Tam Đảo, gió tạt ồ ạt vào khuôn mặt đanh lại của Cố Thần. Hắn đi rất nhanh, những rặng cây bên đường lao vun vút về phía sau. Dản Tâm cảm thấy cả người lạnh buốt, nhưng cô không sợ hãi mà nghênh đón nó, mặc cho cơ thể đang run lẩy bẩy, nhưng trái tim cô ấm áp hơn bao giờ hết:
- Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em
Nhớ lại câu nói của hắn, quay sang nhìn Cố Thần, mái tóc hắn bị gió thổi tạt về phía sau, đôi tay trên vô lăng nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh. Hắn đang bất lực bởi chính hắn đã không bảo vệ đươc cô. Chiếc xe dừng lại tại một cửa hàng quần áo nho nhỏ, những ngọn đèn nê ông rực rỡ, tiếng nhộn nhịp huyên náo của mọi người làm dịu đi không khí lạnh lẽo bao quanh hai người.
- Đợi đấy, tôi đi mua cho em quần áo
Giọng hắn khàn khàn vang lên. Trước khi hắn kịp ra khỏi xe, một thứ gì đó mềm mại chợt bao lấy bàn tay hắn, Dản Tâm nắm lấy tay Cố Thần, một nụ cười ngọt ngào vương trên khóe môi cô:
- Chờ chút, em đi cùng anh
Dịu dàng, yếu ớt biết bao nhiêu.
Một thứ gì đó vụt tan biến trong đôi mắt hắn. Sự nhếch nhác không làm mờ đi vẻ đẹp của Dản Tâm lúc này, nó càng tôn lên sự kiên định và mạnh mẽ của cô gái nhỏ.
* * *
- Có lẽ ngày mai, tất cả sẽ bắt đầu
- Ừm. Bắt đầu một cuộc chiến…
Dản Tâm nhìn về phía trước, ánh mắt cố xa xăm. Nhưng cô đã quyết định. Quyết định cùng hắn chìm sâu vào bóng tối.
Dản Tâm ho một tiếng, giọng nói trầm xuống mang theo vẻ trêu đùa:
- Anh đã sẵn sàng chưa ?
Cố Thần phì cười :
- Đã sẵn sàng
Nụ cười đó cứ hút Dản Tâm vào mãi :
- Cố Thần, đã bao giờ anh tự hỏi, vì sao anh lại sinh ra, vì sao cứ nhất thiết phải là công việc này, anh không thích cuộc sống như này ? Có phải không ?
- Mỗi chúng ta khi sinh ra đều mang trong mình một trọng trách
Cố Thần nhìn thẳng vào mắt cô, Dản Tâm thấy trong đó một sự kiên định thật lớn:
- Nếu anh nói, có một thế lực bí ẩn đang điều khiển toàn bộ hành động của bọn anh. Anh có mặt ở đây là để tìm ra chúng
Dản Tâm nhìn thật sâu vào đôi mắt Cố Thần, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mơ hồ, Dản Tâm cố gắng hiểu rõ… thứ bí ẩn đằng sau đôi mắt ấy, đằng sau con người hắn, một màn đêm bí ẩn. Khói thuốc vương vấn quanh đôi mắt đang nheo lại đầy tà mị của hắn. Dường như có thể với tới lại giống như tất cả chỉ là ảo ảnh… A! đau đầu quá, Dản Tâm cảm thấy hơi choáng
- Ngày mai, Lão Tam sẽ ra tay, tất nhiên hắn có thể chờ đợi lâu hơn, chỉ tiếc sức chịu đựng của hắn quá kém
- Nó rất quan trọng sao ? Thứ đó ý
- Đúng rất quan trọng.
Đôi mắt Cố Thần lại trở về màu đen sẫm vốn có. Một màu đen chết chóc.