Chương : 21
Dản Tâm tỉnh dậy, gió tạt vào mặt cô lạnh buốt, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Cửa sổ xe mở, những cơn gió lẻn vào khiến người ta run rẩy. Mắt cô khô đến nỗi phải chớp liền mấy cái mới đỡ dát, bên cạnh là những tàn thuốc lá, có lẽ hắn đã hút cả đêm, khuôn mặt Cố Thần bơ phờ. Hắn không nhận ra cô đã tỉnh:
- Anh đang suy nghĩ gì thế ? – Giọng nói cô vo ve như tiếng muỗi kêu
Cố Thần hơi giật mình, tay hắn run run
- Anh đang nghĩ có phải anh đã sai khi kéo em vào đây
Cố Thần quay sang nhìn thẳng vào mắt cô:
- Bởi vì anh chợt phát hiện, em không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của mình
Dản Tâm trốn tránh ánh nhìn của hắn:
- Em có thể thay đổi – Em có thể thay đổi mà, vì em đã có thứ của riêng mình, để đuổi theo thứ đó em tự nguyện thay đổi, tự nguyện đuổi theo bóng tối để giành lấy anh. Ánh mắt cô nhìn hắn, long lanh như hạt sương
Có chút gì đó chợt biến đổi
Chiếc xe rú ga lao nhanh xuống chân dốc Tam Đảo, trong tiếng gào thét của những cơn gió, trong lúc tai cô sắp ù đi vì tốc độ, chợt một câu nói vang lên:
- Chỉ là anh không muốn lại sai lầm một lần nữa
Dản Tâm mơ màng, hắn đã sai lầm sao ? Vì điều gì thế
* * *
Dản Tâm và Cố Thần bị một đoàn xe hộ tống đến Thác Bà. Cô ngạc nhiên, ở đây đông người như vậy, có thể giấu thứ gì chứ. Dản Tâm theo Cố Thần xuống xe, một tên vệ sĩ cung kính đưa cho cô một quận dây vô cùng dài và chắc. Tiếng Lão Tam từ trong xe vọng ra, không cần nhìn cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang chiếu lên người mình:
- Đi tới bậc thang thứ 200 thì dừng lại, đó là nơi cất giấu món đồ
Dản Tâm nhìn sợi dây trong tay mà lòng ớn lạnh, có lẽ cô đã hiểu
- Sợi dây sẽ tự động đứt vào 12 giờ trưa. Chú Lục, chú nên nhớ muốn từ bỏ một thứ thì quá dễ dàng, nhưng muốn tham vọng một thứ thì phải chấp nhận hi sinh rất nhiều
Sau đó là tiếng động cơ dời đi.
Dản Tâm bước xuống bậc thang, đằng trước là Cố Thần. Vì thời gian không còn nhiều nên hai người đi khá nhanh, đường xuống Thác Bà vô cùng dốc, một bên là vách núi, một bên là vực thẳm sâu hun hút. Đường đi khá trơn, Dản Tâm vừa đi vừa bám vào lan can, tay cô nổi cả gân xanh. Bởi vì là buổi sáng sớm nên khung cảnh khá vắng vẻ, chẳng mấy chốc mà đến nơi.
Cố Thần thắt đai dây an toàn, nhưng Dản Tâm thấy không yên tâm nên lại thắt một nút nữa vào cạp quần hắn. Cố Thần phì cười:
- Em không cần căng thẳng như vậy
Dản Tâm bức tức:
- Thế này mà anh vẫn còn cười được à - Cô ngước lên, đôi mắt đỏ hoe. Cố Thần đặt tay lên vai cô, kéo Dản Tâm về phía mình. Cô cách anh rất gần, thật gần, gần đến nỗi mắt cô mờ đi:
- Nghe anh nói, anh sẻ xuống dưới này để tìm đồ, em chỉ cần đứng trên này giữ chặt dây. Đừng để người qua đường phát hiện ra. Khi nào anh giật giây hai lần thì em hãy kéo anh lên. Còn nếu sự việc xấu nhất xảy ra, thì em hãy chạy về phía Tây, chạy thật nhanh và đừng quay đầu lại. Nơi đó sẽ là nơi em được giải thoát…
- Cố Thần, đừng nói gì cả… Em sẽ mạnh mẽ
Đó là lời hứa duy nhất mà cô có thể nói với hắn lúc này. Chiếc dây được thả xuống, Dản Tâm ước chừng khoảng 3 mét. Cố Thần mò mẫm từng hốc đá, không thấy, hắn nói vọng lên:
- Dản Tâm, thả thêm dây xuống
Chiếc dây dần được thả xuống, cho đến khi bóng hắn bị nuốt dần bởi màn sương mù. Mặt trời dần lên cao, nhưng Dản Tâm vẫn thấy lạnh, chỉ cần một cơn gió hổi qua cũng khiến cô run lên. Thời gian cứ như vậy trôi qua trong sự lo lắng của Dản tâm. Cố Thần, Cố Thần, Dản Tâm nói vọng xuống, nhưng đáp lại chỉ là tiếng núi rừng hoang vu đang gào thét. Du khách qua đường mỗi ngày một đông, đã có vài người chú ý đến hành động lạ kì của cô, Dản Tâm không thể tiếp tục gọi nữa. Dản Tâm buộc phải quay người lại, hai tay cô vòng ra phía sau nắm chặt sợi dây. Dản Tâm đứng thẳng lưng, cả người như bị kéo căng, hơi thở cô phập phồng, im lặng chờ đợi.
Chiếc dây bị giật nhẹ một cái, Dản Tâm quýnh lên, suýt chút nữa lộn cổ xuống bậc thang:
- Cô em, sao lại đứng một mình ở đây
Một tên thanh niên lại gần phía cô, chết tiệt Dản Tâm rủa thầm trong lòng, hắn đến gần phía cô, thấy Dản Tâm chỉ biết trừng mắt lên mà không dám làm gì, hắn ta lại được thể làm càng. Tên thanh niên phả hơi thuốc vào mắt cô, Dản Tâm hít thở không thông, một tay ôm lấy eo người đẹp, hắn ta phhar hơi thở lên má Dảm Tâm, rồi làm ra vẻ như muốn hôn cô.
Chiếc dây trong tay cô lại giật thêm lần nữa như có ý dò hỏi, Dản Tâm nghiến răng đá một phát vào giữa háng hắn, tên thanh niên nhảy cẫng lên, hắn ta gào lên như một con lợn bị chọc tiết:
- Mẹ kiếp, con đĩ
Nói rồi hắn lao tới tát cô, Dản Tâm cảm thấy một bên má đau điếng. Cô loạng choặng ngã ngồi xuống, nắm chặt lấy sợi dây. Mọi người qua đường vây lại xem nhưng không ai dám giúp đỡ, Dản Tâm chống tay đứng dậy, lại bị hắn đạp cho một phát, theo đà ngã sõng soài về phía sau. Sợi dây tuột khỏi tay cô. Nhìn từng vòng dây chạy xuống, Dản Tâm vội vàng lao tới, trái tim cô thắt lại. Tên thanh niên cười mỉa, đá văng sợi dây ra xa:
- Mẹ kiếp, người không lo lại còn chú ý đến cái giây. Đúng là loại đĩ
Khó thở quá, Dản Tâm vội vã đứng lên, may thay có vài người muốn tới xem kịch hay, vô tình giẫm lên sợi dây khiến nó ngừng trôi xuống vực. Được, muốn xem kịch hay thì nhất định sẽ có. Dản Tâm đến đứng trước mặt tên thanh niên.
- Bộp – Tên thanh niên bị tát một cái đau điếng dến ngớ người
- Được anh gọi tôi là con đĩ hay con điếm gì cũng được. nhưng anh nên nhớ con này đã từng mang thai con của anh, rồi anh bắt tôi phá đi.
Nói xong Dản Tâm sụt sịt mũi, cả người cô đau xót vô cùng:
- Anh nói xem, tôi yêu anh đến vậy, tự nguyện đi theo anh không danh phận, chịu đựng người đời phỉ nhổ, anh nói xem con đĩ này có đáng không ?
Nói xong, không cần cô vả anh ta, mấy người phụ nữa bên cạnh đã đạp hắn ta túi bụi. Vừa nãy không ai dám bênh cô là vì không có lí do chính đáng, còn hiện giờ động vào lòng tự tôn của phụ nữ, cô lại trở thành đề tài khiến người người xót thương. Một người phụ nữ mang bầu gần đó bảo với chồng mình
- Hắn chính là tên súc sinh, hắn không đáng được sống, đánh chết hắn đi
Vậy là cuối cùng mọi người cũng giải tán. Dản tâm chạy tới nắm chặt sợi dây, gắng sức kéo trở lại. Cho đến khi nghe thấy tiếng sợi dây giật giật một cái, cô mới dừng lại. Hai mắt Dản Tâm mờ đi, anh không cần làm gì nhiều, chỉ cần một kí hiệu, để em biết anh vẫn tồn tại, vậy là được rồi.
* * *
- Bác ơi, bác có thể cho cháu hỏi mấy giờ rồi được không?
Dản Tâm sốt ruột nhìn xuống phía dưới
- Cũng gần 12 giờ rồi cháu ạ, cháu cũng nên về đi thôi
- Cái gì, bác có thể nói rõ hơn không ạ
- Ừm. Cũng khoảng 11h45 rồi.
Còn 15 phút. Dản Tâm nhìn xuống dưới. Sợi dây lại giật một lần, cô lại thả thêm một đoạn nữa xuống, chỉ còn 15 phút. Không lâu nữa, nếu như … Vậy thì phía Tây đâu còn quan trọng nữa, giải thoát hay không cũng vậy thôi. Cả người cô như ngồi trên đống lửa, Cố Thần nhất định sẽ không như vậy. Cô tin vào hắn, và tin vào bản thân mình. Ánh nắng mặt trời ngày càng gay gắt:
- Cháu gái, cháu có muốn mua đồng hồ không ?
Dản Tâm quay phắt lại:
- Cho cháu một chiếc.
Dản Tâm một tay cầm sợi dây, một tay cần chiếc đồng hồ nhỏ. Cố Thần, chỉ còn 7 phút thôi. Vì sao vẫn chưa có động tĩnh.
5 phút. Dản Tâm tuyệt vọng. Từng giây trôi đi đều khiến Dản Tâm run rẩy. Nhìn xuống phía dưới tất cả đều vô vọng, cả người cô cuống lên, không được em phải kéo anh lên, bằng mọi giá. Đúng lúc đó, sợi dây vang lên hai tiếng giật mạnh, Dản tâm cố hết sức kéo lên. Sắp nhìn thấy anh rồi, chỉ cần chút nữa thôi. Dản Tâm thấy hắn hiện lên giữa đám sương mù. Cố thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Hai tay Dản Tâm bị kéo đến đau điếng.
Còn một phút, Dản Tâm thấy hắn bật lên lan can rồi nhảy xuống. Dản Tâm ngã túi bụi về phía sau. Cố Thần vội chạy tới kéo cô lên, may mà mấy vị khách qua đường không ai chú ý. Hắn vội vã tháo dây đai an toàn, nắm chặt lấy tay Dản Tâm:
- Đi thôi, chúng ta phải chạy về phía tây.
Cùng chạy về phía tây, không phải để giải thoát cho em, mà là để bắt đầu cuộc hành trình của chúng ta. Cố Thần, có anh rồi, em sẽ chẳng sợ nữa đâu.
* * *
Bắt một chiếc taxi ngoài đường, nhảy lên xe, Cố Thần đưa cho hắn một số tiền khá lớn:
- Chạy cấp tốc về phía tây thành phố. Càng nhanh càng tốt.
Dản Tâm quay người lại phía sau, bắt gặp khuôn mặt với nụ cười đầy bí ẩn của Tư Đạt. Dản Tâm rùng mình:
- Bác tài xế, chạy hết tốc độ đi
Chiếc xe lao nhanh trên thành phố rồi dừng lại trước cửa một siêu thị khá lớn. Dản Tâm theo Cố Thần bước vào, cả hai nhanh chóng đi lên tầng ba, nhìn xuống cửa, mấy chiếc oto dừng ở cửa siêu thị, mấy tên áo đen theo sau Tư Đạt bước vào, chúng nhìn xung quanh, một tên áo đen nói nhỏ gì đó vào tai Tư Đạt, hắn nhìn lên phía cầu thang. Dản Tâm và Cố Thần đã khuất bóng.
Dản Tâm vào cửa hành quần áo mua hai bộ quần áo và một chiếc túi xách, một bộ tóc giả. Cố Thần vơ vội hai chiếc bánh và một chai nước. Một con dao gọt hoa quả và một sợi dây thừng dài rồi nhét chúng vào túi xách. Nhìn xung quanh, phát hiện không có ai khả nghi, Cố Thần mới dắt cô, men theo hành lang rồi vào khu WC gần đó. Đóng cửa, Cố Thần đưa đồ cho Dản Tâm:
- Em thay quần áo đi
Rồi sau đó cầm quần áo của mình vào một khoang gần đó. Dản Tâm nhì nra phía chiếc cửa vừa đóng:
- Cố Thần…. Cô không biết nói gì tiếp theo. Cố Thần mím môi, ép bản thân không được cười:
- Vào đi, anh không liếc đâu – Dản Tâm đỏ mặt đi vào. Đội xong chiếc tóc giả lên đầu, cũng là lúc Dản Tâm nghe thấy hành lang nhà vệ sinh có tiếng mở cửa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Cố Thần nói nhỏ vào tai Dản Tâm:
- Đừng sợ, đây là phòng vệ sinh nữ, chúng không dễ vào thế đâu
Qủa nhiên sau đó cô nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ, lúc này Dản Tâm mới thực sự nhẹ nhõm. Tiếng Cố Thần lại vang lên:
- Bây giờ chúng ta không thể ra ngoài nữa, chúng đã bao vây khắp bên ngoài rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ tìm ra chỗ này thôi
Dản Tâm thì thầm:
- Vậy phải làm sao ?
Dản Tâm nhì ntheo ánh mắt của Cố Thần, bên trên có một ô cửa thông gió, đủ cho một người chui qua:
- Anh đã tìm hiểu rồi, qua cửa thông gió này là mặt sau của siêu thị, phía dưới có một thùng rác khá to, chúng ta cứ chờ dưới đó, thần nào cũng có người đến thu dọn.
- Nhỡ đâu là xe nghiền rác thì sao? Chúng sẽ nghiền luôn chúng ta
- Không đâu, thành phố cấm không cho xe trở rác vào vì sợ gây ô nhiễm. Bây giờ chúng ta sẽ buộc dây vào cửa thông gió, anh chèo ra trước sau đó sẽ đỡ em.
Nói rồi Cố Thần mở cửa thông gió nhìn xuống dưới. Qủa nhiên có rất nhiều xe đen bao quanh đó, mấy tên vệ sĩ dưới chướng Lão Tam đang tập trung ở gần đó.
- Chờ thời cơ cũng là một việc để săn mồi
Dản Tâm không hiểu, nhưng một lúc sau khi có một chiếc xe tải tiến tới, cô đã hiểu kế hoạch của hắn. Cố Thần ôm Dản Tâm nhảy xuống chiếc xe đổ rác dưới đó.Cùng lúc chiếc xe tải đi qua, phía bên này đã chẳng còn động tĩnh, chỉ còn lại một chiếc dây thừng. Một tên mặc áo đen chạy tới hét lên:
- Gọi anh Tư nhanh, chúng ta làm mất dấu hắn rồi
Không ai để ý tới chiếc thùng rác gần đó đang bị đẩy đi. Sau một hồi xóc nảy, cuối cùng chiếc thùng rác cũng dừng lại. Cố Thần nắm chặt tay Dản Tâm:
- Nhất định phải theo sát anh, bọn chúng chắc chắn đang lùng ta khắp thành phố. – Dản Tâm bước theo Cố Thần:
- Đây là địa phận của anh, vì sao chúng lại ngang nhiên như vậy ?
- Thật ra đây là chiếc chiều khóa mở kho thuốc phiện lớn ở bên Lào, là do Lão Gìa hoàn thành một nhiệm vụ mà chúng giao cho. Mà nhiệm vụ ấy lại do Lão Tam hoàn thành.
Bọn chúng mà Cố Thần nói đến chắc chắc là thế lực bí ẩn đó.
- Nhưng ông ta sợ Lão Tam sẽ chiếm vị trí của mình, hắn ta đã rục rịch ý định đó từ lâu lắm rồi. Nên sai anh đi lấy lại. Hắn ta lại xin đến Tam Đảo đích thân mình đưa cho anh. Âm mưu của hắn, Lão Gìa đã sớm nhận rõ nhưng lại không cản, bởi vì dù sao hắn cũng lập được công lớn.
- Vậy có thể coi như đây là một thử thách mà ông ta dành cho anh đúng không ?
- Ừm. Có thể coi là như vậy
Dản Tâm có thể hiểu, chắc chắc Cố Thần được ông ta rất tín nhiệm. Cố Thần lôi bánh mì được gói kĩ từ trong túi xách, đưa cho Dản Tâm. Bây giờ cô mới biết mình đã không ăn gì từ sáng rồi. Bụng lại bắt đầu kêu inh ỏi. Dản Tâm bóc bánh mì đưa lên miệng cắn một miếng. Ánh mắt cô sáng như sao:
- Sao anh biết em thích ăn loại bánh mì hãng Chocky này chứ ?
Hồi nhỏ bà rất hay mua cho cô ăn. Ánh mắt Cố Thần có chút thất thần:
- Vậy sao. Anh cũng thích ăn loại bánh này
Dản Tâm quay sang nhìn hắn, cười híp mắt. Nụ cười của cô luôn đẹp như vậy, không nhuốm bụi trần, vô cùng trong sáng. Hắn như nhìn thấy trong đôi mắt đó, hàng ngàn vì sao đang tỏa sáng lấp lánh. Cô giống như một vị thiên sứ.
Vị thiên sứ không dành cho trần gian.
* * *
Bầu trời mỗi lúc một tối dần, Dản Tâm có chút lo lắng:
- Cố Thần, còn bao nhiêu thời gian nữa mới đến nơi hẹn vậy ?
- Em có đồng hồ không ?
Dản Tâm chợt ngớ ra rồi sờ vào cổ:
- Còn 15 phút trước khi chiếc giây đứt, em đã mua nó
Cố Thần nhìn vào đôi mắt cô, chiếc đồng hồ trên cổ cô tỏa sáng lấp lánh. Hắn nên làm gì với cô đây ? Có phải việc hắn đưa cô đến đây là một sai lầm.
- Cố Thần
Dản Tâm huơ huơ tay
- Chẳng phải anh hỏi giờ sao ? Sắp tới tám giờ rồi, chúng ta phải đi bao lâu nữa vậy ?
- Sẽ nhanh thôi.
* * *
Cố Thần và Dản Tâm núp sau một bụi cây ở phía bìa rừng. Phía trước là một trại lớn, rất nhiều binh sĩ đang cầm súng đứng canh, chúng nói chuyện với nhau điều gì đó.
- Đây là trại quân đội của Lão Tam, đi về phía Tây bìa rừng một vài bước sẽ có một chiếc oto biển 46 đang đợi ở đó. Đó chính là người của chúng ta. Bây giờ anh sẽ chạy ra đánh lạc hướng chúng. Còn em hãy chạy về phía đó, bọn họ sẽ giúp em cứu anh. Được không ?
- Cố Thần, nhưng anh phải hứa với em là gắng gượng đến phút cuối cùng
- Ngốc ạ, anh biết võ đấy
- Nhưng nếu chúng giết anh thì làm sao ?
- Chúng sẽ không dám giết anh đâu, anh là ai chứ ? Gặp em ở bờ sông.
Giọng hắn vọng lại :
- Nhớ phải hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên nhé
Cố Thần bước ra từ trong bụi rậm, quả nhiên anh chạy về hướng ngược lại. Một tên chỉ huy đứng cạnh đó hét to:
- Bắt lấy hắn
Sau đó là tiếng bước chân rầm rập, khung cảnh trở nên hỗn loạn, Dản Tâm nắm chặt tay vọt về phía gốc cây gần đó:
- Ai đó ? – Có ánh đèn soi về phía cô. Dản Tâm ngồi thụp xuống, cả người cô như đứng hình mồ hôi lạnh túa ra. Tiếng bước chân về phía cô ngày càng gần.
- Có việc gì thế ?
- Dạ thưa chỉ huy
Dản Tâm chỉ dám bấm chặt móng tay
- Hình như có người vừa chạy qua đây
- Chắc chỉ là người qua đường thôi - Hắn rọi ánh đèn xung quanh phía cô rồi tắt:
- việc quan trọng của chúng ta hiện giờ là đi bắt lão Lục. Chuyện khác tính sau
Hai bóng người đi dần, Dản Tâm mới dám đứng lên. Cô chạy một mạch về phía trước, bầu trời tối đne như mực, những cơn gió mang theo cảm giác ớn lạnh lùa vào người cô.
Hãy chạy về phía tây, chạy thật nhanh và đừng quay đầu lại
Dản Tâm cố chạy thật nhanh, nỗi sợ hãi, sự mềm yếu, tất cả đều tan biến, chỉ vì phía trước, mạng sống của hắn đang nằm trong tay cô. Phía truwosc có một chiếc xe, thấp thoáng biển số 46, Dản Tâm mừng rỡ chạy tới gần, đập mạnh vào cửa xe. Đèn bật lên, một người đàn ông thò đầu ra:
- Xin lỗi, cô em xinh gái. Rất tiếc anh không giúp gì dduwwocj cho em
Dản Tâm thở hồng hộc:
- Mau … mau anh mau đi cứu Cố Thần, anh ấy ….
Người đàn ông có vẻ đã hiểu, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc hơn:
- Cô biết lão Lục sao, hắn đang ở đâu ?
Nhớ ra điều gì đó, hắn mở cửa xe:
- Từ đã, cô lên đây
Dản Tâm vội vàng ngồi xuống:
- Không cần lo đến tôi đâu, anh ấy đang nguy hiểm. Cả một đội quân của Lão Tam đang đuổi theo anh ấy
- Hắn đang ở đâu ?
Mặc dù việc hắn bảo đảm an toàn cho một người con gái mà dấn thân vào nguy hiểm rất khó tin nhưng bây giờ mạng sống của lão Lục mới là quan trọng nhất
- Anh ấy bảo gặp anh ấy ở bờ sông
- Bờ sông. Được tôi cùng cô đi cứu hắn
Hắn lái xe rất nhanh, còn nhanh hơn cả Cố Thần. Dản Tâm đã mấy lần văng vào thành xe, hắn chỉ biết quay sang mỉm cười ái ngại:
- Để người đẹp phải chịu thiệt rồi
Dản Tâm có thể lờ mờ nhìn rõ đám người đang vây quanh ở bờ sông, nhưng không nhìn thấy hắn đâu.
- Cô có biết bắn súng không ?
- Tôi còn chưa nhìn thấy khẩu súng đồ chơi
-…
Cuối cùng Dản tâm vẫn đón nhận khẩu súng từ tay người đàn ông.
- Cô cứ bắn đi, bắn vào bất cứ chỗ nào cô thích
-…
Dản Tâm đưa súng lên, run rẩy bắn vào phía đám người đang nhốn nháo phía trước.
- Very good. Chỉ cần chúng giật mình rồi tản ra là chúng ta đã thành công
Qủa nhiên, mấy tên lính bị tiếng súng làm cho giật mình, chạy toán loạn. Chiếc xe lao nhanh về phía đám lính lộn xộn. Đèn xe làm chói mắt chúng, chiếu lên bóng người ở giữa bờ sông. Cả người hắn dính đầy máu, nhiều đến nỗi khiến Dản tâm sợ hãi. Cô đột nhiên hiểu ra, làm sao Lão Tam dễ dàng bỏ qua cho Cố Thần chứ, lão ta nhất định sẽ giết hắn, tìm mọi cách để giết hắn. vậy mà cô vẫn ngu ngốc như vậy.
- Chúng sẽ không dám giết anh đâu. Anh là ai chứ ?
Hóa ra để dành lấy một thứ lại phải hi sinh quá nhiều như vậy.
- Anh đang suy nghĩ gì thế ? – Giọng nói cô vo ve như tiếng muỗi kêu
Cố Thần hơi giật mình, tay hắn run run
- Anh đang nghĩ có phải anh đã sai khi kéo em vào đây
Cố Thần quay sang nhìn thẳng vào mắt cô:
- Bởi vì anh chợt phát hiện, em không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của mình
Dản Tâm trốn tránh ánh nhìn của hắn:
- Em có thể thay đổi – Em có thể thay đổi mà, vì em đã có thứ của riêng mình, để đuổi theo thứ đó em tự nguyện thay đổi, tự nguyện đuổi theo bóng tối để giành lấy anh. Ánh mắt cô nhìn hắn, long lanh như hạt sương
Có chút gì đó chợt biến đổi
Chiếc xe rú ga lao nhanh xuống chân dốc Tam Đảo, trong tiếng gào thét của những cơn gió, trong lúc tai cô sắp ù đi vì tốc độ, chợt một câu nói vang lên:
- Chỉ là anh không muốn lại sai lầm một lần nữa
Dản Tâm mơ màng, hắn đã sai lầm sao ? Vì điều gì thế
* * *
Dản Tâm và Cố Thần bị một đoàn xe hộ tống đến Thác Bà. Cô ngạc nhiên, ở đây đông người như vậy, có thể giấu thứ gì chứ. Dản Tâm theo Cố Thần xuống xe, một tên vệ sĩ cung kính đưa cho cô một quận dây vô cùng dài và chắc. Tiếng Lão Tam từ trong xe vọng ra, không cần nhìn cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang chiếu lên người mình:
- Đi tới bậc thang thứ 200 thì dừng lại, đó là nơi cất giấu món đồ
Dản Tâm nhìn sợi dây trong tay mà lòng ớn lạnh, có lẽ cô đã hiểu
- Sợi dây sẽ tự động đứt vào 12 giờ trưa. Chú Lục, chú nên nhớ muốn từ bỏ một thứ thì quá dễ dàng, nhưng muốn tham vọng một thứ thì phải chấp nhận hi sinh rất nhiều
Sau đó là tiếng động cơ dời đi.
Dản Tâm bước xuống bậc thang, đằng trước là Cố Thần. Vì thời gian không còn nhiều nên hai người đi khá nhanh, đường xuống Thác Bà vô cùng dốc, một bên là vách núi, một bên là vực thẳm sâu hun hút. Đường đi khá trơn, Dản Tâm vừa đi vừa bám vào lan can, tay cô nổi cả gân xanh. Bởi vì là buổi sáng sớm nên khung cảnh khá vắng vẻ, chẳng mấy chốc mà đến nơi.
Cố Thần thắt đai dây an toàn, nhưng Dản Tâm thấy không yên tâm nên lại thắt một nút nữa vào cạp quần hắn. Cố Thần phì cười:
- Em không cần căng thẳng như vậy
Dản Tâm bức tức:
- Thế này mà anh vẫn còn cười được à - Cô ngước lên, đôi mắt đỏ hoe. Cố Thần đặt tay lên vai cô, kéo Dản Tâm về phía mình. Cô cách anh rất gần, thật gần, gần đến nỗi mắt cô mờ đi:
- Nghe anh nói, anh sẻ xuống dưới này để tìm đồ, em chỉ cần đứng trên này giữ chặt dây. Đừng để người qua đường phát hiện ra. Khi nào anh giật giây hai lần thì em hãy kéo anh lên. Còn nếu sự việc xấu nhất xảy ra, thì em hãy chạy về phía Tây, chạy thật nhanh và đừng quay đầu lại. Nơi đó sẽ là nơi em được giải thoát…
- Cố Thần, đừng nói gì cả… Em sẽ mạnh mẽ
Đó là lời hứa duy nhất mà cô có thể nói với hắn lúc này. Chiếc dây được thả xuống, Dản Tâm ước chừng khoảng 3 mét. Cố Thần mò mẫm từng hốc đá, không thấy, hắn nói vọng lên:
- Dản Tâm, thả thêm dây xuống
Chiếc dây dần được thả xuống, cho đến khi bóng hắn bị nuốt dần bởi màn sương mù. Mặt trời dần lên cao, nhưng Dản Tâm vẫn thấy lạnh, chỉ cần một cơn gió hổi qua cũng khiến cô run lên. Thời gian cứ như vậy trôi qua trong sự lo lắng của Dản tâm. Cố Thần, Cố Thần, Dản Tâm nói vọng xuống, nhưng đáp lại chỉ là tiếng núi rừng hoang vu đang gào thét. Du khách qua đường mỗi ngày một đông, đã có vài người chú ý đến hành động lạ kì của cô, Dản Tâm không thể tiếp tục gọi nữa. Dản Tâm buộc phải quay người lại, hai tay cô vòng ra phía sau nắm chặt sợi dây. Dản Tâm đứng thẳng lưng, cả người như bị kéo căng, hơi thở cô phập phồng, im lặng chờ đợi.
Chiếc dây bị giật nhẹ một cái, Dản Tâm quýnh lên, suýt chút nữa lộn cổ xuống bậc thang:
- Cô em, sao lại đứng một mình ở đây
Một tên thanh niên lại gần phía cô, chết tiệt Dản Tâm rủa thầm trong lòng, hắn đến gần phía cô, thấy Dản Tâm chỉ biết trừng mắt lên mà không dám làm gì, hắn ta lại được thể làm càng. Tên thanh niên phả hơi thuốc vào mắt cô, Dản Tâm hít thở không thông, một tay ôm lấy eo người đẹp, hắn ta phhar hơi thở lên má Dảm Tâm, rồi làm ra vẻ như muốn hôn cô.
Chiếc dây trong tay cô lại giật thêm lần nữa như có ý dò hỏi, Dản Tâm nghiến răng đá một phát vào giữa háng hắn, tên thanh niên nhảy cẫng lên, hắn ta gào lên như một con lợn bị chọc tiết:
- Mẹ kiếp, con đĩ
Nói rồi hắn lao tới tát cô, Dản Tâm cảm thấy một bên má đau điếng. Cô loạng choặng ngã ngồi xuống, nắm chặt lấy sợi dây. Mọi người qua đường vây lại xem nhưng không ai dám giúp đỡ, Dản Tâm chống tay đứng dậy, lại bị hắn đạp cho một phát, theo đà ngã sõng soài về phía sau. Sợi dây tuột khỏi tay cô. Nhìn từng vòng dây chạy xuống, Dản Tâm vội vàng lao tới, trái tim cô thắt lại. Tên thanh niên cười mỉa, đá văng sợi dây ra xa:
- Mẹ kiếp, người không lo lại còn chú ý đến cái giây. Đúng là loại đĩ
Khó thở quá, Dản Tâm vội vã đứng lên, may thay có vài người muốn tới xem kịch hay, vô tình giẫm lên sợi dây khiến nó ngừng trôi xuống vực. Được, muốn xem kịch hay thì nhất định sẽ có. Dản Tâm đến đứng trước mặt tên thanh niên.
- Bộp – Tên thanh niên bị tát một cái đau điếng dến ngớ người
- Được anh gọi tôi là con đĩ hay con điếm gì cũng được. nhưng anh nên nhớ con này đã từng mang thai con của anh, rồi anh bắt tôi phá đi.
Nói xong Dản Tâm sụt sịt mũi, cả người cô đau xót vô cùng:
- Anh nói xem, tôi yêu anh đến vậy, tự nguyện đi theo anh không danh phận, chịu đựng người đời phỉ nhổ, anh nói xem con đĩ này có đáng không ?
Nói xong, không cần cô vả anh ta, mấy người phụ nữa bên cạnh đã đạp hắn ta túi bụi. Vừa nãy không ai dám bênh cô là vì không có lí do chính đáng, còn hiện giờ động vào lòng tự tôn của phụ nữ, cô lại trở thành đề tài khiến người người xót thương. Một người phụ nữ mang bầu gần đó bảo với chồng mình
- Hắn chính là tên súc sinh, hắn không đáng được sống, đánh chết hắn đi
Vậy là cuối cùng mọi người cũng giải tán. Dản tâm chạy tới nắm chặt sợi dây, gắng sức kéo trở lại. Cho đến khi nghe thấy tiếng sợi dây giật giật một cái, cô mới dừng lại. Hai mắt Dản Tâm mờ đi, anh không cần làm gì nhiều, chỉ cần một kí hiệu, để em biết anh vẫn tồn tại, vậy là được rồi.
* * *
- Bác ơi, bác có thể cho cháu hỏi mấy giờ rồi được không?
Dản Tâm sốt ruột nhìn xuống phía dưới
- Cũng gần 12 giờ rồi cháu ạ, cháu cũng nên về đi thôi
- Cái gì, bác có thể nói rõ hơn không ạ
- Ừm. Cũng khoảng 11h45 rồi.
Còn 15 phút. Dản Tâm nhìn xuống dưới. Sợi dây lại giật một lần, cô lại thả thêm một đoạn nữa xuống, chỉ còn 15 phút. Không lâu nữa, nếu như … Vậy thì phía Tây đâu còn quan trọng nữa, giải thoát hay không cũng vậy thôi. Cả người cô như ngồi trên đống lửa, Cố Thần nhất định sẽ không như vậy. Cô tin vào hắn, và tin vào bản thân mình. Ánh nắng mặt trời ngày càng gay gắt:
- Cháu gái, cháu có muốn mua đồng hồ không ?
Dản Tâm quay phắt lại:
- Cho cháu một chiếc.
Dản Tâm một tay cầm sợi dây, một tay cần chiếc đồng hồ nhỏ. Cố Thần, chỉ còn 7 phút thôi. Vì sao vẫn chưa có động tĩnh.
5 phút. Dản Tâm tuyệt vọng. Từng giây trôi đi đều khiến Dản Tâm run rẩy. Nhìn xuống phía dưới tất cả đều vô vọng, cả người cô cuống lên, không được em phải kéo anh lên, bằng mọi giá. Đúng lúc đó, sợi dây vang lên hai tiếng giật mạnh, Dản tâm cố hết sức kéo lên. Sắp nhìn thấy anh rồi, chỉ cần chút nữa thôi. Dản Tâm thấy hắn hiện lên giữa đám sương mù. Cố thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Hai tay Dản Tâm bị kéo đến đau điếng.
Còn một phút, Dản Tâm thấy hắn bật lên lan can rồi nhảy xuống. Dản Tâm ngã túi bụi về phía sau. Cố Thần vội chạy tới kéo cô lên, may mà mấy vị khách qua đường không ai chú ý. Hắn vội vã tháo dây đai an toàn, nắm chặt lấy tay Dản Tâm:
- Đi thôi, chúng ta phải chạy về phía tây.
Cùng chạy về phía tây, không phải để giải thoát cho em, mà là để bắt đầu cuộc hành trình của chúng ta. Cố Thần, có anh rồi, em sẽ chẳng sợ nữa đâu.
* * *
Bắt một chiếc taxi ngoài đường, nhảy lên xe, Cố Thần đưa cho hắn một số tiền khá lớn:
- Chạy cấp tốc về phía tây thành phố. Càng nhanh càng tốt.
Dản Tâm quay người lại phía sau, bắt gặp khuôn mặt với nụ cười đầy bí ẩn của Tư Đạt. Dản Tâm rùng mình:
- Bác tài xế, chạy hết tốc độ đi
Chiếc xe lao nhanh trên thành phố rồi dừng lại trước cửa một siêu thị khá lớn. Dản Tâm theo Cố Thần bước vào, cả hai nhanh chóng đi lên tầng ba, nhìn xuống cửa, mấy chiếc oto dừng ở cửa siêu thị, mấy tên áo đen theo sau Tư Đạt bước vào, chúng nhìn xung quanh, một tên áo đen nói nhỏ gì đó vào tai Tư Đạt, hắn nhìn lên phía cầu thang. Dản Tâm và Cố Thần đã khuất bóng.
Dản Tâm vào cửa hành quần áo mua hai bộ quần áo và một chiếc túi xách, một bộ tóc giả. Cố Thần vơ vội hai chiếc bánh và một chai nước. Một con dao gọt hoa quả và một sợi dây thừng dài rồi nhét chúng vào túi xách. Nhìn xung quanh, phát hiện không có ai khả nghi, Cố Thần mới dắt cô, men theo hành lang rồi vào khu WC gần đó. Đóng cửa, Cố Thần đưa đồ cho Dản Tâm:
- Em thay quần áo đi
Rồi sau đó cầm quần áo của mình vào một khoang gần đó. Dản Tâm nhì nra phía chiếc cửa vừa đóng:
- Cố Thần…. Cô không biết nói gì tiếp theo. Cố Thần mím môi, ép bản thân không được cười:
- Vào đi, anh không liếc đâu – Dản Tâm đỏ mặt đi vào. Đội xong chiếc tóc giả lên đầu, cũng là lúc Dản Tâm nghe thấy hành lang nhà vệ sinh có tiếng mở cửa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Cố Thần nói nhỏ vào tai Dản Tâm:
- Đừng sợ, đây là phòng vệ sinh nữ, chúng không dễ vào thế đâu
Qủa nhiên sau đó cô nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ, lúc này Dản Tâm mới thực sự nhẹ nhõm. Tiếng Cố Thần lại vang lên:
- Bây giờ chúng ta không thể ra ngoài nữa, chúng đã bao vây khắp bên ngoài rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ tìm ra chỗ này thôi
Dản Tâm thì thầm:
- Vậy phải làm sao ?
Dản Tâm nhì ntheo ánh mắt của Cố Thần, bên trên có một ô cửa thông gió, đủ cho một người chui qua:
- Anh đã tìm hiểu rồi, qua cửa thông gió này là mặt sau của siêu thị, phía dưới có một thùng rác khá to, chúng ta cứ chờ dưới đó, thần nào cũng có người đến thu dọn.
- Nhỡ đâu là xe nghiền rác thì sao? Chúng sẽ nghiền luôn chúng ta
- Không đâu, thành phố cấm không cho xe trở rác vào vì sợ gây ô nhiễm. Bây giờ chúng ta sẽ buộc dây vào cửa thông gió, anh chèo ra trước sau đó sẽ đỡ em.
Nói rồi Cố Thần mở cửa thông gió nhìn xuống dưới. Qủa nhiên có rất nhiều xe đen bao quanh đó, mấy tên vệ sĩ dưới chướng Lão Tam đang tập trung ở gần đó.
- Chờ thời cơ cũng là một việc để săn mồi
Dản Tâm không hiểu, nhưng một lúc sau khi có một chiếc xe tải tiến tới, cô đã hiểu kế hoạch của hắn. Cố Thần ôm Dản Tâm nhảy xuống chiếc xe đổ rác dưới đó.Cùng lúc chiếc xe tải đi qua, phía bên này đã chẳng còn động tĩnh, chỉ còn lại một chiếc dây thừng. Một tên mặc áo đen chạy tới hét lên:
- Gọi anh Tư nhanh, chúng ta làm mất dấu hắn rồi
Không ai để ý tới chiếc thùng rác gần đó đang bị đẩy đi. Sau một hồi xóc nảy, cuối cùng chiếc thùng rác cũng dừng lại. Cố Thần nắm chặt tay Dản Tâm:
- Nhất định phải theo sát anh, bọn chúng chắc chắn đang lùng ta khắp thành phố. – Dản Tâm bước theo Cố Thần:
- Đây là địa phận của anh, vì sao chúng lại ngang nhiên như vậy ?
- Thật ra đây là chiếc chiều khóa mở kho thuốc phiện lớn ở bên Lào, là do Lão Gìa hoàn thành một nhiệm vụ mà chúng giao cho. Mà nhiệm vụ ấy lại do Lão Tam hoàn thành.
Bọn chúng mà Cố Thần nói đến chắc chắc là thế lực bí ẩn đó.
- Nhưng ông ta sợ Lão Tam sẽ chiếm vị trí của mình, hắn ta đã rục rịch ý định đó từ lâu lắm rồi. Nên sai anh đi lấy lại. Hắn ta lại xin đến Tam Đảo đích thân mình đưa cho anh. Âm mưu của hắn, Lão Gìa đã sớm nhận rõ nhưng lại không cản, bởi vì dù sao hắn cũng lập được công lớn.
- Vậy có thể coi như đây là một thử thách mà ông ta dành cho anh đúng không ?
- Ừm. Có thể coi là như vậy
Dản Tâm có thể hiểu, chắc chắc Cố Thần được ông ta rất tín nhiệm. Cố Thần lôi bánh mì được gói kĩ từ trong túi xách, đưa cho Dản Tâm. Bây giờ cô mới biết mình đã không ăn gì từ sáng rồi. Bụng lại bắt đầu kêu inh ỏi. Dản Tâm bóc bánh mì đưa lên miệng cắn một miếng. Ánh mắt cô sáng như sao:
- Sao anh biết em thích ăn loại bánh mì hãng Chocky này chứ ?
Hồi nhỏ bà rất hay mua cho cô ăn. Ánh mắt Cố Thần có chút thất thần:
- Vậy sao. Anh cũng thích ăn loại bánh này
Dản Tâm quay sang nhìn hắn, cười híp mắt. Nụ cười của cô luôn đẹp như vậy, không nhuốm bụi trần, vô cùng trong sáng. Hắn như nhìn thấy trong đôi mắt đó, hàng ngàn vì sao đang tỏa sáng lấp lánh. Cô giống như một vị thiên sứ.
Vị thiên sứ không dành cho trần gian.
* * *
Bầu trời mỗi lúc một tối dần, Dản Tâm có chút lo lắng:
- Cố Thần, còn bao nhiêu thời gian nữa mới đến nơi hẹn vậy ?
- Em có đồng hồ không ?
Dản Tâm chợt ngớ ra rồi sờ vào cổ:
- Còn 15 phút trước khi chiếc giây đứt, em đã mua nó
Cố Thần nhìn vào đôi mắt cô, chiếc đồng hồ trên cổ cô tỏa sáng lấp lánh. Hắn nên làm gì với cô đây ? Có phải việc hắn đưa cô đến đây là một sai lầm.
- Cố Thần
Dản Tâm huơ huơ tay
- Chẳng phải anh hỏi giờ sao ? Sắp tới tám giờ rồi, chúng ta phải đi bao lâu nữa vậy ?
- Sẽ nhanh thôi.
* * *
Cố Thần và Dản Tâm núp sau một bụi cây ở phía bìa rừng. Phía trước là một trại lớn, rất nhiều binh sĩ đang cầm súng đứng canh, chúng nói chuyện với nhau điều gì đó.
- Đây là trại quân đội của Lão Tam, đi về phía Tây bìa rừng một vài bước sẽ có một chiếc oto biển 46 đang đợi ở đó. Đó chính là người của chúng ta. Bây giờ anh sẽ chạy ra đánh lạc hướng chúng. Còn em hãy chạy về phía đó, bọn họ sẽ giúp em cứu anh. Được không ?
- Cố Thần, nhưng anh phải hứa với em là gắng gượng đến phút cuối cùng
- Ngốc ạ, anh biết võ đấy
- Nhưng nếu chúng giết anh thì làm sao ?
- Chúng sẽ không dám giết anh đâu, anh là ai chứ ? Gặp em ở bờ sông.
Giọng hắn vọng lại :
- Nhớ phải hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên nhé
Cố Thần bước ra từ trong bụi rậm, quả nhiên anh chạy về hướng ngược lại. Một tên chỉ huy đứng cạnh đó hét to:
- Bắt lấy hắn
Sau đó là tiếng bước chân rầm rập, khung cảnh trở nên hỗn loạn, Dản Tâm nắm chặt tay vọt về phía gốc cây gần đó:
- Ai đó ? – Có ánh đèn soi về phía cô. Dản Tâm ngồi thụp xuống, cả người cô như đứng hình mồ hôi lạnh túa ra. Tiếng bước chân về phía cô ngày càng gần.
- Có việc gì thế ?
- Dạ thưa chỉ huy
Dản Tâm chỉ dám bấm chặt móng tay
- Hình như có người vừa chạy qua đây
- Chắc chỉ là người qua đường thôi - Hắn rọi ánh đèn xung quanh phía cô rồi tắt:
- việc quan trọng của chúng ta hiện giờ là đi bắt lão Lục. Chuyện khác tính sau
Hai bóng người đi dần, Dản Tâm mới dám đứng lên. Cô chạy một mạch về phía trước, bầu trời tối đne như mực, những cơn gió mang theo cảm giác ớn lạnh lùa vào người cô.
Hãy chạy về phía tây, chạy thật nhanh và đừng quay đầu lại
Dản Tâm cố chạy thật nhanh, nỗi sợ hãi, sự mềm yếu, tất cả đều tan biến, chỉ vì phía trước, mạng sống của hắn đang nằm trong tay cô. Phía truwosc có một chiếc xe, thấp thoáng biển số 46, Dản Tâm mừng rỡ chạy tới gần, đập mạnh vào cửa xe. Đèn bật lên, một người đàn ông thò đầu ra:
- Xin lỗi, cô em xinh gái. Rất tiếc anh không giúp gì dduwwocj cho em
Dản Tâm thở hồng hộc:
- Mau … mau anh mau đi cứu Cố Thần, anh ấy ….
Người đàn ông có vẻ đã hiểu, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc hơn:
- Cô biết lão Lục sao, hắn đang ở đâu ?
Nhớ ra điều gì đó, hắn mở cửa xe:
- Từ đã, cô lên đây
Dản Tâm vội vàng ngồi xuống:
- Không cần lo đến tôi đâu, anh ấy đang nguy hiểm. Cả một đội quân của Lão Tam đang đuổi theo anh ấy
- Hắn đang ở đâu ?
Mặc dù việc hắn bảo đảm an toàn cho một người con gái mà dấn thân vào nguy hiểm rất khó tin nhưng bây giờ mạng sống của lão Lục mới là quan trọng nhất
- Anh ấy bảo gặp anh ấy ở bờ sông
- Bờ sông. Được tôi cùng cô đi cứu hắn
Hắn lái xe rất nhanh, còn nhanh hơn cả Cố Thần. Dản Tâm đã mấy lần văng vào thành xe, hắn chỉ biết quay sang mỉm cười ái ngại:
- Để người đẹp phải chịu thiệt rồi
Dản Tâm có thể lờ mờ nhìn rõ đám người đang vây quanh ở bờ sông, nhưng không nhìn thấy hắn đâu.
- Cô có biết bắn súng không ?
- Tôi còn chưa nhìn thấy khẩu súng đồ chơi
-…
Cuối cùng Dản tâm vẫn đón nhận khẩu súng từ tay người đàn ông.
- Cô cứ bắn đi, bắn vào bất cứ chỗ nào cô thích
-…
Dản Tâm đưa súng lên, run rẩy bắn vào phía đám người đang nhốn nháo phía trước.
- Very good. Chỉ cần chúng giật mình rồi tản ra là chúng ta đã thành công
Qủa nhiên, mấy tên lính bị tiếng súng làm cho giật mình, chạy toán loạn. Chiếc xe lao nhanh về phía đám lính lộn xộn. Đèn xe làm chói mắt chúng, chiếu lên bóng người ở giữa bờ sông. Cả người hắn dính đầy máu, nhiều đến nỗi khiến Dản tâm sợ hãi. Cô đột nhiên hiểu ra, làm sao Lão Tam dễ dàng bỏ qua cho Cố Thần chứ, lão ta nhất định sẽ giết hắn, tìm mọi cách để giết hắn. vậy mà cô vẫn ngu ngốc như vậy.
- Chúng sẽ không dám giết anh đâu. Anh là ai chứ ?
Hóa ra để dành lấy một thứ lại phải hi sinh quá nhiều như vậy.