Chương 41: Môi cô làm sao vậy ?
Trình Xảo Nguyệt có cảm thấy hơi quái dị, em dâu gì mà khoác tay anh chồng thân mật như vậy, không đi cùng chồng lại đi cùng anh chồng là sao?
Triệu Đoan Mẫn cũng đoán được Trình Xảo Nguyệt đang nghĩ gì, cô nói tiếp:
- Hôm nay, chồng tôi bận nên anh Quân Phong đưa tôi đi mua đồ. Cô Trình có thắc mắc gì không?
Triệu Đoan Mẫn thẳng thắn hỏi luôn Trình Xảo Nguyệt như vậy khiến cô ta hơi lúng túng nhưng cô ta đã rất nhanh nở nụ cười, vẻ mặt thoải mái:
- À, thì ra là vậy,tôi có thể gọi cô là Mẫn Mẫn giống anh Quân Phong được không?
- Không.
- Không.
Hai người cùng đồng thanh nói chính là Lâm Quân Phong và Triệu Đoan Mẫn.
Lâm Quân Phong muốn chỉ mình anh được gọi cô là Mẫn Mẫn thôi, ngoài anh ra, anh không muốn ai gọi cô như vậy cả.
Triệu Đoan Mẫn cũng không thích Trình Xảo Nguyệt gọi cô như vậy, ai quen cô ta chứ.
- Xin lỗi, tôi với cô không thân, tôi không quen người lạ gọi tôi như vậy,cô cứ gọi tôi là Đoan Mẫn là được rồi.
Lời này cũng chứng tỏ cô và Lâm Quân Phong rất thân thiết. Lâm Quân Phong rất hài lòng với câu trả lời này của Triệu Đoan Mẫn nhưng Trình Xảo Nguyệt có hơi khó chịu. Cô ta vội lảng sang chuyện khác.
- Quân Phong, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, anh có thể cùng em ăn một bữa cơm không? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Triệu Đoan Mẫn vẫn dửng dưng, lần này cô không có nhéo Lâm Quân Phong, cô muốn xem anh sẽ xử lý thế nào?
- Xin lỗi, hôm nay anh không đi được rồi, trời nắng to, hôm nay Mẫn Mẫn đi mua sắm cả buổi sáng cũng đã mệt rồi, anh phải đưa cô ấy về rồi.
Trình Xảo Nguyệt không ngờ mình lại bị Lâm Quân Phong từ chối, mà lý do lại vì em dâu của anh, cô ta tức đến nghiến răng.
Trình Xảo Nguyệt chưa kịp nói gì thì Lâm Quân Phong đã dẫn Triệu Đoan Mẫn đi qua cô ta trực tiếp ra ngoài xe. Trình Xảo Nguyệt u ám nhìn theo hai người lên xe rồi đóng cửa lại, cho đến khi cô ta không nhìn thấy gì nữa mới bắt đầu rời đi.
Triệu Đoan Mẫn ngồi vào trong xe cùng Lâm Quân Phong, anh kéo cửa kính kín lại để không ai nhìn thấy bên trong xe.
- Sao anh lại từ chối Nguyệt Nhi, để Nguyệt Nhi giận rồi kìa.
Cô còn cố tình nhấn mạnh hai từ “Nguyệt Nhi”.
Lâm Quân Phong không trả lời, anh nhìn Triệu Đoan Mẫn rồi bất ngờ nhoài người ôm lấy cô rồi hôn xuống. Không cần giải thích lòng vòng, anh dùng hành động để chứng minh cho cô thấy. Anh hôn cô say đắm, nồng nàn,đôi bàn tay không an phận cởi từng cúc áo sơ mi của cô, tay anh luồn vào bên trong áo lót của cô xoa bóp nơi đẫy đà.
Triệu Đoan Mẫn bị anh hôn bất ngờ, còn sờ mó khắp nơi, cô định thốt lên nhưng lời nói lại bị anh nuốt trọn.
Anh vừa hôn cô vừa thủ thỉ:
- Anh chỉ có một mình Mẫn Mẫn thôi,anh chỉ yêu một mình Tiểu Mẫn Mẫn thôi.
Anh thế này thì ai trách cứ được anh chứ, Triệu Đoan Mẫn chẳng nói được câu gì, cô bị anh hôn đến khi cả cơ thể không còn chút sức lực.
- Ưm… Quân Phong… Đừng mà …
Triệu Đoan Mẫn vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
- Em kêu yêu kiều như thế chỉ khiến anh càng muốn em ngay tại đây thôi.
Lâm Quân Phong vẫn vừa hôn Triệu Đoan Mẫn vừa sờ soạng khắp nơi.
- A, không được, anh lưu manh.
- Ngoan, không được kháng cự, anh hôn em một lát nữa sẽ tha cho em.
Cuối cùng khi cánh môi Triệu Đoan Mẫn sưng đỏ, anh mới chịu buông tha cho cô.
Hỗn đản này không giải thích cũng không nói lý, cứ thế mà cưỡng hôn cô, sao lại có con người bá đạo như vậy chứ.
Lâm Quân Phong sau một hồi hôn Triệu Đoan Mẫn, anh mới thỏa mãn lái xe về nhà.
Hai người vừa bước xuống xe đi vào nhà đã gặp Lâm Quân Hạo, anh ta nhìn Triệu Đoan Mẫn thì bất ngờ kêu lên:
- Triệu Đoan Mẫn, môi cô bị sao vậy? Sưng hết cả lên, cô bị ong đốt à?
Con ong nào đó vẫn làm bộ như người ngoài cuộc không biết gì còn Triệu Đoan Mẫn chỉ tưởng tượng ra cô muốn lấy chiếc dép đập bẹt con ong đó ra, cho nó khỏi đốt cô.
- À,tôi vừa ăn que xiên cay ấy mà, lâu lắm không ăn nên bị rộp miệng đó.
- Ha Ha … Chắc do ăn ở cả thôi, do cô ăn tham lên bị trời phạt đấy.
Lâm Quân Hạo sung sướng khi thấy người khác gặp họa, nhất là thấy Triệu Đoan Mẫn gặp họa.
- À, nếu là do trời phạt, tôi sợ chả dám ra ngoài đâu, ngày kia anh đi du lịch một mình đi, tôi và anh cả sẽ ở nhà.
Nụ cười đang rộng đến tận mang tai của Lâm Quân Hạo như bị đóng băng. Anh ta vội vàng thay đổi một trăm tám mươi độ nịnh nọt:
- Bà cô tổ của tôi ơi, tôi đùa cô chút thôi mà, có cô đi cùng mẹ mới đồng ý cho tôi đi, coi như tôi cầu xin cô đấy.
- Nhưng bây giờ tôi còn chưa thích ăn chuối.
Triệu Đoan Mẫn lườm Lâm Quân Hạo.
- Chuối ư? Chuối thì có liên quan gì ở đây? Anh cả? Anh mời cô ấy ăn chuối à?
Lâm Quân Phong đột nhiên ho khù khụ, anh trả lời:
- Lúc nãy có mời nhưng cô ấy không chịu ăn.
Lâm Quân Phong vừa nói vừa nhìn Triệu Đoan Mẫn, ánh mắt đầy ẩn ý.
Được lắm Lâm Quân Phong, anh còn dám trêu em, sẽ có lúc em bóp nát quả chuối của anh.
Triệu Đoan Mẫn nghiến răng cô trút giận sang Lâm Quân Hạo:
- Anh gọi tôi là bà cô tổ không phải rủa tôi ngồi trên bàn thờ ăn chuối sao?
Triệu Đoan Mẫn cũng đoán được Trình Xảo Nguyệt đang nghĩ gì, cô nói tiếp:
- Hôm nay, chồng tôi bận nên anh Quân Phong đưa tôi đi mua đồ. Cô Trình có thắc mắc gì không?
Triệu Đoan Mẫn thẳng thắn hỏi luôn Trình Xảo Nguyệt như vậy khiến cô ta hơi lúng túng nhưng cô ta đã rất nhanh nở nụ cười, vẻ mặt thoải mái:
- À, thì ra là vậy,tôi có thể gọi cô là Mẫn Mẫn giống anh Quân Phong được không?
- Không.
- Không.
Hai người cùng đồng thanh nói chính là Lâm Quân Phong và Triệu Đoan Mẫn.
Lâm Quân Phong muốn chỉ mình anh được gọi cô là Mẫn Mẫn thôi, ngoài anh ra, anh không muốn ai gọi cô như vậy cả.
Triệu Đoan Mẫn cũng không thích Trình Xảo Nguyệt gọi cô như vậy, ai quen cô ta chứ.
- Xin lỗi, tôi với cô không thân, tôi không quen người lạ gọi tôi như vậy,cô cứ gọi tôi là Đoan Mẫn là được rồi.
Lời này cũng chứng tỏ cô và Lâm Quân Phong rất thân thiết. Lâm Quân Phong rất hài lòng với câu trả lời này của Triệu Đoan Mẫn nhưng Trình Xảo Nguyệt có hơi khó chịu. Cô ta vội lảng sang chuyện khác.
- Quân Phong, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, anh có thể cùng em ăn một bữa cơm không? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Triệu Đoan Mẫn vẫn dửng dưng, lần này cô không có nhéo Lâm Quân Phong, cô muốn xem anh sẽ xử lý thế nào?
- Xin lỗi, hôm nay anh không đi được rồi, trời nắng to, hôm nay Mẫn Mẫn đi mua sắm cả buổi sáng cũng đã mệt rồi, anh phải đưa cô ấy về rồi.
Trình Xảo Nguyệt không ngờ mình lại bị Lâm Quân Phong từ chối, mà lý do lại vì em dâu của anh, cô ta tức đến nghiến răng.
Trình Xảo Nguyệt chưa kịp nói gì thì Lâm Quân Phong đã dẫn Triệu Đoan Mẫn đi qua cô ta trực tiếp ra ngoài xe. Trình Xảo Nguyệt u ám nhìn theo hai người lên xe rồi đóng cửa lại, cho đến khi cô ta không nhìn thấy gì nữa mới bắt đầu rời đi.
Triệu Đoan Mẫn ngồi vào trong xe cùng Lâm Quân Phong, anh kéo cửa kính kín lại để không ai nhìn thấy bên trong xe.
- Sao anh lại từ chối Nguyệt Nhi, để Nguyệt Nhi giận rồi kìa.
Cô còn cố tình nhấn mạnh hai từ “Nguyệt Nhi”.
Lâm Quân Phong không trả lời, anh nhìn Triệu Đoan Mẫn rồi bất ngờ nhoài người ôm lấy cô rồi hôn xuống. Không cần giải thích lòng vòng, anh dùng hành động để chứng minh cho cô thấy. Anh hôn cô say đắm, nồng nàn,đôi bàn tay không an phận cởi từng cúc áo sơ mi của cô, tay anh luồn vào bên trong áo lót của cô xoa bóp nơi đẫy đà.
Triệu Đoan Mẫn bị anh hôn bất ngờ, còn sờ mó khắp nơi, cô định thốt lên nhưng lời nói lại bị anh nuốt trọn.
Anh vừa hôn cô vừa thủ thỉ:
- Anh chỉ có một mình Mẫn Mẫn thôi,anh chỉ yêu một mình Tiểu Mẫn Mẫn thôi.
Anh thế này thì ai trách cứ được anh chứ, Triệu Đoan Mẫn chẳng nói được câu gì, cô bị anh hôn đến khi cả cơ thể không còn chút sức lực.
- Ưm… Quân Phong… Đừng mà …
Triệu Đoan Mẫn vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
- Em kêu yêu kiều như thế chỉ khiến anh càng muốn em ngay tại đây thôi.
Lâm Quân Phong vẫn vừa hôn Triệu Đoan Mẫn vừa sờ soạng khắp nơi.
- A, không được, anh lưu manh.
- Ngoan, không được kháng cự, anh hôn em một lát nữa sẽ tha cho em.
Cuối cùng khi cánh môi Triệu Đoan Mẫn sưng đỏ, anh mới chịu buông tha cho cô.
Hỗn đản này không giải thích cũng không nói lý, cứ thế mà cưỡng hôn cô, sao lại có con người bá đạo như vậy chứ.
Lâm Quân Phong sau một hồi hôn Triệu Đoan Mẫn, anh mới thỏa mãn lái xe về nhà.
Hai người vừa bước xuống xe đi vào nhà đã gặp Lâm Quân Hạo, anh ta nhìn Triệu Đoan Mẫn thì bất ngờ kêu lên:
- Triệu Đoan Mẫn, môi cô bị sao vậy? Sưng hết cả lên, cô bị ong đốt à?
Con ong nào đó vẫn làm bộ như người ngoài cuộc không biết gì còn Triệu Đoan Mẫn chỉ tưởng tượng ra cô muốn lấy chiếc dép đập bẹt con ong đó ra, cho nó khỏi đốt cô.
- À,tôi vừa ăn que xiên cay ấy mà, lâu lắm không ăn nên bị rộp miệng đó.
- Ha Ha … Chắc do ăn ở cả thôi, do cô ăn tham lên bị trời phạt đấy.
Lâm Quân Hạo sung sướng khi thấy người khác gặp họa, nhất là thấy Triệu Đoan Mẫn gặp họa.
- À, nếu là do trời phạt, tôi sợ chả dám ra ngoài đâu, ngày kia anh đi du lịch một mình đi, tôi và anh cả sẽ ở nhà.
Nụ cười đang rộng đến tận mang tai của Lâm Quân Hạo như bị đóng băng. Anh ta vội vàng thay đổi một trăm tám mươi độ nịnh nọt:
- Bà cô tổ của tôi ơi, tôi đùa cô chút thôi mà, có cô đi cùng mẹ mới đồng ý cho tôi đi, coi như tôi cầu xin cô đấy.
- Nhưng bây giờ tôi còn chưa thích ăn chuối.
Triệu Đoan Mẫn lườm Lâm Quân Hạo.
- Chuối ư? Chuối thì có liên quan gì ở đây? Anh cả? Anh mời cô ấy ăn chuối à?
Lâm Quân Phong đột nhiên ho khù khụ, anh trả lời:
- Lúc nãy có mời nhưng cô ấy không chịu ăn.
Lâm Quân Phong vừa nói vừa nhìn Triệu Đoan Mẫn, ánh mắt đầy ẩn ý.
Được lắm Lâm Quân Phong, anh còn dám trêu em, sẽ có lúc em bóp nát quả chuối của anh.
Triệu Đoan Mẫn nghiến răng cô trút giận sang Lâm Quân Hạo:
- Anh gọi tôi là bà cô tổ không phải rủa tôi ngồi trên bàn thờ ăn chuối sao?