Chương 57: Đây chính là nhiệm vụ quan trọng của anh phải không ?
Triệu Đoan Mẫn nắm chặt tay của Châu Mạn Đình, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu. Đây chính là nhiệm vụ quan trọng mà anh nói sao?
Châu Mạn Đình cũng kinh ngạc, sao thầy Lâm lại ở đây thế này?
- Mẫn Nhi, kia là thầy Lâm đúng không? Có phải mình nhìn nhầm rồi không? Thầy ấy chính là người yêu của Tiêu Như Lan sao?
Triệu Đoan Mẫn nhìn người đàn ông đứng cùng Tiêu Như Lan trên sân khấu, anh đang mở hộp quà nhỏ trong tay ra, đó là một sợi dây chuyền lóng lánh rất đẹp. Anh đeo nó lên cổ cho Tiêu Như Lan, ánh mắt thâm tình nhìn cô ta, cô nhận ra ánh mắt này, anh cũng đã từng rất nhiều lần dùng nó để nhìn cô. Cổ họng cô bỗng dưng cảm thấy một trận đắng chát, thật là mỉa mai làm sao. Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc rồi quay sang nói với Châu Mạn Đình.
- Đình Đình, cậu nghe cho kỹ, lát nữa dù có chuyện gì chúng ta cũng phải giả vờ không quen biết thầy Lâm, mình sẽ giải thích với cậu sau, đã nhớ hay chưa?
Thấy biểu hiện khác lạ của bạn mình như có cái gì đó không đúng, Châu Mạn Đình cũng không tiện hỏi, cô không biết lý do Triệu Đoan Mẫn bảo cô làm thế là có ý gì nhưng cô vẫn gật đầu làm theo.
Trên sân khấu lúc này, Lâm Quân Phong đã đeo xong dây chuyền cho Tiêu Như Lan, đám bạn bè phía dưới lại bắt đầu hú hét inh ỏi.
Tiêu Như Lan thẹn thùng nhìn Lâm Quân Phong, cô ta vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ rồi nói:
- Honey, cảm ơn anh.
Tiêu Như Lan cảm thấy rất hãnh diện liếc xuống sân khấu, cô ta nhìn thấy Châu Mạn Đình và Triệu Đoan Mẫn đang đứng phía dưới liền vẫy tay giả bộ ngỡ ngàng:
- Ơ, chị họ, chị đến rồi.
Lâm Quân Phong cũng theo ánh mắt của Tiêu Như Lan nhìn xuống phía dưới, khoảng khắc anh trông thấy Triệu Đoan Mẫn đang đứng cùng Châu Mạn Đình, bàn tay trong túi quần anh chợt run lên rồi siết chặt lại thành nắm đấm.
Tiêu Như Lan khoác tay Lâm Quân Phong rồi kéo anh xuống sân khấu, cô ta đi đến chỗ Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình rồi giới thiệu:
- Chị họ, chị đến mà không báo em ra đón, giới thiệu với chị đây là bạn trai của em, anh ấy tên là Lâm Quân Phong.
Tiêu Như Lan thầm nghĩ: Hừ, các cô nhìn thấy tôi có bạn trai đẹp trai,giàu có có ghen tị không? Tôi chính là muốn cho hai đứa nhà quê các cô mở rộng tầm mắt một lần.
- Quân Phong, còn đây là chị họ của em tên là Châu Mạn Đình, cô gái bên cạnh là bạn của chị ấy tên là Triệu Đoan Mẫn.
Tiêu Như Lan giới thiệu hai bên với nhau. Triệu Đoan Mẫn nhìn Lâm Quân Phong, cô tỏ ra bình thản gật đầu nhưng ánh mắt đã lạnh lùng đến thấu xương. Còn Lâm Quân Phong cũng nhìn cô vẻ mặt anh cũng tỏ ra bình thường nhưng chỉ có trời mới biết trong lòng anh đang rối như tơ vò. Anh sợ cô hiểu lầm anh, sợ cô giận anh, anh nhớ cô, muốn ôm cô vào lòng biết bao.
Anh cũng có hàng vạn câu muốn hỏi: Tại sao hai cô gái này lại ở đây? Châu Mạn Đình sao lại là chị họ của Tiêu Như Lan?
Mỗi người đứng đây đều có những suy nghĩ riêng trong lòng. Đúng lúc này Tiêu Như Lan bỗng nhiên kiễng chân hôn chụt lên môi của Lâm Quân Phong rồi nói:
- Honey, em muốn cảm ơn món quà này của anh một lần nữa, em rất thích.
Cô ta vừa nói vừa đưa tay lên sờ vào sợi dây chuyền trên cổ mình như muốn khoe khoang với Châu Mạn Đình.
Lâm Quân Phong bị bất ngờ, anh không nghĩ Tiêu Như Lan lại hôn anh như vậy. Anh thầm kêu khổ trong lòng, Mẫn Mẫn của anh lại đang đứng đây, anh nhìn Triệu Đoan Mẫn ánh mắt như có vạn điều muốn nói cùng bất đắc dĩ.
- Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.
Triệu Đoan Mẫn không nhìn Lâm Quân Phong nữa,cô đi thẳng đến nhà vệ sinh, cô mà còn đứng đây thêm một giây phút nào nữa cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà ra tay đánh người.
Lâm Quân Phong cũng cầm điện thoại rồi nói với Tiêu Như Lan.
- Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Tiêu Như Lan vâng một tiếng, cô ta cũng không hề nghi ngờ điều gì.
Triệu Đoan Mẫn vừa vào đến nhà vệ sinh, cô liền vã nước lên mặt cho bình tĩnh lại, mẹ kiếp Lâm Quân Phong, anh dám lừa bà đây, dù cho anh có nỗi khổ gì bà đây cũng không thèm quan tâm. Cho dù anh vì cái nhiệm vụ chó má gì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu.
Triệu Đoan Mẫn đứng trong phòng vệ sinh một lúc để cho mình bình tĩnh lại rồi mới ra ngoài, lúc cô đi qua một phòng bao liền có một bàn tay bịt miệng cô lại rồi kéo cô vào trong phòng.
Lâm Quân Phong kéo Triệu Đoan Mẫn vào một căn phòng, vây cô trong lòng rồi hôn lên môi cô.
- Ưm …
Đã hơn tháng nay anh không được gặp cô gái này rồi, anh nhớ cô vô cùng. Anh hôn lên môi cô, nụ hôn mang theo nhớ nhung mãnh liệt nhưng lại bị Triệu Đoan Mẫn đẩy ra, cô đưa tay lên tát anh một cái.
- Đừng có dùng cái miệng đã hôn nghìn đứa con gái khác để hôn tôi, cũng đừng dùng cánh tay trăm người gối để ôm tôi.
Nghe những lời đó, Lâm Quân Phong đau lòng nhìn Triệu Đoan Mẫn:
- Mẫn Mẫn, đừng nói vậy, anh đã súc miệng trước khi hôn em rồi. Anh không nghĩ Tiêu Như Lan sẽ làm như vậy. Anh …
- Đây chính là nhiệm vụ quan trọng của anh phải không?
Triệu Đoan Mẫn liền ngắt lời Lâm Quân Phong.
Châu Mạn Đình cũng kinh ngạc, sao thầy Lâm lại ở đây thế này?
- Mẫn Nhi, kia là thầy Lâm đúng không? Có phải mình nhìn nhầm rồi không? Thầy ấy chính là người yêu của Tiêu Như Lan sao?
Triệu Đoan Mẫn nhìn người đàn ông đứng cùng Tiêu Như Lan trên sân khấu, anh đang mở hộp quà nhỏ trong tay ra, đó là một sợi dây chuyền lóng lánh rất đẹp. Anh đeo nó lên cổ cho Tiêu Như Lan, ánh mắt thâm tình nhìn cô ta, cô nhận ra ánh mắt này, anh cũng đã từng rất nhiều lần dùng nó để nhìn cô. Cổ họng cô bỗng dưng cảm thấy một trận đắng chát, thật là mỉa mai làm sao. Cô cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc rồi quay sang nói với Châu Mạn Đình.
- Đình Đình, cậu nghe cho kỹ, lát nữa dù có chuyện gì chúng ta cũng phải giả vờ không quen biết thầy Lâm, mình sẽ giải thích với cậu sau, đã nhớ hay chưa?
Thấy biểu hiện khác lạ của bạn mình như có cái gì đó không đúng, Châu Mạn Đình cũng không tiện hỏi, cô không biết lý do Triệu Đoan Mẫn bảo cô làm thế là có ý gì nhưng cô vẫn gật đầu làm theo.
Trên sân khấu lúc này, Lâm Quân Phong đã đeo xong dây chuyền cho Tiêu Như Lan, đám bạn bè phía dưới lại bắt đầu hú hét inh ỏi.
Tiêu Như Lan thẹn thùng nhìn Lâm Quân Phong, cô ta vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ rồi nói:
- Honey, cảm ơn anh.
Tiêu Như Lan cảm thấy rất hãnh diện liếc xuống sân khấu, cô ta nhìn thấy Châu Mạn Đình và Triệu Đoan Mẫn đang đứng phía dưới liền vẫy tay giả bộ ngỡ ngàng:
- Ơ, chị họ, chị đến rồi.
Lâm Quân Phong cũng theo ánh mắt của Tiêu Như Lan nhìn xuống phía dưới, khoảng khắc anh trông thấy Triệu Đoan Mẫn đang đứng cùng Châu Mạn Đình, bàn tay trong túi quần anh chợt run lên rồi siết chặt lại thành nắm đấm.
Tiêu Như Lan khoác tay Lâm Quân Phong rồi kéo anh xuống sân khấu, cô ta đi đến chỗ Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình rồi giới thiệu:
- Chị họ, chị đến mà không báo em ra đón, giới thiệu với chị đây là bạn trai của em, anh ấy tên là Lâm Quân Phong.
Tiêu Như Lan thầm nghĩ: Hừ, các cô nhìn thấy tôi có bạn trai đẹp trai,giàu có có ghen tị không? Tôi chính là muốn cho hai đứa nhà quê các cô mở rộng tầm mắt một lần.
- Quân Phong, còn đây là chị họ của em tên là Châu Mạn Đình, cô gái bên cạnh là bạn của chị ấy tên là Triệu Đoan Mẫn.
Tiêu Như Lan giới thiệu hai bên với nhau. Triệu Đoan Mẫn nhìn Lâm Quân Phong, cô tỏ ra bình thản gật đầu nhưng ánh mắt đã lạnh lùng đến thấu xương. Còn Lâm Quân Phong cũng nhìn cô vẻ mặt anh cũng tỏ ra bình thường nhưng chỉ có trời mới biết trong lòng anh đang rối như tơ vò. Anh sợ cô hiểu lầm anh, sợ cô giận anh, anh nhớ cô, muốn ôm cô vào lòng biết bao.
Anh cũng có hàng vạn câu muốn hỏi: Tại sao hai cô gái này lại ở đây? Châu Mạn Đình sao lại là chị họ của Tiêu Như Lan?
Mỗi người đứng đây đều có những suy nghĩ riêng trong lòng. Đúng lúc này Tiêu Như Lan bỗng nhiên kiễng chân hôn chụt lên môi của Lâm Quân Phong rồi nói:
- Honey, em muốn cảm ơn món quà này của anh một lần nữa, em rất thích.
Cô ta vừa nói vừa đưa tay lên sờ vào sợi dây chuyền trên cổ mình như muốn khoe khoang với Châu Mạn Đình.
Lâm Quân Phong bị bất ngờ, anh không nghĩ Tiêu Như Lan lại hôn anh như vậy. Anh thầm kêu khổ trong lòng, Mẫn Mẫn của anh lại đang đứng đây, anh nhìn Triệu Đoan Mẫn ánh mắt như có vạn điều muốn nói cùng bất đắc dĩ.
- Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.
Triệu Đoan Mẫn không nhìn Lâm Quân Phong nữa,cô đi thẳng đến nhà vệ sinh, cô mà còn đứng đây thêm một giây phút nào nữa cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà ra tay đánh người.
Lâm Quân Phong cũng cầm điện thoại rồi nói với Tiêu Như Lan.
- Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Tiêu Như Lan vâng một tiếng, cô ta cũng không hề nghi ngờ điều gì.
Triệu Đoan Mẫn vừa vào đến nhà vệ sinh, cô liền vã nước lên mặt cho bình tĩnh lại, mẹ kiếp Lâm Quân Phong, anh dám lừa bà đây, dù cho anh có nỗi khổ gì bà đây cũng không thèm quan tâm. Cho dù anh vì cái nhiệm vụ chó má gì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu.
Triệu Đoan Mẫn đứng trong phòng vệ sinh một lúc để cho mình bình tĩnh lại rồi mới ra ngoài, lúc cô đi qua một phòng bao liền có một bàn tay bịt miệng cô lại rồi kéo cô vào trong phòng.
Lâm Quân Phong kéo Triệu Đoan Mẫn vào một căn phòng, vây cô trong lòng rồi hôn lên môi cô.
- Ưm …
Đã hơn tháng nay anh không được gặp cô gái này rồi, anh nhớ cô vô cùng. Anh hôn lên môi cô, nụ hôn mang theo nhớ nhung mãnh liệt nhưng lại bị Triệu Đoan Mẫn đẩy ra, cô đưa tay lên tát anh một cái.
- Đừng có dùng cái miệng đã hôn nghìn đứa con gái khác để hôn tôi, cũng đừng dùng cánh tay trăm người gối để ôm tôi.
Nghe những lời đó, Lâm Quân Phong đau lòng nhìn Triệu Đoan Mẫn:
- Mẫn Mẫn, đừng nói vậy, anh đã súc miệng trước khi hôn em rồi. Anh không nghĩ Tiêu Như Lan sẽ làm như vậy. Anh …
- Đây chính là nhiệm vụ quan trọng của anh phải không?
Triệu Đoan Mẫn liền ngắt lời Lâm Quân Phong.