Chương 58: Chia tay đi
Lâm Quân Phong bất đắc dĩ gật đầu.
- Mẫn Mẫn, anh không thể tiết lộ với em điều gì, điều đó sẽ gây nguy hiểm cho em và những người tham gia nhiệm vụ cùng anh lần này. Chỉ cần em nhớ anh chỉ yêu một mình em thôi, anh không có gì với Tiêu Như Lan cả. Mẫn Mẫn tin anh được không? Đừng giận anh được không?
- Không. Lâm Quân Phong, tôi biết có thể đây là nhiệm vụ anh được giao, tôi cũng biết tín ngưỡng của một người lính như anh có thể hi sinh, có thể quên mình vì nghĩa vụ, vì Tổ Quốc, anh có thể có rất nhiều nỗi khổ riêng nhưng tôi không phải là Đức Mẹ Maria, Thánh Ala hay Thần Dớt gì đó, tôi không thể chấp nhận được người yêu của tôi đi yêu người khác, đi ôm, đi hôn người con gái khác, thậm chí là lên giường cho dù đó chỉ là đóng kịch.
- Anh không có.
- Lâm Quân Phong anh có, tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ôm cô ta, hôn cô ta, làm người yêu của cô ta rồi, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa thôi. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, tôi không có vĩ đại như vậy,dù tôi biết đây có lẽ là nhiệm vụ của anh. Lâm Quân Phong tôi có thể thông cảm với anh một lần nhưng tôi không thể thông cảm với anh nhiều lần được, anh là một người lính, tôi là một đứa con gái thôn quê sống vì giao dịch chúng ta vốn dĩ không hợp nhau, cả về suy nghĩ lẫn hoàn cảnh. Chúng ta nên dừng ở đây thôi, chia tay đi.
Lâm Quân Phong nghe Triệu Đoan Mẫn nói vậy, tai anh như bị ù đi, tim anh như bị ai đó dùng dao khoét ra một lỗ, anh chính là đau lòng không thở nổi.
- Không, Mẫn Mẫn, anh sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh, anh làm vậy là vì tương lai của chúng ta, em hãy chờ anh, anh xử lý xong chuyện này sẽ quay về cưới em làm vợ. Anh …
- Đủ rồi. Tôi không muốn nghe anh giải thích nữa. Con người tôi chính là thực dụng như vậy. Tôi không chấp nhận được dù chỉ là một hạt bụi, chúng ta cứ quay về với vị trí vốn có đi, tôi là em dâu của anh, anh là anh chồng của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Nói xong,Triệu Đoan Mẫn liền đẩy Lâm Quân Phong ra rồi chạy ra ngoài.
Lâm Quân Phong đau lòng nhìn theo Triệu Đoan Mẫn anh đấm mạnh lên bức tường trước mặt rồi rút điện thoại ra gọi đi:
- Chú Trần, cháu muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này.
Đầu dây bên kia Trần Quốc An liền giận dữ:
- Cháu điên rồi, nhiệm vụ đã sắp hoàn thành rồi cháu lại đột nhiên muốn từ bỏ, đó chính là đạp đổ công sức của cháu và tất cả mọi người, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Chú Trần, người yêu cháu hiểu lầm cháu, cô ấy đòi chia tay với cháu.
Đầu dây bên kia Trần Quốc An khựng lại rồi thở dài.
- Cháu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau khi xong chú sẽ đích thân đi giải thích cho người yêu cháu hiểu, chú sẽ phê duyệt cho hai đứa kết hôn mà không cần điều tra ba đời của cô ấy. Như vậy có được không?
- Lâm Quân Phong rơi vào im lặng một lúc rồi cắn răng trả lời:
- Được, chú đừng quên những gì đã hứa với cháu.
- Được, chú dùng danh dự cả đời của chú để đảm bảo cho cháu.
Triệu Đoan Mẫn đi vào sảnh tìm Châu Mạn Đình, không ngờ vừa bước chân vào cô lại nhìn thấy Châu Mạn Đình đang bị một đám đàn ông lôi kéo, đẩy qua đẩy lại, còn Tiêu Như Lan lại đang khoanh tay đứng nhìn, trên môi còn nở nụ cười như đang xem trò vui.
Triệu Đoan Mẫn đang bực sẵn trong người, nhìn thấy một màn này càng khiến cô tức giận, cô giơ chân đạp một tên đàn ông vừa kéo Châu Mạn Đình khiến hắn ta ngã lăn quay ra đất.
Triệu Đoan Mẫn kéo Châu Mạn Đình qua bên người mình,cô nhìn lại Châu Mạn Đình hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Châu Mạn Đình lắc đầu, khuôn mặt đã có chút tái nhợt trả lời:
- Mình không sao.
Triệu Đoan Mẫn mím môi nói:
- Xin lỗi Đình Đình, đã để cậu phải chịu uất ức rồi.
Nói rồi Triệu Đoan Mẫn nhìn đám bạn bè của Tiêu Như Lan bằng ánh mắt khát máu. Cô bẻ lại khớp tay một lượt rồi lao vào đấm đá bọn chúng.
Tiêu Như Lan nếu như đây là tiệc sinh nhật hồng môn yến của cô dành cho chúng tôi, vậy tôi cũng phải tặng cho cô một món quà xứng đáng mới được.
Đám thanh niên bị Triệu Đoan Mẫn đánh cho mặt mũi sưng phù, một mình cô cân cả đám người này, những người ở đây toàn cậu ấm, cô chiêu nhà giàu, họ không giỏi đánh đấm, không ngờ một cô gái nhìn có vẻ mảnh khảnh này lại giỏi võ như vậy.
Tiếng đấm đá cùng la hét vang lên. Tiêu Như Lan sợ hãi ngồi thụp xuống ôm đầu, nép vào một góc. Cô ta không ngờ bạn của Châu Mạn Đình lại giỏi võ như vậy. Tại sao sự việc lại trở thành thế này chứ, tiệc sinh nhật của cô ta dày công chuẩn bị, cô ta đúng là sai rồi khi mời Châu Mạn Đình và Triệu Đoan Mẫn đến đây.
Lâm Quân Phong trở lại sảnh, anh trông thấy cảnh Triệu Đoan Mẫn đang đánh nhau, anh biết cô đang tức giận muốn phát tiết, vậy để cô ấy phát tiết hết ra ngoài đi, dù sao anh cũng không ưa gì đám người này. Nghĩ vậy Lâm Quân Phong liền nép vào một góc quan sát, giả vờ như anh vẫn chưa quay lại.
- Mẫn Mẫn, anh không thể tiết lộ với em điều gì, điều đó sẽ gây nguy hiểm cho em và những người tham gia nhiệm vụ cùng anh lần này. Chỉ cần em nhớ anh chỉ yêu một mình em thôi, anh không có gì với Tiêu Như Lan cả. Mẫn Mẫn tin anh được không? Đừng giận anh được không?
- Không. Lâm Quân Phong, tôi biết có thể đây là nhiệm vụ anh được giao, tôi cũng biết tín ngưỡng của một người lính như anh có thể hi sinh, có thể quên mình vì nghĩa vụ, vì Tổ Quốc, anh có thể có rất nhiều nỗi khổ riêng nhưng tôi không phải là Đức Mẹ Maria, Thánh Ala hay Thần Dớt gì đó, tôi không thể chấp nhận được người yêu của tôi đi yêu người khác, đi ôm, đi hôn người con gái khác, thậm chí là lên giường cho dù đó chỉ là đóng kịch.
- Anh không có.
- Lâm Quân Phong anh có, tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ôm cô ta, hôn cô ta, làm người yêu của cô ta rồi, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa thôi. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, tôi không có vĩ đại như vậy,dù tôi biết đây có lẽ là nhiệm vụ của anh. Lâm Quân Phong tôi có thể thông cảm với anh một lần nhưng tôi không thể thông cảm với anh nhiều lần được, anh là một người lính, tôi là một đứa con gái thôn quê sống vì giao dịch chúng ta vốn dĩ không hợp nhau, cả về suy nghĩ lẫn hoàn cảnh. Chúng ta nên dừng ở đây thôi, chia tay đi.
Lâm Quân Phong nghe Triệu Đoan Mẫn nói vậy, tai anh như bị ù đi, tim anh như bị ai đó dùng dao khoét ra một lỗ, anh chính là đau lòng không thở nổi.
- Không, Mẫn Mẫn, anh sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh, anh làm vậy là vì tương lai của chúng ta, em hãy chờ anh, anh xử lý xong chuyện này sẽ quay về cưới em làm vợ. Anh …
- Đủ rồi. Tôi không muốn nghe anh giải thích nữa. Con người tôi chính là thực dụng như vậy. Tôi không chấp nhận được dù chỉ là một hạt bụi, chúng ta cứ quay về với vị trí vốn có đi, tôi là em dâu của anh, anh là anh chồng của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Nói xong,Triệu Đoan Mẫn liền đẩy Lâm Quân Phong ra rồi chạy ra ngoài.
Lâm Quân Phong đau lòng nhìn theo Triệu Đoan Mẫn anh đấm mạnh lên bức tường trước mặt rồi rút điện thoại ra gọi đi:
- Chú Trần, cháu muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này.
Đầu dây bên kia Trần Quốc An liền giận dữ:
- Cháu điên rồi, nhiệm vụ đã sắp hoàn thành rồi cháu lại đột nhiên muốn từ bỏ, đó chính là đạp đổ công sức của cháu và tất cả mọi người, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Chú Trần, người yêu cháu hiểu lầm cháu, cô ấy đòi chia tay với cháu.
Đầu dây bên kia Trần Quốc An khựng lại rồi thở dài.
- Cháu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau khi xong chú sẽ đích thân đi giải thích cho người yêu cháu hiểu, chú sẽ phê duyệt cho hai đứa kết hôn mà không cần điều tra ba đời của cô ấy. Như vậy có được không?
- Lâm Quân Phong rơi vào im lặng một lúc rồi cắn răng trả lời:
- Được, chú đừng quên những gì đã hứa với cháu.
- Được, chú dùng danh dự cả đời của chú để đảm bảo cho cháu.
Triệu Đoan Mẫn đi vào sảnh tìm Châu Mạn Đình, không ngờ vừa bước chân vào cô lại nhìn thấy Châu Mạn Đình đang bị một đám đàn ông lôi kéo, đẩy qua đẩy lại, còn Tiêu Như Lan lại đang khoanh tay đứng nhìn, trên môi còn nở nụ cười như đang xem trò vui.
Triệu Đoan Mẫn đang bực sẵn trong người, nhìn thấy một màn này càng khiến cô tức giận, cô giơ chân đạp một tên đàn ông vừa kéo Châu Mạn Đình khiến hắn ta ngã lăn quay ra đất.
Triệu Đoan Mẫn kéo Châu Mạn Đình qua bên người mình,cô nhìn lại Châu Mạn Đình hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Châu Mạn Đình lắc đầu, khuôn mặt đã có chút tái nhợt trả lời:
- Mình không sao.
Triệu Đoan Mẫn mím môi nói:
- Xin lỗi Đình Đình, đã để cậu phải chịu uất ức rồi.
Nói rồi Triệu Đoan Mẫn nhìn đám bạn bè của Tiêu Như Lan bằng ánh mắt khát máu. Cô bẻ lại khớp tay một lượt rồi lao vào đấm đá bọn chúng.
Tiêu Như Lan nếu như đây là tiệc sinh nhật hồng môn yến của cô dành cho chúng tôi, vậy tôi cũng phải tặng cho cô một món quà xứng đáng mới được.
Đám thanh niên bị Triệu Đoan Mẫn đánh cho mặt mũi sưng phù, một mình cô cân cả đám người này, những người ở đây toàn cậu ấm, cô chiêu nhà giàu, họ không giỏi đánh đấm, không ngờ một cô gái nhìn có vẻ mảnh khảnh này lại giỏi võ như vậy.
Tiếng đấm đá cùng la hét vang lên. Tiêu Như Lan sợ hãi ngồi thụp xuống ôm đầu, nép vào một góc. Cô ta không ngờ bạn của Châu Mạn Đình lại giỏi võ như vậy. Tại sao sự việc lại trở thành thế này chứ, tiệc sinh nhật của cô ta dày công chuẩn bị, cô ta đúng là sai rồi khi mời Châu Mạn Đình và Triệu Đoan Mẫn đến đây.
Lâm Quân Phong trở lại sảnh, anh trông thấy cảnh Triệu Đoan Mẫn đang đánh nhau, anh biết cô đang tức giận muốn phát tiết, vậy để cô ấy phát tiết hết ra ngoài đi, dù sao anh cũng không ưa gì đám người này. Nghĩ vậy Lâm Quân Phong liền nép vào một góc quan sát, giả vờ như anh vẫn chưa quay lại.