Chương 1 : Nhân phẩm bạo phát
- Sao mọi thứ lại tối đen thế này?
- Mình chưa chết sao?
- Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?
- A...
Phạm Minh khẽ cử động cơ thể của mình thì một cơn đau nhức tận xương tủy truyền từ đại não xuống khiến toàn thân tê dại. Sau cơn đau điếng, cơ thể hắn bắt đầu có lại xúc giác. Hắn cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo cùng độ ẩm ướt của không khí. Trên mặt hắn lúc này bắt đầu cảm giác có những giọt nước đang rơi xuống, từng giọt, từng giọt, mỗi lúc một nhiều, từng cơn gió lạnh thổi cắt qua cơ thể làm cho hắn càng thêm đau đớn, có lẽ lúc này thời tiết đang bắt đầu chuyển giông. Đôi mắt nặng trĩu khép chặt, nhiều lần hắn cố mở mắt nhưng cơ thể truyền tới từng cơn đau thấu tận linh hồn, lực bất tòng tâm hắn đành nằm đó hứng trọn cơn giông.
Ánh sáng ban mai chiếu qua từng táng cây cổ thụ cao chót vót, tiếng chim hót líu lo trong hiệp cốc báo hiệu sự sống mới đã bắt đầu sau mùa đông lạnh lẽo dài dằng dặt. Trên bãi cỏ xanh mướt có một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy đang nằm bất động, hơi thở của hắn yếu ớt đứt quãng như đang trong cơn hấp hối. Trên trường bào màu trắng bạc bê bết nhiều vết máu đỏ sẩm, vài chỗ loang lỗ chi chít những vết thương, gương mặt của hắn nhợt nhạt thiếu sức sống, cơ thể bất động như một xác chết trông cực kỳ thê thảm. Đây chính là thân xác mà linh hồn Phạm Minh sau khi xuyên qua nhập vào, hắn đã nằm bất động ở đây tròn hai ngày hai đêm.
Cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, Phạm Minh mở mắt tỉnh dậy. Chính Phạm Minh cũng không biết lý do vì sao cơ thể hắn có thể hồi phục nhanh đến như vậy. Suốt hai ngày qua, hắn chỉ cảm nhận được bên trong đan điền liên tục sinh ra một luồng khí tức kỳ lạ, cứ mỗi nửa canh giờ lại bắt đầu dịch chuyển bên trong kinh mạch của hắn, nó đi qua toàn bộ những chỗ bị thương tổn rồi lại vòng trở lại đan điền. Luồng khí tức kỳ lạ này mang theo một cỗ nhiệt lượng cực kỳ nóng bỏng đốt cháy từng đoạn kinh mạch khiến hắn vài lần phải thừa sống thiếu chết cứ nghĩ sẽ không vượt qua nổi. Dù đau đớn là vậy nhưng kỳ lạ một điều là sau mỗi lần cơn đau mất đi thì thương thế trong cơ thể hắn liền giảm đi đôi chút. Cứ như vậy suốt hai ngày qua luồng khí tức ấy từng chút một chữa lành thương thế trên người hắn, hiện giờ tuy không thể cử động nhưng hắn đã có thể mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
- Mình chưa chết sao? Chẳng lẽ đây là thiên đàng? Cũng có thể lắm, nhớ lúc trước mình có lần dẫn bà già qua đường a...
Phạm Minh mỉm cười tự giễu một tiếng. Quả thật vốn hắn chỉ là một sinh viên ngành Lịch Sử Học cực kỳ bình thường, suốt hai mươi mấy năm cuộc đời hắn chỉ biết lao đầu vào học để lấy được cái bằng Đại Học, sau đó hắn còn dự định sẽ xin vào một công ty khảo cổ nào đó để kiếm tiền, mua nhà lấy vợ rồi sống nhàn nhã đến cuối đời. Mọi chuyện đều ổn thỏa cho đến khi hắn gặp tại nạn giao thông khi trên đường đến trường Đại Học để nhận bằng tốt nghiệp. Số là trong lúc hắn đi trên đường thì bị một chiếc xe tải tông phải, chiếc xe cán qua người hắn khiến cơ thể chia làm hai phần. Cảm giác khi nhìn phần trên ở một nơi, phần dưới ở một chỗ thiệt là mới lạ a...
Phanh!!!
- Di!!!
Trong lúc nằm suy nghĩ vẩn vơ thì tại đan điền của Phạm Minh kêu lên một tiếng trầm đục làm hắn kinh hãi mà kêu lên một tiếng. Ngay sau đó tại đan điền của hắn luồng khí tức kỳ lạ kia lại xuất hiện nhưng bây giờ ở trạng thái cuồng bạo hơn những lần trước gấp trăm lần. Luồng khí tức ấy từ từ làm đan điền của hắn trướng to lên, chẳng mấy chốc bụng của hắn phình to gấp năm lần bình thường khiến Phạm Minh đau đến sống không bằng chết.
- Ông trời!!! Tôi có lỡ chửi ông một câu thôi đâu cần hành hạ tôi như vậy!!?
Phanh!!!
Quả thật trong lúc hấp hối hắn có thầm chửi lão thiên gia một câu vì căn bản trong suốt hai mươi mấy năm qua hắn chẳng có một cuộc tình vắt vai, hắn vốn còn trinh a. Nhưng chẳng có thời gian để nghĩ ngợi, âm thanh trầm đục từ trong đan điền lại một lần nữa vang lên. Lúc này Phạm Minh cảm giác trong đan điền như có lực áp sút nén luồng khí tức ấy lại rồi bạo phát trong cơ thể. Luồng khí tức sau khi bạo phát chạy loạn trong từng đoạn kinh mạch của hắn như hàng vạn loài dã thú đang đánh nhau kịch liệt, cảm tưởng như sắp nổ tung. Đồng thời cơ thể Phạm Minh lăng không giữa hiệp cốc, xung quanh hắn lúc này được một loại kim sắc hỏa diễm bao phủ lấy cơ thể trông cực kỳ quỷ dị. Tuy bị đoàn hỏa diễm bao phủ như vậy, nhưng Phạm Minh có cảm giác nó không hề tổn hại tới một cọng lông nào trên người hắn, ngược lại thoáng có cảm giác nó đang chậm rãi cường hóa từng tế bào của hắn từng chút một.
Thời gian trôi đi khoảng một bữa cơm, kim sắc hỏa diễm xung quanh Phạm Minh từ từ thu liễm lại vào trong cơ thể để lại khung cảnh hoang tàn xung quanh. Tuy hỏa diễm không làm hại gì đến hắn nhưng đối với vạn vật xung quanh bị đoàn hỏa diễm bao trùm thì không may mắn đến vậy, mọi sinh vật dường như bị đốt cháy thành tro bụi không chừa lại một thứ gì. Phạm Minh khẽ biến sắc, nếu lúc nãy đoàn hỏa diễm kia có chủ đích đốt cháy cơ thể hắn thì chỉ cần một khoảnh khắc cũng đủ thiêu sống hắn thành tro bụi hơn trăm lần, quả thật nhiệt lượng của nó cực kỳ rất đáng sợ, sắt thép sợ rằng cũng không chịu nổi.
- Phù...
Thở ra một ngụm trọc khí, Phạm Minh ngồi dậy giữa đống hoang tàn xung quanh, trong ánh mắt còn đó vẻ kinh hãi. Hắn một lần nữa quan sát kỹ cơ thể của mình. Ngay từ lúc vừa có tri giác trở lại, Phạm Minh có cảm giác cơ thể này cực kỳ xa lạ nhưng lại rất gần gũi quen thuộc. Cảm giác này không thể nói thành lời mà chỉ có thể cảm nhận.
- Đây là đâu?
Phạm Minh ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, hắn đã xác định một lần nữa rằng mình vẫn chưa chết, trong lòng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Xung quanh hắn lúc này là một hiệp cốc rộng lớn được bao bọc bởi những vách núi cao thẳng tắp. Bên trong hiệp cốc có đủ loại cây cỏ cùng động vật, lại có cả một hồ nước rộng khoảng mười trượng, mặt nước xanh thẳm một màu. Có thể nói đây là tiên cảnh giữa trần gian, phong cảnh hữu tình thích hợp với việc ẩn cư. Nếu bây giờ có hồng nhan tri kỷ bên cạnh, Phạm Minh cũng muốn ở đây suốt đời.
- Mẹ nó! Lại chuyện gì nữa đây! A!!!
Đoàng!
Trong lúc đang đứng thẩn thờ nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên trong hiệp cốc, Phạm Minh liền cảm thấy có một cỗ áp lực đánh xuống đầu hắn. Liền sau đó là âm thanh như lôi minh vang vọng khắp hiệp cốc, một cỗ quang trụ đánh thẳng xuống đầu Phạm Minh làm mặt đất chấn động vài cái.
Trên mặt đất tạo thành một cái hố rộng vài trượng, đất đá xung quanh bị nghiền thành những mảnh nhỏ. Phạm Minh lúc này phun ra một ngụm máu, thân thể uể oải nằm trong hố đất. Gương mặt hắn lúc này biến hóa rất đa dạng, vừa kinh hãi, vừa âm trầm nhưng cũng có một chút vui mừng.
- Vậy là mình xuyên không rồi sao?
Sau khi bị quang trụ đánh trúng, một luồng thông tin khổng lồ liền đi vào trong đầu hắn, nhờ đó Phạm Minh lúc này mới biết được tình hình của bản thân hiện giờ. Trong lúc hấp hối không ngờ nhân phẩm của hắn liền bạo phát, linh hồn xuyên qua thế giới khác rồi nhập vào nhục thân của một tên Tạp Long cùng tên bị cả Long Tộc truy sát rồi bị chặn giết trong hiệp cốc này. Số là do Yêu Tộc rất quan trọng huyết thống nhất mạch, đặc biệt là những gia tộc Yêu Thú truyền thừa trăm vạn năm, nội tình thâm căn cố đế. Tuy tên Tạp Long này xuất thân từ Phạm Gia - một gia tộc Long Nhân hết thời cai quản trấn Vạn Hạp nhưng dù sao cũng là một nhánh của Long Tộc do đó sự có mặt của hắn trên đời này chính là cái vả đau điếng vào sỉ diện của bọn họ nên việc tộc trưởng phái cường giả truy sát hắn cũng là chuyện bình thường. Lại nói bản thân tên Tạp Long này xui xẻo, nếu hắn sinh ra ở trong một gia đình yêu thú bình thường không danh không tiếng thì cũng chẳng làm sao cả, vì hiện tại cái nhìn của toàn bộ Yêu Tộc đối với loài tạp giao đã tốt hơn không ít, tuy vẫn không được coi trọng cho lắm nhưng tuyệt nhiên vẫn tốt hơn bị coi là nô lệ, hiện nay cũng chỉ có những gia tộc lớn cai quản một cõi mới còn giữ ý nghĩ cổ hủ kia.
- Nếu đã lỡ xuyên không rồi thì ta sẽ sống tốt phần đời còn lại của ngươi, giúp ngươi báo thù.
Dù biết bản thân đã xuyên qua một thế giới khác nhưng Phạm Minh cũng không luyến tiếc gì thế giới cũ nữa. Tại thế giới đó vốn dĩ hắn là trẻ mồ côi không cha không mẹ, được cô nhi viện nuôi dưỡng đến khi tốt nghiệp cấp ba, tính ra hắn cũng chẳng còn người nào thân thích tại thế giới kiếp trước ngoài vài người bạn cũ trong cô nhi viện nên việc ở lại đây cũng không cần vướng bận gì cả. Mặt khác, tên Tạp Long này cho hắn cơ thể của mình, cũng tính là đã cứu hắn một mạng cho nên việc trả thù cho tên Tạp Long này cũng là điều hiển nhiên hắn phải làm thôi.
Nghĩ đến đây sắc mặt hắn lại âm trầm thêm một lần nữa. Theo những thông tin Phạm Minh có được thì thế giới này chính là tu chân thế giới, dù là nhân tộc hay yêu tộc đều có thể tu luyện thành tiên đứng đầu tam giới. Nhưng hệ thống tu luyện của yêu tộc và nhân tộc có nhiều điểm khác nhau.
Đối với yêu tộc, cấp bậc lại phân chia ra làm: Cửu Giai Yêu Khí (trong đó chia làm Yêu Thú Nhất Giai đến Cửu Giai), Yêu Đồ, Yêu Sĩ, Yêu Phách, Yêu Vương, Yêu Hoàng, Yêu Tôn, Yêu Đế. Tuy có cùng số cấp bậc với nhân tộc nhưng đối với yêu thú việc tu luyện khó khăn hơn rất nhiều do thể chất yêu tộc hoàn toàn không thích hợp để tu luyện, cho nên tốc độ tu luyện của yêu tộc so với nhân tộc thì chậm đến đáng thương nhưng bù lại yêu tộc lại có sức mạnh thiên phú kinh người vì vậy mấy ngàn năm qua nhân tộc luôn luôn thèm khát địa phận của yêu tộc nhưng vẫn không thể làm được gì, đành phải nuốt nước bọt mà nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ. Dù vậy nếu muốn đề thăng tốc độ tu luyện của yêu tộc không phải là không thể, có thể thông qua đan dược hoặc các loài dược thảo quý hiếm để bổ trợ.
Nói đi thì cũng phải nói lại, hiện giờ Phạm Minh cũng đừng mơ đạt đến cấp độ đầu tiên là Cửu Giai Yêu Khí. Căn bản tốc độ tu luyện của yêu tộc chậm hơn nhân tộc gấp hai lần, còn tốc độ tu luyện của yêu thú tạp giao so với yêu tộc nhất mạch chậm hơn gấp mười lần bởi vì bọn hắn không có dòng máu huyết thống cho nên không thể kế thừa thiên phú và công pháp của yêu tộc thuần chủng. Hồi đó hắn học toán rất giỏi cho nên hắn cũng biết việc yêu thú tạp giao như hắn muốn tu luyện thành tiên thì chính là người si nói mộng, không biết cả đời có thể đột phá đến trình độ Yêu Thú Nhất Giai hay chưa nữa. Cho nên trong thế giới thực lực vi tôn thì tôc yêu thú tạp giao bị coi là tầng lớp thấp hèn nhất cũng là điều đương nhiên.
- Lão thiên gia à, ngài trêu ta quá rồi đó.
Phạm Minh liền cười khổ một cái, than thở với ông trời. Hắn cũng nhận ra giọng nói cùng ngôn ngữ của hắn đã dần dần biến đổi, có thể đây là ngôn ngữ của thế giới này. Người ta nói nhập gia thì tùy tục huống hồ hắn đã nhận toàn bộ ký ức và trí tuệ của tên Tạp Long cho nên sự biến đổi này Phạm Minh cũng không lấy làm lạ, huống chi bây giờ điều hắn quan tâm nhất chính là làm sao để trả thù cho tên Tạp Long này đây, Phạm Gia ở thế giới này tuy không được coi là thế lực mạnh mẽ nhưng từ trên xuống dưới đều là cường giả a.
- Mặc kệ! Đi tắm cái đã...
Dẹp bỏ mọi suy nghĩ sang một bên, Phạm Minh đi tới hồ nước gần đó để tắm rửa cái đã. Hai ngày qua cơ thể hắn toàn là bùn đất, trường bào hắn mặc rách tả tơi, đồng thời loang lỗ nhiều vết máu đen sẫm vô cùng dơ bẩn. Cởi ra lớp áo, một thân ảnh trắng như tuyết dần hiện lên.
- Đây là ta sao?