Chương 9 : Kinh Biến
Thần Châu là một lục địa to lớn trải dài vô tận, có người nói ngay cả tu chân giả muốn tự thân mình bay từ bờ Đông của Thần Châu sang bờ Tây cũng phải mất hơn 500 năm. Tuy rộng lớn là vậy nhưng tất cả những vùng đất hiện tại đều bị các thế lực lớn chia chác gần hết, đôi lúc vẫn xảy ra những trận chiến nhỏ lẻ tranh giành lãnh thổ nhưng cũng không đáng kể bởi vì diện tích lãnh thổ quá lớn, thế cục hiện tại có thể nói tương đối ổn định. Khối lục địa được chia ra làm năm phần: Bắc Vực, Tây Lĩnh, Đông Hải, Nam Cương và Trung Châu. Mà mỗi phần lại có một thế lực hùng cứ một phương.
Tại Bắc Vực có Thanh Long Hoàng Tộc - Lạc Gia - xưng vương đã hơn bốn ngàn năm, có thể coi là một trong số thế lực thâm căn cố đế trên Thần Châu đại lục. Nội tình vô cùng sâu dày không thể nào lường trước được. Có người nói ở sâu bên trong Đế Cung có cất giấu lợi khí nghịch thiên vừa ra khỏi vỏ là thiên quân vạn mã đều hóa thành tro bụi; còn có người nói đó là đan dược cải tử hoàn sinh có thể mọc thịt trên xương trắng, miễn là vẫn còn một tức hơi thở liền có thể cứu sống; cũng có người nói là phong ấn tồn tại nghịch thiên nào đó không thể biết được. Nhưng điều mà mọi người chắc chắn đều công nhận là trên mảnh đại lục này ngoài ba Đại Hoàng Tộc ở các vực cùng Ngũ Đại Môn Phái ở Trung Châu thì không có một thế lực nào có thể kiềm hãm được con quái vật này. Từ khi lập quốc, Thanh Long Hoàng Tộc gây chiến tranh liên miên, khó có thế lực nào có thể cản bước, suốt ba ngàn năm chinh chiến, ba ngàn năm đổ máu mới có thể chấm dứt được hồi can qua đổi lại được ngàn năm thái bình kéo dài tới hiện tại. Không ai biết một cuộc chiến cuối cùng đó xảy ra việc gì, nhưng sau một trận chiến đó bước tiến của Thanh Long Hoàng Tộc chậm lại, cuối cùng làm chủ toàn phương Bắc rộng lớn mới dừng hẳn bước tiến chinh phạt về phương Nam của mình, chuyển quân dồn về biên cương phía Bắc đối địch cùng Nhân Tộc. Có thể nói việc chống lại sự xâm lược của Nhân Tộc, công lao của Thanh Long Hoàng Tộc đứng trên tất cả nhưng do gây ra hồi can qua khi xưa nên cũng tội ác chồng chất, trong nhân gian có người tung hô cũng có người oán thán.
Phía Nam cương vực của Thanh Long Hoàng Tộc chính là Trung Châu, nơi đây linh khí dồi dào, nhân kiệt lớp lớp; có trăm vạn giáo phái, thế gia cùng quật khởi, trong mấy ngàn năm nay mọc lên như nấm sau mưa. Có thể nói nơi đây như quần long hội tụ, nhân tài lớp lớp được sinh ra, mà ngàn vạn thế gia, trăm ngàn giáo phái đều lấy Ngũ Đại Môn Phái làm chủ. Vì Ngũ Đại Môn Phái là thế lực xuất hiện từ trăm vạn năm trước, nội tình vô cùng cường đại, ngoài ra năm môn phái này trong quãng thời gian xa xưa trước kia đều có xuất hiện Yêu Đế, tuy hiện nay Yêu Đế không còn, Đế Binh biến mất nhưng uy thế của bọn họ không bao giờ giảm, bất hủ đời đời. Do vị trí địa lý của Trung Châu vô cùng đặc biệt, đồng thời là nơi tài nguyên vô cùng phong phú, các loại thần liệu, linh thảo quý hiểm đều tập trung tại đây, linh khí vô cùng sung túc giúp đề thăng tốc độ tu luyện, cùng nhiều loại nguyên do khác mà Trung Châu trở thành miếng mồi ngon của những con quái vật còn lại. Do đó, các giáo phái cùng thế gia của Trung Châu bắt buộc phải liên kết lại với nhau, cùng xưng thần với Ngũ Đại Môn Phái, núp dưới sự che chở của bọn họ chống lại sự hăm he như hổ rình mồi của bốn thế lực còn lại.
Ngay lúc này tại biên cương của Trung Châu và Thanh Long Hoàng Tộc xảy ra một cuộc chiến trời long đất lỡ, vùng rừng núi sinh cơ bừng bừng đã bị san bằng hoàn toàn. Vòm trời đôi khi còn bị xé rách lộ ra từng cái hố hỗn độn đen òm vừa nhìn đã rợn da gà.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Do uy thế của cuộc chiến quá lớn nên đã kinh động các tu sĩ cùng các thế gia ở khu vực lân cận, mới đầu còn có người tưởng rằng nơi đây có trân bảo xuất thế do đó càng ngày càng có nhiều nhân vật tầm cỡ nối đuôi nhau tới quan sát gây náo nhiệt cả một vùng trời.
- Chẳng phải đó là Vạn Hạp Trấn hay sao?
Một thanh niên lớn tiếng hỏi, trông hắn gương mặt non nớn nhìn đã biết vừa ra ngoài lịch lãm chưa lâu, kinh nghiệm còn kém. Mà xung quanh còn có rất nhiều người đang xì xầm bàn luận với nhau rất náo nhiệt. Tất cả ánh mặt đều mang theo tò mò cùng kinh động nhìn về một hướng gọi là Vạn Hạp Trấn.
- Ta đã nghi ngờ rồi, vài ngày trước Thanh Long Hoàng Tộc điều động thiên binh vạn mã đi về hướng biên giới phía Nam. Ta còn tưởng Thanh Long Hoàng Tộc lại muốn nam tiến nữa cơ chứ, thì ra là đang truy sát phản đồ.
Lại có một người thông tin mau lẹ, liền nói ra vấn đề. Ánh mắt của hắn thâm trầm cực độ nhìn về hướng này.
- Phản đồ? Phản đồ nào? Chẳng lẽ người nói Phạm Gia ngàn năm trước bị đày tới vùng biên cương hay sao?
- Chứ gì nữa! Tuy nói cuộc chiến ngàn năm trước không ai rõ nguyên nhân phát sinh nhưng cũng có vài bí tân nói đó là một vụ bạo loạn, mà Phạm Gia lại có liên quan mật thiết đối với nó. Đã từng có người xác thực ngày hôm ấy tử lôi bay đầy trời, nói về tử lôi ai lại không nghĩ tới Phạm Gia chứ? Lại nói vì sao Phạm Gia từng uy vũ tại Kinh Đô, làm mưa làm gió không biết bao nhiêu năm, còn là cánh tay phải của Minh Hoàng Đế giúp ngài ấy chinh phạt khắp nơi, là lương đồng của quốc gia, lại bị đày tới nơi biên cương hẻo lánh này cơ chứ.
- Suỵt! Nói nhiều không hay đâu, để triều đình nghe được là tội tru di đó.
Còn có người lo sợ ngó trước ngó sau lo sợ nhắc nhở. Một đám người đang nhao nhao bàn tán, nghe tới đây sắc mặt ai nấy đều xanh mét mà nhìn về địa phương xảy ra giao chiến, im đến nổi một cái rắm cũng không dám thả.
Mà lúc này nơi địa phương Phạm Gia tọa lạc, cuộc chiến ngày càng kịch liệt, hiện tại đã có cả một dãy núi bị san bằng, ngay cả dòng sông gần đó quanh năm nước chảy cuồn cuộn cũng bị chưng khô không còn gì cả.
- Phạm Gia các ngươi đúng là phương phản đồ! Ăn cháo đá bát! Minh Hoàng Đế lúc trước niệm tình các ngươi có công lớn đối với Thanh Long Hoàng Triều nên đã năm lần bảy lượt tha cho các người con đường sống! Vậy mà các người còn không biết điều, liên tục rục rịch quấy rối tạo phản! Ngày hôm nay cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa Phạm Gia lũ phản tặc các ngươi đều phải chết!
Một đại hán trung niên quát lớn. Gương mặt hắn anh khí bừng bực, uy phong lẫm liệt, trong con ngươi lóe lên từng ánh sáng kỳ dị, tấm lưng thẳng tắp dựng giữa không trung như một ngọn thương. Thân hắn mặc một bộ giáp óng ánh trông cực kỳ uy phong, xung quanh hào quang ngập trời, tay cầm một thanh trường đao khắc hình Thanh Long tàn sát tứ phương, tả xung hữu đột trên bầu trời. Bao vây hỗn chiến với hắn lúc này là năm người khác mặc trường bào màu đen, tuy người đông thế mạnh những sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, có phần không thể chịu nổi. Sau khi dùng thanh trường đao bổ đứt đôi một người hắn liền cười to, ánh mắt tràn ngập sát ý quát lớn:
- Ha ha ha! Cái gì mà Phạm Gia Ngũ Hiệp! Lũ chuột nhắt các ngươi còn không đủ! Gọi lão già Phạm Chiến ra đây thì may ra có thể chiến với ta một trận! Nhưng các ngươi không còn cơ hội đâu! Hôm nay lũ sâu bọ các ngươi đều phải chết!!!
Hắn gào thét điên dại rồi xông tới quần ẩu với cả bốn người còn lại, nắm tay khẽ chấn một cái liền có một người bay thẳng ra xa trăm mét rơi xuống đất liền ho ra máu.
- Ngũ Đệ!
- Tiểu Vân!
- Lão Ngũ!
Từng thanh âm vang lên kêu gọi, nhưng thân ảnh phía dưới đã sớm bất động, cơ thể bị nắm tay đó đánh vỡ cả lồng ngực, nội tạng cùng xương ngực đều rơi ra ngoài, máu đỏ cả một vùng đất, đôi mắt hắn trợn lên, miệng há to như muốn nói điều gì nhưng lại không kịp trăn trối. Người đàn ông trung niên quát lớn "lão ngũ" lệ nóng quanh dòng, ánh mắt phát ra lệ khí cùng đau thương, tóc tai bù xù, hắn đã điên cuồng rồi, thanh trường kiếm trong tay liên tục thúc động đại đạo đầy trời, xung quanh hắn lôi điện màu tím bùng nổ.
Bùm! Keng!
Chỉ nghe một tiếng nổ, với quỹ tích không thể lường trước được, thanh trường kiếm từ trên trời lao xuống như Thiên Ngoại Phi Tiên định đâm thẳng xuống đỉnh đầu đại hán cầm thanh long đao, vô cùng đột ngột như có như không xuất hiện ngoài chiến tầng trời đâm xuống nhưng cuối cùng lại bị đại hán chặn được đánh văng ra ngoài. Người đàn ông trung niên bị đánh bay liền ho ra một búng máu, có vẻ bị thương rất nặng, trường bào màu đen đã rách nát hết cỡ, lộ ra cơ ngực cuồn cuộn nhưng lại chi chít những vết thương, trên bờ vai còn có một vết chém cực kỳ lớn, lộ ra cả xương trắng, máu me bê bết nhìn mà ghê người. Nhưng có vẻ nỗi đau xác thịt không thể lấp đầy ý chí của hắn, có vẻ như hắn lại muốn tiếp tục phát động công kích về phía đại hán cầm đao kia. Trong miệng rít gào:
- Ngô Gia chó chết! Hôm nay ngươi đã giết rất nhiều người Phạm Gia ta! Ta thề nếu Phạm Thừa Chính ta còn sống, ta sẽ đồ sát cả nhà họ Ngô của ngươi! Hôm nay bắt đầu từ ngươi trước, báo thù cho Lão Tam cùng Lão Ngũ!!!
Những người đứng quan sát đằng xa nghe được liền nuốt nước bọt ừng ực, trong ánh mắt có phần hoảng sợ. Người thanh niên mặt non nớn trốn trong đám người quan sát giọng run run hỏi:
- Tên to lớn đó là ai mà có thể một mình địch được Phạm Gia Ngũ Hiệp, lại còn có thể tránh thoát Phạm Gia Kiếm Pháp?
Trong bóng tối lại có giọng nói vang lên giải thích:
- Ngươi còn không nhận ra đó là Ngô Thanh Tướng Quân sao? Thực lực đã là Yêu Vương Cửu Trọng, chính là con trai trưởng của Ngô Đại Tướng Quân khi xưa cùng Phạm Đại Tướng Quân hoành hành thiên hạ, mở mang bờ cõi. Nhưng có vẻ Ngô Gia cùng Phạm Gia con đường khác nhau nên không đội trời chung. Sau này muội muội của Ngô Thanh là Ngô Quý Phi tiến cung, được Minh Hoàng Đế sủng ái nên Ngô Gia thế lực ngày càng cường đại, ngoài ra do cuộc phản loạn khi xưa Phạm Gia bị đày đi trở nên suy tàn, cho nên hiện nay ngoài Lạc Gia Hoàng Tộc thì Ngô Gia là một con quái vật không thể coi thường được.
Người thanh niên mặt non nớn nghe xong sắc mặt lại xanh mét, tự trách tại sao mồm mình lại thối như vậy, dám gọi Ngô Thanh Tướng Quân tiếng tăm lẫy lừng cả ngàn năm nay là tên to lớn. Thân ảnh của hắn càng ngày càng lùi lại phía sau mất hút trong đám người.