Chương 7:
Không cười không được với cô nhóc bầy hầy này. Bước vào phòng thì mọi người đến hết rồi.– Chị Linh, làm xong phần quy hoạch chỗ đất bên Gia Lâm chưa?– Chị chưa, chắc chiều mới xong.– Chị làm nhanh đưa em xem – Mọi người chú ý này, chiều nay 3h đến phòng họp chung dưới tầng 3 nhé.Bước vào phòng làm việc của mình. Mở cái túi em Trang đưa cho thì thấy 1 cái áo lascote màu tím than ngắn tay gói cẩn thận trong hộp. Mở ra thấy 1 tờ giấy.” Hôm qua bố dẫn em đi sắm đồ, em thấy đẹp nên mua cho anh đấy. không vừa thì đưa em đổi cái khác cho nhé. -_- ”Đúng lúc mình không có áo mặc, mới sang mùa hè nên chưa mua gì cả. Nhưng Trang à, sao em tốt với anh thế, anh không nhận thì không được, mà bây giờ nhận thì anh phải làm sao với em đây. Em không nói, mà anh cũng không nói. Thôi, kệ đi, chuyện gì đến sẽ đến thôi.Ngồi làm việc đến 5 giờ chiều thì có điện thoại.” Nhật calling”– Anh đang ở đâu thế– Đang ở công ty, có việc gì thế– Tối mấy anh em mình tụ tập đi– Ờ, thế mấy giờ đi– 7 giờ anh nhé, dẫn cả chị Trang đi nữa nhá, em điện cho chị Trang rồi đấy.– Ơ hay cái thằng này, mày gọi chị Trang đi làm gì?– Hì, có chị Trang đi càng vui chứ sao, có chị í đi anh mới nói nhiều, còn đâu toàn than nghèo kể khổ rồi im im. À hôm nay em dẫn người yêu em ra mắt cho anh duyệt.– À được, tuổi trẻ tài cao. Liều hơn anh mày rồi đấy. Thế ăn ở đâu?– Nấm Việt như mọi khi thôi.– Ờ, cúp đi, để anh làm lúc nữa rồi đi luôn, không về nhà nữa.Cũng lâu lắm rồi không đi ăn uống với Nhật, nó là thằng em con nhà bà cô – em gái bố tôi. Vì không có anh chị em, tôi coi nó như em trai mình vậy. Anh em cũng có nhiều kỉ niệm với nhau. Lúc đói, lúc khổ gần như trải qua cùng nhau hết. Ngồi đến 6 giờ, em Trang gọi điện cho mình.– Anh, chuẩn bị đi chưa?– Đi đâu cơ?– Ơ, Nhật nó chưa gọi điện cho anh à?– À gọi rồi.– Thế nó không nói gì với anh hả?– À có, nó bảo đi ăn với nó và người yêu nó– Ơ thế nó không bảo có em nữa à?– À có.– Anh định câu giờ phải không.– Câu giờ ai cơ – mặt tỉnh bơ– Thôi đi ông tướng, nghỉ làm đi, em đã bảo mắt anh to như ốc bươu rồi, làm nữa mai nó lồi ra như quả bóng bàn cho xem.– Nhưng mà chưa xong.– Chưa xong cũng vứt đấy, anh không xuống là em lên phá không cho anh làm đâu đấy.– Giỏi thì lên đây.– Giỏi thì anh xuống đây. Lêu lêu.Nhiều khi nói chuyện với cô bé lại phì cười. 5 phút sau tự nhiên em Trang mở cửa phòng mình, kiểu dáng hùng hổ đi vào, 2 tay chắp vào hông, đứng trước bàn làm việc– Em lên rồi đây, anh có nghỉ không em còn biết lối.– Nhưng mà…– Xuỳ xuỳ. Nhưng nhị gì, em phá không cho anh làm nữa đó, hết giờ làm việc rồi.– Thôi cho anh xin 10 phút nữa đi.– Lần này em tha, nhưng em sẽ ngồi đây chơi.– Ngoan thế có phải là tốt không.Cô bé ngồi xuống ghế, rút điện thoại ra nghịch. 1 lúc sau máy mình có tin nhắn đến– Anh có biết là để phụ nữ chờ là đàn ông không galant chút nào không ?Mình xem qua lại đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục công viẹc. Tin nhắn lại đến– Anh có biết là em đang nhìn anh không.Mình ngước mặt lên nhìn cô bé. 5s mình và cô bé nhìn nhau không chớp mắt. Thế rồi cả 2 lại nhìn xuống, lại thấy tội tội cô bé. Nghĩ cho cùng thì mình cũng có làm được đâu, cô bé cứ liên mồm, không nói thì lại nhắn tin, không nhắn tin thì lại nhìn, ở lại lúc nữa không biết giở trò gì.– OK, let’ go– Yeah! Sếp “muốn nằm “– Đúng là… Mà đợi anh vào nhà vệ sinh thay cái áo, mặc áo này đi chơi không thoải mái cho lắm, anh sẽ trưng dụng luôn cái áo em vừa đưa cho. Mà lần sau mua áo thì mua nhiều nhiều tí, tặng có 1 cái thôi à.– Tặng 1 cái 1 thôi, hay chủ nhật đi với em, em lựa cho anh mấy cái luôn.– Để xem thái độ từ giờ đến chủ nhật của em đã, còn phải suy xét. He he…Vào nhà tắm, thay cái cái áo xong– Em biết ngay mà, mặc áo em mua là rực sáng luôn cả 1 vùng hào quang quanh người anh luôn.– Thật?– Chả thật thì sao, em còn biết anh mặc size gì nữa, nên đương nhiên là vừa vặn, nhìn thế này ai bảo zai 25 tuổi. Nhỉ?