Chương 9:
Thôi chết tôi rồi, thôi quả này xong rồi. Kiếm đâu cái lỗ để chui xuống đây. Lần này thì đúng là ông lão đánh cá và con cá vàng rồi ( em Ngọc hôm nay lại mặc áo màu vàng ).– Ờ, thế à. Anh ui, sih, tự nhiên bụng anh khó chịu quá, hình như dạo này anh bị dạ dày, chắc uống nhiều…– Thế thôi đi về đi anh, cũng 9 rưỡi rồi.– Ừ, em cầm lấy này, xuống dưới thanh toán – Mình đưa ví cho Trang– Thôi để em– Anh bảo là để anh – mình trừng mắt– Vâng, mà anh có đau lắm không?– Không sao, anh đỡ rồiĐúng là éo le, sao mình lại gặp đúng cái em Ngọc này cơ chứ. Mà giờ lại còn giả vờ đau bụng, nhục hết chỗ nói. Cái mớ bòng bong này to quá, chẳng biết có đỡ nổi không nữa. haizzXuống dắt xe ra về cùng em Trang, chào 2 đứa kia luôn.– 2 đứa về đi, anh đau bụng cũng về luôn đây.– Vâng, em chở Ngọc về đã.– Nhà Ngọc gần đây không em– Em ở …. Bạch Mai…Vậy thì không phải suy nghĩ gì nữa, đúng địa chỉ cô ta viết cho mình rồi. Mình phải làm sao bây giờ, gặp 1 lần cô bé này sẽ còn lần sau, làm sao mà trốn được.– Em đèo anh nhé – Trang nói– Chân yếu tay mềm như em làm sao đèo được, để anh đèo– Mắt lim dim thế kia có an toàn không vậy, em sợ lại như lần trước. Mà lần trước anh có say đâu nhỉ. hì– Không tin anh à, nhìn siêu nhân trổ tài đây. Mời tiểu thư lên xe – Mình cốc đầu Trang và cười– Thôi được, em giao phó tính mạng cho anh lần nữa vậyĐèo em Trang về mà trong người cứ bứt rứt khó chịu, luẩn quẩn. Đang đi đường thì có điện thoại…“Mama calling…”– Con nghe đây mẹ ơi.– Mày đang ở đâu thế con?– Con đang ở ngoài đường.– Đi chơi với cái Trang cùng thằng Nhật à?– Mẹ theo dõi con đấy à. Sao mẹ biết Trang?– À, mẹ vừa điện cho thằng Nhật có tí việc, nó bảo mấy đứa đi ăn uống nhậu nhẹt gì đúng không?– Thì đi ăn cơm thôi có chứ có gì đâu.– Ừ, thế hôm nọ ngã giờ còn đau không?– Con khỏi từ đời tám hoánh nào rồi.– Ừ, thế bao giờ dẫn cái đứa đang đi cùng về cho mẹ xem mặt đây, mẹ nghe chú mày nói rồi. Giấu với chả giếm.– Có gì đâu mà giấu mẹ?– Mày khó tính vừa vừa thôi, giờ có đứa nó ưng thì gật đi, lại còn bày đặt.– Mẹ đang chê con trai mẹ đấy à. Mà mẹ hiểu lầm rồi– Mẹ đẻ ra mày mẹ còn không biết tính mày à, liệu đấy. Mẹ cúp đây.Chưa kịp ú ớ phát nào đã bị phủ đầu.– Mẹ anh gọi à – Trang nói– Ừ, mẹ giục đưa bạn gái về – tôi buột miệng– Vậy à, anh tính sao– Để mai tính chứ còn sao nữa. Hề hề– Em hỏi thật đấy– Thì anh cũng nói thật mà– Thôi kệ anh.– Kệ làm sao được, anh buồn thì em phải làm cho anh vui, anh mệt mỏi thì em phải động viên anh, từ trước đến giờ em toàn làm thế còn gì?– Nhưng anh có thèm để ý gì đến em đâu, anh chỉ biết có công việc, lúc nào cũng việc. Chán anh lắm. – mặt lại xị xuống.– Xin lỗi mà, chủ nhật anh đưa đi chơi nhé.– Hứa đi, chủ nhật mà không đi thì anh coi như xong đời.– Rồi anh hứa.Lai em Trang về nhà xong, tự nhiên lại muốn đi đâu đó. Cảm thấy cuộc sống buồn tẻ, ngày nào cũng như ngày nào, về nhà lại chẳng có 1 bóng người. Cứ uống rượu hay uống bia vào là mình lại như 1 thằng vô hồn. Mình lượn lên Hồ Tây, đi 1 vòng. Gần 12 h mới về đến nhà. Lúc này men rượu cũng gần hết. Uể oải vào căn phòng, ngả lưng xuống giường. Nhìn thấy cái ảnh, cười khẩy 1 cái. Nghĩ đến cô bé Ngọc hôm nay gặp, nhưng mà hôm nay không nghe thấy em Ngọc nói cái thằng gọi điện là người mà đã đâm xe vào cô ta, thế thì chắc cô ta chưa nói chuyện với em Ngọc rồi. Lấy máy gọi điện cho cô ta xem sao.– Sao anh toàn gọi vào những giờ mà người ta đang ngủ vậy. – giọng ngái ngủ– Ngủ cũng phải dậy, tôi có chuyện muốn nói.– Để mai được không? Tôi buồn ngủ lắm.Ơ hay cái cô này, chưa gì đã cúp máy luôn. Ngủ mà quan trọng vậy sao? Tôi cũng mệt, đi ngủ vậy. Hôm nay tôi không có hứng.