Chương 4: Cô Không Thèm Để Ý Anh
Gần 1s sau khi gửi tin nhắn.Lý trí của Triệu Thanh Hoan quay trở lại, cô nhanh chóng ấn nút thu hồi tin nhắn.Sau khi thu hồi tin nhắn, thì cô cũng không quan tâm nữa, tắt máy, nhìn điếu thuốc trên tay, ở ngón thứ 2 và ngón thứ 3, hút một hơi dài.Triệu Thanh Hoan là một người nghiện thuốc lá, nhưng cô cũng rất ghét hút chúng.Bởi vì mẹ cô mất cách đây 4 năm, nên cô hút một ngụm đầu tiên rồi không bỏ được nữa.Nói một cách khác thì, cô không có lý do gì để bỏ cả.Hút thuốc tổn hại sức khỏe.Tổn hại sức khỏe cũng tốt, cô thậm chí còn nghĩ nếu có thể bị tai nạn ngoài ý muốn mà chết đi, cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới này thì tốt biết bao.-------Quán bar.Giang Nhượng say khướt đang ôm cổ Tịnh Ngộ “anh Ngộ, hôm nay nhìn thấy Triệu Thanh Hoan, anh cảm thấy thế nào?”Tịnh Ngộ ghét bỏ mùi rượu trên người hắn, đẩy hắn ra.Giang Nhượng xụi lơ, nằm bệt trên ghế sô pha, nói không ngừng “tiểu Thanh Hoan càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng chói mắt, chỉ có điều anh Ngộ à, em nói thật lòng nhá, Thanh Hoan không thích tính khí của anh đâu, mặt "lạnh" như phật tổ vậy, anh ấy, cần hư một tý, mới có thể khống chế được cô ấy ”Tịnh Ngộ nhìn vào màn hình điện thoại.Mới nãy, cô mới thu hồi một tin nhắn.Mặc kệ cô có thu hồi nhanh thế nào, thì anh cũng thấy được rồi.Hận ư?Năm thứ hai năm đó, cô mặc một chiếc áo khoác đỏ, cười lên như một nàng công chúa hay xuất hiện trong truyện cổ tích vậy.Cô cùng anh vượt qua đêm giao thừa.Anh sống 20 năm, đây là lần đầu tiên có người cùng anh đón năm mới.0 giờ, tiếng chuông vang lên.Khắp thành phố, pháo hoa nở rộ trong đêm tối.Cô khiễng chân lên hôn anh, cảm giác đó, như có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng anh vậy.Sau đó, cũng là đôi môi ửng hồng ấy, nói một câu rất thản nhiên “Tịnh Ngộ, chúng ta chia tay đi. ”Tùy ý nói, Tịnh Ngộ nghe được câu này, phát hiện âm thanh hay ngữ điệu đều giống với thường ngày khi cô nói với anh.Cô trăm phương ngàn kế tiếp cận anh, cũng có người ở bên cạnh nhắc nhở anh.Bạn trai của Triệu Thanh Hoan đếm hết 10 đầu ngón tay cũng không hết.Triệu Thanh Hoan không có trái tim, sẽ không bao giờ ở cùng một người con trai quá nửa tháng.Vì vậy, trong nửa tháng đầu quen nhau, Tịnh Ngộ đã yêu cô một cách đầy "thận trọng".Sau đó, họ bên nhau càng ngày càng lâu.Tịnh Ngộ cảm thấy, anh ở trong tim Triệu Thanh Hoan có chút khác biệt.Anh bắt đầu thận trọng bộc lộ cảm xúc của mình, anh không thích cô cùng người đàn ông khác ở quá gần nhau, và anh cũng không thích cô cười với người đàn ông khác.Anh muốn tất cả sự dịu dàng của Triệu Thanh Hoan đều thuộc về mình.Thế nhưng, đến cuối cùng--Anh vẫn bị bỏ rơi.“anh Ngộ, sao anh không chịu đổi vậy, anh cố chấp như thế, tiểu Thanh Hoan không thèm để ý đến anh đâu. ” Giang Nhượng vui vẻ trêu chọc.Tịnh Ngộ thoát khỏi ký ức, lắc đầu, cầm lấy ly rượu trên bàn lên, chạm vào ly rượu Giang Nhượng để trên bàn.Anh nói “sinh nhật vui vẻ”Tịnh Ngộ nhặt áo khoác bên cạnh, đứng dậy đi ra khỏi quán bar.Đi được không bao xa, Tịnh Ngộ nhìn bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên hàng lang công viên.Anh bước ra.Đúng lúc trong miệng Triệu Thanh Hoan đang ngậm một điếu thuốc.Một tay đang bật bật lửa, một tay che gió.Khi cô nhìn thấy Tịnh Ngộ, tay bất chợt run lên, ngọn lửa của bật lửa đốt vào tay.Cô bị đau, điếu thuốc trong miệng rơi xuống quần áo, tàn thuốc vừa châm đốt chiếc áo khoác mới mua của cô thành một lỗ đen.Cô không đau lòng vì chiếc áo khoác, mà vì cô bị bạn trai cũ nhìn thấy trong bộ dạng này.Vừa chật vật, lại vừa xấu hổ.Cô ném điếu thuốc và bật lửa vào trong thùng rác ở bên cạnh.Tịnh Ngộ nhìn theo động tác của cô, nhìn tới thùng rác thêm thuốc lá của cô thì đã đầy.Anh hỏi “em sống ở đâu? ”“Quân Thiên Hòa Phủ” Triệu Thanh Hoan nói.Tịnh Ngộ gật đầu “anh cũng sống gần đó, trợ lý đang đợi anh, cũng thuận tiện đưa em về nhà ” .