Chương 5: Xác Nhận Em An Toàn
Triệu Thanh Hoan không phải là người nhát gan, uống tý rượu là không thể lái xe, tiểu trợ lý đã sớm bị cô đuổi về nhà ngủ rồi.Cô gật đầu, hào phóng nói “anh đưa em về đi, bữa sau em mời anh ăn tối ”“ừ” Tịnh Ngộ nhàn nhạt đáp.Triệu Thanh Hoan đi theo Tịnh Ngộ lên xe.Trợ lý của Tịnh Ngộ là một cô gái, khi cô ấy nhìn thấy Triệu Thanh Hoan, kinh ngạc che miệng lại, nhưng tiếng hét vẫn thoát ra từ miệng cô ấy.“Ahhhhhhhh---- ”“Triệu Thanh Hoan!, chị là Triệu Thanh Hoan! ”Cô dụi dụi mắt, rồi lại nhéo bản thân một cái “ôi mẹ ơi, chị mau nói cho em biết, đây là mơ đi! Đây thực sự là Triệu Thanh Hoan sao? Ôi trời đất ơi. ”Triệu Thanh Hoan cúi người xuống, cởi mũ ra, xoa nhẹ đầu cô gái, cười nói “Thực 100%”Xe của Tịnh Ngộ hẳn là mua lúc làm việc, có thân xe rộng rãi, ghế sau có 3 chỗ ngồi, cô ngồi ở hàng ghế giữa, phía bên trái, Tịnh Ngộ ngồi bên phải.Tịnh Ngộ nói “đưa cô ấy đến Quân Thiên Hòa Phủ trước ”Trợ lý lúc này mới bình tĩnh lại, bật chế độ làm việc, cô vừa khởi động xe vừa kiềm chế cảm xúc, chào hỏi Triệu Thanh Hoan qua kính chiếu hậu “hai, chị Thanh Hoan, em là fan của chị đó. ”Trong làng giải trí, Triệu Thanh Hoan có tính tình không tính là tốt, thường xuyên có báo chí tên tuổi lôi lên điểm danh, nhưng những tin tức đó, cũng rất nhanh bay màu.Người thông minh trong ngành đều biết, đằng sau lưng của Triệu Thanh Hoan là đại kim chủ lắm tiền nhiều của.Có kim chủ chống lưng, lại thực sự có thực lực, cũng không ai ngu gì mà đâm đầu vào trêu chọc cô ấy, dù sao cô ấy cũng không phải gấu nhồi bông gì.Triệu Thanh Hoan cũng rất ganh tị với cô gái nhỏ này, không có dáng dấp phiền não của tuổi trẻ gì cả, cô trả lời “xin chào”Được thần tượng đáp lại, trợ lý đang muốn nói, nhưng hàm răng run rẩy vì sự phấn khích, đập vào môi, cô bị đau nhưng vẫn nhịn nói “chị Thanh Hoan, xíu nữa chị ký tên cho em được không? ”“được” Triệu Thanh Hoan nhớ tới trong túi mình có vài tấm ảnh, là hôm nay chụp ảnh, lúc trợ lý thu dọn không để ý mới để vào túi áo cô.Cô lấy mấy tấm ảnh ra, hỏi Tịnh Ngộ “trong xe có bút không? ”Các ngón tay của Tịnh Ngộ khẽ cử động.Trợ lý đã móc từ trong túi ra cây bút “chị Thanh Hoan, em có, em có này! ”Triệu Thanh Hoan ký tên rất nhanh, sau đó đưa ảnh cho cô ấy.Trợ lý vui vẻ cầm lấy bức ảnh, sau đó cẩn thận cất đi.Sau đó, xe bắt đầu đi chuyển.Trợ lý sợ bọn họ nhàm chán, nên bật bài hát.Âm hưởng chậm dãi vang lên.“chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, em có thể tìm được người tốt hơn, ...... Chia tay vui vẻ, xin em vui vẻ, chia tay người cũ mới gặp người mới, bỏ lại tình cũ, như ngồi trên chuyến xe chạy chậm, nếu em nghĩ thấu đáo, tim rất nhanh sẽ đập trở lại.... ”Triệu Thanh Hoan có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi đề nghị “đổi bài khác đi”Trợ lý rất nhanh đổi qua bài khác.“anh đem mình giam lại, chỉ để lại mỗi ban công, mỗi khi đêm xuống, anh sẽ mở cửa sổ ra, ngẩng ngơ nhìn màn đêm, lần nữa tái hiện lại tình yêu của anh và em..... ”Triệu Thanh Hoan càng thêm xấu hổ.Tịnh Ngộ nhàn nhạt mở miệng “tiểu Ngải, anh cần yên tĩnh một chốc. ”Trợ lý tiểu Ngải đem nhạc tắt đi.Cô vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui "xin được chữ ký thần tượng", mà không để ý bầu không khí vi diệu trong xe.Sau nửa tiếng thì xe đến Quân Thiên Hòa Phủ.Bởi vì xe không thể trực tiếp đi vào.Triệu Thanh Hoan xuống xe ở cửa tiểu khu, Tịnh Ngộ cũng theo xuống.“muộn rồi, để anh đưa em tới cửa đi. ” Tịnh Ngộ nói.Triệu Thanh Hoan lật tức xua tay “không cần, cũng không xa lắm, em tự mình đi được. ”“Triệu Thanh Hoan ” Tịnh Ngộ đột nhiên gọi từng chữ tên cô.Không phải nghiến răng nghiến lợi gì, mà chỉ gọi bình thường.Triệu Thanh Hoan đơ người trong giây lát, sau đó mới nói “hả?”Ánh trăng đêm nay rất đẹp, chiếu lên người Tịnh Ngộ, mang đến cho anh một tầng ánh sáng lạnh lùng.Chính khí chất lạnh lùng như đóa hoa trên núi cao này, đã thu hút Triệu Thanh Hoan ngày từ cái nhìn đầu tiên.Cô đang đợi Tịnh Ngộ mở miệng.Đợi hơn 10s, lòng hiếu kỳ của Triệu Thanh Hoan sắp bùng nổ tới nơi, thì cuối cùng Tịnh Ngộ cũng mở miệng nói “không có việc gì, về nhà rồi thì nhắn anh một tiếng, để xác nhận em an toàn. ”