Chương : 215
Chuyện tới hiện giờ nam nhân cũng không nghĩ muốn nhắc lại, hắn hy vọng Xích Luyện có thể nhanh lên đạt được mong muốn, như vậy Xích Luyện sẽ không sẽ tái xuất hiện ở trong thế giới của hắn nữa, hắn coi như hết thảy những năm gần đây là hắn tự mình làm một hồi xuân thu đại mộng, tuy rằng quá trình quên đi thực khó khăn, nhưng mặc kệ là một năm hay là 10 năm, lại hoặc là 20 năm thì hắn đều sẽ cố gắng quên đi.
Bởi vì cả đêm không ngủ nên nam nhân không có tinh thần, thời điểm Xích Luyện tỉnh lại thì nam nhân cũng chậm rãi ngồi dậy, Xích Luyện để nam nhân mặc y phục cho y, nam nhân cũng không có cự tuyệt.
Nam nhân mặc y phục cho Xích Luyện, còn chăm chú thắt đai lưng, Xích Luyện cầm tay của hắn, ôm hắn hôn nửa ngày, hắn không có đẩy Xích Luyện ra, bởi vì hắn biết Xích Luyện phải đi.
Hôm nay, thời điểm Xích Luyện đi thì nam nhân đưa cho y 1 chiếc dù giấy dầu, bên ngoài mưa rất lớn, mưa bụi mông lung thổi không tán, Xích Luyện một thân hồng y hoa mỹ dần dần biến mất ở trong sương mù của mưa bụi.
Nam nhân ngồi ở trong đại đường thật lâu thật lâu, trà trên bàn đã lạnh thấu………
“Lần này đi rồi thì cũng đừng trở về nữa”. Nam nhân khẽ hít 1 ngụm khí lạnh, thanh âm của hắn thong thả mà run rẩy, trong đôi mắt của hắn tràn ngập khó chịu cùng mỏi mệt.
Nam nhân nói với không khí những lời mà hắn không thể mở miệng nói với Xích Luyện………
Bên ngoài mưa to vẫn rơi, bầu trời một mảnh hơi mù, mưa bụi trong núi mông lung, hôm nay sau khi Xích Luyện đi rồi thì nam nhân ngồi ở trong đại đường tới tối, thời điểm a Hồng a Tử trở về, trong tay cầm y phục mua thêm cho nam nhân, hỏi ra mới biết được là ngày hôm qua Xích Luyện bảo bọn họ đi xuống núi đặt làm vài bộ y phục cho Xích Luyện.
Bởi vì a Hồng a Tử lo lắng sư phụ tài phùng *** (tiệm may quần áo) tính sai, liền suốt đêm canh giữ ở bên cạnh để tiểu nhị làm gấp, cho tới hiện tại mới trở về, mà y phục làm theo số đo yêu cầu cho nam nhân đều là Xích Luyện đưa cho.
“Đưa y phục cho ta, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi”. Sau khi chờ nam nhân cầm y phục thì a Hồng a Tử liền vào phòng nghỉ ngơi, nam nhân ngồi ở bên ngoài chờ Cửu Hoàng trở về.
Nam nhân nhìn y phục tinh mỹ trong tay, có chút không nỡ mặc, tuy rằng nói y phục này thực mộc mạc nhưng vải vóc cũng phi thường thượng đẳng, hắn qua loa nhìn 1 chút, số đo Xích Luyện nói cho a Hồng a Tử dĩ nhiên là chính xác.
Nam nhân vốn nghĩ muốn chờ Cửu Hoàng trở về, nói chuyện tình tối hôm qua cho Cửu Hoàng biết, hắn tính toán thẳng thắn với Cửu Hoàng, hắn không muốn giấu diếm cái gì, nếu sau khi Cửu Hoàng biết rồi mà muốn đuổi hắn đi thì hắn cũng chấp nhận……….
Chính là tới nửa đêm rồi mà Cửu Hoàng còn chưa trở về.
Trong chớp mắt.
Mưa này đã rơi 4, 5 ngày, từ khi Xích Luyện đi rồi thì biệt viện sẽ không có khách nhân tới, bởi vì gần đây nam nhân không cần đi dạy đám hài tử nên hắn đều ở lại trong biệt viện, sắp tới Bạch Vân Quan thu tân đệ tử, đám hài tử này đều đi lên trên núi, cho nên hắn mới có thời gian nghỉ ngơi ở bên trong biệt viện, chính là qua nhiều ngày như vậy mà Cửu Hoàng còn không có trở về.
Nam nhân trở nên có chút lo lắng, nhưng hắn lại không thể đi Bạch Vân Quan, hắn từng nói qua sẽ không lại quay về Bạch Vân Quan, hắn thực lo lắng Cửu Hoàng gặp chuyện không may, hơn nữa lần này ngay cả Xích Luyện đều biết Nham Vân ở bên trong Bạch Vân Quan, nói vậy Mạt Đồng cùng Phật Hàng khẳng định cũng biết tông tích của Nham Vân, lần này cũng ắt phải sẽ đi tới Thanh Sơn 1 chuyến…….
Mưa bụi trong núi mênh mông, mưa to a mưa to, đập rụng lá trên cây, cột nước lũ kia lao xuống núi, đường trong núi thực hiểm trở, không hề ít đoạn đường sụp đổ, mưa to tầm tả trên Lạc Hà Phong, hồ nước trong biệt viện đều tràn nước ra.
Nam nhân để a Hồng a Tử dọn dẹp biệt viện, hắn cầm dù xuống núi xem sao, hiện nay không biết tình huống dưới chân núi như thế nào, lũ bất ngờ mãnh liệt như thế thì tình huống dưới chân núi chắc rất tệ.
Nam nhân suốt đêm xuống núi, bởi vì trên đường có rất nhiều địa phương đều sụt lún nên hắn chỉ có đi đường vòng, trời mưa thật sự to, đường núi lại phi thường trơn ướt, mấy lần hắn đều suýt nữa bị ngã sấp xuống, dù cũng bị hỏng, căn bản là ngăn không được mưa rền gió dữ, cả người hắn đều bị ướt, y phục ướt đẫm, bọt nước trên tóc liên tục rơi xuống.
Nam nhân đi tới hừng đông mới đi tới dưới chân núi, hài của hắn, y phục, toàn bộ đều ướt đẫm……..
Tình huống dưới chân núi thật tệ, rất nhiều nhà tranh vùng ngoại ô đều bị ngập trong nước, rất nhiều thôn dân đều đứng ở trên gò đất nhỏ, nam nhân cũng bất chấp mưa to vội vội vàng vàng tiến vào Thanh Sơn trấn.
Phần lớn phía trước *** tử (gian hàng, cửa hàng) đều bị ngập, mọi người trấn trên thập phần lo lắng, người nha môn đang thay dân chúng xử lý khó khăn, rất nhiều người đều tới nha môn tránh lũ, dọc theo đường đi nam nhân nhìn thấy rất nhiều người thu thập bao phục (gói quần áo, vật nặng) rời đi, điều này làm cho hắn nhớ lại ôn dịch đột kích năm đó, cảnh nhóm dân chúng Phong Danh thành chạy tứ tán, chính là lũ lụt lần này tới rất bất ngờ.
Làm cho rất nhiều người trôi dạt khắp nơi.
Lần này nam nhân xuống núi vốn là tính toán đi nha môn một chuyến, để quan phủ phát lệnh cấm lên núi, bởi vì tùy thời có thể lún, hắn cố ý tới đó nói rõ tình huống, để tránh tổn thương người vô tội.
Nam nhân đang chuẩn bị đi nha môn, mới vừa đi tới trước đại môn Hồng phủ thì nhìn thấy vài vị đệ tử của Bạch Vân Quan đứng ở trước đại môn của Hồng phủ, tựa hồ đang đợi hai vị thiếu gia của Hồng phủ.
Quản gia của Hồng phủ nói cái gì đó đối vài vị đệ tử kia, nam nhân không nghe rõ ràng lắm, mấy năm nay Bạch Vân Quan thu nhận không ít tân đệ tử, cho nên hắn cũng không nhận thức những gương mặt mới này.
Nam nhân đi lên cầu thang, đi vào trước Hồng phủ, hắn không chút nào kiêng kị hỏi đệ tử của Bạch Vân Quan: “Xin hỏi xảy ra chuyện gì? Chính là trên Thanh Sơn xảy ra chuyện?”. Mặc dù có chút đường đột, nhưng hiện tại hắn cũng vô pháp bận tâm nhiều lễ nghi như vậy.
Bởi vì đệ tử của Bạch Vân Quan không thể tùy tiện xuống núi, chỉ có được chưởng môn phân phó, hoặc là thời điểm có nhiệm vụ, mới có thể cho phép xuống núi, nam nhân hỏi như vậy cũng không phải không có đạo lý.
“Chưởng môn phân phó chúng ta xuống núi thông tri thiếu gia của Hồng phủ, bởi vì chưởng môn không thể đích thân xuống núi xử lý tai hoạ, hy vọng thiếu gia của Hồng phủ hỗ trợ giải quyết”. Đệ tử của Bạch Vân Quan nói nguyên do cho nam nhân biết, đây cũng không tính là bí mật gì.
Sau đó nam nhân từ trong miệng lão quản gia biết được những năm gần đây quan phủ không thể giải quyết vấn đề sự vụ lớn nhỏ của Thanh Sơn trấn thì đều là giao cho Hồng phủ giải quyết, cho nên Hồng phủ này ở trấn trên cũng là rất có uy vọng (danh vọng, danh tiếng).
“Lũ lụt này là do có yêu nghiệt tác quái, hiện nay chưởng môn đang xử lý chính sự, không rảnh phân thân cho nên phái mấy đệ tử chúng ta xuống núi thông tri hai vị thiếu gia của Hồng phủ”.
“Nếu không phải có tên phản đồ trở về Bạch Vân Quan thì hiện nay chưởng môn chúng ta đã sớm đi kết giao bằng hữu, sẽ không ở lại Thanh Sơn”.
“Ai biết lần này lại đột nhiên nháo lũ lụt, gần đây yêu nghiệt càng lúc càng lớn mật”. Mấy đệ tử của Bạch Vân Quan tụm lại nói chuyện phiếm, nói không ít chuyện nam nhân muốn biết.
Quản gia của Hồng phủ đi vào thông truyền, không bao lâu thì thiếu gia của Hồng phủ liền tự mình đi ra, hai người nhìn thấy nam nhân cả người ướt sũng đứng ở cửa thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nam nhân muốn tránh lại nghe đến hai người đồng thời hô một câu: “Biểu thúc”.
Nam nhân nhất thời quên chính mình lần trước giả mạo “biểu thúc” mang quỷ thư sinh tới gặp biểu muội, hai cái thiếu gia này khẳng định nhận thức hắn, bởi vì lũ lụt trước mặt nên hắn lại đã quên tầng quan hệ này.
Nam nhân muốn chạy đi.
Hai vị Hồng thiếu nha nháy mắt với quản gia, quản gia lập tức kéo nam nhân lại: “Đại biểu thúc, ngài trước đợi 1 chút đi, đến bên trong ngồi cái đã, thiếu gia thảo luận xong sự tình sẽ mang ngươi đi gặp biểu tiểu thư”.
Hồng đại thiếu gia không để ý tới nam nhân, đang cùng đệ tử của Bạch Vân Quan đàm sự tình, mà Hồng nhị thiếu gia lại vẻ mặt cười quái dị đánh giá nam nhân, nam nhân cảm thấy rất bất thường.
Hắn nhìn nhìn chính mình, phát hiện y phục chính mình đều ướt đẫm, hắn muốn dùng tay che, nhưng nhưng là cảm thấy kỳ quái, hắn ngay tại trước Hồng phủ nghe quản gia nói với hắn “biểu tiểu thư” sống rất tốt, bảo hắn không cần lo lắng, nam nhân đứng mà không yên lòng, còn muốn đi nhưng không thể đi, còn muốn nhận sự quan sát kỹ càng của Hồng nhị thiếu gia, gió lạnh thổi trúng làm hắn có chút phát lạnh.
“Tốt lắm, ta đã biết, trở về nói cho Liễu chưởng môn, chúng ta sẽ xử lý chuyện lũ lụt”. Hồng đại thiếu gia nói xong liền trở lại liếc mắt nhìn nam nhân một cái, nam nhân không có mở miệng nói chuyện, chỉ là đứng ở trước đại môn của Hồng phủ, quản gia kia sai người cầm một ít vải sạch đưa cho nam nhân.
“Nếu Hồng thiếu gia đã nói như vậy thì chúng ta đây quay về Bạch Vân Quan trước, đa tạ nhị vị thiếu gia hỗ trợ”. Đệ tử của Bạch Vân Quan có vẻ vội vàng rời đi, rất nhanh liền biến mất ở trong mưa gió.
“Quản gia, ngươi đi vào trước đi, vì biểu thúc chuẩn bị chút y phục sạch sẽ, lại sai người đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa tới”. Hồng gia nhị thiếu gia phân phó quản gia đi làm việc, mà quản gia kia nhìn nam nhân mấy lần, cũng không dám chậm trễ chậm trễ vội vàng vào phủ.
Nam nhân đứng ở cửa, đi cũng không được, không đi cũng không phải, cự tuyệt cũng không tốt, không cự tuyệt thì cảm thấy bất ổn, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng thì Hồng gia đại thiếu gia bước tới trước mặt……..
“Biểu thúc, ngươi là không phải cảm thấy lần trước thời điểm tới Hồng phủ thì chúng ta chiêu đãi không chu toàn, trở về không có biện pháp công đạo với lão nhân gia a?”. Hồng gia đại thiếu gia hỏi thật sự trực tiếp.
Nam nhân hiểu ý tứ của y.
Nam nhân lập tức giải thích: “Ta cũng không phải muốn bạc……..”.
” Nga!”. Hồng gia nhị thiếu gia nở nụ cười, hai tay y khoanh trước ngực, 1 bộ nhàn nhã đánh giá nam nhân, “Biểu thúc, thì ra ngươi là muốn bạc”.
Thực hiển nhiên……
Hồng gia nhị thiếu gia hiểu lầm ý tứ của nam nhân, hắn căn bản là không phải “biểu thúc” gì, càng thêm không phải nghĩ muốn bạc gì cả, hắn chỉ là đúng lúc đi ngang qua mà thôi…….
Chính là không biết làm sao nam nhân lại không thể mở miệng giải thích rõ.
“Không phải”. Nam nhân phủ nhận, “Ngươi hiểu lầm ta, ta thật sự không phải muốn bạc, ta chỉ là…… Chính là……..”. Trong lúc nhất thời tìm không thấy lý do thích hợp, hơn nữa hắn sẽ không nói dối, lập tức không biết nên tiếp tục như thế nào.
“Thật ra muốn bạc cũng không sao, chỉ cần biểu thúc muốn thì chúng ta đều sẽ cố hết sức phối hợp ngươi, chỉ cần biểu thúc cầm bạc rồi hảo hảo trở về quê nhà sống là được”. Hồng gia nhị thiếu chính là nhận định lần này nam nhân quay lại chính là muốn bạc, vì thế sai hạ nhân đi lấy một ít ngân lượng ra, cường thế đưa cho nam nhân.
Nam nhân nhìn hai người bọn họ, có chút không biết nên nói như thế nào, Hồng gia nhị thiếu gia có chút không kiên nhẫn nhìn nam nhân, Hồng gia đại thiếu gia căn bản là không nhìn nam nhân, sai quản gia lấy xe ngựa tiễn nam nhân hồi hương.
“Tuyệt đối không được”. Nam nhân vội vàng cự tuyệt, hắn xoa xoa nước mưa trên mặt, hắn trả lại bạc cho Hồng gia nhị thiếu, “Ta muốn đi nha môn, tạm thời không thể hồi hương được”.
“Đi nha môn?”. Hồng đại thiếu gia có chút cảnh giác nhìn nam nhân.
“Có phải biểu thúc đi nha môn để tố cáo chúng ta cường thưởng dân nữ?”. Thời điểm Hồng gia nhị thiếu gia nói lời này thì mặt không đỏ, khí không suyễn, y ước lượng một chút bạc trong tay, không hờn giận nhíu mày, “Chút bạc ấy là thiếu, khó trách biểu thúc chúng ta không để vào mắt, quản gia lại đi lấy thêm mấy túi ngân lượng ra, đưa cho biểu thúc dùng dưỡng lão ở quê nhà”.
Nhìn ra được Hồng gia nhị thiếu gia mất hứng, Hồng gia đại thiếu gia đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm nam nhân 1 lát, y cầm y phục hạ nhân đưa tới ném cho nam nhân.
“Đi vào xe ngựa thay nó đi, trên đường hồi hương còn rất dài, nếu bị bện thì cũng không ai chiếu cố ngươi, như thế này chúng ta sẽ ở trong thành tìm một vị xa phu tiễn ngươi trở về”.
“Biểu thúc, lại cho ngươi thêm 5 túi bạc, đủ ngươi dưỡng lão đi?”. Hồng gia nhị thiếu tiến đến trước mặt nam nhân, đánh giá khuôn mặt của nam nhân, trên mặt của nam nhân có chút nước bùn, nhìn qua thực chật vật.
Nam nhân nghĩ muốn cự tuyệt.
Nhưng mà…….
Quản gia cầm dù đi ra, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng lôi kéo “mời” nam nhân tới trước xe ngựa, nhị vị Hồng gia thiếu gia đứng ở trước Hồng phủ, sai gia đinh ném nam nhân lên xe ngựa.
“Ta không quay về, các ngươi mau bảo bọn họ dừng tay!”. Nam nhân thực bất đắc dĩ, hắn túm bên hông xe ngựa, thật sự không thể lên xe, hắn không thể lên xe, hắn còn muốn đi nha môn làm chính sự.
Trong lúc giằng co, dù của quản gia rơi trên mặt đất, y phục túi ngân lương nam nhân ôm trong lòng đều bị mưa ướt nhẹp, hắn chết sống cũng không chịu lên xe, thế nhưng hắn lại không thể nói chính mình không phải “biểu thúc”.
Như vậy hậu quả sẽ càng thêm nguy hiểm……..
“Các ngươi hảo hảo [mời] biểu thúc lên xe ngựa đi”. Hồng gia nhị thiếu gia cười ha hả, đánh giá nam nhân đang chật vật, nam nhân thập phần bất đắc dĩ, mấy lần nam nhân nghĩ muốn mở miệng nói ra chân tướng, nhưng thủy chung cũng không có thể nói ra.
Mấy vị gia đinh kia nóng nảy, nghĩ muốn bế nam nhân lên xe ngựa, dưới chân nam nhân vừa trượt, té lăn trên đất, y phục cùng bạc đều lăn rơi ra, liền ngay cả gia đinh cùng quản gia đều bị dọa tới rồi…….
Nam nhân chưa từng có chật vật như vậy, trên người hắn đầy nước bùn, giọt nước lạnh như băng kia cùng mưa không ngừng rơi xuống, đánh vào trên người của hắn, xúc cảm lạnh như băng kia làm cho ngón tay hắn có chút đông cứng.
Lạnh quá………
Tối hôm qua nam nhân gấp rút đi đường nên thực mệt mỏi, cả đêm cũng chưa ngủ, lại té như vậy, thật sự có chút chịu không nổi, ý tứ của Hồng phủ thiếu gia này thực rõ ràng, chính là muốn đuổi hắn đi.
Nam nhân cũng không phải tới nhận thức thân thích, cũng không phải tới muốn bạc, hắn chỉ đi ngang qua mà thôi, sớm biết rước lấy nhiều phiền toái như vậy thì hắn liền đi vòng, không đi qua Hồng phủ……..
“Biểu thúc lớn tuổi, chính mình không đứng dậy được, các ngươi mau đỡ biểu thúc đứng lên”. Hồng gia nhị thiếu gia hé miệng nhịn cười, phân phó gia đinh kéo nam nhân từ trên mặt đất lên.
“Các ngươi còn thất thần làm cái gì”. Ánh mắt bất mãn của Hồng gia đại thiếu gia quét qua gia đinh một vòng, liền ngay cả quản gia đều sợ tới mức run lên.
Vài người tranh nhau cùng đi đỡ nam nhân…….
Lúc này.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi ngừng trước mặt nam nhân, xe ngựa hoa lệ kia làm bằng gỗ đen thuần, chạm trổ phi thường tinh xảo, tạo hình cũng thập phần tinh mỹ, do 2 con tuấn mã kéo……..
Trước xe ngựa treo hai ngọn tiểu đèn ***g tinh xảo, chiều rộng xe ngựa thực rất lớn, còn muốn khí phái rất nhiều so với xe ngựa con cháu phú gia bình thường ngồi, trong lúc nhất thời tất cả người ở đây đều nhìn về phía xe ngựa hoa lệ này.
Chỉ có nam nhân không có chú ý xe ngựa, hắn đang cố gắng nghĩ muốn tự mình đứng dậy, trên mặt đất có nước bùn rất dày, có vẻ trên người hắn có chút bẩn…….
Màn che trên xe ngựa màu đen bị nhấc lên, người trên mã xa điềm tĩnh xuống xe ngựa, một đôi hài màu đen ám văn (hoa văn chìm) tinh xảo xuất hiện ở trước mắt nam nhân…….
Lúc này nam nhân mới chậm rãi nhìn về phía chủ nhân của đôi hài này.
Người trước mắt mặc y sam hoa mỹ màu đen, vạt áo ám văn quen thuộc kia làm cho nam nhân có chút sững sờ, tóc dài màu đen kia buông ở sau người, dung nhan anh tuấn kia cơ hồ tìm không ra tỳ vết nào, đôi mắt đen mê người kia lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân nhếch nhác, trên mặt y không có biểu tình dư thừa, lại vẫn xinh đẹp như cũ, hấp dẫn ánh mắt của người khác như vậy…….
Nam nhân đương nhiên nhận ra người trước mắt là ai, tuy rằng hắn có một đoạn thời gian không có gặp Mạt Đồng, cảm thấy Mạt Đồng tựa hồ trở nên càng thêm mỹ lệ, y sam của Mạt Đồng càng thêm hoa lệ, có thể nhìn ra bây giờ Mạt Đồng nhất định sống rất tiêu sái tự tại.
Mạt Đồng vốn tới Thanh Sơn trấn làm việc, không ngờ lúc này sẽ gặp nam nhân, y vốn thật cao hứng, nhưng thấy nam nhân bị làm cho chật vật như thế thì y liền âm thầm khó chịu……..
Bởi vì cả đêm không ngủ nên nam nhân không có tinh thần, thời điểm Xích Luyện tỉnh lại thì nam nhân cũng chậm rãi ngồi dậy, Xích Luyện để nam nhân mặc y phục cho y, nam nhân cũng không có cự tuyệt.
Nam nhân mặc y phục cho Xích Luyện, còn chăm chú thắt đai lưng, Xích Luyện cầm tay của hắn, ôm hắn hôn nửa ngày, hắn không có đẩy Xích Luyện ra, bởi vì hắn biết Xích Luyện phải đi.
Hôm nay, thời điểm Xích Luyện đi thì nam nhân đưa cho y 1 chiếc dù giấy dầu, bên ngoài mưa rất lớn, mưa bụi mông lung thổi không tán, Xích Luyện một thân hồng y hoa mỹ dần dần biến mất ở trong sương mù của mưa bụi.
Nam nhân ngồi ở trong đại đường thật lâu thật lâu, trà trên bàn đã lạnh thấu………
“Lần này đi rồi thì cũng đừng trở về nữa”. Nam nhân khẽ hít 1 ngụm khí lạnh, thanh âm của hắn thong thả mà run rẩy, trong đôi mắt của hắn tràn ngập khó chịu cùng mỏi mệt.
Nam nhân nói với không khí những lời mà hắn không thể mở miệng nói với Xích Luyện………
Bên ngoài mưa to vẫn rơi, bầu trời một mảnh hơi mù, mưa bụi trong núi mông lung, hôm nay sau khi Xích Luyện đi rồi thì nam nhân ngồi ở trong đại đường tới tối, thời điểm a Hồng a Tử trở về, trong tay cầm y phục mua thêm cho nam nhân, hỏi ra mới biết được là ngày hôm qua Xích Luyện bảo bọn họ đi xuống núi đặt làm vài bộ y phục cho Xích Luyện.
Bởi vì a Hồng a Tử lo lắng sư phụ tài phùng *** (tiệm may quần áo) tính sai, liền suốt đêm canh giữ ở bên cạnh để tiểu nhị làm gấp, cho tới hiện tại mới trở về, mà y phục làm theo số đo yêu cầu cho nam nhân đều là Xích Luyện đưa cho.
“Đưa y phục cho ta, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi”. Sau khi chờ nam nhân cầm y phục thì a Hồng a Tử liền vào phòng nghỉ ngơi, nam nhân ngồi ở bên ngoài chờ Cửu Hoàng trở về.
Nam nhân nhìn y phục tinh mỹ trong tay, có chút không nỡ mặc, tuy rằng nói y phục này thực mộc mạc nhưng vải vóc cũng phi thường thượng đẳng, hắn qua loa nhìn 1 chút, số đo Xích Luyện nói cho a Hồng a Tử dĩ nhiên là chính xác.
Nam nhân vốn nghĩ muốn chờ Cửu Hoàng trở về, nói chuyện tình tối hôm qua cho Cửu Hoàng biết, hắn tính toán thẳng thắn với Cửu Hoàng, hắn không muốn giấu diếm cái gì, nếu sau khi Cửu Hoàng biết rồi mà muốn đuổi hắn đi thì hắn cũng chấp nhận……….
Chính là tới nửa đêm rồi mà Cửu Hoàng còn chưa trở về.
Trong chớp mắt.
Mưa này đã rơi 4, 5 ngày, từ khi Xích Luyện đi rồi thì biệt viện sẽ không có khách nhân tới, bởi vì gần đây nam nhân không cần đi dạy đám hài tử nên hắn đều ở lại trong biệt viện, sắp tới Bạch Vân Quan thu tân đệ tử, đám hài tử này đều đi lên trên núi, cho nên hắn mới có thời gian nghỉ ngơi ở bên trong biệt viện, chính là qua nhiều ngày như vậy mà Cửu Hoàng còn không có trở về.
Nam nhân trở nên có chút lo lắng, nhưng hắn lại không thể đi Bạch Vân Quan, hắn từng nói qua sẽ không lại quay về Bạch Vân Quan, hắn thực lo lắng Cửu Hoàng gặp chuyện không may, hơn nữa lần này ngay cả Xích Luyện đều biết Nham Vân ở bên trong Bạch Vân Quan, nói vậy Mạt Đồng cùng Phật Hàng khẳng định cũng biết tông tích của Nham Vân, lần này cũng ắt phải sẽ đi tới Thanh Sơn 1 chuyến…….
Mưa bụi trong núi mênh mông, mưa to a mưa to, đập rụng lá trên cây, cột nước lũ kia lao xuống núi, đường trong núi thực hiểm trở, không hề ít đoạn đường sụp đổ, mưa to tầm tả trên Lạc Hà Phong, hồ nước trong biệt viện đều tràn nước ra.
Nam nhân để a Hồng a Tử dọn dẹp biệt viện, hắn cầm dù xuống núi xem sao, hiện nay không biết tình huống dưới chân núi như thế nào, lũ bất ngờ mãnh liệt như thế thì tình huống dưới chân núi chắc rất tệ.
Nam nhân suốt đêm xuống núi, bởi vì trên đường có rất nhiều địa phương đều sụt lún nên hắn chỉ có đi đường vòng, trời mưa thật sự to, đường núi lại phi thường trơn ướt, mấy lần hắn đều suýt nữa bị ngã sấp xuống, dù cũng bị hỏng, căn bản là ngăn không được mưa rền gió dữ, cả người hắn đều bị ướt, y phục ướt đẫm, bọt nước trên tóc liên tục rơi xuống.
Nam nhân đi tới hừng đông mới đi tới dưới chân núi, hài của hắn, y phục, toàn bộ đều ướt đẫm……..
Tình huống dưới chân núi thật tệ, rất nhiều nhà tranh vùng ngoại ô đều bị ngập trong nước, rất nhiều thôn dân đều đứng ở trên gò đất nhỏ, nam nhân cũng bất chấp mưa to vội vội vàng vàng tiến vào Thanh Sơn trấn.
Phần lớn phía trước *** tử (gian hàng, cửa hàng) đều bị ngập, mọi người trấn trên thập phần lo lắng, người nha môn đang thay dân chúng xử lý khó khăn, rất nhiều người đều tới nha môn tránh lũ, dọc theo đường đi nam nhân nhìn thấy rất nhiều người thu thập bao phục (gói quần áo, vật nặng) rời đi, điều này làm cho hắn nhớ lại ôn dịch đột kích năm đó, cảnh nhóm dân chúng Phong Danh thành chạy tứ tán, chính là lũ lụt lần này tới rất bất ngờ.
Làm cho rất nhiều người trôi dạt khắp nơi.
Lần này nam nhân xuống núi vốn là tính toán đi nha môn một chuyến, để quan phủ phát lệnh cấm lên núi, bởi vì tùy thời có thể lún, hắn cố ý tới đó nói rõ tình huống, để tránh tổn thương người vô tội.
Nam nhân đang chuẩn bị đi nha môn, mới vừa đi tới trước đại môn Hồng phủ thì nhìn thấy vài vị đệ tử của Bạch Vân Quan đứng ở trước đại môn của Hồng phủ, tựa hồ đang đợi hai vị thiếu gia của Hồng phủ.
Quản gia của Hồng phủ nói cái gì đó đối vài vị đệ tử kia, nam nhân không nghe rõ ràng lắm, mấy năm nay Bạch Vân Quan thu nhận không ít tân đệ tử, cho nên hắn cũng không nhận thức những gương mặt mới này.
Nam nhân đi lên cầu thang, đi vào trước Hồng phủ, hắn không chút nào kiêng kị hỏi đệ tử của Bạch Vân Quan: “Xin hỏi xảy ra chuyện gì? Chính là trên Thanh Sơn xảy ra chuyện?”. Mặc dù có chút đường đột, nhưng hiện tại hắn cũng vô pháp bận tâm nhiều lễ nghi như vậy.
Bởi vì đệ tử của Bạch Vân Quan không thể tùy tiện xuống núi, chỉ có được chưởng môn phân phó, hoặc là thời điểm có nhiệm vụ, mới có thể cho phép xuống núi, nam nhân hỏi như vậy cũng không phải không có đạo lý.
“Chưởng môn phân phó chúng ta xuống núi thông tri thiếu gia của Hồng phủ, bởi vì chưởng môn không thể đích thân xuống núi xử lý tai hoạ, hy vọng thiếu gia của Hồng phủ hỗ trợ giải quyết”. Đệ tử của Bạch Vân Quan nói nguyên do cho nam nhân biết, đây cũng không tính là bí mật gì.
Sau đó nam nhân từ trong miệng lão quản gia biết được những năm gần đây quan phủ không thể giải quyết vấn đề sự vụ lớn nhỏ của Thanh Sơn trấn thì đều là giao cho Hồng phủ giải quyết, cho nên Hồng phủ này ở trấn trên cũng là rất có uy vọng (danh vọng, danh tiếng).
“Lũ lụt này là do có yêu nghiệt tác quái, hiện nay chưởng môn đang xử lý chính sự, không rảnh phân thân cho nên phái mấy đệ tử chúng ta xuống núi thông tri hai vị thiếu gia của Hồng phủ”.
“Nếu không phải có tên phản đồ trở về Bạch Vân Quan thì hiện nay chưởng môn chúng ta đã sớm đi kết giao bằng hữu, sẽ không ở lại Thanh Sơn”.
“Ai biết lần này lại đột nhiên nháo lũ lụt, gần đây yêu nghiệt càng lúc càng lớn mật”. Mấy đệ tử của Bạch Vân Quan tụm lại nói chuyện phiếm, nói không ít chuyện nam nhân muốn biết.
Quản gia của Hồng phủ đi vào thông truyền, không bao lâu thì thiếu gia của Hồng phủ liền tự mình đi ra, hai người nhìn thấy nam nhân cả người ướt sũng đứng ở cửa thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nam nhân muốn tránh lại nghe đến hai người đồng thời hô một câu: “Biểu thúc”.
Nam nhân nhất thời quên chính mình lần trước giả mạo “biểu thúc” mang quỷ thư sinh tới gặp biểu muội, hai cái thiếu gia này khẳng định nhận thức hắn, bởi vì lũ lụt trước mặt nên hắn lại đã quên tầng quan hệ này.
Nam nhân muốn chạy đi.
Hai vị Hồng thiếu nha nháy mắt với quản gia, quản gia lập tức kéo nam nhân lại: “Đại biểu thúc, ngài trước đợi 1 chút đi, đến bên trong ngồi cái đã, thiếu gia thảo luận xong sự tình sẽ mang ngươi đi gặp biểu tiểu thư”.
Hồng đại thiếu gia không để ý tới nam nhân, đang cùng đệ tử của Bạch Vân Quan đàm sự tình, mà Hồng nhị thiếu gia lại vẻ mặt cười quái dị đánh giá nam nhân, nam nhân cảm thấy rất bất thường.
Hắn nhìn nhìn chính mình, phát hiện y phục chính mình đều ướt đẫm, hắn muốn dùng tay che, nhưng nhưng là cảm thấy kỳ quái, hắn ngay tại trước Hồng phủ nghe quản gia nói với hắn “biểu tiểu thư” sống rất tốt, bảo hắn không cần lo lắng, nam nhân đứng mà không yên lòng, còn muốn đi nhưng không thể đi, còn muốn nhận sự quan sát kỹ càng của Hồng nhị thiếu gia, gió lạnh thổi trúng làm hắn có chút phát lạnh.
“Tốt lắm, ta đã biết, trở về nói cho Liễu chưởng môn, chúng ta sẽ xử lý chuyện lũ lụt”. Hồng đại thiếu gia nói xong liền trở lại liếc mắt nhìn nam nhân một cái, nam nhân không có mở miệng nói chuyện, chỉ là đứng ở trước đại môn của Hồng phủ, quản gia kia sai người cầm một ít vải sạch đưa cho nam nhân.
“Nếu Hồng thiếu gia đã nói như vậy thì chúng ta đây quay về Bạch Vân Quan trước, đa tạ nhị vị thiếu gia hỗ trợ”. Đệ tử của Bạch Vân Quan có vẻ vội vàng rời đi, rất nhanh liền biến mất ở trong mưa gió.
“Quản gia, ngươi đi vào trước đi, vì biểu thúc chuẩn bị chút y phục sạch sẽ, lại sai người đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa tới”. Hồng gia nhị thiếu gia phân phó quản gia đi làm việc, mà quản gia kia nhìn nam nhân mấy lần, cũng không dám chậm trễ chậm trễ vội vàng vào phủ.
Nam nhân đứng ở cửa, đi cũng không được, không đi cũng không phải, cự tuyệt cũng không tốt, không cự tuyệt thì cảm thấy bất ổn, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng thì Hồng gia đại thiếu gia bước tới trước mặt……..
“Biểu thúc, ngươi là không phải cảm thấy lần trước thời điểm tới Hồng phủ thì chúng ta chiêu đãi không chu toàn, trở về không có biện pháp công đạo với lão nhân gia a?”. Hồng gia đại thiếu gia hỏi thật sự trực tiếp.
Nam nhân hiểu ý tứ của y.
Nam nhân lập tức giải thích: “Ta cũng không phải muốn bạc……..”.
” Nga!”. Hồng gia nhị thiếu gia nở nụ cười, hai tay y khoanh trước ngực, 1 bộ nhàn nhã đánh giá nam nhân, “Biểu thúc, thì ra ngươi là muốn bạc”.
Thực hiển nhiên……
Hồng gia nhị thiếu gia hiểu lầm ý tứ của nam nhân, hắn căn bản là không phải “biểu thúc” gì, càng thêm không phải nghĩ muốn bạc gì cả, hắn chỉ là đúng lúc đi ngang qua mà thôi…….
Chính là không biết làm sao nam nhân lại không thể mở miệng giải thích rõ.
“Không phải”. Nam nhân phủ nhận, “Ngươi hiểu lầm ta, ta thật sự không phải muốn bạc, ta chỉ là…… Chính là……..”. Trong lúc nhất thời tìm không thấy lý do thích hợp, hơn nữa hắn sẽ không nói dối, lập tức không biết nên tiếp tục như thế nào.
“Thật ra muốn bạc cũng không sao, chỉ cần biểu thúc muốn thì chúng ta đều sẽ cố hết sức phối hợp ngươi, chỉ cần biểu thúc cầm bạc rồi hảo hảo trở về quê nhà sống là được”. Hồng gia nhị thiếu chính là nhận định lần này nam nhân quay lại chính là muốn bạc, vì thế sai hạ nhân đi lấy một ít ngân lượng ra, cường thế đưa cho nam nhân.
Nam nhân nhìn hai người bọn họ, có chút không biết nên nói như thế nào, Hồng gia nhị thiếu gia có chút không kiên nhẫn nhìn nam nhân, Hồng gia đại thiếu gia căn bản là không nhìn nam nhân, sai quản gia lấy xe ngựa tiễn nam nhân hồi hương.
“Tuyệt đối không được”. Nam nhân vội vàng cự tuyệt, hắn xoa xoa nước mưa trên mặt, hắn trả lại bạc cho Hồng gia nhị thiếu, “Ta muốn đi nha môn, tạm thời không thể hồi hương được”.
“Đi nha môn?”. Hồng đại thiếu gia có chút cảnh giác nhìn nam nhân.
“Có phải biểu thúc đi nha môn để tố cáo chúng ta cường thưởng dân nữ?”. Thời điểm Hồng gia nhị thiếu gia nói lời này thì mặt không đỏ, khí không suyễn, y ước lượng một chút bạc trong tay, không hờn giận nhíu mày, “Chút bạc ấy là thiếu, khó trách biểu thúc chúng ta không để vào mắt, quản gia lại đi lấy thêm mấy túi ngân lượng ra, đưa cho biểu thúc dùng dưỡng lão ở quê nhà”.
Nhìn ra được Hồng gia nhị thiếu gia mất hứng, Hồng gia đại thiếu gia đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm nam nhân 1 lát, y cầm y phục hạ nhân đưa tới ném cho nam nhân.
“Đi vào xe ngựa thay nó đi, trên đường hồi hương còn rất dài, nếu bị bện thì cũng không ai chiếu cố ngươi, như thế này chúng ta sẽ ở trong thành tìm một vị xa phu tiễn ngươi trở về”.
“Biểu thúc, lại cho ngươi thêm 5 túi bạc, đủ ngươi dưỡng lão đi?”. Hồng gia nhị thiếu tiến đến trước mặt nam nhân, đánh giá khuôn mặt của nam nhân, trên mặt của nam nhân có chút nước bùn, nhìn qua thực chật vật.
Nam nhân nghĩ muốn cự tuyệt.
Nhưng mà…….
Quản gia cầm dù đi ra, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng lôi kéo “mời” nam nhân tới trước xe ngựa, nhị vị Hồng gia thiếu gia đứng ở trước Hồng phủ, sai gia đinh ném nam nhân lên xe ngựa.
“Ta không quay về, các ngươi mau bảo bọn họ dừng tay!”. Nam nhân thực bất đắc dĩ, hắn túm bên hông xe ngựa, thật sự không thể lên xe, hắn không thể lên xe, hắn còn muốn đi nha môn làm chính sự.
Trong lúc giằng co, dù của quản gia rơi trên mặt đất, y phục túi ngân lương nam nhân ôm trong lòng đều bị mưa ướt nhẹp, hắn chết sống cũng không chịu lên xe, thế nhưng hắn lại không thể nói chính mình không phải “biểu thúc”.
Như vậy hậu quả sẽ càng thêm nguy hiểm……..
“Các ngươi hảo hảo [mời] biểu thúc lên xe ngựa đi”. Hồng gia nhị thiếu gia cười ha hả, đánh giá nam nhân đang chật vật, nam nhân thập phần bất đắc dĩ, mấy lần nam nhân nghĩ muốn mở miệng nói ra chân tướng, nhưng thủy chung cũng không có thể nói ra.
Mấy vị gia đinh kia nóng nảy, nghĩ muốn bế nam nhân lên xe ngựa, dưới chân nam nhân vừa trượt, té lăn trên đất, y phục cùng bạc đều lăn rơi ra, liền ngay cả gia đinh cùng quản gia đều bị dọa tới rồi…….
Nam nhân chưa từng có chật vật như vậy, trên người hắn đầy nước bùn, giọt nước lạnh như băng kia cùng mưa không ngừng rơi xuống, đánh vào trên người của hắn, xúc cảm lạnh như băng kia làm cho ngón tay hắn có chút đông cứng.
Lạnh quá………
Tối hôm qua nam nhân gấp rút đi đường nên thực mệt mỏi, cả đêm cũng chưa ngủ, lại té như vậy, thật sự có chút chịu không nổi, ý tứ của Hồng phủ thiếu gia này thực rõ ràng, chính là muốn đuổi hắn đi.
Nam nhân cũng không phải tới nhận thức thân thích, cũng không phải tới muốn bạc, hắn chỉ đi ngang qua mà thôi, sớm biết rước lấy nhiều phiền toái như vậy thì hắn liền đi vòng, không đi qua Hồng phủ……..
“Biểu thúc lớn tuổi, chính mình không đứng dậy được, các ngươi mau đỡ biểu thúc đứng lên”. Hồng gia nhị thiếu gia hé miệng nhịn cười, phân phó gia đinh kéo nam nhân từ trên mặt đất lên.
“Các ngươi còn thất thần làm cái gì”. Ánh mắt bất mãn của Hồng gia đại thiếu gia quét qua gia đinh một vòng, liền ngay cả quản gia đều sợ tới mức run lên.
Vài người tranh nhau cùng đi đỡ nam nhân…….
Lúc này.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi ngừng trước mặt nam nhân, xe ngựa hoa lệ kia làm bằng gỗ đen thuần, chạm trổ phi thường tinh xảo, tạo hình cũng thập phần tinh mỹ, do 2 con tuấn mã kéo……..
Trước xe ngựa treo hai ngọn tiểu đèn ***g tinh xảo, chiều rộng xe ngựa thực rất lớn, còn muốn khí phái rất nhiều so với xe ngựa con cháu phú gia bình thường ngồi, trong lúc nhất thời tất cả người ở đây đều nhìn về phía xe ngựa hoa lệ này.
Chỉ có nam nhân không có chú ý xe ngựa, hắn đang cố gắng nghĩ muốn tự mình đứng dậy, trên mặt đất có nước bùn rất dày, có vẻ trên người hắn có chút bẩn…….
Màn che trên xe ngựa màu đen bị nhấc lên, người trên mã xa điềm tĩnh xuống xe ngựa, một đôi hài màu đen ám văn (hoa văn chìm) tinh xảo xuất hiện ở trước mắt nam nhân…….
Lúc này nam nhân mới chậm rãi nhìn về phía chủ nhân của đôi hài này.
Người trước mắt mặc y sam hoa mỹ màu đen, vạt áo ám văn quen thuộc kia làm cho nam nhân có chút sững sờ, tóc dài màu đen kia buông ở sau người, dung nhan anh tuấn kia cơ hồ tìm không ra tỳ vết nào, đôi mắt đen mê người kia lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân nhếch nhác, trên mặt y không có biểu tình dư thừa, lại vẫn xinh đẹp như cũ, hấp dẫn ánh mắt của người khác như vậy…….
Nam nhân đương nhiên nhận ra người trước mắt là ai, tuy rằng hắn có một đoạn thời gian không có gặp Mạt Đồng, cảm thấy Mạt Đồng tựa hồ trở nên càng thêm mỹ lệ, y sam của Mạt Đồng càng thêm hoa lệ, có thể nhìn ra bây giờ Mạt Đồng nhất định sống rất tiêu sái tự tại.
Mạt Đồng vốn tới Thanh Sơn trấn làm việc, không ngờ lúc này sẽ gặp nam nhân, y vốn thật cao hứng, nhưng thấy nam nhân bị làm cho chật vật như thế thì y liền âm thầm khó chịu……..