Chương : 216
Ở mặt ngoài Mạt Đồng không có biểu tình gì nhưng trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.
Liền ngay cả tâm tình đỡ nam nhân đều không có.
Nam nhân này……..
Không phải cùng một chỗ với Nham Vân sao?………
Như thế nào lại ở chỗ này……..
Nhưng lại bị người đuổi ra tới, chật vật như vậy, đáng thương như vậy, bất lực như vậy…….
Nam nhân đầy người nước bùn bị quản gia cùng gia đinh nâng lên, hắn một thân bùn đất rất là chật vật, hắn không có nhìn Mạt Đồng, bởi vì Mạt Đồng không biểu hiện ra bộ dáng quen biết hắn.
Nam nhân cũng không tốt chủ động cùng nhận thức.
Nếu làm Mạt Đồng mất mặt ở Hồng phủ thì không tốt, dù sao hiện tại nam nhân bẩn như vậy, tới lúc đó bị người chế giễu sẽ làm Mạt Đồng trở nên mất hứng…….
“Các ngươi còn thất thần làm cái gì, mang biểu thúc về phủ tắm sạch sẽ đi, đừng để hắn trước mặt khách nhân dọa người”.
“Động tác nhanh lên”.
Hai vị Hồng gia thiếu gia sai người mang nam nhan vào trong phủ tắm rửa sạch sẽ, lại tiễn nam nhân rời đi, ngay khi hai vị Hồng gia thối nghiêm mặt, phân phó gia đinh cùng quản gia “tiếp đón” nam nhân, Mạt Đồng từ lúc bắt đầu liền không nói được một lời giơ tay bá đạo kéo nam nhân đang bàng hoàng qua……..
“Biểu thúc của Hồng thiếu?”. Mạt Đồng nhíu mày, cảm thấy sự tình có chút kỳ hoặc.
Mạt Đồng thông minh như thế, sao lại không nhìn ra thần sắc nam nhân có chút ẩn tình.
Mạt Đồng cầm y sam ướt át của nam nhân, bá đạo kéo nam nhân tới bên cạnh y, thấy nam nhân không nói lời nào, trên mặt có chút nước bùn, y vừa định giơ tay lau mặt cho nam nhân thì đã bị nam nhân giữ tay lại.
“Ta…….Ta sẽ giải thích với ngươi sau”. Nam nhân thấp giọng nói thầm, thanh âm của hắn rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, “Tóm lại không phải giống như ngươi nghĩ đâu”.
Mạt Đồng nhìn nam nhân 1 lát, không nói nữa, chậm rãi buông lỏng y phục của nam nhân ra, y cao thấp đánh giá nam nhân hai vòng, sắc mặt biến trầm rất nhiều…….
“Thật là ướt át”. Mạt Đồng nhìn chằm chằm thân thể của nam nhân bị mưa làm cho ướt đẫm, hình dáng thân hình của nam nhân lộ rõ ra, trên mặt Mạt Đồng không có biểu tình gì, trong lòng cũng rất mất hứng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó”. Nam nhân cảm thấy lời của Mạt Đồng có chút ý khác, hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn Mạt Đồng một cái, phát hiện ánh mắt của Mạt Đồng đang đánh giá thân thể hắn……
Hắn có loại giác bị người trần trụi xem kỹ, hắn biết Mạt Đồng là cố ý, hắn có chút xấu hổ, tại tình huống chật vật lại gặp Mạt Đồng, nam nhân đơn giản nhỏ giọng nói sự tình trải qua cho Mạt Đồng, sau khi Mạt Đồng nghe xong thì nhíu mày, mà gia đinh cùng quản gia của Hồng phủ lại bắt đầu tiến lên lôi kéo nam nhân.
“Ta không đi”. Nam nhân thực bất đắc dĩ.
“Hồng thiếu các ngươi chính là đối đãi biểu thúc như vậy?”. Mạt Đồng lười biếng nở nụ cười, giống như đang coi 1 truyện cười, y nói xong liền quay đầu, ý vị thâm trường nhìn về phía nam nhân, “Biểu thúc, ngươi nói ta nói có đúng không, mưa lớn như vậy, có muốn đi cũng đi không được”.
Hai huynh đệ Hồng gia căn bản không biết Mạt Đồng, chính là nhìn đến xe ngựa khí phái kia của Mạt Đồng dừng ở cửa Hồng phủ, cho rằng Mạt Đồng là tìm bọn họ, dù sao rất nhiều người ở trấn trên này đều sẽ tìm bọn họ giải quyết vấn đề, nhưng nam tử trước mắt ăn mặc khá có khí phái này, gương mặt này không phải là người của Thanh Sơn trấn.
Hai huynh đệ Hồng gia cũng không có lại cố ý muốn nam nhân hiện nay rời đi, mà lần này Mạt Đồng tiến đến Thanh Sơn trấn cũng là ngẫu nhiên gặp được nam nhân, cũng biết được chuyện nam nhân trải qua trong khoảng thời gian này.
Mạt Đồng vốn tưởng rằng sẽ ở trên Thanh Sơn gặp được nam nhân, không ngờ liền gặp ở chỗ này, tựa hồ phải sớm rất nhiều so với trong mong muốn của y, hơn nữa nam nhân còn bị người đuổi ra phủ, làm cho bùn đất đầy người.
Mạt Đồng cũng chưa từng đối đãi nam nhân như vậy………
Đáy mắt Mạt Đồng tràn ngập tức giận nguy hiểm, hơn nữa Tích Duyên nam nhân này, trên người bị làm cho ướt át như vậy, nhưng lại tại trước mặt nhiều người như vậy, bị hai huynh đệ Hồng gia kia đánh giá.
Nam nhân này, hắn rốt cuộc có biết hay không, hiện tại hắn cái dạng này làm cho Mạt Đồng rất muốn……. Đối hắn……..
“Xin hỏi vị công tử này là muốn tìm hai vị thiếu gia chúng ta sao?”. Quản gia cười đi tới đón tiếp, thăm dò nguồn gốc của Tích Duyên, dù sao dáng điệu của Mạt Đồng cũng không tầm thường.
“Không phải”. Mạt Đồng lắc đầu.
Nam nhân cũng hết sức chăm chú nhìn Mạt Đồng, trên mặt của hắn có chút dơ bẩn, vốn bộ dáng không thu hút lắm, trở nên càng thêm dễ dàng bị người xem nhẹ.
Hồng gia nhị thiếu khách khí hỏi lại: “Không phải tới tìm chúng ta, vậy ngươi ở đây có mục đích gì?”.
Mạt Đồng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, sau đó mới chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, đại ca của ta nói muốn tới Hồng phủ ở Thanh Sơn trấn gặp chất nữ của hắn, xem chất nữ hắn sống tốt không, ta thấy đại ca của ta chậm chạp chưa về, liền lo lắng, liền tự mình tới đón hắn trở về”. Mạt Đồng nói tới rõ ràng đâu ra đấy, đúng lý hợp tình, quả thực liền giống như là thật.
“Hắn là đại ca ngươi?”. Hồng gia nhị thiếu chỉ vào nam nhân hỏi Mạt Đồng.
“Hồng thiếu cảm thấy có vấn đề gì sao? Hắn không thể là đại ca ta?”. Mạt Đồng giơ tay ôm chầm bả vai của nam nhân, kéo nam nhân cả người ướt át lại, y cũng không ngại nam nhân bẩn, giơ tay lau bùn đất trên mặt nam nhân, “Đại ca, ta rốt cục tìm được ngươi, không ngờ ngươi thế nhưng bị bọn họ đối đãi như vậy, ta sớm nói qua sai người đánh xe ngựa đưa ngươi tới, để tránh có chút người mắt chó nhìn người kém”.
“Thực bẩn, đừng lau”. Nam nhân giơ tay dùng ống tay áo ướt át lau lau mặt mình, hắn có thể tránh được tay của Mạt Đồng, “Sẽ dơ tay ngươi, còn có……..”. Còn có y phục sẽ dính ướt…….
Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì cảm giác được tay của Mạt Đồng để ở bên hông hắn, ôm hắn càng chặt hơn chút, cả người hắn đều dán tại trên người của Mạt Đồng, cảm giác được trên người Mạt Đồng truyền đến nhiệt độ cơ thể, cùng hơi thở quen thuộc kia, lông mi của hắn khẽ run lên một chút.
“Ta nghĩ việc này có chút hiểu lầm”. Hồng gia đại thiếu thấy thế lập tức sửa lại ý tứ.
Hồng gia nhị thiếu cũng không nói gì.
“Tuy rằng trong nhà của đại ca ta bần hàn, nhưng lúc trước hắn không chê, không vứt bỏ ta, còn thu lưu ta người đều không có cái gì, nếu không giờ phút này cũng sẽ không có ta”. Tay của Mạt Đồng ôm bên hông nam nhân, không dấu vết ái muội nhéo thắt lưng của nam nhân, nam nhân mẫn cảm tới thiếu chút nữa hừ ra tiếng, nam nhân vừa định mở miệng lại nghe đến Mạt Đồng dán tại bên tai hắn nói, “Trên người người thật nóng, thật ướt át……..”.
Rõ ràng là một câu nói thực bình thường, nhưng từ miệng Mạt Đồng nói ra thì lại trở nên tràn ngập dụ hoặc như vậy…….
Nam nhân muốn dùng tay đẩy Mạt Đồng ra nhưng ngược lại bị ôm càng chặt hơn, người bên cạnh đều xem tới choáng váng, hai vị thiếu gia Hồng gia cũng hiểu được quan hệ của hai người, bảo gia đinh cùng quản gia tất cả đều hồi phủ.
“Ngươi đã có thành ý như vậy, tự mình tới đón biểu thúc chúng ta trở về, vậy làm phiền ngươi, hảo hảo chăm sóc biểu thúc, đừng làm cho biểu thúc làm lụng vất vả ở Thanh Sơn trấn như vậy, đường xá xa xôi, thân thể biểu thúc lớn tuổi sẽ chịu không nổi”. Hồng gia nhị thiếu nói xong thì vào Hồng phủ, ý tứ của y thực rõ ràng, chính là không muốn nam nhân lại tới Hồng phủ gây phiền toái.
Hồng gia đại thiếu cái gì cũng chưa nói liền vào phủ, Mạt Đồng kéo nam nhân lên xe ngựa khí phái, xe ngựa của y phi thường rộng lớn, bên trong còn để đại thùng y vật, tầm nhìn bên trong xe ngựa thực u ám, y thắp 1 đèn ***g treo ở đỉnh xe, tầm nhìn trong xe lập tức liền sáng hơn rất nhiều, trong quang mang phiếm hồng yêu dị kia lộ ra mấy phần ái muội.
Người đánh xe ngựa là người, đệ tử của tà đế cung.
Mạt Đồng kéo màn xe xuống, nói với đệ tử kia vô luận nghe được thanh âm gì thì cũng không cho phép quấy rầy bọn họ, đệ tử kia nghe thế thì gật đầu. Y mới vừa trở lại bên trong xe ngựa thì nhìn thấy nam nhân đang im lặng tựa vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, nam nhân vĩnh viễn đều là bình tĩnh như vậy, im lặng như vậy, cho dù vừa rồi chật vật như vậy thì hiện tại nam nhân cũng sẽ bình tĩnh đối mặt y.
Nam nhân liền nói lời nói lời cảm tạ chuyện tình vừa rồi với Mạt Đồng, nếu không phải Mạt Đồng xuất hiện thay hắn giải vây thì có thể hiện tại hắn đã bị hai huynh đệ Hồng gia kia tiễn hồi hương rồi.
Mạt Đồng không nói chuyện, nam nhân cũng không xác định Mạt Đồng có tức giận hay không, hắn liền chủ động nói chuyện ngày đó ly tán với Mạt Đồng, thật ra cũng không có gì cần giấu diếm, bởi vì Mạt Đồng không có ngăn cản hắn, hắn liền không biết là Mạt Đồng không muốn nghe, có thể nói thì hắn đều nói, sau khi nói xong thì Mạt Đồng cũng không phản ứng, hắn cũng trầm mặc.
Mạt Đồng im lặng không lên tiếng mở ra cái rương trong xe ngựa, tìm vài món y phục sạch sẽ để nam nhân thay.
Nam nhân thất thần. Không hề động, chính là nhìn vài món y phục kia.
Tuy rằng hiện tại trên người nam nhân thực ướt, vải dệt bị ướt kia dán tại trên người cũng phi thường khó chịu, có chút cảm giác ướt lạnh, nhưng Mạt Đồng ngay tại trước mặt hắn……….
“Vì sao không thay?”. Mạt Đồng theo dõi nam nhân, thấy nam nhân chậm chạp không hề động thì y chủ động sáp qua, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt do dự của nam nhân, y đè thấp thanh âm hỏi nam nhân, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta thay cho ngươi?”. Hơi thở của y đã đã ươn ướt chóp mũi của nam nhân, cái loại cảm giác quen thuộc này làm cho nam nhân giương mắt nhìn y…….
Mạt Đồng đang cố ý bóp méo ý tứ của nam nhân……..
“Sao ngươi không trả lời ta, là ngượng ngùng hay là khó có thể mở miệng?”. Mạt Đồng điềm tĩnh ngồi lại gần nam nhân một chút, ánh mắt của y từ đôi môi nam nhân chậm rãi dời xuống, “Mấy ngày nay ngươi đều ở cùng Cửu Hoàng, y có chạm vào ngươi hay không?”.
Mạt Đồng một chút cũng không kiêng dè, y trực tiếp hỏi vấn đề suy nghĩ trong lòng, nhận thấy thân thể của nam nhân cứng ngắc thì y an ủi vuốt ve thân thể của nam nhân, trong lòng bàn tay ấm áp tuyền tới độ ấm làm cho tim nam nhân đập gia tốc.
“Cửu Hoàng sẽ không vừa thấy mặt liền làm loại sự tình này với ta”. Nam nhân cũng không chút nào kiêng kị trả lời Mạt Đồng, hai tay của hắn vô lực chống ở ngực của Mạt Đồng, lời nói của hắn làm cho Mạt Đồng rất không cao hứng.
Hai tay của Mạt Đồng vốn vuốt ve bên hông nam nhân, dần dần tăng thêm lực đạo, y xoa nắn thân thể mềm dẻo của nam nhân, nam nhân không có lên tiếng, chỉ là hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Đừng so sánh Cửu Hoàng với ta, ta khác với Cửu Hoàng”.
“Ta biết”. Nam nhân gật đầu, hắn cũng không phải muốn so sánh mà là nói sự thật mà thôi.
Nếu Mạt Đồng không muốn nghe thì nam nhân không nói là được, hai tay của Mạt Đồng càn rỡ chạy trên người của hắn, y phục ướt át trên người hăn bị xoa tới nhăn nhúm………
Thân thể lạnh lẻo của nam nhân dưới sự vuốt ve của Mạt Đồng dần dần nóng lên.
Nam nhân cúi đầu, không nhìn Mạt Đồng, nhưng cảm giác được hơi thở của Mạt Đồng liền phả vào bên mặt của hắn, Mạt Đồng gần như ôm cả người hắn vào trong ngực, tùy ý ái muội vuốt ve.
“Ân, ngô…….”. Khi hai tay của Mạt Đồng xoa khu vực mẫn cảm giữa hai chân nam nhân thì hắn không nhẫn được mà hừ lên tiếng “ân ân ngô ngô”, thanh âm của hắn rất thấp thực kiềm nén, cũng cào cào lòng người như vậy.
Bọt nước trên cổ của nam nhân chậm rãi trượt vào cổ áo, hắn cũng rõ ràng nhận thấy được ánh mắt của Mạt Đồng nhìn hắn càng ngày càng trắng trợn, hắn rất quen thuộc loại ánh mắt bao hàm dục vọng này……..
Mỗi lần thời điểm Mạt Đồng đối hắn làm cái loại chuyện này thì đều sẽ nhìn hắn như vậy, nhìn hắn với ý tứ xấu xa, nếu lúc này nam nhân đẩy Mạt Đồng ra thì Mạt Đồng sẽ ôm hắn càng chặt, nếu hắn mở miệng nói chuyện thì Mạt Đồng sẽ nghĩ muốn hết mọi phương pháp làm cho hắn ngậm miệng.
Xe ngựa chạy nhẹ nhàng, thanh âm bánh xe lăn đều cán qua nước phá lệ rõ ràng, giọt mưa như hạt đậu rơi ở trên thân xe, không ngừng đập vào trần xe.
Mưa to rả rích, mưa tầm tả…….
Thanh âm cọ rửa mặt đất cùng thanh âm nhóm dân chúng khóc rống chảy nước mắt xen lẫn cùng một chỗ, trở nên có chút nhìn thấy mà đau lòng, nam nhân nghĩ muốn xốc màn xe lên nhìn tình huống bên ngoài nhưng lại bị Mạt Đồng ngăn lại.
Nam nhân giương mắt nhìn về phía Mạt Đồng: “Đưa ta tới nha môn được không?”. Khi hắn nói chuyện có chút do dự, thấy Mạt Đồng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn thì hắn kể lại tình huống cho Mạt Đồng.
Bởi vì lũ lụt tới, nam nhân lo lắng có 1 số người chạy lên núi, hiện nay vào núi phi thường nguy hiểm, tùy thời có thể gặp phải sụt lún cùng lũ bất ngờ, hơn nữa địa thế hiểm trở, nếu mọi người đều chen chúc lên núi thì khẳng định xảy ra vấn đề lớn.
Nếu là gặp phải lũ bất ngờ thì khẳng định sẽ chết rất nhiều người.
“Ngươi quan tâm những người này như vậy, cho dù ngươi làm chuyện tốt thì những người này cũng không nhất định sẽ biết ơn ngươi, cũng không nhất định sẽ cảm kích ngươi, ngươi cảm thấy có cần thiết sao?”. Mạt Đồng giơ tay ôm nam nhân, vuốt ve thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, nghiêng đầu tới gần nam nhân, đôi môi đều sắp dán lên môi của nam nhân, ngữ khí y cực thờ ơ nói tiếp, “Ngươi cần nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn đi hay không? Chuyện này có đáng giá để ngươi làm hay không? Tới lúc đó dân chúng này nói không chừng còn có thể trách ngươi không cho bọn họ lên núi, cho rằng ngươi muốn hại chết bọn họ, loại nhàn sự(việc vớ vẩn) này ngươi quản được sao?”.
Mạt Đồng hỏi nam nhân rất nhiều vấn đề hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng hắn không ngại, hắn chỉ là nói sự thật, cho dù là có người hiểu lầm hắn thì hắn cũng không thẹn với lương tâm.
“Cứu người quan trọng hơn, ta không ngại chuyện này, cũng không nghĩ nhiều như ngươi vậy”.
“Được”. Mạt Đồng trầm mặc trong chốc lát, nâng cằm nam nhân lên, ngón tay cái của y để ở bên môi nóng lên của nam nhân, chậm rãi ma sát, “Cái này ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi đi xử lý, ngươi không cần lo lắng”. Y kề sát nhìn chăm chú vào nam nhân, y thật lâu không có gặp nam nhân, y rất tưởng niệm nam nhân này, nhưng mà khi nam nhân nhìn thấy y, hình như trừ bỏ kinh ngạc ở ngoài thì khuyết thiếu một chút tình cảm mãnh liệt.
Thời điểm nam nhân nhìn thấy y, cái loại biểu tình này thật giống như nhìn thấy 1 người thân thích họ xa, mà không phải nhìn thấy tướng công cửu biệt (xa cách đã lâu), nam nhân cũng sẽ không chủ động ôm Mạt Đồng, hôn nhẹ ấp ấp, càng thêm sẽ không chủ động ôm y yêu cầu an ủi, cho dù là đánh chết nam nhân thì nam nhân cũng sẽ không chủ động mở miệng nói muốn ngủ đồng giường với y.
Cái này giống như một chậu nước lạnh dập tắt nhiệt tình của Mạt Đồng, nhưng giờ này khắc này y thật sự có chút nhịn không được, muốn y kề sát thân thể cùng với nam nhân cả người ướt đẫm, nếu muốn y không cảm giác thì đó là không có khả năng, khi nhìn lướt qua da thịt mềm dẻo của nam nhân thì y liền trở nên có chút miệng khô lưỡi khô.
Thân thể của nam nhân thực nóng, hơn nữa y không ngừng vỗ về chơi đùa như vậy, nam nhân nghĩ muốn không có cảm giác đều khó, Mạt Đồng thực hiểu biết thân thể của nam nhân, sờ ở đâu sẽ làm nam nhân run rẩy, sờ ở đâu sẽ làm nam nhân rên rỉ, sờ ở đâu sẽ làm cả người nam nhân vô lực tùy ý y bài bố, hết thảy y đều nhớ rõ thanh thanh sở sở, y rất muốn ngay tại trong xe ngựa ôm nam nhân.
Mạt Đồng ôm nam nhân sờ tới sờ lui, khiến cho cả người nam nhân như nhũn ra không có khí lực, hơn nữa tối hôm qua hắn suốt đêm chạy đi, mệt chết đi, mệt chết đi, nếu không phải hiện tại hắn không có khí lực thì khẳng định hắn sẽ tránh đi ma chưởng âu yếm hắn của Mạt Đồng.
“Ngày ấy…….”. Nam nhân có chút do dự mở miệng, đôi mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Mạt Đồng anh tuấn, “Ngày ấy ta bị Nham Vân mang đi thì ngươi cùng Phật Hàng đã làm những gì?”.
Ánh mắt của Mạt Đồng đúng lúc đối diện tầm mắt của nam nhân, y điềm tĩnh nói: “Không làm gì hết, ngày ấy sau khi ngươi bị bắt đi, ta cùng với Phật Hàng trở về Hoành Đỉnh, ta vẫn đều ở lại Hoành Đỉnh dưỡng thương. Chỗ Cửu Tiên trấn đã chết rất nhiều người, không có vong linh vẫn không chịu tán đi, sau đó Phật Hàng lại trở về Cửu Tiên trân thu tà linh của nơi đó”.
Mạt Đồng cùng Phật Hàng có phái người đi tìm nam nhân, nhưng lại không dám tới rất gần Nham Vân, bởi vì nam nhân ở trong tay của Nham Vân, trong mắt bọn họ thì Nham Vân sẽ không giết nam nhân, vốn cho răng phải ở Bạch Vân Quan gặp mới có thể nhìn thấy nam nhân, không ngờ Nham Vân đã thả nam nhân ở Thanh Sơn trấn, điều này làm Mạt Đồng rất bất ngờ, bất quá xem ra hiện tại nam nhân không có việc gì thì y cũng an tâm.
Nam nhân không rõ Mạt Đồng vì sao tới Thanh Sơn trấn, hắn cho rằng Mạt Đồng là muốn đi Bạch Vân Quan tìm Nham Vân, nhưng là sự tình giống như đều không phải như suy nghĩ của hắn, Mạt Đồng biết hắn có nghi ngờ nên nói mục đích lần này Mạt Đồng tới đây với hắn, chuyến này Mạt Đồng là tới xác định Thanh Sơn trấn có yêu nghiệt tác quái hay không, nếu tới lúc đó có người chết thì Mạt Đồng liền thông tri Phật Hàng tới thu tà linh.
Y đều không phải là đến hỗ trợ, nếu ở dưới chân núi chưa gặp được nam nhân thì y sẽ lên núi tìm nam nhân, nhưng mà hiện tại nếu đã gặp rồi thì y sẽ không lại đi Bạch Vân Quan, Mạt Đồng thực chán ghét địa phương tụ tập đám đạo sĩ thối kia, trước đó y bị nhốt tại nơi đó thật lâu, đã sớm phiền chán cái địa phương kia, nếu không phải vì nam nhân thì y mới sẽ không đi.
Nhưng mà hiện tại cũng không cần đi đâu hết, y cũng sẽ không để cho nam nhân liền rời đi như vậy, khiến y trước một bước tìm được nam nhân so với Phật Hàng, ánh mắt của y dừng ở trên mặt mỏi mệt của nam nhân, y hỏi nam nhân có mệt hay không, nam nhân tựa vào đầu vai y, Mạt Đồng cũng không ngại trên người nam nhân bẩn, liền ôm nam nhân, ôm nam nhân, vuốt ve nam nhân, âu yếm thứ mẫn cảm giữa hai chân nam nhân……
“Lạnh quá, lại nóng quá…….”. Thân thể của nam nhân phát lạnh, nhưng là giữa hai chân lại đang dần dần nóng lên, loại xúc cảm cực đoan này làm cho hai chân của hắn khẽ run rẩy.
Mạt Đồng vuốt ve chân của nam nhân, một bàn tay ái muội chạy giữa hai chân hắn, một bàn tay xoa nắn thân thể như nhũn ra của hắn, trên người của hắn rất ướt át rất nóng, y phục dính nước bùn, y phục ướt át kia gắt gao dán tại trên thân hình chắc nịch của hắn, hình dáng đường cong thân hình của hắn đều phi thường rõ ràng, xem trong mắt Mạt Đồng cũng tràn ngập hấp dẫn.
Bọt nước kia chậm rãi theo da thịt của nam nhân trượt xuống, Mạt Đồng cúi đầu nghĩ muốn hôn xương quai xanh của nam nhân, nhưng y mới vừa có động tác thì nam nhân nhẹ nhàng giật giật, mơ mơ màng màng cúi đầu xuống…….
Mạt Đồng đúng lúc hôn lên đôi môi rất có cảm xúc của nam nhân……..
Đôi môi của nam nhân hơi hơi mở ra, hơi thở giữa môi hắn phun ra cực nóng, bờ môi của hắn bởi vì nóng lên mà trở nên có chút khô khốc, thời điểm Mạt Đồng hắn, hắn căn bản là không kịp tránh đi, chính là trong thời gian nháy mắt thì đôi môi hắn đã bị giam cầm, đôi môi bị đầu lưỡi của đối phương mở ra, cái lưỡi ướt mềm của đối phương cường thế dò xét trong miệng của hắn, quấn quanh đầu lưỡi vô lực của hắn, mút vào, sục sạo……..
Thế hôn của Mạt Đồng rất mạnh.
Đôi môi của nam nhân bị gắt gao lấp kín, không chừa 1 khe hở, mà miệng của hắn nóng ướt vô cùng, hắn dịu ngoan nhận thế hôn cường thế của Mạt Đồng, hắn cảm thấy cả người chính mình đều đang nóng lên, có thể là cả đêm dầm mưa, hơn nữa trước đó lôi kéo cùng biện giải trong mưa, hiện tại cả người hắn không có khí lực.
Rơi vào bên trong mỏi mệt, hơn nữa tựa hồ còn có chút bị cảm lạnh.
Môi của 2 người gắt gao dính vào cùng nhau, giống như bị hút lấy, Mạt Đồng trằn trọc hôn môi của nam nhân, đầu lưỡi của nam nhân bị y cuốn lấy có chút như nhũn ra, run lên…….
Lúc này chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng” to, xe ngựa đột nhiên nghiêng………
Liền ngay cả tâm tình đỡ nam nhân đều không có.
Nam nhân này……..
Không phải cùng một chỗ với Nham Vân sao?………
Như thế nào lại ở chỗ này……..
Nhưng lại bị người đuổi ra tới, chật vật như vậy, đáng thương như vậy, bất lực như vậy…….
Nam nhân đầy người nước bùn bị quản gia cùng gia đinh nâng lên, hắn một thân bùn đất rất là chật vật, hắn không có nhìn Mạt Đồng, bởi vì Mạt Đồng không biểu hiện ra bộ dáng quen biết hắn.
Nam nhân cũng không tốt chủ động cùng nhận thức.
Nếu làm Mạt Đồng mất mặt ở Hồng phủ thì không tốt, dù sao hiện tại nam nhân bẩn như vậy, tới lúc đó bị người chế giễu sẽ làm Mạt Đồng trở nên mất hứng…….
“Các ngươi còn thất thần làm cái gì, mang biểu thúc về phủ tắm sạch sẽ đi, đừng để hắn trước mặt khách nhân dọa người”.
“Động tác nhanh lên”.
Hai vị Hồng gia thiếu gia sai người mang nam nhan vào trong phủ tắm rửa sạch sẽ, lại tiễn nam nhân rời đi, ngay khi hai vị Hồng gia thối nghiêm mặt, phân phó gia đinh cùng quản gia “tiếp đón” nam nhân, Mạt Đồng từ lúc bắt đầu liền không nói được một lời giơ tay bá đạo kéo nam nhân đang bàng hoàng qua……..
“Biểu thúc của Hồng thiếu?”. Mạt Đồng nhíu mày, cảm thấy sự tình có chút kỳ hoặc.
Mạt Đồng thông minh như thế, sao lại không nhìn ra thần sắc nam nhân có chút ẩn tình.
Mạt Đồng cầm y sam ướt át của nam nhân, bá đạo kéo nam nhân tới bên cạnh y, thấy nam nhân không nói lời nào, trên mặt có chút nước bùn, y vừa định giơ tay lau mặt cho nam nhân thì đã bị nam nhân giữ tay lại.
“Ta…….Ta sẽ giải thích với ngươi sau”. Nam nhân thấp giọng nói thầm, thanh âm của hắn rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, “Tóm lại không phải giống như ngươi nghĩ đâu”.
Mạt Đồng nhìn nam nhân 1 lát, không nói nữa, chậm rãi buông lỏng y phục của nam nhân ra, y cao thấp đánh giá nam nhân hai vòng, sắc mặt biến trầm rất nhiều…….
“Thật là ướt át”. Mạt Đồng nhìn chằm chằm thân thể của nam nhân bị mưa làm cho ướt đẫm, hình dáng thân hình của nam nhân lộ rõ ra, trên mặt Mạt Đồng không có biểu tình gì, trong lòng cũng rất mất hứng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó”. Nam nhân cảm thấy lời của Mạt Đồng có chút ý khác, hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn Mạt Đồng một cái, phát hiện ánh mắt của Mạt Đồng đang đánh giá thân thể hắn……
Hắn có loại giác bị người trần trụi xem kỹ, hắn biết Mạt Đồng là cố ý, hắn có chút xấu hổ, tại tình huống chật vật lại gặp Mạt Đồng, nam nhân đơn giản nhỏ giọng nói sự tình trải qua cho Mạt Đồng, sau khi Mạt Đồng nghe xong thì nhíu mày, mà gia đinh cùng quản gia của Hồng phủ lại bắt đầu tiến lên lôi kéo nam nhân.
“Ta không đi”. Nam nhân thực bất đắc dĩ.
“Hồng thiếu các ngươi chính là đối đãi biểu thúc như vậy?”. Mạt Đồng lười biếng nở nụ cười, giống như đang coi 1 truyện cười, y nói xong liền quay đầu, ý vị thâm trường nhìn về phía nam nhân, “Biểu thúc, ngươi nói ta nói có đúng không, mưa lớn như vậy, có muốn đi cũng đi không được”.
Hai huynh đệ Hồng gia căn bản không biết Mạt Đồng, chính là nhìn đến xe ngựa khí phái kia của Mạt Đồng dừng ở cửa Hồng phủ, cho rằng Mạt Đồng là tìm bọn họ, dù sao rất nhiều người ở trấn trên này đều sẽ tìm bọn họ giải quyết vấn đề, nhưng nam tử trước mắt ăn mặc khá có khí phái này, gương mặt này không phải là người của Thanh Sơn trấn.
Hai huynh đệ Hồng gia cũng không có lại cố ý muốn nam nhân hiện nay rời đi, mà lần này Mạt Đồng tiến đến Thanh Sơn trấn cũng là ngẫu nhiên gặp được nam nhân, cũng biết được chuyện nam nhân trải qua trong khoảng thời gian này.
Mạt Đồng vốn tưởng rằng sẽ ở trên Thanh Sơn gặp được nam nhân, không ngờ liền gặp ở chỗ này, tựa hồ phải sớm rất nhiều so với trong mong muốn của y, hơn nữa nam nhân còn bị người đuổi ra phủ, làm cho bùn đất đầy người.
Mạt Đồng cũng chưa từng đối đãi nam nhân như vậy………
Đáy mắt Mạt Đồng tràn ngập tức giận nguy hiểm, hơn nữa Tích Duyên nam nhân này, trên người bị làm cho ướt át như vậy, nhưng lại tại trước mặt nhiều người như vậy, bị hai huynh đệ Hồng gia kia đánh giá.
Nam nhân này, hắn rốt cuộc có biết hay không, hiện tại hắn cái dạng này làm cho Mạt Đồng rất muốn……. Đối hắn……..
“Xin hỏi vị công tử này là muốn tìm hai vị thiếu gia chúng ta sao?”. Quản gia cười đi tới đón tiếp, thăm dò nguồn gốc của Tích Duyên, dù sao dáng điệu của Mạt Đồng cũng không tầm thường.
“Không phải”. Mạt Đồng lắc đầu.
Nam nhân cũng hết sức chăm chú nhìn Mạt Đồng, trên mặt của hắn có chút dơ bẩn, vốn bộ dáng không thu hút lắm, trở nên càng thêm dễ dàng bị người xem nhẹ.
Hồng gia nhị thiếu khách khí hỏi lại: “Không phải tới tìm chúng ta, vậy ngươi ở đây có mục đích gì?”.
Mạt Đồng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, sau đó mới chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, đại ca của ta nói muốn tới Hồng phủ ở Thanh Sơn trấn gặp chất nữ của hắn, xem chất nữ hắn sống tốt không, ta thấy đại ca của ta chậm chạp chưa về, liền lo lắng, liền tự mình tới đón hắn trở về”. Mạt Đồng nói tới rõ ràng đâu ra đấy, đúng lý hợp tình, quả thực liền giống như là thật.
“Hắn là đại ca ngươi?”. Hồng gia nhị thiếu chỉ vào nam nhân hỏi Mạt Đồng.
“Hồng thiếu cảm thấy có vấn đề gì sao? Hắn không thể là đại ca ta?”. Mạt Đồng giơ tay ôm chầm bả vai của nam nhân, kéo nam nhân cả người ướt át lại, y cũng không ngại nam nhân bẩn, giơ tay lau bùn đất trên mặt nam nhân, “Đại ca, ta rốt cục tìm được ngươi, không ngờ ngươi thế nhưng bị bọn họ đối đãi như vậy, ta sớm nói qua sai người đánh xe ngựa đưa ngươi tới, để tránh có chút người mắt chó nhìn người kém”.
“Thực bẩn, đừng lau”. Nam nhân giơ tay dùng ống tay áo ướt át lau lau mặt mình, hắn có thể tránh được tay của Mạt Đồng, “Sẽ dơ tay ngươi, còn có……..”. Còn có y phục sẽ dính ướt…….
Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì cảm giác được tay của Mạt Đồng để ở bên hông hắn, ôm hắn càng chặt hơn chút, cả người hắn đều dán tại trên người của Mạt Đồng, cảm giác được trên người Mạt Đồng truyền đến nhiệt độ cơ thể, cùng hơi thở quen thuộc kia, lông mi của hắn khẽ run lên một chút.
“Ta nghĩ việc này có chút hiểu lầm”. Hồng gia đại thiếu thấy thế lập tức sửa lại ý tứ.
Hồng gia nhị thiếu cũng không nói gì.
“Tuy rằng trong nhà của đại ca ta bần hàn, nhưng lúc trước hắn không chê, không vứt bỏ ta, còn thu lưu ta người đều không có cái gì, nếu không giờ phút này cũng sẽ không có ta”. Tay của Mạt Đồng ôm bên hông nam nhân, không dấu vết ái muội nhéo thắt lưng của nam nhân, nam nhân mẫn cảm tới thiếu chút nữa hừ ra tiếng, nam nhân vừa định mở miệng lại nghe đến Mạt Đồng dán tại bên tai hắn nói, “Trên người người thật nóng, thật ướt át……..”.
Rõ ràng là một câu nói thực bình thường, nhưng từ miệng Mạt Đồng nói ra thì lại trở nên tràn ngập dụ hoặc như vậy…….
Nam nhân muốn dùng tay đẩy Mạt Đồng ra nhưng ngược lại bị ôm càng chặt hơn, người bên cạnh đều xem tới choáng váng, hai vị thiếu gia Hồng gia cũng hiểu được quan hệ của hai người, bảo gia đinh cùng quản gia tất cả đều hồi phủ.
“Ngươi đã có thành ý như vậy, tự mình tới đón biểu thúc chúng ta trở về, vậy làm phiền ngươi, hảo hảo chăm sóc biểu thúc, đừng làm cho biểu thúc làm lụng vất vả ở Thanh Sơn trấn như vậy, đường xá xa xôi, thân thể biểu thúc lớn tuổi sẽ chịu không nổi”. Hồng gia nhị thiếu nói xong thì vào Hồng phủ, ý tứ của y thực rõ ràng, chính là không muốn nam nhân lại tới Hồng phủ gây phiền toái.
Hồng gia đại thiếu cái gì cũng chưa nói liền vào phủ, Mạt Đồng kéo nam nhân lên xe ngựa khí phái, xe ngựa của y phi thường rộng lớn, bên trong còn để đại thùng y vật, tầm nhìn bên trong xe ngựa thực u ám, y thắp 1 đèn ***g treo ở đỉnh xe, tầm nhìn trong xe lập tức liền sáng hơn rất nhiều, trong quang mang phiếm hồng yêu dị kia lộ ra mấy phần ái muội.
Người đánh xe ngựa là người, đệ tử của tà đế cung.
Mạt Đồng kéo màn xe xuống, nói với đệ tử kia vô luận nghe được thanh âm gì thì cũng không cho phép quấy rầy bọn họ, đệ tử kia nghe thế thì gật đầu. Y mới vừa trở lại bên trong xe ngựa thì nhìn thấy nam nhân đang im lặng tựa vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, nam nhân vĩnh viễn đều là bình tĩnh như vậy, im lặng như vậy, cho dù vừa rồi chật vật như vậy thì hiện tại nam nhân cũng sẽ bình tĩnh đối mặt y.
Nam nhân liền nói lời nói lời cảm tạ chuyện tình vừa rồi với Mạt Đồng, nếu không phải Mạt Đồng xuất hiện thay hắn giải vây thì có thể hiện tại hắn đã bị hai huynh đệ Hồng gia kia tiễn hồi hương rồi.
Mạt Đồng không nói chuyện, nam nhân cũng không xác định Mạt Đồng có tức giận hay không, hắn liền chủ động nói chuyện ngày đó ly tán với Mạt Đồng, thật ra cũng không có gì cần giấu diếm, bởi vì Mạt Đồng không có ngăn cản hắn, hắn liền không biết là Mạt Đồng không muốn nghe, có thể nói thì hắn đều nói, sau khi nói xong thì Mạt Đồng cũng không phản ứng, hắn cũng trầm mặc.
Mạt Đồng im lặng không lên tiếng mở ra cái rương trong xe ngựa, tìm vài món y phục sạch sẽ để nam nhân thay.
Nam nhân thất thần. Không hề động, chính là nhìn vài món y phục kia.
Tuy rằng hiện tại trên người nam nhân thực ướt, vải dệt bị ướt kia dán tại trên người cũng phi thường khó chịu, có chút cảm giác ướt lạnh, nhưng Mạt Đồng ngay tại trước mặt hắn……….
“Vì sao không thay?”. Mạt Đồng theo dõi nam nhân, thấy nam nhân chậm chạp không hề động thì y chủ động sáp qua, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt do dự của nam nhân, y đè thấp thanh âm hỏi nam nhân, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta thay cho ngươi?”. Hơi thở của y đã đã ươn ướt chóp mũi của nam nhân, cái loại cảm giác quen thuộc này làm cho nam nhân giương mắt nhìn y…….
Mạt Đồng đang cố ý bóp méo ý tứ của nam nhân……..
“Sao ngươi không trả lời ta, là ngượng ngùng hay là khó có thể mở miệng?”. Mạt Đồng điềm tĩnh ngồi lại gần nam nhân một chút, ánh mắt của y từ đôi môi nam nhân chậm rãi dời xuống, “Mấy ngày nay ngươi đều ở cùng Cửu Hoàng, y có chạm vào ngươi hay không?”.
Mạt Đồng một chút cũng không kiêng dè, y trực tiếp hỏi vấn đề suy nghĩ trong lòng, nhận thấy thân thể của nam nhân cứng ngắc thì y an ủi vuốt ve thân thể của nam nhân, trong lòng bàn tay ấm áp tuyền tới độ ấm làm cho tim nam nhân đập gia tốc.
“Cửu Hoàng sẽ không vừa thấy mặt liền làm loại sự tình này với ta”. Nam nhân cũng không chút nào kiêng kị trả lời Mạt Đồng, hai tay của hắn vô lực chống ở ngực của Mạt Đồng, lời nói của hắn làm cho Mạt Đồng rất không cao hứng.
Hai tay của Mạt Đồng vốn vuốt ve bên hông nam nhân, dần dần tăng thêm lực đạo, y xoa nắn thân thể mềm dẻo của nam nhân, nam nhân không có lên tiếng, chỉ là hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Đừng so sánh Cửu Hoàng với ta, ta khác với Cửu Hoàng”.
“Ta biết”. Nam nhân gật đầu, hắn cũng không phải muốn so sánh mà là nói sự thật mà thôi.
Nếu Mạt Đồng không muốn nghe thì nam nhân không nói là được, hai tay của Mạt Đồng càn rỡ chạy trên người của hắn, y phục ướt át trên người hăn bị xoa tới nhăn nhúm………
Thân thể lạnh lẻo của nam nhân dưới sự vuốt ve của Mạt Đồng dần dần nóng lên.
Nam nhân cúi đầu, không nhìn Mạt Đồng, nhưng cảm giác được hơi thở của Mạt Đồng liền phả vào bên mặt của hắn, Mạt Đồng gần như ôm cả người hắn vào trong ngực, tùy ý ái muội vuốt ve.
“Ân, ngô…….”. Khi hai tay của Mạt Đồng xoa khu vực mẫn cảm giữa hai chân nam nhân thì hắn không nhẫn được mà hừ lên tiếng “ân ân ngô ngô”, thanh âm của hắn rất thấp thực kiềm nén, cũng cào cào lòng người như vậy.
Bọt nước trên cổ của nam nhân chậm rãi trượt vào cổ áo, hắn cũng rõ ràng nhận thấy được ánh mắt của Mạt Đồng nhìn hắn càng ngày càng trắng trợn, hắn rất quen thuộc loại ánh mắt bao hàm dục vọng này……..
Mỗi lần thời điểm Mạt Đồng đối hắn làm cái loại chuyện này thì đều sẽ nhìn hắn như vậy, nhìn hắn với ý tứ xấu xa, nếu lúc này nam nhân đẩy Mạt Đồng ra thì Mạt Đồng sẽ ôm hắn càng chặt, nếu hắn mở miệng nói chuyện thì Mạt Đồng sẽ nghĩ muốn hết mọi phương pháp làm cho hắn ngậm miệng.
Xe ngựa chạy nhẹ nhàng, thanh âm bánh xe lăn đều cán qua nước phá lệ rõ ràng, giọt mưa như hạt đậu rơi ở trên thân xe, không ngừng đập vào trần xe.
Mưa to rả rích, mưa tầm tả…….
Thanh âm cọ rửa mặt đất cùng thanh âm nhóm dân chúng khóc rống chảy nước mắt xen lẫn cùng một chỗ, trở nên có chút nhìn thấy mà đau lòng, nam nhân nghĩ muốn xốc màn xe lên nhìn tình huống bên ngoài nhưng lại bị Mạt Đồng ngăn lại.
Nam nhân giương mắt nhìn về phía Mạt Đồng: “Đưa ta tới nha môn được không?”. Khi hắn nói chuyện có chút do dự, thấy Mạt Đồng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn thì hắn kể lại tình huống cho Mạt Đồng.
Bởi vì lũ lụt tới, nam nhân lo lắng có 1 số người chạy lên núi, hiện nay vào núi phi thường nguy hiểm, tùy thời có thể gặp phải sụt lún cùng lũ bất ngờ, hơn nữa địa thế hiểm trở, nếu mọi người đều chen chúc lên núi thì khẳng định xảy ra vấn đề lớn.
Nếu là gặp phải lũ bất ngờ thì khẳng định sẽ chết rất nhiều người.
“Ngươi quan tâm những người này như vậy, cho dù ngươi làm chuyện tốt thì những người này cũng không nhất định sẽ biết ơn ngươi, cũng không nhất định sẽ cảm kích ngươi, ngươi cảm thấy có cần thiết sao?”. Mạt Đồng giơ tay ôm nam nhân, vuốt ve thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, nghiêng đầu tới gần nam nhân, đôi môi đều sắp dán lên môi của nam nhân, ngữ khí y cực thờ ơ nói tiếp, “Ngươi cần nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn đi hay không? Chuyện này có đáng giá để ngươi làm hay không? Tới lúc đó dân chúng này nói không chừng còn có thể trách ngươi không cho bọn họ lên núi, cho rằng ngươi muốn hại chết bọn họ, loại nhàn sự(việc vớ vẩn) này ngươi quản được sao?”.
Mạt Đồng hỏi nam nhân rất nhiều vấn đề hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng hắn không ngại, hắn chỉ là nói sự thật, cho dù là có người hiểu lầm hắn thì hắn cũng không thẹn với lương tâm.
“Cứu người quan trọng hơn, ta không ngại chuyện này, cũng không nghĩ nhiều như ngươi vậy”.
“Được”. Mạt Đồng trầm mặc trong chốc lát, nâng cằm nam nhân lên, ngón tay cái của y để ở bên môi nóng lên của nam nhân, chậm rãi ma sát, “Cái này ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi đi xử lý, ngươi không cần lo lắng”. Y kề sát nhìn chăm chú vào nam nhân, y thật lâu không có gặp nam nhân, y rất tưởng niệm nam nhân này, nhưng mà khi nam nhân nhìn thấy y, hình như trừ bỏ kinh ngạc ở ngoài thì khuyết thiếu một chút tình cảm mãnh liệt.
Thời điểm nam nhân nhìn thấy y, cái loại biểu tình này thật giống như nhìn thấy 1 người thân thích họ xa, mà không phải nhìn thấy tướng công cửu biệt (xa cách đã lâu), nam nhân cũng sẽ không chủ động ôm Mạt Đồng, hôn nhẹ ấp ấp, càng thêm sẽ không chủ động ôm y yêu cầu an ủi, cho dù là đánh chết nam nhân thì nam nhân cũng sẽ không chủ động mở miệng nói muốn ngủ đồng giường với y.
Cái này giống như một chậu nước lạnh dập tắt nhiệt tình của Mạt Đồng, nhưng giờ này khắc này y thật sự có chút nhịn không được, muốn y kề sát thân thể cùng với nam nhân cả người ướt đẫm, nếu muốn y không cảm giác thì đó là không có khả năng, khi nhìn lướt qua da thịt mềm dẻo của nam nhân thì y liền trở nên có chút miệng khô lưỡi khô.
Thân thể của nam nhân thực nóng, hơn nữa y không ngừng vỗ về chơi đùa như vậy, nam nhân nghĩ muốn không có cảm giác đều khó, Mạt Đồng thực hiểu biết thân thể của nam nhân, sờ ở đâu sẽ làm nam nhân run rẩy, sờ ở đâu sẽ làm nam nhân rên rỉ, sờ ở đâu sẽ làm cả người nam nhân vô lực tùy ý y bài bố, hết thảy y đều nhớ rõ thanh thanh sở sở, y rất muốn ngay tại trong xe ngựa ôm nam nhân.
Mạt Đồng ôm nam nhân sờ tới sờ lui, khiến cho cả người nam nhân như nhũn ra không có khí lực, hơn nữa tối hôm qua hắn suốt đêm chạy đi, mệt chết đi, mệt chết đi, nếu không phải hiện tại hắn không có khí lực thì khẳng định hắn sẽ tránh đi ma chưởng âu yếm hắn của Mạt Đồng.
“Ngày ấy…….”. Nam nhân có chút do dự mở miệng, đôi mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Mạt Đồng anh tuấn, “Ngày ấy ta bị Nham Vân mang đi thì ngươi cùng Phật Hàng đã làm những gì?”.
Ánh mắt của Mạt Đồng đúng lúc đối diện tầm mắt của nam nhân, y điềm tĩnh nói: “Không làm gì hết, ngày ấy sau khi ngươi bị bắt đi, ta cùng với Phật Hàng trở về Hoành Đỉnh, ta vẫn đều ở lại Hoành Đỉnh dưỡng thương. Chỗ Cửu Tiên trấn đã chết rất nhiều người, không có vong linh vẫn không chịu tán đi, sau đó Phật Hàng lại trở về Cửu Tiên trân thu tà linh của nơi đó”.
Mạt Đồng cùng Phật Hàng có phái người đi tìm nam nhân, nhưng lại không dám tới rất gần Nham Vân, bởi vì nam nhân ở trong tay của Nham Vân, trong mắt bọn họ thì Nham Vân sẽ không giết nam nhân, vốn cho răng phải ở Bạch Vân Quan gặp mới có thể nhìn thấy nam nhân, không ngờ Nham Vân đã thả nam nhân ở Thanh Sơn trấn, điều này làm Mạt Đồng rất bất ngờ, bất quá xem ra hiện tại nam nhân không có việc gì thì y cũng an tâm.
Nam nhân không rõ Mạt Đồng vì sao tới Thanh Sơn trấn, hắn cho rằng Mạt Đồng là muốn đi Bạch Vân Quan tìm Nham Vân, nhưng là sự tình giống như đều không phải như suy nghĩ của hắn, Mạt Đồng biết hắn có nghi ngờ nên nói mục đích lần này Mạt Đồng tới đây với hắn, chuyến này Mạt Đồng là tới xác định Thanh Sơn trấn có yêu nghiệt tác quái hay không, nếu tới lúc đó có người chết thì Mạt Đồng liền thông tri Phật Hàng tới thu tà linh.
Y đều không phải là đến hỗ trợ, nếu ở dưới chân núi chưa gặp được nam nhân thì y sẽ lên núi tìm nam nhân, nhưng mà hiện tại nếu đã gặp rồi thì y sẽ không lại đi Bạch Vân Quan, Mạt Đồng thực chán ghét địa phương tụ tập đám đạo sĩ thối kia, trước đó y bị nhốt tại nơi đó thật lâu, đã sớm phiền chán cái địa phương kia, nếu không phải vì nam nhân thì y mới sẽ không đi.
Nhưng mà hiện tại cũng không cần đi đâu hết, y cũng sẽ không để cho nam nhân liền rời đi như vậy, khiến y trước một bước tìm được nam nhân so với Phật Hàng, ánh mắt của y dừng ở trên mặt mỏi mệt của nam nhân, y hỏi nam nhân có mệt hay không, nam nhân tựa vào đầu vai y, Mạt Đồng cũng không ngại trên người nam nhân bẩn, liền ôm nam nhân, ôm nam nhân, vuốt ve nam nhân, âu yếm thứ mẫn cảm giữa hai chân nam nhân……
“Lạnh quá, lại nóng quá…….”. Thân thể của nam nhân phát lạnh, nhưng là giữa hai chân lại đang dần dần nóng lên, loại xúc cảm cực đoan này làm cho hai chân của hắn khẽ run rẩy.
Mạt Đồng vuốt ve chân của nam nhân, một bàn tay ái muội chạy giữa hai chân hắn, một bàn tay xoa nắn thân thể như nhũn ra của hắn, trên người của hắn rất ướt át rất nóng, y phục dính nước bùn, y phục ướt át kia gắt gao dán tại trên thân hình chắc nịch của hắn, hình dáng đường cong thân hình của hắn đều phi thường rõ ràng, xem trong mắt Mạt Đồng cũng tràn ngập hấp dẫn.
Bọt nước kia chậm rãi theo da thịt của nam nhân trượt xuống, Mạt Đồng cúi đầu nghĩ muốn hôn xương quai xanh của nam nhân, nhưng y mới vừa có động tác thì nam nhân nhẹ nhàng giật giật, mơ mơ màng màng cúi đầu xuống…….
Mạt Đồng đúng lúc hôn lên đôi môi rất có cảm xúc của nam nhân……..
Đôi môi của nam nhân hơi hơi mở ra, hơi thở giữa môi hắn phun ra cực nóng, bờ môi của hắn bởi vì nóng lên mà trở nên có chút khô khốc, thời điểm Mạt Đồng hắn, hắn căn bản là không kịp tránh đi, chính là trong thời gian nháy mắt thì đôi môi hắn đã bị giam cầm, đôi môi bị đầu lưỡi của đối phương mở ra, cái lưỡi ướt mềm của đối phương cường thế dò xét trong miệng của hắn, quấn quanh đầu lưỡi vô lực của hắn, mút vào, sục sạo……..
Thế hôn của Mạt Đồng rất mạnh.
Đôi môi của nam nhân bị gắt gao lấp kín, không chừa 1 khe hở, mà miệng của hắn nóng ướt vô cùng, hắn dịu ngoan nhận thế hôn cường thế của Mạt Đồng, hắn cảm thấy cả người chính mình đều đang nóng lên, có thể là cả đêm dầm mưa, hơn nữa trước đó lôi kéo cùng biện giải trong mưa, hiện tại cả người hắn không có khí lực.
Rơi vào bên trong mỏi mệt, hơn nữa tựa hồ còn có chút bị cảm lạnh.
Môi của 2 người gắt gao dính vào cùng nhau, giống như bị hút lấy, Mạt Đồng trằn trọc hôn môi của nam nhân, đầu lưỡi của nam nhân bị y cuốn lấy có chút như nhũn ra, run lên…….
Lúc này chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng” to, xe ngựa đột nhiên nghiêng………