Chương : 46
Buổi tối tại nhà hàng. Hiểu Nhiên vẫn ngồi một góc với ánh mắt buồn rười rượi thì Diệc Thiên bật lên tiếng mỉm cười nói:
"Hiểu Nhiên, sau này không có bà nội em thì vẫn còn anh và Thuần Dương bên cạnh, em đừng buồn nữa mà hãy vui lên đi"
Cô ngạc nhiên rồi thở một hơi dài, sau đó đành mỉm cười đáp:
"Vâng, em biết rồi, em sẽ không buồn nữa vì khi ra đi, em chắc bà nội cũng không muốn thấy em như thế này"
Diệc Thiên bật cười tiếp lời:
"Em suy nghĩ như thế là tốt rồi, chúng ta cùng gọi món đi, đây là nhà hàng nổi tiếng mà bọn anh hay đến, ở đây rất ngon đó"
Thuần Dương cũng lên tiếng:
"Cô cứ tự nhiên, tôi chắc hẳn đây là lần tiên cô bước chân đến nhà hàng sang trọng này nên rất ngại, muốn ăn gì thì cứ gọi đi"
Hiểu Nhiên bật cười nhẹ rồi nói:
"Được thôi, tôi sẽ gọi thật nhiều món ngon, dù gì người trả tiền vẫn là hai anh mà"
Nghe vậy Diệc Thiên mỉm cười nhẹ vì sự đáng yêu của cô còn Thuần Dương thì bĩu mặt ngẫm nghĩ:
(Cái gì mà hai người trả chứ, người trả tiền vẫn chỉ có mỗi Phó Thuần Dương tôi đây mà thôi)
Một hồi sau trong lúc ăn, bỗng Diệc Thiên bật đứng dậy khiến Hiểu Nhiên và Thuần Dương ngạc nhiên đồng thanh thốt hỏi:
"Sao vậy?"
Diệc Thiên chợt nhìn đồng hồ trên tay mình với thái độ lo lắng rồi đáp:
"Tôi quên mất là phải về sớm để sắp xếp lại cửa hàng, hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi phải về đây"
Sau đó anh vội gấp rút quay lưng đi thì Hiểu Nhiên đứng phắt dậy lên tiếng:
"A...anh Diệc Thiên, khoan đã"
Diệc Thiên bỗng quay lại nhìn cô hỏi:
"Sao vậy?"
Cô lấp mấp gật gượng rồi mỉm cười đáp:
"A...không...không có gì, nếu có việc gấp như vậy thì anh về đi"
Nghe vậy Thiên cũng bật cười tiếp lời:
"Được rồi, vậy anh đi đây"
Dứt lời anh quay đi mất thì Hiểu Nhiên cũng ngồi xuống ghế, Thuần Dương nheo mắt lên tiếng:
"Cô có chuyện gì à? Sao thái độ lại gật gượng như vậy? Diệc Thiên cậu ta bận công việc nên về trước rồi, một lát nữa tôi sẽ đưa cô về Phó Gia luôn"
Cô mỉm cười rồi cúi mặt xuống bàn, tay vừa gấp thức ăn vừa đáp:
"Được...được thôi"
Lúc này bỗng nhiên trong lòng cô có một chút ngại ngùng xen lẫn với bối rối mà lòng tự hỏi:
(Sao không khí đột nhiên có chút khó thở thế này? Là vì mình chỉ còn ngồi ăn với anh ta sao?)
Ngay lúc này, đột nhiên điện thoại anh không ngừng reo vang. Anh chợt lấy điện thoại ra nhìn một hồi, tên cuộc gọi đến chính là Tư Diệp. Hiểu Nhiên nhìn anh thắc mắc bật hỏi:
"Sao vậy? Anh không nghe máy à? Nãy giờ tôi nghe tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại anh rất nhiều nhưng không thấy anh xem"
Anh im lặng một vài giây rồi đứng dậy lên tiếng:
"Vậy tôi đi nghe điện thoại một lát"
Dứt lời anh đi ra xa một vài mét rồi nghe điện thoại:
"Alo, có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia thoát lên một giọng khó chịu cùng cực mà lên tiếng hỏi:
"Thuần Dương, anh làm gì sáng giờ vậy? Em đã gọi rất nhiều lần nhưng không thấy anh nghe máy nên em rất lo lắng cho anh"
Anh nheo mày bật đáp:
"Hôm nay anh có việc bận nên không có thời gian, điện thoại thì để ở phòng làm việc nên không thấy em gọi đến, anh xin lỗi"
Nghe vậy Tư Diệp tiếp lời:
"Vậy à, hại em lo lắng cho anh từ sáng đến giờ đấy, bây giờ anh đang ở đâu? Chúng ta đi ăn có được không?"
Bỗng Thuần Dương đáp:
"Anh đang còn ở công ty, hôm nay anh về muộn nên có lẽ không thể ăn cùng em được rồi"
Tư Diệp đành mỉm cười nói:
"Thế thì tiếc quá, em đang trên đường đến nhà hàng mà chúng ăn ta hay ăn đấy, vốn dĩ định mời anh đến cùng mà anh bận mất rồi"
Chợt Thuần Dương ngạc nhiên rồi nghiêm hỏi:
"Em nói cái gì? Em đang trên đường đến nhà hàng mà chúng ta hay đến à?"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi đáp:
"Đúng vậy, em vừa gọi trước Tiểu Huyên và Tiểu Nhã đến ăn cùng, có chuyện gì sao?"
Chợt Thuần Dương mỉm cười đáp:
"À không có gì, nếu vậy thì em đi ăn đi"
"Được a"
Tư Diệp đáp rồi tắt máy mất, nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhìn bác tài xế taxi cau mày lên tiếng:
"Làm phiền ông chạy nhanh lên một chút có được không? Tôi sắp đói chết rồi"
Người tài xế vừa nheo mày vừa lái xe đáp:
"Trên đường đang nhiều xe thế này, nếu lái nhanh sẽ rất nguy hiểm, tiểu thư yên tâm vì nhà hàng mà cô muốn đến sắp tới rồi"
Tư Diệp khoanh hai tay vẫn nhăn mặt nói tiếp:
"Thế thì nhanh lên, tôi không muốn trễ hẹn với bạn của tôi đâu"
Người tài xế bật im lặng lắc nhẹ đầu chán nản ngẫm nghĩ:
(Sao lại có vớ phải vị khách cộc cằn thế này chứ?)
...
Lúc này ở nhà hàng, Thuần Dương nhanh chóng tiến tới bàn Hiểu Nhiên gần đó một cách gấp rút nói:
"Đi thôi, Tư Diệp đang trên đường đến đây, tôi không thể để cô ấy thấy tôi đi cùng cô được"
Hiểu Nhiên chợt ngạc nhiên liền đứng dậy lấp mấp:
"Ơ...nhưng tôi vẫn chưa ăn xong"
"Muốn thì về nhà mà ăn tiếp"
Chưa kịp suy nghĩ gì thì anh đã quay lưng vội đi thanh toán, sau đó nhanh chóng ra bãi đậu xe mất.
Tại bãi đậu xe, Hiểu Nhiên nheo mày đi theo anh từ phía sau lên tiếng:
"Có cần gấp gáp như thế không? Đồ ăn trên bàn còn nhiều như vậy mà lại bỏ, thật là phí quá"
Anh quay mặt lại nói:
"Cô đúng là không hiểu chuyện, muốn thì lần sau đến ăn tiếp còn bây giờ thì phải về để tránh mặt Tư Diệp, tôi không muốn cô ấy thấy rồi hiểu lầm tôi và cô có gì đó với nhau đâu"
Lúc này phía dãy xe đậu gần đó, Tiểu Huyên đang chỉnh lại tóc của mình còn Tiểu Nhã thì vội lấy thỏi son ra cùng chiếc gương cầm tay mà trang điểm. Chợt nghe thấy có tiếng cải cọ thì Tiểu Nhã lên tiếng:
"Này, cậu có nghe thấy tiếng nam nữ cải nhau không?"
Tiểu Huyên cũng vừa chỉnh tóc qua chiếc gương cầm trên tay vừa đáp:
"Mặc kệ đi, dù gì cũng không liên quan đến chúng ta, cậu gọi điện thoại hỏi xem Tư Diệp đã đến chưa vậy?"
Tiểu Nhã lắc đầu trả lời:
"Không cần gọi đâu, tớ nghĩ cô ấy gần đến đây...rồi"
Bỗng vừa dứt câu, Tiểu Nhã chợt thấy Thuần Dương và Hiểu Nhiên từ xa leo lên một chiếc xe, rồi dần dần lái đi lướt ngang qua trước mặt cô khiến cô ngạc nhiên lên tiếng:
"Ơ...đó là..."
Tiểu Huyên cất chiếc gương đi rồi ngẩn mặt ngạc nhiên hỏi:
"Hửm? Sao vậy?"
Tiểu Nhã nhìn bóng dáng chiếc xe lái dần ra ngoài mất rồi bỡ ngỡ đáp:
"Hình như tớ vừa thấy bạn trai của Tư Diệp"
Tiểu Huyên ngạc nhiên hỏi:
"Bạn trai? Là ai mới được? Cậu biết cô ấy qua lại với rất nhiều đàn ông mà, nói vậy thì ai biết là người nào chứ?"
Tiểu Nhã trả lời:
"Là Phó Thuần Dương, tớ không nhìn lầm đâu, anh ta vừa đi với một cô gái khác, hẳn là vừa ăn xong ở nhà hàng này"
"Sao? Không phải chứ?"
Nghe vậy Tiểu Huyên cũng ngạc nhiên không kém gì Tiểu Nhã.
...
Một hồi sau bên trong nhà hàng.
"Tớ không nhìn lầm đâu, rõ ràng Phó Thuần Dương vừa mới đến đây, lại còn đi chung với một cô gái khác đấy"
Tiểu Nhã nhìn Tư Diệp đối diện mình hớt hãi nói. Tư Diệp nheo mày khó hiểu hỏi:
"Gì chứ? Chắc là cậu nhìn lầm rồi, Thuần Dương vừa gọi với tớ xong, anh ấy nói là đang ở công ty, làm gì có chuyện xuất hiện ở đây chứ?"
Tiểu Huyên cũng lên tiếng:
"Tớ cũng không tin là Phó Thuần Dương anh ta lại nói dối Tư Diệp đâu, Tiểu Nhã chắc là cậu nhìn lầm rồi đó"
Tiểu Nhã bật đứng dậy khẳng định nói:
"Không đâu, tớ rõ ràng thấy hai người họ bước lên xe và lái đi trước mặt tớ, chính xác là Phó Thuần Dương, không thể sai được"
Tư Diệp khoanh hai tay rồi ngã người ra sau ghế, chéo chân thanh cao hỏi:
"Cậu chắc chứ?"
"Tớ chắc chắn mà, cái cô gái đi cùng anh ta quen lắm, giống như là...đã gặp ở đâu đó rồi vậy"
Tiểu Nhã vừa đáp vừa ngẫm nghĩ cố nhớ lại đã gặp Hiểu Nhiên ở nơi nào thì Tư Diệp nói tiếp:
"Là cô gái nào chứ? Thuần Dương anh ấy chỉ yêu một mình tớ, làm gì có chuyện qua lại với một người phụ nữ nào, tớ còn thậm chí kiểm tra phòng và điện thoại anh ấy, nhưng làm gì có người phụ nữ nào khác chứ?"
Chợt Tiểu Huyên nghẫm nghĩ lên tiếng:
"Chẳng phải nhà anh ta có rất nhiều hầu nữ sao? Tư Diệp, sao cậu không nghĩ đến việc anh ta giàu có và địa vị lớn như vậy, làm gì có chuyện không có người phụ nữ nào chết mê chết mệt chứ, hơn nữa khi cậu bỏ đi một thời gian dài thì biết đâu anh ta đã qua lại với mấy cô hầu nữ trong nhà rồi"
Chợt Tư Diệp bật nhăn mặt bất an rồi đứng phắt dậy nhìn Tiểu Nhã hỏi:
"Tiểu Nhã, cậu nói cậu thấy người con gái đi cùng đó có hình dáng ra sao?"
Tiểu Nhã cố nhớ lại rồi trả lời:
"Lúc nãy tớ thấy cô ta mặc một chiếc váy màu đen, nét mặt cũng rất xinh đẹp, mái tóc xoăn lọn dài và màu nâu ánh kim"
Tư Diệp chợt suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Thuần Dương nhưng lại thuê bao. Cô nghiếng răng quay lưng nhìn hai cô bạn của mình rồi nói:
"Hai cậu cứ ăn đi, tớ có việc phải đi trước"
Dứt lời cô đã nhanh chóng vội đi mất.
...
Tại Phó Gia, Hiểu Nhiên nheo mày đứng trong bếp pha lấy cốc cà phê nóng thì Tiểu Mễ ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
"Hiểu Nhiên, cô bị sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ thấy nét mặt cô không vui"
Hiểu Nhiên bật nhìn Tiểu Mễ mỉm cười lắc đầu trả lời:
"À không, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện"
"Là chuyện bà nội cô sao? Tôi nghe nói bà cô vừa mất, cô không phải buồn vì chuyện đó chứ?"
Tiểu Mễ lại hỏi, Hiểu Nhiên bật thở dài rồi đáp:
"Cũng không phải, tôi không còn thấy buồn về chuyện bà nội nữa nhưng mà..."
Nói đến đây ánh mắt cô bỗng buồn dần rồi bật nói tiếp:
"À quên nữa, tôi phải mang cốc cafe này ra cho Phó Thuần Dương"
"À...ừm"
Tiểu Mễ đành gật đầu thì cô bước đi mất.
Bên ngoài phòng khách, Thuần Dương đang nhấp chuột trên chiếc laptop trên bàn một cách chăm chú. Cô đi đến nhẹ nhàng đặt cốc cafe lên bàn rồi quay lưng bước nhẹ đi, bỗng anh lên tiếng:
"Cô bị câm à?"
Cô bật quay lại nheo mày nói:
"Anh lại muốn gì đây? Sao lại mắng tôi chứ?"
Anh liếc nhìn cô rồi đáp:
"Đặt cafe xuống mà không nói lời nào, cô đừng quên cô còn một khoảng thời gian làm việc cho nhà tôi, vậy nên chú ý một chút đi"
Bỗng cô bĩu môi lẩm bẩm:
"Vậy mà lúc chiều còn có người nói sau này tôi sẽ không đối xử tệ với cô nữa, cô cứ làm việc ở nhà tôi một cách thoải mái, hóa ra chỉ là nói suông"
Bật anh đứng dậy nhìn bộ dạng cô rồi nói:
"Hừ, cô đang lầm bầm cái gì vậy? Sao còn chưa đi tắm rồi thay đồ đi, mặc bộ đồ dự tang từ sáng giờ còn chưa thỏa mãn sao?"
Cô bĩu mỗi đáp:
"Tôi biết rồi, anh là đang cố tình nói tôi ở bẩn chứ gì?"
Anh lắc đầu trước cô gái thiếu suy nghĩ này rồi thở dài tiến tới đặt hai tay lên vai cô cúi mặt tiếp lời:
"Đúng là tôi đang chê cô ở bẩn đấy, đi tắm dùm đi hay...muốn tôi dẫn đi tắm hả?"
Cô bật gượng đỏ mặt lấp mấp nói:
"Cái...cái gì chứ? Tôi mà cần anh dẫn đi tắm giúp sao? Tôi không phải trẻ con"
Anh bật cười nhẹ tiếp lời:
"Vậy thì đi tắm rồi tối đến phòng tôi, tôi cần cô giúp một chuyện"
Khi anh vừa dứt lời, bỗng một giọng nói vang từ phía cửa lên tiếng:
"Cái gì hả?"
Chợt căn phòng bỗng im ắng dần, Hiểu Nhiên và anh không thoát khỏi ngạc nhiên tột độ khi Tư Diệp vừa đến lúc nào mà không hay biết. Cô ta tiến tới với nét mặt khó chịu cùng cực rồi nhìn anh và Hiểu Nhiên tiếp hỏi:
"Cái gì mà tắm rồi thì đến phòng anh? Anh và cô ta có quan hệ gì vậy?"
Bỗng Thuần Dương bật trơ mặt hỏi ngược lại:
"Tư Diệp, em đến từ lúc nào?Chẳng phải em nói đang đi ăn ở nhà hàng sao?"
"Trả lời em đi, rốt cuộc anh và cô ta có quan hệ gì hả?"
Tư Diệp chợt quát lớn với trạng thái tức giận thì Hiểu Nhiên bật lên tiếng giải thích:
"A...cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là quan hệ chủ tớ, chỉ có như...vậy thôi"
Chưa kịp dứt câu thì một cái tát trời giáng của Tư Diệp đã chuyển sang vào má cô khiến cô không thể nào đỡ kịp. Sau đó Tư Diệp bỗng nheo mày nói:
"Ai cho cô có quyền lên tiếng giải thích hả? Chẳng qua chỉ là một người hầu, vậy mà cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật lại đi quyến rũ chủ nhân của mình trong khi biết anh ấy đã có bạn gái nữa chứ"
Chợt Thuần Dương kéo tay Tư Diệp rồi nói:
"Tư Diệp, em làm gì vậy? Giữa anh và cô ta không có gì hết, em hiểu lầm rồi"
Tư Diệp bật trợn mắt rồi hỏi:
"Hiểu lầm? Chính tai em nghe anh bảo cô ta tối nay đến phòng anh, là để làm gì hả?"
"Anh..."
Anh bật cứng miệng rồi nhìn hai người phụ nữ trong sự bất lực. Hiểu Nhiên bật cúi đầu rồi nói:
"Tôi xin lỗi, tôi đi làm việc của mình đây"
Sau đó cô vội ôm lấy gò má còn nóng rát của mình chạy đi mất khiến anh định đuổi theo vừa gọi:
"Bạch..."
Nhưng chưa kịp gọi hết tên thì Tư Diệp đã kéo tay anh lại rồi bật khóc nói:
"Anh còn muốn đuổi theo cô ta trong khi em đang đứng đây sao? Rốt cuộc là sao hả? Anh và cô ta không phải như em nghĩ đúng không?"
Anh quay lại nhìn Tư Diệp rồi đáp:
"Anh..."
Tư Diệp lại tiếp hỏi:
"Khi nãy, anh và cô ta vừa đến nhà hàng đúng không? Bạn của em đã thấy...anh và cô ta đi cùng nhau, thật sự em không muốn tin, em muốn nghe anh giải thích, có đúng là anh đang lừa dối em không vậy?"
Chợt anh bỗng im lặng vài giây, rồi đành đặt hai tay lên vai Tư Diệp nói:
"Không phải như em nghĩ đâu, anh và cô ta chỉ là quan hệ chủ tớ, sao có thể chứ? Anh gọi tối nay cô ta đến phòng là để dọn dẹp một chút thôi, anh hoàn toàn không có lừa dối em"
Khi nghe những lời đó, Tư Diệp bật nheo mày nói:
"Em không tin, hai người vừa đi ăn cùng nhau ở nhà hàng, chắc chắn trong thời gian em không có ở đây, anh và cô ta đã qua lại với nhau"
Anh bật tiếp lời:
"Em sao vậy? Trên đời này anh thề anh chỉ yêu mình em, hoàn toàn không có người phụ nữ khác, nếu anh yêu người khác thì anh chắc chắn anh sẽ bị mù"
Rồi anh nhẹ nhàng ôm Tư Diệp vào lòng rồi nhỏ nhẹ nói:
"Em nói em muốn đính hôn, anh sẽ nghe lời em, em đừng giận nữa"
Chợt Tư Diệp bỗng thay đổi thái độ tức giận dần chuyển sang mỉm cười rồi hỏi:
"Có thật là anh đồng ý đính hôn với em rồi phải không?"
Anh nhìn cô gật đầu đáp "ừm", sau đó cô vội ôm lấy anh một cách vui sướng rồi đáp:
"Thế thì anh không được nuốt lời đâu đó"
Lúc này bên ngoài cửa gần đó, Hiểu Nhiên nép mình vào góc tường rồi chợt buồn ngẫm nghĩ:
(Sao mình lại buồn vậy chứ? Rõ ràng mình không hề có lỗi gì mà lại bị ăn tát, đến cuối cùng thì mình cũng chỉ là một hầu nữ, không có gì đặc biệt nên dù đúng hay sai cũng không có quyền phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi)
"Hiểu Nhiên, sau này không có bà nội em thì vẫn còn anh và Thuần Dương bên cạnh, em đừng buồn nữa mà hãy vui lên đi"
Cô ngạc nhiên rồi thở một hơi dài, sau đó đành mỉm cười đáp:
"Vâng, em biết rồi, em sẽ không buồn nữa vì khi ra đi, em chắc bà nội cũng không muốn thấy em như thế này"
Diệc Thiên bật cười tiếp lời:
"Em suy nghĩ như thế là tốt rồi, chúng ta cùng gọi món đi, đây là nhà hàng nổi tiếng mà bọn anh hay đến, ở đây rất ngon đó"
Thuần Dương cũng lên tiếng:
"Cô cứ tự nhiên, tôi chắc hẳn đây là lần tiên cô bước chân đến nhà hàng sang trọng này nên rất ngại, muốn ăn gì thì cứ gọi đi"
Hiểu Nhiên bật cười nhẹ rồi nói:
"Được thôi, tôi sẽ gọi thật nhiều món ngon, dù gì người trả tiền vẫn là hai anh mà"
Nghe vậy Diệc Thiên mỉm cười nhẹ vì sự đáng yêu của cô còn Thuần Dương thì bĩu mặt ngẫm nghĩ:
(Cái gì mà hai người trả chứ, người trả tiền vẫn chỉ có mỗi Phó Thuần Dương tôi đây mà thôi)
Một hồi sau trong lúc ăn, bỗng Diệc Thiên bật đứng dậy khiến Hiểu Nhiên và Thuần Dương ngạc nhiên đồng thanh thốt hỏi:
"Sao vậy?"
Diệc Thiên chợt nhìn đồng hồ trên tay mình với thái độ lo lắng rồi đáp:
"Tôi quên mất là phải về sớm để sắp xếp lại cửa hàng, hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi phải về đây"
Sau đó anh vội gấp rút quay lưng đi thì Hiểu Nhiên đứng phắt dậy lên tiếng:
"A...anh Diệc Thiên, khoan đã"
Diệc Thiên bỗng quay lại nhìn cô hỏi:
"Sao vậy?"
Cô lấp mấp gật gượng rồi mỉm cười đáp:
"A...không...không có gì, nếu có việc gấp như vậy thì anh về đi"
Nghe vậy Thiên cũng bật cười tiếp lời:
"Được rồi, vậy anh đi đây"
Dứt lời anh quay đi mất thì Hiểu Nhiên cũng ngồi xuống ghế, Thuần Dương nheo mắt lên tiếng:
"Cô có chuyện gì à? Sao thái độ lại gật gượng như vậy? Diệc Thiên cậu ta bận công việc nên về trước rồi, một lát nữa tôi sẽ đưa cô về Phó Gia luôn"
Cô mỉm cười rồi cúi mặt xuống bàn, tay vừa gấp thức ăn vừa đáp:
"Được...được thôi"
Lúc này bỗng nhiên trong lòng cô có một chút ngại ngùng xen lẫn với bối rối mà lòng tự hỏi:
(Sao không khí đột nhiên có chút khó thở thế này? Là vì mình chỉ còn ngồi ăn với anh ta sao?)
Ngay lúc này, đột nhiên điện thoại anh không ngừng reo vang. Anh chợt lấy điện thoại ra nhìn một hồi, tên cuộc gọi đến chính là Tư Diệp. Hiểu Nhiên nhìn anh thắc mắc bật hỏi:
"Sao vậy? Anh không nghe máy à? Nãy giờ tôi nghe tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại anh rất nhiều nhưng không thấy anh xem"
Anh im lặng một vài giây rồi đứng dậy lên tiếng:
"Vậy tôi đi nghe điện thoại một lát"
Dứt lời anh đi ra xa một vài mét rồi nghe điện thoại:
"Alo, có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia thoát lên một giọng khó chịu cùng cực mà lên tiếng hỏi:
"Thuần Dương, anh làm gì sáng giờ vậy? Em đã gọi rất nhiều lần nhưng không thấy anh nghe máy nên em rất lo lắng cho anh"
Anh nheo mày bật đáp:
"Hôm nay anh có việc bận nên không có thời gian, điện thoại thì để ở phòng làm việc nên không thấy em gọi đến, anh xin lỗi"
Nghe vậy Tư Diệp tiếp lời:
"Vậy à, hại em lo lắng cho anh từ sáng đến giờ đấy, bây giờ anh đang ở đâu? Chúng ta đi ăn có được không?"
Bỗng Thuần Dương đáp:
"Anh đang còn ở công ty, hôm nay anh về muộn nên có lẽ không thể ăn cùng em được rồi"
Tư Diệp đành mỉm cười nói:
"Thế thì tiếc quá, em đang trên đường đến nhà hàng mà chúng ăn ta hay ăn đấy, vốn dĩ định mời anh đến cùng mà anh bận mất rồi"
Chợt Thuần Dương ngạc nhiên rồi nghiêm hỏi:
"Em nói cái gì? Em đang trên đường đến nhà hàng mà chúng ta hay đến à?"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi đáp:
"Đúng vậy, em vừa gọi trước Tiểu Huyên và Tiểu Nhã đến ăn cùng, có chuyện gì sao?"
Chợt Thuần Dương mỉm cười đáp:
"À không có gì, nếu vậy thì em đi ăn đi"
"Được a"
Tư Diệp đáp rồi tắt máy mất, nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhìn bác tài xế taxi cau mày lên tiếng:
"Làm phiền ông chạy nhanh lên một chút có được không? Tôi sắp đói chết rồi"
Người tài xế vừa nheo mày vừa lái xe đáp:
"Trên đường đang nhiều xe thế này, nếu lái nhanh sẽ rất nguy hiểm, tiểu thư yên tâm vì nhà hàng mà cô muốn đến sắp tới rồi"
Tư Diệp khoanh hai tay vẫn nhăn mặt nói tiếp:
"Thế thì nhanh lên, tôi không muốn trễ hẹn với bạn của tôi đâu"
Người tài xế bật im lặng lắc nhẹ đầu chán nản ngẫm nghĩ:
(Sao lại có vớ phải vị khách cộc cằn thế này chứ?)
...
Lúc này ở nhà hàng, Thuần Dương nhanh chóng tiến tới bàn Hiểu Nhiên gần đó một cách gấp rút nói:
"Đi thôi, Tư Diệp đang trên đường đến đây, tôi không thể để cô ấy thấy tôi đi cùng cô được"
Hiểu Nhiên chợt ngạc nhiên liền đứng dậy lấp mấp:
"Ơ...nhưng tôi vẫn chưa ăn xong"
"Muốn thì về nhà mà ăn tiếp"
Chưa kịp suy nghĩ gì thì anh đã quay lưng vội đi thanh toán, sau đó nhanh chóng ra bãi đậu xe mất.
Tại bãi đậu xe, Hiểu Nhiên nheo mày đi theo anh từ phía sau lên tiếng:
"Có cần gấp gáp như thế không? Đồ ăn trên bàn còn nhiều như vậy mà lại bỏ, thật là phí quá"
Anh quay mặt lại nói:
"Cô đúng là không hiểu chuyện, muốn thì lần sau đến ăn tiếp còn bây giờ thì phải về để tránh mặt Tư Diệp, tôi không muốn cô ấy thấy rồi hiểu lầm tôi và cô có gì đó với nhau đâu"
Lúc này phía dãy xe đậu gần đó, Tiểu Huyên đang chỉnh lại tóc của mình còn Tiểu Nhã thì vội lấy thỏi son ra cùng chiếc gương cầm tay mà trang điểm. Chợt nghe thấy có tiếng cải cọ thì Tiểu Nhã lên tiếng:
"Này, cậu có nghe thấy tiếng nam nữ cải nhau không?"
Tiểu Huyên cũng vừa chỉnh tóc qua chiếc gương cầm trên tay vừa đáp:
"Mặc kệ đi, dù gì cũng không liên quan đến chúng ta, cậu gọi điện thoại hỏi xem Tư Diệp đã đến chưa vậy?"
Tiểu Nhã lắc đầu trả lời:
"Không cần gọi đâu, tớ nghĩ cô ấy gần đến đây...rồi"
Bỗng vừa dứt câu, Tiểu Nhã chợt thấy Thuần Dương và Hiểu Nhiên từ xa leo lên một chiếc xe, rồi dần dần lái đi lướt ngang qua trước mặt cô khiến cô ngạc nhiên lên tiếng:
"Ơ...đó là..."
Tiểu Huyên cất chiếc gương đi rồi ngẩn mặt ngạc nhiên hỏi:
"Hửm? Sao vậy?"
Tiểu Nhã nhìn bóng dáng chiếc xe lái dần ra ngoài mất rồi bỡ ngỡ đáp:
"Hình như tớ vừa thấy bạn trai của Tư Diệp"
Tiểu Huyên ngạc nhiên hỏi:
"Bạn trai? Là ai mới được? Cậu biết cô ấy qua lại với rất nhiều đàn ông mà, nói vậy thì ai biết là người nào chứ?"
Tiểu Nhã trả lời:
"Là Phó Thuần Dương, tớ không nhìn lầm đâu, anh ta vừa đi với một cô gái khác, hẳn là vừa ăn xong ở nhà hàng này"
"Sao? Không phải chứ?"
Nghe vậy Tiểu Huyên cũng ngạc nhiên không kém gì Tiểu Nhã.
...
Một hồi sau bên trong nhà hàng.
"Tớ không nhìn lầm đâu, rõ ràng Phó Thuần Dương vừa mới đến đây, lại còn đi chung với một cô gái khác đấy"
Tiểu Nhã nhìn Tư Diệp đối diện mình hớt hãi nói. Tư Diệp nheo mày khó hiểu hỏi:
"Gì chứ? Chắc là cậu nhìn lầm rồi, Thuần Dương vừa gọi với tớ xong, anh ấy nói là đang ở công ty, làm gì có chuyện xuất hiện ở đây chứ?"
Tiểu Huyên cũng lên tiếng:
"Tớ cũng không tin là Phó Thuần Dương anh ta lại nói dối Tư Diệp đâu, Tiểu Nhã chắc là cậu nhìn lầm rồi đó"
Tiểu Nhã bật đứng dậy khẳng định nói:
"Không đâu, tớ rõ ràng thấy hai người họ bước lên xe và lái đi trước mặt tớ, chính xác là Phó Thuần Dương, không thể sai được"
Tư Diệp khoanh hai tay rồi ngã người ra sau ghế, chéo chân thanh cao hỏi:
"Cậu chắc chứ?"
"Tớ chắc chắn mà, cái cô gái đi cùng anh ta quen lắm, giống như là...đã gặp ở đâu đó rồi vậy"
Tiểu Nhã vừa đáp vừa ngẫm nghĩ cố nhớ lại đã gặp Hiểu Nhiên ở nơi nào thì Tư Diệp nói tiếp:
"Là cô gái nào chứ? Thuần Dương anh ấy chỉ yêu một mình tớ, làm gì có chuyện qua lại với một người phụ nữ nào, tớ còn thậm chí kiểm tra phòng và điện thoại anh ấy, nhưng làm gì có người phụ nữ nào khác chứ?"
Chợt Tiểu Huyên nghẫm nghĩ lên tiếng:
"Chẳng phải nhà anh ta có rất nhiều hầu nữ sao? Tư Diệp, sao cậu không nghĩ đến việc anh ta giàu có và địa vị lớn như vậy, làm gì có chuyện không có người phụ nữ nào chết mê chết mệt chứ, hơn nữa khi cậu bỏ đi một thời gian dài thì biết đâu anh ta đã qua lại với mấy cô hầu nữ trong nhà rồi"
Chợt Tư Diệp bật nhăn mặt bất an rồi đứng phắt dậy nhìn Tiểu Nhã hỏi:
"Tiểu Nhã, cậu nói cậu thấy người con gái đi cùng đó có hình dáng ra sao?"
Tiểu Nhã cố nhớ lại rồi trả lời:
"Lúc nãy tớ thấy cô ta mặc một chiếc váy màu đen, nét mặt cũng rất xinh đẹp, mái tóc xoăn lọn dài và màu nâu ánh kim"
Tư Diệp chợt suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Thuần Dương nhưng lại thuê bao. Cô nghiếng răng quay lưng nhìn hai cô bạn của mình rồi nói:
"Hai cậu cứ ăn đi, tớ có việc phải đi trước"
Dứt lời cô đã nhanh chóng vội đi mất.
...
Tại Phó Gia, Hiểu Nhiên nheo mày đứng trong bếp pha lấy cốc cà phê nóng thì Tiểu Mễ ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
"Hiểu Nhiên, cô bị sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ thấy nét mặt cô không vui"
Hiểu Nhiên bật nhìn Tiểu Mễ mỉm cười lắc đầu trả lời:
"À không, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện"
"Là chuyện bà nội cô sao? Tôi nghe nói bà cô vừa mất, cô không phải buồn vì chuyện đó chứ?"
Tiểu Mễ lại hỏi, Hiểu Nhiên bật thở dài rồi đáp:
"Cũng không phải, tôi không còn thấy buồn về chuyện bà nội nữa nhưng mà..."
Nói đến đây ánh mắt cô bỗng buồn dần rồi bật nói tiếp:
"À quên nữa, tôi phải mang cốc cafe này ra cho Phó Thuần Dương"
"À...ừm"
Tiểu Mễ đành gật đầu thì cô bước đi mất.
Bên ngoài phòng khách, Thuần Dương đang nhấp chuột trên chiếc laptop trên bàn một cách chăm chú. Cô đi đến nhẹ nhàng đặt cốc cafe lên bàn rồi quay lưng bước nhẹ đi, bỗng anh lên tiếng:
"Cô bị câm à?"
Cô bật quay lại nheo mày nói:
"Anh lại muốn gì đây? Sao lại mắng tôi chứ?"
Anh liếc nhìn cô rồi đáp:
"Đặt cafe xuống mà không nói lời nào, cô đừng quên cô còn một khoảng thời gian làm việc cho nhà tôi, vậy nên chú ý một chút đi"
Bỗng cô bĩu môi lẩm bẩm:
"Vậy mà lúc chiều còn có người nói sau này tôi sẽ không đối xử tệ với cô nữa, cô cứ làm việc ở nhà tôi một cách thoải mái, hóa ra chỉ là nói suông"
Bật anh đứng dậy nhìn bộ dạng cô rồi nói:
"Hừ, cô đang lầm bầm cái gì vậy? Sao còn chưa đi tắm rồi thay đồ đi, mặc bộ đồ dự tang từ sáng giờ còn chưa thỏa mãn sao?"
Cô bĩu mỗi đáp:
"Tôi biết rồi, anh là đang cố tình nói tôi ở bẩn chứ gì?"
Anh lắc đầu trước cô gái thiếu suy nghĩ này rồi thở dài tiến tới đặt hai tay lên vai cô cúi mặt tiếp lời:
"Đúng là tôi đang chê cô ở bẩn đấy, đi tắm dùm đi hay...muốn tôi dẫn đi tắm hả?"
Cô bật gượng đỏ mặt lấp mấp nói:
"Cái...cái gì chứ? Tôi mà cần anh dẫn đi tắm giúp sao? Tôi không phải trẻ con"
Anh bật cười nhẹ tiếp lời:
"Vậy thì đi tắm rồi tối đến phòng tôi, tôi cần cô giúp một chuyện"
Khi anh vừa dứt lời, bỗng một giọng nói vang từ phía cửa lên tiếng:
"Cái gì hả?"
Chợt căn phòng bỗng im ắng dần, Hiểu Nhiên và anh không thoát khỏi ngạc nhiên tột độ khi Tư Diệp vừa đến lúc nào mà không hay biết. Cô ta tiến tới với nét mặt khó chịu cùng cực rồi nhìn anh và Hiểu Nhiên tiếp hỏi:
"Cái gì mà tắm rồi thì đến phòng anh? Anh và cô ta có quan hệ gì vậy?"
Bỗng Thuần Dương bật trơ mặt hỏi ngược lại:
"Tư Diệp, em đến từ lúc nào?Chẳng phải em nói đang đi ăn ở nhà hàng sao?"
"Trả lời em đi, rốt cuộc anh và cô ta có quan hệ gì hả?"
Tư Diệp chợt quát lớn với trạng thái tức giận thì Hiểu Nhiên bật lên tiếng giải thích:
"A...cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là quan hệ chủ tớ, chỉ có như...vậy thôi"
Chưa kịp dứt câu thì một cái tát trời giáng của Tư Diệp đã chuyển sang vào má cô khiến cô không thể nào đỡ kịp. Sau đó Tư Diệp bỗng nheo mày nói:
"Ai cho cô có quyền lên tiếng giải thích hả? Chẳng qua chỉ là một người hầu, vậy mà cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật lại đi quyến rũ chủ nhân của mình trong khi biết anh ấy đã có bạn gái nữa chứ"
Chợt Thuần Dương kéo tay Tư Diệp rồi nói:
"Tư Diệp, em làm gì vậy? Giữa anh và cô ta không có gì hết, em hiểu lầm rồi"
Tư Diệp bật trợn mắt rồi hỏi:
"Hiểu lầm? Chính tai em nghe anh bảo cô ta tối nay đến phòng anh, là để làm gì hả?"
"Anh..."
Anh bật cứng miệng rồi nhìn hai người phụ nữ trong sự bất lực. Hiểu Nhiên bật cúi đầu rồi nói:
"Tôi xin lỗi, tôi đi làm việc của mình đây"
Sau đó cô vội ôm lấy gò má còn nóng rát của mình chạy đi mất khiến anh định đuổi theo vừa gọi:
"Bạch..."
Nhưng chưa kịp gọi hết tên thì Tư Diệp đã kéo tay anh lại rồi bật khóc nói:
"Anh còn muốn đuổi theo cô ta trong khi em đang đứng đây sao? Rốt cuộc là sao hả? Anh và cô ta không phải như em nghĩ đúng không?"
Anh quay lại nhìn Tư Diệp rồi đáp:
"Anh..."
Tư Diệp lại tiếp hỏi:
"Khi nãy, anh và cô ta vừa đến nhà hàng đúng không? Bạn của em đã thấy...anh và cô ta đi cùng nhau, thật sự em không muốn tin, em muốn nghe anh giải thích, có đúng là anh đang lừa dối em không vậy?"
Chợt anh bỗng im lặng vài giây, rồi đành đặt hai tay lên vai Tư Diệp nói:
"Không phải như em nghĩ đâu, anh và cô ta chỉ là quan hệ chủ tớ, sao có thể chứ? Anh gọi tối nay cô ta đến phòng là để dọn dẹp một chút thôi, anh hoàn toàn không có lừa dối em"
Khi nghe những lời đó, Tư Diệp bật nheo mày nói:
"Em không tin, hai người vừa đi ăn cùng nhau ở nhà hàng, chắc chắn trong thời gian em không có ở đây, anh và cô ta đã qua lại với nhau"
Anh bật tiếp lời:
"Em sao vậy? Trên đời này anh thề anh chỉ yêu mình em, hoàn toàn không có người phụ nữ khác, nếu anh yêu người khác thì anh chắc chắn anh sẽ bị mù"
Rồi anh nhẹ nhàng ôm Tư Diệp vào lòng rồi nhỏ nhẹ nói:
"Em nói em muốn đính hôn, anh sẽ nghe lời em, em đừng giận nữa"
Chợt Tư Diệp bỗng thay đổi thái độ tức giận dần chuyển sang mỉm cười rồi hỏi:
"Có thật là anh đồng ý đính hôn với em rồi phải không?"
Anh nhìn cô gật đầu đáp "ừm", sau đó cô vội ôm lấy anh một cách vui sướng rồi đáp:
"Thế thì anh không được nuốt lời đâu đó"
Lúc này bên ngoài cửa gần đó, Hiểu Nhiên nép mình vào góc tường rồi chợt buồn ngẫm nghĩ:
(Sao mình lại buồn vậy chứ? Rõ ràng mình không hề có lỗi gì mà lại bị ăn tát, đến cuối cùng thì mình cũng chỉ là một hầu nữ, không có gì đặc biệt nên dù đúng hay sai cũng không có quyền phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi)