Chương : 47
Tại phòng khách lúc này.
Thuần Dương nhìn Tư Diệp bật hỏi:
"Em có đói không? Lúc nãy em nói em chưa ăn gì thì đã vội đến đây, hay anh nhờ người làm cơm cho em nhé"
Tư Diệp bật nũng nịu rồi nói:
"Em không ăn, em vẫn không yên tâm về anh và cô gái Bạch Hiểu Nhiên đó"
Anh thở dài đáp:
"Anh đã nói rồi, giữa anh và cô ta không có gì cả, dù gì anh cũng đã chấp nhận đính hôn với em thì em còn nghi ngờ anh sao?"
Nghe vậy Tư Diệp chợt nhẹ lòng, cô nắm lấy bàn tay anh rồi nhỏ nhẹ nói:
"Nếu vậy thì chứng minh anh và cô ta không có gì đi, em không muốn thấy cô ta trong ngôi nhà này nữa, anh cho cô ta thôi việc đi có được không?"
Bỗng Thuần Dương ngạc nhiên rồi lưỡng lự, thấy nét mặt không vui ấy của anh thì lại càng làm Tư Diệp nghi ngờ hơn. Cô nheo mày tiếp lời:
"Sao vậy? Chẳng phải anh và cô ta không có gì sao? Nếu vậy thì mau đuổi cô ta đi đi"
Anh đáp:
"Nhưng cô ta còn đang mắc nợ anh nên phải làm đúng một năm để trả nợ, em đừng suy nghĩ quá mà bỏ qua chuyện này đi có được không?"
Tư Diệp vẫn khăng khăng nói:
"Hừ, anh là đang cố tình giữ chân cô ta lại đúng không? Em biết anh không phải vì số nợ mà tính toán, dù cô ta có nợ anh bao nhiêu thì nó cũng không là gì với anh cả, chẳng qua là anh không nỡ đuổi cô ta đi đúng không?"
Anh đứng dậy quay lưng tránh mặt Tư Diệp tiếp lời:
"Sao em lại nghĩ như vậy chứ? Cô ta là nữ hầu mà anh thấy thích nhất thôi, có lẽ vì cô ta khá giỏi học hỏi và làm tốt công việc, em đừng hiểu lầm"
Tư Diệp bật đứng dậy, nét mặt khó chịu hơn lúc ban đầu mà phản ứng:
"Vậy thì càng không được, thế thì ngày từ bây giờ em sẽ chuyển qua đây ở, em không cho phép bất cứ nữ hầu hay cô gái nào lại gần anh ngoài em"
Nghe vậy Thuần Dương vừa ngạc nhiên lại vừa không an lòng. Nhưng vì không muốn làm người đàn ông hai lòng nên anh quyết định cho Tư Diệp đến ở cùng mình chỉ mong cô nghĩ rằng anh không có lỗi với cô.
...
Sáng ngày hôm sau đó, bên ngoài vườn hoa. Hiểu Nhiên chăm chút sờ nhẹ tay lên từng nhánh hoa nhỏ đang khoe sắc dưới ánh mặt trời. Đột nhiên Tư Diệp bước đến từ phía sau khoanh hai tay lên tiếng:
"Cô cũng được phân công nhiều việc quá nhỉ? Vừa là người nấu ăn, phụ trách dọn dẹp phòng cho Thuần Dương, giặt quần áo cho anh ấy, lại còn được bước vào vườn hoa của mẹ anh ấy nữa chứ"
Sau đó Tư Diệp bước lại vài bước, sờ nhẹ tay lên nhánh hoa hồng đỏ vừa nở phía dưới rồi nheo mày tiếp lời:
"Đôi lúc tôi tự hỏi cô có phải là một người hầu giúp việc hay là vợ anh ấy không nữa"
Chợt Hiểu Nhiên ngạc nhiên quay sang đối mặt với Tư Diệp rồi bật hỏi:
"Lạc tiểu thư không ở trong nhà sao mà lại ra đây làm gì?"
Cô ta bật cười khúc khích rồi vênh mặt đáp:
"Thuần Dương đến công ty rồi, tôi ở nhà một mình cũng chán nên muốn quan sát xem cô làm việc thế nào? Dù gì tôi cũng là vợ sắp cưới, là Phó phu nhân của anh ấy, cũng xem như là chủ của cô đấy"
Hiểu Nhiên chợt im lặng một hơi rồi cố gượng cười nói:
"Vậy ra hai người sắp kết hôn, bản thân tôi là nữ hầu của ông chủ Phó nên cũng cảm thấy vui mừng thay"
Tư Diệp bật liếc mắt rồi đáp:
"Hừ, đừng có giả nai, tôi biết cô luôn cố gắng tiếp cận anh ấy trong khi tôi không có ở đây, thậm chí cô còn ngủ cùng anh ấy nữa kìa, tôi đã vào phòng anh ấy và thấy có vài sợi tóc dài, nó rất giống màu tóc của cô đấy"
Hiểu Nhiên chợt quay lưng rồi đáp:
"À, chắc là do khi dọn dẹp phòng và giường anh ta, tóc của tôi đã rụng xuống không chừng"
Tư Diệp bật nghiếng răng rồi kéo mạnh tay Hiểu Nhiên lại, kề mặt đến gần cô với thái độ hăm dọa rồi nói:
"Cô đừng có biện minh, bởi vì trực giác của người phụ nữ không thể nào sai được, cô nên nhớ với thân phận của chính mình vì người anh ấy yêu là tôi, chứ không phải cô"
Nói xong Tư Diệp đẩy mạnh Hiểu Nhiên ra rồi tiếp lời:
"Nếu để tôi thấy cô qua lại với anh ấy một lần nữa, tôi sẽ không để yên cho cô đâu"
Dứt lời Tư Diệp liền bước đi mất, Hiểu Nhiên thở một hơi dài rồi lẩm bẩm tự hỏi:
"Mình đã làm gì để bị xem là người thứ ba thế này?"
Một lúc sau bên trong nhà vệ sinh
Tư Diệp vội nôn thốc vào bồn rửa tay rồi cô nhanh chóng xả nước đi mất. Thở dốc với nét mặt xanh xao lẩm bẩm:
"Thật đáng ghét, cái thai này đã được hơn hai tháng, nếu mình không làm gì đó chắc chắn một ngày nào đó không thể nào che giấu nổi, con tiện nhân Luna kể từ khi hãm hại mình thì lại biệt tâm tích không thấy xuất hiện, tốt nhất cô nên đi chết đi, đừng để Lạc Tư Diệp này tìm được cô thì xem như cô chết chắc"
Vài ngày hôm sau, tại sân bay.
Tiếng giày cao gót "lộp cộp" giữa sân bay cùng với tiếng kéo hành lí khiến ai nấy cũng phải ngẩn nhìn. Đó là một cô gái tóc ngắn với chiếc kính râm đen che mất đi một đôi mắt đẹp, chỉ chừa lại một chiếc mũi cao và đôi môi đỏ chót của màu son hàng hiệu khiến bao cô gái yêu thích phải ganh tỵ. Cô gái bước đến quầy của một nhân viên rồi tháo nhẹ chiếc kính râm ấy ra lên tiếng hỏi:
"Cho tôi hỏi một chút, bây giờ là mấy giờ?"
Cô gái nhân viên nhìn đồng hồ trên tay mình rồi đáp:
"Vâng là 3 giờ chiều thưa tiểu thư"
Nghe vậy cô gái nhẹ nhàng mang chiếc kính râm ấy lên, rồi mỉm cười nói:
"Cảm ơn"
Cô quay lưng kéo hành lí đi về một hướng mất cùng với nhiều người trầm trồ xung quanh bàn tán khen ngợi
"Cô gái đó đẹp quá, là người mẫu à?"
Một lúc sau khi tiến đến khách sạn.
Khoảng 7 giờ tối, cô gái mặc một chiếc áo tắm để lộ một bầu ngực căng tròn trông thật quyến rũ. Miệng cắn nhẹ một quả táo, tay kia cầm lấy chiếc điện thoại áp lên bên tai mình mỉm cười hỏi:
"Vậy là cô ta có thai hơn 2 tháng rồi à, đúng là như tôi dự định rằng cô ta sẽ không phá đi cái thai đó"
Sau đó cô bật cười, miệng vừa nhai táo vừa hé lộ ánh mắt thâm hiểm sau một hồi nói chuyện điện thoại xong. Cô tựa chiếc eo thon vào cạnh bàn gần đó rồi lẩm bẩm:
"Lạc Tư Diệp, cô cướp đi mọi người đàn ông của tôi thì tôi sẽ lấy đi những thứ mà cô mong muốn có được, đừng có hòng trở thành Phó phu nhân trong khi...bản thân cô chỉ là con điếm"
Tại Phó Gia.
Tư Diệp mang lấy cốc cafe đã tự mình pha sẵn trong bếp, đột nhiên Hiểu Nhiên bước vào khi nhìn thấy cô ta đang loay hoay tìm lọ đường nên cô bước đến lên tiếng:
"Lạc tiểu thư đang tìm lọ đường à? Tôi để nó ở bên kia"
Hiểu Nhiên vừa lên tiếng vừa trỏ tay lên chiếc kệ cao phía trên. Tư Diệp quay sang nhìn cô lên tiếng:
"Đã biết tôi tìm lọ đường còn không lấy giúp, đứng đó mà chỉ trỏ hay sao?"
"Vâng, vậy để tôi lấy"
Hiểu Nhiên gật đầu đáp rồi bước tới gần chiếc tủ kệ, nhẹ nhàng nhón chân rồi giơ tay lên gần lọ đường ấy, đột nhiên Tư Diệp bật cười nhẹ, tay cầm cốc cafe nóng ấy bất ngờ hất vào người cô khiến cô bật nóng mà phát lên tiếng:
"A...cô...cô làm gì vậy?"
Hiểu Nhiên quay sang nhìn Tư Diệp rồi nhìn lại cái áo của mình đã lấm lem cafe đen, vừa ẩm vừa nóng thì Tư Diệp đắc ý lên tiếng:
"Tôi thấy cô chướng mắt nên làm vậy thôi"
Hiểu Nhiên nhăn nhẹ mặt rồi hỏi:
"Tôi không làm gì sai, tôi đang cố lậy lọ đường cho cô nhưng sao cô lại làm vậy?"
Nghe vậy, Tư Diệp cầm lấy cốc cafe đã bị hất đi lúc nãy rồi buông lơ chiếc cốc ấy xuống đất khiến nó vỡ văng tứ tung, tiếng cốc vỡ vang lên một tiếng "cốp" lớn, sau đó cô ta tiếp lời:
"Tôi không cẩn thận làm vỡ cốc rồi, cô giúp tôi dọn dẹp đi"
Hiểu Nhiên nhận ra Tư Diệp đã bắt đầu không ưa gì mình, cô nheo mày nói:
"Cô là đang muốn gì?"
Tư Diệp bật cười đáp:
"Thái độ của cô như vậy là sao? Đang muốn chống đối tôi à? Mau dọn dẹp sạch sẽ đi, nếu không Thuần Dương về tôi sẽ mách anh ấy trị tội cô đấy"
Hiểu Nhiên bật đáp:
"Hừ, tôi không làm sai, tại sao phải dọn dẹp đống này trong khi cô cố tình làm vỡ nó chứ? Còn hất cafe vào người tôi nữa"
Tư Diệp vẫn vênh mặt đáp:
"Vì tôi là bạn gái của Thuần Dương, tương lai sớm muộn gì cũng là chủ của cô, biết điều thì dọn dẹp đi, còn dám lên tiếng với tôi nữa à?"
Hiểu Nhiên bật kìm chế cơn tức giận, sau đó cúi người nhặt từng mảnh vỡ chiếc cốc ấy mà dọn dẹp, Tư Diệp thỏa mãn rồi quay lưng bước ngoài mất.
Buổi tối khi Thuần Dương vừa trở về nhà, anh bước vào nhà nhìn mặt những nữ hầu trong nhà rồi lên tiếng:
"Bạch Hiểu Nhiên đâu? Bảo cô ta dọn cơm tối cho tôi"
Đột nhiên Tư Diệp bước ra lên tiếng:
"Cơm tối sau này do em phụ trách, anh không cần phải gọi cô ta làm nữa đâu"
Anh bỗng ngạc nhiên rồi ngẫm nghĩ:
(Mình quên mất là Tư Diệp đã dọn đến đây ở, sao lại không có cảm giác thoải mái thế này?)
Một lúc sau, tại bàn ăn. Anh gấp những món do Tư Diệp vừa nấu lên rồi cho vào miệng, Tư Diệp ngồi cạnh vui vẻ hỏi:
"Có ngon không?"
Anh gật nhẹ đầu đáp:
"Ngon lắm, em học nấu ăn từ khi nào vậy?"
"Em sống 1 mình ở căn hộ nên cũng phải biết nấu ăn chứ, mà sao nãy giờ anh không ăn những món khác, chỉ ăn mỗi một món vậy?"
Anh nhìn những đĩa thức ăn khác rồi đáp:
"Anh có chút không quen miệng với khẩu vị này, mặc dù những món em nấu rất ngon"
Tư Diệp bật nheo mày:
"Không quen miệng? Vậy thường ngày anh ăn cái gì? Chẳng phải những thứ này sao?"
Anh đáp:
"Từ ngày mai em đừng nấu nữa, đã đến đây ở thì em không cần phải động vào việc gì, việc nấu ăn đã có Bạch Hiểu Nhiên lo rồi"
Cô ta bật nghiến răng rồi cười nhẹ hỏi:
"À là do anh không thích ăn món của em nấu, mà thích ăn món cô ta nấu à? Với lại một người thấp kém như vậy anh còn gọi cả họ tên cô ta làm gì chứ?"
Anh đặt đũa xuống bàn rồi nói:
"Em sao vậy? Anh đang rất mệt nên em đừng gây chuyện nữa, anh đã nói với em là anh và cô ta không có mối quan hệ nào khác ngoài chủ tớ đâu"
Dứt lời anh đứng dậy nói tiếp:
"Anh cảm thấy mệt nên lên phòng trước đây, nếu em chưa ăn gì thì cứ ăn đi"
Nói xong anh liền bước đi mất. Tư Diệp bật cảm thấy không can tâm nên lòng ngẫm nghĩ:
(Sao Thuần Dương lại tỏ thái độ với mình như vậy chứ?)
Thuần Dương nhìn Tư Diệp bật hỏi:
"Em có đói không? Lúc nãy em nói em chưa ăn gì thì đã vội đến đây, hay anh nhờ người làm cơm cho em nhé"
Tư Diệp bật nũng nịu rồi nói:
"Em không ăn, em vẫn không yên tâm về anh và cô gái Bạch Hiểu Nhiên đó"
Anh thở dài đáp:
"Anh đã nói rồi, giữa anh và cô ta không có gì cả, dù gì anh cũng đã chấp nhận đính hôn với em thì em còn nghi ngờ anh sao?"
Nghe vậy Tư Diệp chợt nhẹ lòng, cô nắm lấy bàn tay anh rồi nhỏ nhẹ nói:
"Nếu vậy thì chứng minh anh và cô ta không có gì đi, em không muốn thấy cô ta trong ngôi nhà này nữa, anh cho cô ta thôi việc đi có được không?"
Bỗng Thuần Dương ngạc nhiên rồi lưỡng lự, thấy nét mặt không vui ấy của anh thì lại càng làm Tư Diệp nghi ngờ hơn. Cô nheo mày tiếp lời:
"Sao vậy? Chẳng phải anh và cô ta không có gì sao? Nếu vậy thì mau đuổi cô ta đi đi"
Anh đáp:
"Nhưng cô ta còn đang mắc nợ anh nên phải làm đúng một năm để trả nợ, em đừng suy nghĩ quá mà bỏ qua chuyện này đi có được không?"
Tư Diệp vẫn khăng khăng nói:
"Hừ, anh là đang cố tình giữ chân cô ta lại đúng không? Em biết anh không phải vì số nợ mà tính toán, dù cô ta có nợ anh bao nhiêu thì nó cũng không là gì với anh cả, chẳng qua là anh không nỡ đuổi cô ta đi đúng không?"
Anh đứng dậy quay lưng tránh mặt Tư Diệp tiếp lời:
"Sao em lại nghĩ như vậy chứ? Cô ta là nữ hầu mà anh thấy thích nhất thôi, có lẽ vì cô ta khá giỏi học hỏi và làm tốt công việc, em đừng hiểu lầm"
Tư Diệp bật đứng dậy, nét mặt khó chịu hơn lúc ban đầu mà phản ứng:
"Vậy thì càng không được, thế thì ngày từ bây giờ em sẽ chuyển qua đây ở, em không cho phép bất cứ nữ hầu hay cô gái nào lại gần anh ngoài em"
Nghe vậy Thuần Dương vừa ngạc nhiên lại vừa không an lòng. Nhưng vì không muốn làm người đàn ông hai lòng nên anh quyết định cho Tư Diệp đến ở cùng mình chỉ mong cô nghĩ rằng anh không có lỗi với cô.
...
Sáng ngày hôm sau đó, bên ngoài vườn hoa. Hiểu Nhiên chăm chút sờ nhẹ tay lên từng nhánh hoa nhỏ đang khoe sắc dưới ánh mặt trời. Đột nhiên Tư Diệp bước đến từ phía sau khoanh hai tay lên tiếng:
"Cô cũng được phân công nhiều việc quá nhỉ? Vừa là người nấu ăn, phụ trách dọn dẹp phòng cho Thuần Dương, giặt quần áo cho anh ấy, lại còn được bước vào vườn hoa của mẹ anh ấy nữa chứ"
Sau đó Tư Diệp bước lại vài bước, sờ nhẹ tay lên nhánh hoa hồng đỏ vừa nở phía dưới rồi nheo mày tiếp lời:
"Đôi lúc tôi tự hỏi cô có phải là một người hầu giúp việc hay là vợ anh ấy không nữa"
Chợt Hiểu Nhiên ngạc nhiên quay sang đối mặt với Tư Diệp rồi bật hỏi:
"Lạc tiểu thư không ở trong nhà sao mà lại ra đây làm gì?"
Cô ta bật cười khúc khích rồi vênh mặt đáp:
"Thuần Dương đến công ty rồi, tôi ở nhà một mình cũng chán nên muốn quan sát xem cô làm việc thế nào? Dù gì tôi cũng là vợ sắp cưới, là Phó phu nhân của anh ấy, cũng xem như là chủ của cô đấy"
Hiểu Nhiên chợt im lặng một hơi rồi cố gượng cười nói:
"Vậy ra hai người sắp kết hôn, bản thân tôi là nữ hầu của ông chủ Phó nên cũng cảm thấy vui mừng thay"
Tư Diệp bật liếc mắt rồi đáp:
"Hừ, đừng có giả nai, tôi biết cô luôn cố gắng tiếp cận anh ấy trong khi tôi không có ở đây, thậm chí cô còn ngủ cùng anh ấy nữa kìa, tôi đã vào phòng anh ấy và thấy có vài sợi tóc dài, nó rất giống màu tóc của cô đấy"
Hiểu Nhiên chợt quay lưng rồi đáp:
"À, chắc là do khi dọn dẹp phòng và giường anh ta, tóc của tôi đã rụng xuống không chừng"
Tư Diệp bật nghiếng răng rồi kéo mạnh tay Hiểu Nhiên lại, kề mặt đến gần cô với thái độ hăm dọa rồi nói:
"Cô đừng có biện minh, bởi vì trực giác của người phụ nữ không thể nào sai được, cô nên nhớ với thân phận của chính mình vì người anh ấy yêu là tôi, chứ không phải cô"
Nói xong Tư Diệp đẩy mạnh Hiểu Nhiên ra rồi tiếp lời:
"Nếu để tôi thấy cô qua lại với anh ấy một lần nữa, tôi sẽ không để yên cho cô đâu"
Dứt lời Tư Diệp liền bước đi mất, Hiểu Nhiên thở một hơi dài rồi lẩm bẩm tự hỏi:
"Mình đã làm gì để bị xem là người thứ ba thế này?"
Một lúc sau bên trong nhà vệ sinh
Tư Diệp vội nôn thốc vào bồn rửa tay rồi cô nhanh chóng xả nước đi mất. Thở dốc với nét mặt xanh xao lẩm bẩm:
"Thật đáng ghét, cái thai này đã được hơn hai tháng, nếu mình không làm gì đó chắc chắn một ngày nào đó không thể nào che giấu nổi, con tiện nhân Luna kể từ khi hãm hại mình thì lại biệt tâm tích không thấy xuất hiện, tốt nhất cô nên đi chết đi, đừng để Lạc Tư Diệp này tìm được cô thì xem như cô chết chắc"
Vài ngày hôm sau, tại sân bay.
Tiếng giày cao gót "lộp cộp" giữa sân bay cùng với tiếng kéo hành lí khiến ai nấy cũng phải ngẩn nhìn. Đó là một cô gái tóc ngắn với chiếc kính râm đen che mất đi một đôi mắt đẹp, chỉ chừa lại một chiếc mũi cao và đôi môi đỏ chót của màu son hàng hiệu khiến bao cô gái yêu thích phải ganh tỵ. Cô gái bước đến quầy của một nhân viên rồi tháo nhẹ chiếc kính râm ấy ra lên tiếng hỏi:
"Cho tôi hỏi một chút, bây giờ là mấy giờ?"
Cô gái nhân viên nhìn đồng hồ trên tay mình rồi đáp:
"Vâng là 3 giờ chiều thưa tiểu thư"
Nghe vậy cô gái nhẹ nhàng mang chiếc kính râm ấy lên, rồi mỉm cười nói:
"Cảm ơn"
Cô quay lưng kéo hành lí đi về một hướng mất cùng với nhiều người trầm trồ xung quanh bàn tán khen ngợi
"Cô gái đó đẹp quá, là người mẫu à?"
Một lúc sau khi tiến đến khách sạn.
Khoảng 7 giờ tối, cô gái mặc một chiếc áo tắm để lộ một bầu ngực căng tròn trông thật quyến rũ. Miệng cắn nhẹ một quả táo, tay kia cầm lấy chiếc điện thoại áp lên bên tai mình mỉm cười hỏi:
"Vậy là cô ta có thai hơn 2 tháng rồi à, đúng là như tôi dự định rằng cô ta sẽ không phá đi cái thai đó"
Sau đó cô bật cười, miệng vừa nhai táo vừa hé lộ ánh mắt thâm hiểm sau một hồi nói chuyện điện thoại xong. Cô tựa chiếc eo thon vào cạnh bàn gần đó rồi lẩm bẩm:
"Lạc Tư Diệp, cô cướp đi mọi người đàn ông của tôi thì tôi sẽ lấy đi những thứ mà cô mong muốn có được, đừng có hòng trở thành Phó phu nhân trong khi...bản thân cô chỉ là con điếm"
Tại Phó Gia.
Tư Diệp mang lấy cốc cafe đã tự mình pha sẵn trong bếp, đột nhiên Hiểu Nhiên bước vào khi nhìn thấy cô ta đang loay hoay tìm lọ đường nên cô bước đến lên tiếng:
"Lạc tiểu thư đang tìm lọ đường à? Tôi để nó ở bên kia"
Hiểu Nhiên vừa lên tiếng vừa trỏ tay lên chiếc kệ cao phía trên. Tư Diệp quay sang nhìn cô lên tiếng:
"Đã biết tôi tìm lọ đường còn không lấy giúp, đứng đó mà chỉ trỏ hay sao?"
"Vâng, vậy để tôi lấy"
Hiểu Nhiên gật đầu đáp rồi bước tới gần chiếc tủ kệ, nhẹ nhàng nhón chân rồi giơ tay lên gần lọ đường ấy, đột nhiên Tư Diệp bật cười nhẹ, tay cầm cốc cafe nóng ấy bất ngờ hất vào người cô khiến cô bật nóng mà phát lên tiếng:
"A...cô...cô làm gì vậy?"
Hiểu Nhiên quay sang nhìn Tư Diệp rồi nhìn lại cái áo của mình đã lấm lem cafe đen, vừa ẩm vừa nóng thì Tư Diệp đắc ý lên tiếng:
"Tôi thấy cô chướng mắt nên làm vậy thôi"
Hiểu Nhiên nhăn nhẹ mặt rồi hỏi:
"Tôi không làm gì sai, tôi đang cố lậy lọ đường cho cô nhưng sao cô lại làm vậy?"
Nghe vậy, Tư Diệp cầm lấy cốc cafe đã bị hất đi lúc nãy rồi buông lơ chiếc cốc ấy xuống đất khiến nó vỡ văng tứ tung, tiếng cốc vỡ vang lên một tiếng "cốp" lớn, sau đó cô ta tiếp lời:
"Tôi không cẩn thận làm vỡ cốc rồi, cô giúp tôi dọn dẹp đi"
Hiểu Nhiên nhận ra Tư Diệp đã bắt đầu không ưa gì mình, cô nheo mày nói:
"Cô là đang muốn gì?"
Tư Diệp bật cười đáp:
"Thái độ của cô như vậy là sao? Đang muốn chống đối tôi à? Mau dọn dẹp sạch sẽ đi, nếu không Thuần Dương về tôi sẽ mách anh ấy trị tội cô đấy"
Hiểu Nhiên bật đáp:
"Hừ, tôi không làm sai, tại sao phải dọn dẹp đống này trong khi cô cố tình làm vỡ nó chứ? Còn hất cafe vào người tôi nữa"
Tư Diệp vẫn vênh mặt đáp:
"Vì tôi là bạn gái của Thuần Dương, tương lai sớm muộn gì cũng là chủ của cô, biết điều thì dọn dẹp đi, còn dám lên tiếng với tôi nữa à?"
Hiểu Nhiên bật kìm chế cơn tức giận, sau đó cúi người nhặt từng mảnh vỡ chiếc cốc ấy mà dọn dẹp, Tư Diệp thỏa mãn rồi quay lưng bước ngoài mất.
Buổi tối khi Thuần Dương vừa trở về nhà, anh bước vào nhà nhìn mặt những nữ hầu trong nhà rồi lên tiếng:
"Bạch Hiểu Nhiên đâu? Bảo cô ta dọn cơm tối cho tôi"
Đột nhiên Tư Diệp bước ra lên tiếng:
"Cơm tối sau này do em phụ trách, anh không cần phải gọi cô ta làm nữa đâu"
Anh bỗng ngạc nhiên rồi ngẫm nghĩ:
(Mình quên mất là Tư Diệp đã dọn đến đây ở, sao lại không có cảm giác thoải mái thế này?)
Một lúc sau, tại bàn ăn. Anh gấp những món do Tư Diệp vừa nấu lên rồi cho vào miệng, Tư Diệp ngồi cạnh vui vẻ hỏi:
"Có ngon không?"
Anh gật nhẹ đầu đáp:
"Ngon lắm, em học nấu ăn từ khi nào vậy?"
"Em sống 1 mình ở căn hộ nên cũng phải biết nấu ăn chứ, mà sao nãy giờ anh không ăn những món khác, chỉ ăn mỗi một món vậy?"
Anh nhìn những đĩa thức ăn khác rồi đáp:
"Anh có chút không quen miệng với khẩu vị này, mặc dù những món em nấu rất ngon"
Tư Diệp bật nheo mày:
"Không quen miệng? Vậy thường ngày anh ăn cái gì? Chẳng phải những thứ này sao?"
Anh đáp:
"Từ ngày mai em đừng nấu nữa, đã đến đây ở thì em không cần phải động vào việc gì, việc nấu ăn đã có Bạch Hiểu Nhiên lo rồi"
Cô ta bật nghiến răng rồi cười nhẹ hỏi:
"À là do anh không thích ăn món của em nấu, mà thích ăn món cô ta nấu à? Với lại một người thấp kém như vậy anh còn gọi cả họ tên cô ta làm gì chứ?"
Anh đặt đũa xuống bàn rồi nói:
"Em sao vậy? Anh đang rất mệt nên em đừng gây chuyện nữa, anh đã nói với em là anh và cô ta không có mối quan hệ nào khác ngoài chủ tớ đâu"
Dứt lời anh đứng dậy nói tiếp:
"Anh cảm thấy mệt nên lên phòng trước đây, nếu em chưa ăn gì thì cứ ăn đi"
Nói xong anh liền bước đi mất. Tư Diệp bật cảm thấy không can tâm nên lòng ngẫm nghĩ:
(Sao Thuần Dương lại tỏ thái độ với mình như vậy chứ?)