Chương : 29
Viên gia là võ tướng thế gia, tổ tiên đã từng đi theo thái tổ của Đại Tề tranh giành thiên hạ, địa vị vững chắc, cũng được tôn sùng.
Nam nhân Viên gia mỗi ngày đều phải dậy thật sớm từ lúc gà gáy để tập võ, cho dù là mưa gió hay sương tuyết, đều không được chậm trễ.
Nhưng mà ngày hôm nay, Viên Hạo lại đến trễ.
Viên tướng quân ở võ trường trong nhà, đợi thật lâu cũng không đợi được nhi tử của mình đến, trong lòng nghi hoặc, liền đi đến phòng ngủ của nhi tử.
Lại thấy trong phòng ngủ phát ra ánh nến xua tan màn đêm yên tĩnh trong phòng, nhi tử Viên Hạo của hắn cũng không có nằm trên giường, mà đã mặc quần áo chỉnh tề ghé vào trong án thư, tay trái đang cầm một ngọn đèn hoa sen.
Viên tướng quân nhíu mày, đến gần nhìn lại, mới phát hiện nhi tử nằm bò trên bàn, mở ra một bức họa, trên bức họa là một nữ tử xa lạ.
Viên tướng quân cau mày, ở phía sau gọi nhi tử hỏi trong bức họa này là nữ tử nhà ai.
Viên Hạo thấy đã bị phát hiện, cũng không thèm giấu diếm gì, nói thẳng ra chuyện bản thân gặp được Phượng Dương công chúa ở trong cung đã nhất kiến chung tình, muốn cưới nàng làm vợ.
" Hồ nháo!" Viên gia cùng Chương gia đã định hôn sự rồi, sao có thể đổi ý được, Viên tướng quân lập tức răn dạy một hồi.
Viên Hạo chỉ bướng bỉnh nói: " Chỉ là người cùng Chương gia, hai bên trao đổi qua lại vài câu, cũng chưa có trao đổi thiếp canh, càng chưa hề nạp cát hạ sính, sao có thể nói là tự tiện đổi ý hay không?" Hắn quỳ gối trước mặt phụ thân, kiên trì nói: " Phụ thân, hài nhi muốn thú Phượng Dương công chúa về làm thê, mong người đáp ứng."
Viên gia cùng Chương gia liên hôn cũng không phải chỉ đơn giản là chuyện hai đứa nhỏ thành hôn không thôi, đây giống như một giao thiệp ngầm giữa hai thế lực đứng đầu văn, võ trong triều về việc liên thủ, sao có thể để một hài tử nói không muốn liền có thể không muốn?
Viên tướng quân trầm giọng nói: " Ngươi không cần phải cầu ta, hôn sự này ta tuyệt đối không đáp ứng."
" Phụ thân!" Viên Hạo thất vọng gọi.
Đúng lúc này, ngoài cửa có hạ nhân tiến lên bẩm báo.
" Tướng quân, có người trong phủ Chương đại nhân đến hạ bái thiếp, nói là thỉnh ngày qua phủ đệ một chuyến."
Viên tướng quân gật đầu nói: " Chuẩn bị ngựa xe, ta sẽ qua liền."
" Phụ thân!" Viên Hạo quỳ trên mặt đất lại hô một tiếng, nhưng mà Viên tướng quân cũng không để ý tới, cứ vậy mà bước ra cửa.
Thấy bóng dáng phụ thân xa dần, Viên Hạo cau mày, trong lòng thập phần bất an. Hắn ngồi quỳ tại chỗ, cân nhắc một lát, ánh mắt chợt dời về bức họa vẫn đặt trên bàn...
~~~
Lại là một ngày đẹp trời, thời tiết sáng sủa, một ma ma trong kính sự cục bước chân vội vàng băng qua những cung nhân đang cẩn thận dọn dẹp, quét tước những tuyết đọng, cất bước vào tới từ hòa cung. Ở cổng lớn bị Ngô nữ quan ngăn cản. Hai người nhỏ giọng trao đổi một phen, Ngô nữ quan liền mang vị ma ma này tiến vào Phật đường trong từ hòa cung.
Lúc này trong phật đường, thái hậu nương nương đang mở ra một quyển kinh phật, ngồi quỳ ở trước tượng phật, phật châu trong tay di chuyển không ngừng, bà thấp giọng niệm kinh. Cứ mùng một, mười lăm mỗi tháng, thái hậu đều ở trong phật đường niệm tụng kinh văn, vừa tu tâm dưỡng tính, cũng vừa cầu phúc cho đất nước.
Mọi người trong từ hòa cung đều biết quy củ này, bởi vậy cũng không dám làm phiền thái hậu, vẫn luôn chờ đến khi thái hậu kết thúc niệm kinh mới nhỏ giọng tiến lên bẩm báo.
Ngô nữ quan đem ma ma kia tiến đến trước mặt thái hậu, hai người sau khi hành lễ, vị ma ma liền tươi cười rạng rỡ nói: " Bẩm thái hậu nương nương, có tin vui, có tin vui,..." rồi liền đem chuyện đêm qua ở trong phi loan cung nói ra.
Từ sau khi tuyển phi qua đi, hoàng đế vẫn luôn nghỉ ở chỗ Diêu quý phi, nhưng mà thời gian qua lâu như vậy, hai người vẫn chưa có viên phòng.
Kính sự cục thật sự là khổ đến không nói nên lời. Một người là hoàng đế tuổi trẻ, thể lực cường tráng, một người là quý phi nương nương xinh đẹp động lòng người, vốn tưởng rằng hai người ở trong một phòng có thể thuận thế mà nước chảy thành sông, ai có thể đoán được, hoàng đế cùng Diêu phi ở cùng với nhau lâu như vậy, lại chỉ là ngủ nghỉ đơn thuần giống như con trẻ, nếu cứ như vậy, đến khi nào hoàng thất mới có thể khai chi tán diệp đây?
Thái hậu nương nương bên này cũng nóng nảy, mỗi khi bà thúc dục bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể cho người đi tìm Diêu phi nương nương, nhưng mỗi lần bọn họ ám chỉ, chỉ thu lại được sự xem thường của Diêu phi, nói gì thì nói, đây vẫn là vị sủng phi cực kì được sủng ái, bọn họ nào dám đắc tội?
Buổi sáng hôm nay, bọn họ như thường lệ cũng chỉ bước vào một chuyến cho có lệ, vốn tưởng rằng vẫn sẽ bị Diêu quý phi không chút lưu tình mà đuổi ra ngoài, ai có thể dự đoán được, tối hôm qua thế nhưng thành rồi!
Thái giám tổng quản kính sự cục còn không dám tin, phải tự mình đi một chuyến, đến khi nhìn thấy những dấu vết trên chiếc đệm được thay ra, thái giám tổng quản cao hứng đến nổi tưởng như nhìn thấy đồ vật bên dưới mình mọc lại! Không ngừng ra lệnh cho người dưới mau chóng đi bẩm báo.
Thái hậu nghe xong lời ma ma nói, rốt cục cảm thấy tảng đá trên ngực rơi xuống, bà cho người ban thưởng cho toàn bộ kính sự cục, lại cao hứng mà quỳ trước phật đường nhắc mãi: " Bồ tát hiển linh... Hoàng đế cuối cùng cũng chịu viên phòng! Bồ tát, cầu ngài phù hộ hoàng gia sớm ngày có con nối dõi, tốt nhất là tam cung lục viện cùng nhau hoài thai..."
Tượng phật nạm vàng bên trên nhắm mắt mỉm cười, tựa như là đáp ứng.........
Mà lúc này, trong phi loan cung.
Hoàng đế bệ hạ vạn phần thỏa mãn dùng tay xoa đầu, nằm ở trên giường xem ái phi còn đang say giấc.
Ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng, ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng của nàng như làm nó cũng sáng lên.
Hoàng đế bệ hạ nhìn một hồi lâu, thấy ai phi vẫn không có tỉnh, liền vươn ngón trỏ lại gần mũi nàng, muốn cảm nhận một chút hơi thở của nàng.
Hoàng đế bệ hạ vốn từ đầu cũng không để ý, chờ đến khi ngón tay hắn thật sự ở trên mũi nàng dừng lại thật lâu, cũng không cảm giác được hô hấp của nàng, hắn lập tức trở nên luống cuống.
" Ái phi, ái phi, nàng làm sao vậy, nàng đừng có hù dọa trẫm mà!"
Hoàng đế bệ hạ lại quơ quơ thân mình nàng, vẫn không thấy động tĩnh gì, mặt hắn hoàn toàn trắng bệch: " Thái y! Truyền thái y!"
Hoàng đế bệ hạ vừa mới hô một tiếng, cánh tay bỗng nhiên bị ôm lấy, hắn cúi đầu, liền thấy ái phi của mình nghẹn cười đến mức mặt đỏ ửng đang mở to mắt nhìn hắn.
Hoàng đế bệ hạ im lặng, mặt trầm xuống,
Diêu Yến Yến vốn dĩ chỉ muốn đùa bệ hạ một chút, thấy biểu tình bệ hạ nghiêm túc như vậy, nhìn ánh mắt khác thường của bệ hạ, tức khắc cảm giác được vài phần không ổn, chẳng lẽ, nàng đem bệ hạ dọa sợ rồi?
Khi nàng còn đang suy nghĩ, liền nghe thấy bệ hạ thấp giọng hỏi: " Lừa trẫm như vậy, nàng cảm thấy chơi vui sao?"
Ngữ khí như vậy... Bệ hạ tức giận rồi! Không xong! Nàng vội vàng ngồi dậy.
Tối hôm qua sau khi nàng ngủ, khăn trải giường, chăn đệm đã được bệ hạ thay mới, hiện tại trong chăn là một mảng khô ráo, nàng vừa động thân, chăn trên người liền chảy xuống, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng điểm xuyết những vệt đỏ.
Hoàng đế bệ hạ thấy thế, lập tức rời tầm mắt, chỉ là sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, ánh mắt của hắn vốn anh khí, kiêu ngạo, nhưng là ngày thường hắn luôn hòa ái, thẳng thắn nên mới không ai chú ý đến, bây giờ hắn cau mày, khuôn mặt âm trầm, liền mang lại cảm giác uy hiếp.
Diêu Yến Yến thấy dáng vẻ này của bệ hạ, liền có chút hối hận bản thân đùa quá mức. Aiiii, đều do mình, bệ hạ quan tâm nàng như vậy, chắc là bị dọa sợ không ít.
Nàng lấy lòng ngửa đầu nhìn bệ hạ: " Bệ hạ, thần thiếp sai rồi, ngài tha thứ cho thần thiếp lần này được không?"
Hoàng đế bệ hạ lại chỉ lãnh đạm nhìn nàng một cái, liền nghiêng người tránh đi.
Diêu Yến Yến thấy bệ hạ không dễ dỗ như trước kia, lại cũng không lo lắng, mà vẫn xài tới những chiêu làm nũng cũ rích, nàng duỗi tay ôm lấy eo bệ hạ, dùng bộ ngực mềm mại cọ sống lưng hắn: " Bệ hạ, người tha thứ cho thần thiếp lần này đi! Lần sau thần thiếp không đùa giỡn với người như vậy nữa, không, là đảm bảo không có lần sau nữa ~~"
Nhưng mà cái chiêu luôn luôn lợi hại nhất, lần này lại mất đi hiệu lực, nàng nhìn cái ót trước mặt mình của bệ hạ, trong lòng có chút áy náy, khẳng định là mình đã đùa quá trớn làm bệ hạ hoảng sợ. Thật là, sao nàng có thể lấy chuyện sinh tử ra đùa giỡn như vậy chứ?
Cắn răng một cái, nàng ôm chặt bệ hạ, ở bên tai hắn phun khí: " Bệ hạ ~~ thần thiếp thật sự biết sai rồi. Về sau ở trên giường, bệ hạ muốn như thế nào liền làm theo thế ấy... Thần thiếp đều nghe người."
Nàng còn chưa có nói xong, hoàng đế bệ hạ lập tức quay lai, đôi mắt long lanh nhìn nàng chằm chằm: " Thật chứ?"
Diêu Yến Yến:...
Nhìn bộ dạng hưng phấn của bệ hạ, Diêu Yến Yến rốt cuộc cũng phát hiện, nàng bị lừa.
Càng làm nàng cảm thấy kinh dị hơn chính là, người luôn đơn thuần trong trắng như bệ hạ, thế nhưng lại làm như thế với nàng, cũng học bộ dáng giả vờ tức giận dụ nàng mắc mưu, nhờ đó mà đạt được mục đích của bản thân. Nàng vốn muốn lừa bệ hạ chơi, kết quả mình bị chơi ngược lại. Cái này gọi là gì? Ma cao một thước đạo cao một trượng? Núi cao còn có núi cao hơn?
Có lẽ là bởi vì biểu tình của nàng quá mức kinh ngạc, hoàng đế bệ hạ sợ nàng đổi ý, vội vàng nói: " Vừa nãy là nàng nói sẽ nghe theo ta, không được đổi ý!"
Diêu Yến Yến còn có thể làm thế nào được nữa? Dù sao cũng là do nàng gạt người ta trước, chỉ phải bất đắc dĩ nói: " Được, bệ hạ, thần thiếp đáp ứng rồi, tuyệt không đổi ý."
Hoàng đế bệ hạ thấy nàng đáp ứng, khóe miệng nhe rộng, lộ ra nụ cười tươi vì thực hiện được gian kế, tâm tình hắn cực tốt, bò dậy khỏi giường, hưng phấn đòi chải đầu cho ái phi, còn phải mặc quần áo cho nàng nữa. Nàng nhìn hắn đắc ý mà chạy lăng xăng ở trong tẩm điện mà buồn cười: Ha ha ha, bệ hạ thật khờ, cho dù nàng không đáp ứng chuyện này, nhưng mà mỗi khi lên giường, còn không phải bệ hạ muốn như thế nào liền thế ấy sao? Nàng đã từng cự tuyệt qua?
Cho nên, lời hứa hẹn này của nàng, cũng không phải là không có gì khác nhau sao?
Nhưng mà, nhìn người tự cho là bản thân chiếm được tiện nghi kia, nàng vẫn sáng suốt mà ngậm miệng lại, chỉ nói thầm một câu: " Đạo cao một trượng, ma cao hai trăm năm mươi trượng."
Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng: " Ái phi, nàng nói cái gì?"
Diêu Yến Yến lập tức lộ ra tươi cười: " Thần thiếp mới vừa khen ngài, bệ hạ vừa rồi diễn giỏi quá, làm thần thiếp bị ngài lừa thê thảm."
" Hắc hắc, đương nhiên! Nhớ năm đó, trẫm..."
Bệ hạ nói một nửa liền dừng lại, nàng tò mò mà nhìn hắn, chỉ thấy bệ hạ lấy ra gương, lược, bút kẻ mày cùng mấy hộp phấn, nghiêng đầu cười với nàng: " Ái phi, trẫm trang điểm cho nàng."
~~~
Năm mới, trong cung sẽ tổ chức vài lần đại yến, đều là tiệc tối, bao gồm đêm giao thừa, tết nguyên tiêu... Cùng với ngày thứ năm của tháng giêng, chính là hôm nay.
Đối với tay nghề của hoàng đế bệ hạ, Diêu Yến Yến vô cùng tin tưởng, dù sao cũng đã trải qua hai năm mài giũa.
Bởi vậy chạng vạng hôm nay Diêu Yến Yến liền mang khuôn mặt được bệ hạ trang điểm cho đi lân đức điện dự tiệc tối.
Lần này cũng không có phân chia hai điện nội ngoại, tất cả các tôn thất huân quý đều tề tụ lại một chỗ, đem lân đức điện nháo đến vô cùng náo nhiệt.
Hiện giờ trong cung, ai cũng biết hoàng đế độc sủng Diêu quý phi, nên có lời đồn, quý phi cực kì xinh đẹp động lòng người, nhưng mà những người ngoài cung này, đã ai gặp qua bộ dáng của Diêu quý phi đâu, nhưng thật ra lại có không ít người đã gặp được mỹ nhân đệ nhất kinh thành, là tài nữ Chương Thục Nghi, cho nên tổng thể đều cảm thấy, Diêu quý phi dù có xinh đẹp như thế nào, chắc cũng không thể so với dung mạo của Chương Thục Nghi!
Nhưng vào một khắc bệ hạ dắt Diêu quý phi lên sàn, những người ở đây đều biết họ sai rồi, Diêu quý phi phục trang lộng lẫy nhẹ bước vào sảnh thật sự quá mức mỹ lệ, chẳng những vượt xa Chương Thục Nghi, nàng còn xinh đẹp đến nỗi, người gặp liền khó quên, giống như hồng nhan họa thủy khuynh quốc khuynh thành mà sách sử vẫn đề cập đến, chính là loại hồ yêu trong núi câu hồn đoạt phách mà trong thoại bản vẫn thường viết....
Những người lớn tuổi ở đây còn tốt, nhưng mà đám người trẻ tuổi, phần lớn đã thất hồn lạc phách, như đã bị Diêu quý phi câu tâm.
Có mấy lão thần nhìn thấy bộ dạng đó của đám người trẻ tuổi liền âm thầm lắc đầu.
Nhưng mà làm mọi người ngạc nhiên hơn lại chính là Phượng Dương công chúa hiếm khi lộ diện trước mặt người khác vậy mà hôm nay cũng xuất hiện ở đây, nhan sắc có chút tiều tụy, ngũ qua không tinh xảo bằng Chương Thục Nghi, nhưng lại có một luồng khí chất không giống người bình thường, tổng thể cũng không hề thua kém so với Chương Thục Nghi.
Sợ là đêm nay qua đi, danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành sẽ của Chương Thục nghi sẽ không giữ được nữa.
Nhưng mà đối với việc này, Chương Thục Nghi cũng chưa lộ ra bất luận cái gì khác thường, vẫn là bộ dáng tiểu thư khuê các thong dong ôn nhu, nên cũng thu lại không ít hảo cảm từ mọi người. Chỉ là ánh mắt của nàng luôn hướng đến một chỗ ngồi cách đó không xa, mà ngồi ở nơi đó không ai khác chính là Viên Hạo. Đối với vị hôn phu này, Chương Thục Nghi kỳ thực vẫn mang theo tâm lý do dự, nhưng giờ phút này nhìn thấy hắn cao lớn, tuấn lãng, cử chỉ hành động cũng không giống những võ nhân thô lỗ xung quanh, nàng ta liền cảm thấy yên tâm hơn nữa.
Chỉ là khi nàng ta vừa cúi đầu một lúc, khi ngẩn lên, liền không thấy Viên Hạo nữa.
~~~
Phượng Dương công chúa cảm giác được từ sau khi nàng ngồi xuống, vẫn luôn có một ánh mắt nóng rực dừng ở trên người nàng. Nàng làm bộ không biết, chỉ ngồi lại bữa tiệc chốc lát, liền lấy lý do thân thể không khỏe mà cáo lui. Sau khi rời khỏi lân đức điện cũng không trở về Phượng Dương các ngay mà dẫn theo một thị nữ, chậm rãi đi ra tòa tiểu sơn phụ cận, phía sau lân đức điện.
Vừa mới rời xa đám người, liền có một thân ảnh từ phía sau đuổi theo, trong tiếng quát lớn kinh ngạc của cung nữ, người thanh niên lại chỉ nhìn nàng nói: " Công chúa, tại hạ là Viên Hạo, ta có vài lời muốn nói cùng người."
Nam nhân Viên gia mỗi ngày đều phải dậy thật sớm từ lúc gà gáy để tập võ, cho dù là mưa gió hay sương tuyết, đều không được chậm trễ.
Nhưng mà ngày hôm nay, Viên Hạo lại đến trễ.
Viên tướng quân ở võ trường trong nhà, đợi thật lâu cũng không đợi được nhi tử của mình đến, trong lòng nghi hoặc, liền đi đến phòng ngủ của nhi tử.
Lại thấy trong phòng ngủ phát ra ánh nến xua tan màn đêm yên tĩnh trong phòng, nhi tử Viên Hạo của hắn cũng không có nằm trên giường, mà đã mặc quần áo chỉnh tề ghé vào trong án thư, tay trái đang cầm một ngọn đèn hoa sen.
Viên tướng quân nhíu mày, đến gần nhìn lại, mới phát hiện nhi tử nằm bò trên bàn, mở ra một bức họa, trên bức họa là một nữ tử xa lạ.
Viên tướng quân cau mày, ở phía sau gọi nhi tử hỏi trong bức họa này là nữ tử nhà ai.
Viên Hạo thấy đã bị phát hiện, cũng không thèm giấu diếm gì, nói thẳng ra chuyện bản thân gặp được Phượng Dương công chúa ở trong cung đã nhất kiến chung tình, muốn cưới nàng làm vợ.
" Hồ nháo!" Viên gia cùng Chương gia đã định hôn sự rồi, sao có thể đổi ý được, Viên tướng quân lập tức răn dạy một hồi.
Viên Hạo chỉ bướng bỉnh nói: " Chỉ là người cùng Chương gia, hai bên trao đổi qua lại vài câu, cũng chưa có trao đổi thiếp canh, càng chưa hề nạp cát hạ sính, sao có thể nói là tự tiện đổi ý hay không?" Hắn quỳ gối trước mặt phụ thân, kiên trì nói: " Phụ thân, hài nhi muốn thú Phượng Dương công chúa về làm thê, mong người đáp ứng."
Viên gia cùng Chương gia liên hôn cũng không phải chỉ đơn giản là chuyện hai đứa nhỏ thành hôn không thôi, đây giống như một giao thiệp ngầm giữa hai thế lực đứng đầu văn, võ trong triều về việc liên thủ, sao có thể để một hài tử nói không muốn liền có thể không muốn?
Viên tướng quân trầm giọng nói: " Ngươi không cần phải cầu ta, hôn sự này ta tuyệt đối không đáp ứng."
" Phụ thân!" Viên Hạo thất vọng gọi.
Đúng lúc này, ngoài cửa có hạ nhân tiến lên bẩm báo.
" Tướng quân, có người trong phủ Chương đại nhân đến hạ bái thiếp, nói là thỉnh ngày qua phủ đệ một chuyến."
Viên tướng quân gật đầu nói: " Chuẩn bị ngựa xe, ta sẽ qua liền."
" Phụ thân!" Viên Hạo quỳ trên mặt đất lại hô một tiếng, nhưng mà Viên tướng quân cũng không để ý tới, cứ vậy mà bước ra cửa.
Thấy bóng dáng phụ thân xa dần, Viên Hạo cau mày, trong lòng thập phần bất an. Hắn ngồi quỳ tại chỗ, cân nhắc một lát, ánh mắt chợt dời về bức họa vẫn đặt trên bàn...
~~~
Lại là một ngày đẹp trời, thời tiết sáng sủa, một ma ma trong kính sự cục bước chân vội vàng băng qua những cung nhân đang cẩn thận dọn dẹp, quét tước những tuyết đọng, cất bước vào tới từ hòa cung. Ở cổng lớn bị Ngô nữ quan ngăn cản. Hai người nhỏ giọng trao đổi một phen, Ngô nữ quan liền mang vị ma ma này tiến vào Phật đường trong từ hòa cung.
Lúc này trong phật đường, thái hậu nương nương đang mở ra một quyển kinh phật, ngồi quỳ ở trước tượng phật, phật châu trong tay di chuyển không ngừng, bà thấp giọng niệm kinh. Cứ mùng một, mười lăm mỗi tháng, thái hậu đều ở trong phật đường niệm tụng kinh văn, vừa tu tâm dưỡng tính, cũng vừa cầu phúc cho đất nước.
Mọi người trong từ hòa cung đều biết quy củ này, bởi vậy cũng không dám làm phiền thái hậu, vẫn luôn chờ đến khi thái hậu kết thúc niệm kinh mới nhỏ giọng tiến lên bẩm báo.
Ngô nữ quan đem ma ma kia tiến đến trước mặt thái hậu, hai người sau khi hành lễ, vị ma ma liền tươi cười rạng rỡ nói: " Bẩm thái hậu nương nương, có tin vui, có tin vui,..." rồi liền đem chuyện đêm qua ở trong phi loan cung nói ra.
Từ sau khi tuyển phi qua đi, hoàng đế vẫn luôn nghỉ ở chỗ Diêu quý phi, nhưng mà thời gian qua lâu như vậy, hai người vẫn chưa có viên phòng.
Kính sự cục thật sự là khổ đến không nói nên lời. Một người là hoàng đế tuổi trẻ, thể lực cường tráng, một người là quý phi nương nương xinh đẹp động lòng người, vốn tưởng rằng hai người ở trong một phòng có thể thuận thế mà nước chảy thành sông, ai có thể đoán được, hoàng đế cùng Diêu phi ở cùng với nhau lâu như vậy, lại chỉ là ngủ nghỉ đơn thuần giống như con trẻ, nếu cứ như vậy, đến khi nào hoàng thất mới có thể khai chi tán diệp đây?
Thái hậu nương nương bên này cũng nóng nảy, mỗi khi bà thúc dục bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể cho người đi tìm Diêu phi nương nương, nhưng mỗi lần bọn họ ám chỉ, chỉ thu lại được sự xem thường của Diêu phi, nói gì thì nói, đây vẫn là vị sủng phi cực kì được sủng ái, bọn họ nào dám đắc tội?
Buổi sáng hôm nay, bọn họ như thường lệ cũng chỉ bước vào một chuyến cho có lệ, vốn tưởng rằng vẫn sẽ bị Diêu quý phi không chút lưu tình mà đuổi ra ngoài, ai có thể dự đoán được, tối hôm qua thế nhưng thành rồi!
Thái giám tổng quản kính sự cục còn không dám tin, phải tự mình đi một chuyến, đến khi nhìn thấy những dấu vết trên chiếc đệm được thay ra, thái giám tổng quản cao hứng đến nổi tưởng như nhìn thấy đồ vật bên dưới mình mọc lại! Không ngừng ra lệnh cho người dưới mau chóng đi bẩm báo.
Thái hậu nghe xong lời ma ma nói, rốt cục cảm thấy tảng đá trên ngực rơi xuống, bà cho người ban thưởng cho toàn bộ kính sự cục, lại cao hứng mà quỳ trước phật đường nhắc mãi: " Bồ tát hiển linh... Hoàng đế cuối cùng cũng chịu viên phòng! Bồ tát, cầu ngài phù hộ hoàng gia sớm ngày có con nối dõi, tốt nhất là tam cung lục viện cùng nhau hoài thai..."
Tượng phật nạm vàng bên trên nhắm mắt mỉm cười, tựa như là đáp ứng.........
Mà lúc này, trong phi loan cung.
Hoàng đế bệ hạ vạn phần thỏa mãn dùng tay xoa đầu, nằm ở trên giường xem ái phi còn đang say giấc.
Ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng, ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng của nàng như làm nó cũng sáng lên.
Hoàng đế bệ hạ nhìn một hồi lâu, thấy ai phi vẫn không có tỉnh, liền vươn ngón trỏ lại gần mũi nàng, muốn cảm nhận một chút hơi thở của nàng.
Hoàng đế bệ hạ vốn từ đầu cũng không để ý, chờ đến khi ngón tay hắn thật sự ở trên mũi nàng dừng lại thật lâu, cũng không cảm giác được hô hấp của nàng, hắn lập tức trở nên luống cuống.
" Ái phi, ái phi, nàng làm sao vậy, nàng đừng có hù dọa trẫm mà!"
Hoàng đế bệ hạ lại quơ quơ thân mình nàng, vẫn không thấy động tĩnh gì, mặt hắn hoàn toàn trắng bệch: " Thái y! Truyền thái y!"
Hoàng đế bệ hạ vừa mới hô một tiếng, cánh tay bỗng nhiên bị ôm lấy, hắn cúi đầu, liền thấy ái phi của mình nghẹn cười đến mức mặt đỏ ửng đang mở to mắt nhìn hắn.
Hoàng đế bệ hạ im lặng, mặt trầm xuống,
Diêu Yến Yến vốn dĩ chỉ muốn đùa bệ hạ một chút, thấy biểu tình bệ hạ nghiêm túc như vậy, nhìn ánh mắt khác thường của bệ hạ, tức khắc cảm giác được vài phần không ổn, chẳng lẽ, nàng đem bệ hạ dọa sợ rồi?
Khi nàng còn đang suy nghĩ, liền nghe thấy bệ hạ thấp giọng hỏi: " Lừa trẫm như vậy, nàng cảm thấy chơi vui sao?"
Ngữ khí như vậy... Bệ hạ tức giận rồi! Không xong! Nàng vội vàng ngồi dậy.
Tối hôm qua sau khi nàng ngủ, khăn trải giường, chăn đệm đã được bệ hạ thay mới, hiện tại trong chăn là một mảng khô ráo, nàng vừa động thân, chăn trên người liền chảy xuống, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng điểm xuyết những vệt đỏ.
Hoàng đế bệ hạ thấy thế, lập tức rời tầm mắt, chỉ là sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, ánh mắt của hắn vốn anh khí, kiêu ngạo, nhưng là ngày thường hắn luôn hòa ái, thẳng thắn nên mới không ai chú ý đến, bây giờ hắn cau mày, khuôn mặt âm trầm, liền mang lại cảm giác uy hiếp.
Diêu Yến Yến thấy dáng vẻ này của bệ hạ, liền có chút hối hận bản thân đùa quá mức. Aiiii, đều do mình, bệ hạ quan tâm nàng như vậy, chắc là bị dọa sợ không ít.
Nàng lấy lòng ngửa đầu nhìn bệ hạ: " Bệ hạ, thần thiếp sai rồi, ngài tha thứ cho thần thiếp lần này được không?"
Hoàng đế bệ hạ lại chỉ lãnh đạm nhìn nàng một cái, liền nghiêng người tránh đi.
Diêu Yến Yến thấy bệ hạ không dễ dỗ như trước kia, lại cũng không lo lắng, mà vẫn xài tới những chiêu làm nũng cũ rích, nàng duỗi tay ôm lấy eo bệ hạ, dùng bộ ngực mềm mại cọ sống lưng hắn: " Bệ hạ, người tha thứ cho thần thiếp lần này đi! Lần sau thần thiếp không đùa giỡn với người như vậy nữa, không, là đảm bảo không có lần sau nữa ~~"
Nhưng mà cái chiêu luôn luôn lợi hại nhất, lần này lại mất đi hiệu lực, nàng nhìn cái ót trước mặt mình của bệ hạ, trong lòng có chút áy náy, khẳng định là mình đã đùa quá trớn làm bệ hạ hoảng sợ. Thật là, sao nàng có thể lấy chuyện sinh tử ra đùa giỡn như vậy chứ?
Cắn răng một cái, nàng ôm chặt bệ hạ, ở bên tai hắn phun khí: " Bệ hạ ~~ thần thiếp thật sự biết sai rồi. Về sau ở trên giường, bệ hạ muốn như thế nào liền làm theo thế ấy... Thần thiếp đều nghe người."
Nàng còn chưa có nói xong, hoàng đế bệ hạ lập tức quay lai, đôi mắt long lanh nhìn nàng chằm chằm: " Thật chứ?"
Diêu Yến Yến:...
Nhìn bộ dạng hưng phấn của bệ hạ, Diêu Yến Yến rốt cuộc cũng phát hiện, nàng bị lừa.
Càng làm nàng cảm thấy kinh dị hơn chính là, người luôn đơn thuần trong trắng như bệ hạ, thế nhưng lại làm như thế với nàng, cũng học bộ dáng giả vờ tức giận dụ nàng mắc mưu, nhờ đó mà đạt được mục đích của bản thân. Nàng vốn muốn lừa bệ hạ chơi, kết quả mình bị chơi ngược lại. Cái này gọi là gì? Ma cao một thước đạo cao một trượng? Núi cao còn có núi cao hơn?
Có lẽ là bởi vì biểu tình của nàng quá mức kinh ngạc, hoàng đế bệ hạ sợ nàng đổi ý, vội vàng nói: " Vừa nãy là nàng nói sẽ nghe theo ta, không được đổi ý!"
Diêu Yến Yến còn có thể làm thế nào được nữa? Dù sao cũng là do nàng gạt người ta trước, chỉ phải bất đắc dĩ nói: " Được, bệ hạ, thần thiếp đáp ứng rồi, tuyệt không đổi ý."
Hoàng đế bệ hạ thấy nàng đáp ứng, khóe miệng nhe rộng, lộ ra nụ cười tươi vì thực hiện được gian kế, tâm tình hắn cực tốt, bò dậy khỏi giường, hưng phấn đòi chải đầu cho ái phi, còn phải mặc quần áo cho nàng nữa. Nàng nhìn hắn đắc ý mà chạy lăng xăng ở trong tẩm điện mà buồn cười: Ha ha ha, bệ hạ thật khờ, cho dù nàng không đáp ứng chuyện này, nhưng mà mỗi khi lên giường, còn không phải bệ hạ muốn như thế nào liền thế ấy sao? Nàng đã từng cự tuyệt qua?
Cho nên, lời hứa hẹn này của nàng, cũng không phải là không có gì khác nhau sao?
Nhưng mà, nhìn người tự cho là bản thân chiếm được tiện nghi kia, nàng vẫn sáng suốt mà ngậm miệng lại, chỉ nói thầm một câu: " Đạo cao một trượng, ma cao hai trăm năm mươi trượng."
Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng: " Ái phi, nàng nói cái gì?"
Diêu Yến Yến lập tức lộ ra tươi cười: " Thần thiếp mới vừa khen ngài, bệ hạ vừa rồi diễn giỏi quá, làm thần thiếp bị ngài lừa thê thảm."
" Hắc hắc, đương nhiên! Nhớ năm đó, trẫm..."
Bệ hạ nói một nửa liền dừng lại, nàng tò mò mà nhìn hắn, chỉ thấy bệ hạ lấy ra gương, lược, bút kẻ mày cùng mấy hộp phấn, nghiêng đầu cười với nàng: " Ái phi, trẫm trang điểm cho nàng."
~~~
Năm mới, trong cung sẽ tổ chức vài lần đại yến, đều là tiệc tối, bao gồm đêm giao thừa, tết nguyên tiêu... Cùng với ngày thứ năm của tháng giêng, chính là hôm nay.
Đối với tay nghề của hoàng đế bệ hạ, Diêu Yến Yến vô cùng tin tưởng, dù sao cũng đã trải qua hai năm mài giũa.
Bởi vậy chạng vạng hôm nay Diêu Yến Yến liền mang khuôn mặt được bệ hạ trang điểm cho đi lân đức điện dự tiệc tối.
Lần này cũng không có phân chia hai điện nội ngoại, tất cả các tôn thất huân quý đều tề tụ lại một chỗ, đem lân đức điện nháo đến vô cùng náo nhiệt.
Hiện giờ trong cung, ai cũng biết hoàng đế độc sủng Diêu quý phi, nên có lời đồn, quý phi cực kì xinh đẹp động lòng người, nhưng mà những người ngoài cung này, đã ai gặp qua bộ dáng của Diêu quý phi đâu, nhưng thật ra lại có không ít người đã gặp được mỹ nhân đệ nhất kinh thành, là tài nữ Chương Thục Nghi, cho nên tổng thể đều cảm thấy, Diêu quý phi dù có xinh đẹp như thế nào, chắc cũng không thể so với dung mạo của Chương Thục Nghi!
Nhưng vào một khắc bệ hạ dắt Diêu quý phi lên sàn, những người ở đây đều biết họ sai rồi, Diêu quý phi phục trang lộng lẫy nhẹ bước vào sảnh thật sự quá mức mỹ lệ, chẳng những vượt xa Chương Thục Nghi, nàng còn xinh đẹp đến nỗi, người gặp liền khó quên, giống như hồng nhan họa thủy khuynh quốc khuynh thành mà sách sử vẫn đề cập đến, chính là loại hồ yêu trong núi câu hồn đoạt phách mà trong thoại bản vẫn thường viết....
Những người lớn tuổi ở đây còn tốt, nhưng mà đám người trẻ tuổi, phần lớn đã thất hồn lạc phách, như đã bị Diêu quý phi câu tâm.
Có mấy lão thần nhìn thấy bộ dạng đó của đám người trẻ tuổi liền âm thầm lắc đầu.
Nhưng mà làm mọi người ngạc nhiên hơn lại chính là Phượng Dương công chúa hiếm khi lộ diện trước mặt người khác vậy mà hôm nay cũng xuất hiện ở đây, nhan sắc có chút tiều tụy, ngũ qua không tinh xảo bằng Chương Thục Nghi, nhưng lại có một luồng khí chất không giống người bình thường, tổng thể cũng không hề thua kém so với Chương Thục Nghi.
Sợ là đêm nay qua đi, danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành sẽ của Chương Thục nghi sẽ không giữ được nữa.
Nhưng mà đối với việc này, Chương Thục Nghi cũng chưa lộ ra bất luận cái gì khác thường, vẫn là bộ dáng tiểu thư khuê các thong dong ôn nhu, nên cũng thu lại không ít hảo cảm từ mọi người. Chỉ là ánh mắt của nàng luôn hướng đến một chỗ ngồi cách đó không xa, mà ngồi ở nơi đó không ai khác chính là Viên Hạo. Đối với vị hôn phu này, Chương Thục Nghi kỳ thực vẫn mang theo tâm lý do dự, nhưng giờ phút này nhìn thấy hắn cao lớn, tuấn lãng, cử chỉ hành động cũng không giống những võ nhân thô lỗ xung quanh, nàng ta liền cảm thấy yên tâm hơn nữa.
Chỉ là khi nàng ta vừa cúi đầu một lúc, khi ngẩn lên, liền không thấy Viên Hạo nữa.
~~~
Phượng Dương công chúa cảm giác được từ sau khi nàng ngồi xuống, vẫn luôn có một ánh mắt nóng rực dừng ở trên người nàng. Nàng làm bộ không biết, chỉ ngồi lại bữa tiệc chốc lát, liền lấy lý do thân thể không khỏe mà cáo lui. Sau khi rời khỏi lân đức điện cũng không trở về Phượng Dương các ngay mà dẫn theo một thị nữ, chậm rãi đi ra tòa tiểu sơn phụ cận, phía sau lân đức điện.
Vừa mới rời xa đám người, liền có một thân ảnh từ phía sau đuổi theo, trong tiếng quát lớn kinh ngạc của cung nữ, người thanh niên lại chỉ nhìn nàng nói: " Công chúa, tại hạ là Viên Hạo, ta có vài lời muốn nói cùng người."