Chương : 30
Tòa tiểu sơn phía sau lân đức điện hoàn toàn là do thiên nhiên hình thành, từ lúc thái tổ xây dựng cung điện đã tồn tại, khi tiên đế còn sống, đặc biệt yêu thích phong cảnh tự nhiên tao nhã này, mỗi lần lân đức điện tổ chức yến hội, đều mang theo các văn thần đi bộ đến tiểu sơn, vừa hắt vừa uống rượu thả cửa.
Phượng Dương còn nhớ khi nàng còn nhỏ, lúc ấy thân mẫu của nàng vẫn được sủng ái, mỗi lần lân đức điện tổ chức yến hội, nàng luôn ngồi bên cạnh người phụ hoàng, nhận hết mọi ưu đãi, trên toàn tiểu sơn này còn có một địa phương dành riêng cho nàng để chơi đùa. Khi nàng còn nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài luôn là tiền hô hậu ủng, phong cảnh vô hạn. Lúc ấy, có ai nghĩ tới, nàng sẽ rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Nhìn theo thị nữ bên người, Phượng Dương nhắm mắt lại, ném đi những hồi ức thơ ấu ra khỏi đầu, ngay sau đó, khi hai mắt nàng mở, liền thấy nhiều thêm một thanh niên.
Mà thanh niên cao lớn tuấn lãng, mày rậm, mắt đen láy, đang chính trực nhìn chằm chằm nàng.
Thị nữ bên người hoảng sợ, không vui nói: " Ngươi là người nào? Sao dám cản đường công chúa?"
Thanh niên tuấn lãng chắp tay nói: " Công chúa, tại hạ là Viên Hạo, ta có mấy câu muốn nói cùng người."
Thị nữ cả giận nói: " Lớn mật, công chúa là người ngươi có thể mạo phạm? Còn không mau..."
" Liễu Lục, lui ra." Phượng Dương công chúa lúc này mới mở miệng.
Thị nữ Liễu Lục lúc này mới chịu ngừng miệng, thối lui về phía sau Phượng Dương công chúa.
Phượng Dương: " Ngươi có gì muốn nói?"
Viên Hạo thấy nàng nguyện ý dừng lại, không khỏi lộ ra thần sắc vui sướng, nhưng loại sự tình chạy ra ngăn một vị cô nương lại thổ lộ với nàng, cũng là lần đầu tiên hắn làm, mặc dù lúc trước trong đầu đã diễn thử không biết bao nhiêu lần, nhưng khi sắp ra trận, hắn lại vô cùng khẩn trương.
Đôi tay hắn vô ý thức mà run lên vài cái, lúc này mới nhớ đến bản thân còn đem theo một cái hộp. Lập tức nâng tay lên, đem chiếc hộp này đưa đến trước mặt Phượng Dương.
Phượng Dương thấy hắn tiến lên, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Viên Hạo vội vàng nói: " Công chúa đừng sợ, đây là..." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: " Yến trừ tịch hôm đó, ta không cẩn thận làm hỏng đèn hoa sen của công chúa, đây là đến nhận lỗi, mong công chúa tiếp nhận." Nói xong, hắn hấp tấp mà mở chiếc hộp rồi cầm nó đưa lên.
Nhưng mà yến trừ tịch hôm đó, hắn cũng không có làm hư đèn của nàng nha! Phượng Dương có chút kì quái, nàng cúi đầu, liền nhìn thấy một bông hoa đỏ được đặt trong một tấm vải lụa đặt bên trong chiếc hộp thon dài. Cành hoa nhỏ dài và một tờ giấy nằm theo chiều dọc cánh hoa. Mặt trên tờ giấy viết một hàng chữ nhỏ: Viên Hạo bất tài, nguyện làm một mảnh tri âm của người, nếu công chúa không chê, Viên Hạo lập tức hướng bệ hạ cầu thân.
Bởi vì thổ lộ, đôi tay Viên Hạo vẫn không nhúc nhích mà duy trì tư thế nâng hộp, chỉ là dấu dưới chiếc hộp là những ngón tay vì khẩn trương mà run nhẹ.
Phượng Dương nhìn tờ giấy, lại nhìn hắn, khuôn mặt chàng thanh niên ở dưới ánh đèn lờ mờ của dung điện, hiện ra vài phần ngây ngô, ánh mắt lại nóng rực, chân thành tha thiết, giống như một nhóm ánh sáng đang cố gắng tiếp cận nàng. Phượng Dương cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, liền theo bản năng mà dời mắt đi, cứ như là sợ bị thiêu cháy bởi đôi mắt nhiệt thành tha thiết kia.
Viên Hạo thấy nàng thật lâu cũng không có tiếp nhận lấy chiếc hộp, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, hắn mím môi nói: " Là tại hạ đường đột. Mong rằng công chúa... Chớ có để trong lòng."
Hắn chậm rãi trượt xuống nắp hộp, co tay lại.
Trong lòng dấy lên một trận bàng hoàng, hắn nghĩ: Công chúa không đồng ý hẳn là điều đương nhiên. Rốt cuộc bọn họ mới chỉ gặp qua có một lần, hắn lại lỗ mãng như thế, công chúa không có tức giận, cũng không cho người đem hắn đuổi ra ngoài, đã là khoan dung độ lượng rồi. Chỉ là... Chỉ là phụ thân đã cùng chương gia trao đổi thiếp canh, sợ là không quá mấy ngày nữa, liền phải hành nạp cát lễ, để lại cho hắn chút thời gian, đã không nhiều lắm.
Nếu là trước kia, có lẽ hắn đã nghe theo lời phụ mẫu, đi nghênh thú Chương gia nữ nhi, nhưng mà từ sau khi gặp qua Phượng Dương công chúa, lại kêu hắn mang theo một tâm vướng bận với công chúa, đi nghênh thú người khác?
Viên Hạo nhất thời chán nản cùng thất vọng, lại vào lúc này, hắn nghe thấy Phượng Dương công chúa khe khẽ thở dài, nói một câu: " Việc này, Phượng Dương tự nhiên phải nghe theo an bài của bệ hạ, nếu như bệ hạ đáp ứng, Phượng Dương tự nhiên... cam tâm tình nguyện."
Ý tứ của lời này là...
Viên Hạo hiểu được, hắn không thể tin mà giương mắt nhìn về phía Phượng Dương công chúa, lại thấy đối phương hơi hơi cúi đầu, dung nhan tái nhợt ở dưới ánh đèn cung đình lộ ra vài phần ửng đỏ, giống như áng mây hồng của trời chiều, đẹp không sao tả xiết.
Hắn cầm lòng không đậu đi về phía trước một bước, tiếp theo nháy mắt liền hồi phục lại tinh thần, hốt hoảng mà lui về phía sau một bước, ánh mắt trốn tránh, ngữ khí thấp thỏm: " Là Viên Hạo thất lễ. Bây giờ Viên Hạo sẽ đến trước điện, còn thỉnh công chúa.... Chờ tin lành.
Phượng Dương nhẹ gật đầu, liền thấy thanh niên trước mắt thở ra một hơi như trút được gánh nặng, lại hướng về phía nàng chắp tay, sau đó vội vã đi ra trước điện. Đợi thân ảnh người nọ biến mất, cung nữ cầm đèn Liễu Lục mới hiếu kì hỏi: " Công chúa, mới vừa rồi Viên công tử đưa thứ gì cho người vậy?"
Viên Hạo làm việc rất cẩn thận, khi hắn trình chiếc hộp lên cho nàng đã khéo léo để trật chiếc hộp đi một chút, không để Liễu Lục nhìn thấy thứ gì bên trong, đương nhiên nàng ta cũng không thể thấy được tờ giấy thổ lộ kia, mà trong lời nói của hai người lại cố tình ra vẻ mơ hồ, Liễu Lục càng nghe càng như lọt sương mù, cảm thấy công chúa cùng Viên Hạo là đang nói về chuyện lồng đèn bị hư, lại mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng mà để nàng ta nói ra chỗ nào không đúng, thì lại không nói được.
Phượng Dương liếc mắt nhìn Liễu Lục một cái, bình tĩnh nói: " Chỉ là một cây trâm bồi tội. Ta chẳng qua là lúc thả đèn hoa gặp được hắn, ngoài ra cũng không thân thích gì, sao có thể nhận lễ của hắn? Nếu lời truyền ra ngoài, chỉ sợ người ta sẽ cho rằng ta và hắn lén lút trao nhận."
Liễu Lục cười nói: " Công chúa kim chi ngọc diệp, ai dám ở sau lưng công chúa nói xấu? Chẳng lẽ là không muốn sống nữa, chê sống quá lâu?"
Phượng Dương không đáp lại nàng ta, nếu là mười mấy năm trước, thời điểm nàng còn được sủng ái, tự nhiên sẽ không ai dám nhiều lời nửa câu, nhưng mà hiện tại...
Phượng Dương trong lòng khe khẽ thở dài, bây giờ nàng đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, phải cẩn thận từng bước. Nàng xoay người, trở về Phượng Dương các....
***
Bên ngoài băng và tuyết bao phủ khắp nơi. Mà lúc này trong lân đức điện, lại ấm áp đến nổi có thể tan rã băng tuyết.
Vũ cơ mặc quần áo mát mẻ vừa múa vừa hát, nhạc sự ngồi ở góc điện thổi kèn, kéo đàn. Những cung nữ mặc thanh y nâng khay qua lại giữa các bàn.
Các quan lớn trò chuyện vui vẻ, nữ tử huân quý nói nói cười cười nhẹ nhàng. Ánh đèn từ những chiếc đèn lồng từ trên nóc chiếu xuống, những viên đá quý được khảm trên tường lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn.
Diêu Yến Yến từ trước đến nay không ngại thể hiện ân ái của mình với bệ hạ trước mặt người ngoài, vì thế nàng không ngừng thay bệ hạ gắp đồ ăn, bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng, ôn nhu như nước làm mọi người ở dưới cực kỳ hâm mộ.
Khó trách, bệ hạ từ trước đến nay lười nhác lại nguyện ý nghe nàng khuyên nhủ, một mỹ nhân như vậy, đừng nói chỉ là sủng nàng, cho dù vì nàng mà buông bỏ cả giang sơn, cũng có người nguyện ý.
Mà Chương tể tướng, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Diêu quý phi, nắm tay liền siết chặt, khó trách... Khó trách mỹ nhân kế của lão lại thất bại, khó trách không đến một ngày Lý công công cứ vậy mà bị phế đi. Có mỹ nhân như vậy lưu lại trong hậu cung, tiểu hoàng đế sao còn thèm liếc mắt nhìn đến đám dung chi tục phấn kia?
May mắn hôm qua lão đã cùng Viên gia trao đổi thiếp canh, mấy ngày nữa sẽ chính thức định ra việc hôn nhân cho hai đứa nhỏ, đến khi tiểu hoàng đế kịp phản ứng được, thì lão đã đem Viên gia cột vào chung thuyền rồi.
Chương tể tướng nghĩ đến đã cùng Viên tướng quân trao đổi, vài phần bất an trong lòng cũng giảm xuống.
Hắn uống vài chén rượu, hai mắt hơi hơi híp nhìn về phía cửa đại điện, thầm nghĩ: Phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới, làm tiểu hoàng đế không thể tiếp tục can thiệp triều chính nữa...
Trong lòng còn chưa tính kế xong, Chương tể tướng liền phát hiện tấm mành chắn gió lạnh treo ở cửa đại điện bị cung nhân xốc lên, theo đó là một thanh niên trẻ tuổi thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn lãng tiến vào, người đó đúng là Viên Hạo.
Nhìn thấy con rể tương lai khiến lão thập phần vừa lòng này, trên mặt Chương tể tướng không khỏi lộ ra vài phần ý cười.
Ngay sau đó, lão liền thấy Viên Hạo không có trở về chỗ ngồi của mình, mà là thẳng tắp đi tới phía trước, chốc lát sau liền vòng qua đám vũ cơ, đi tới ngự tòa trước mặt.
Viên Hạo đi đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, cách xa khoảng chừng bảy bước chân, mới uốn gối quỳ xuống hành lễ, cao giọng nói: " Bệ hạ, thần là Viên Hạo, có một chuyện muốn thỉnh cầu người."
Thanh âm hữu lực vang lên, tiếng đàn sao trong đại điện lập tức dừng hẳn, những người đang đắm chìm trong yến tiệc cũng hướng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Diêu Yến Yến cùng bệ hạ liếc nhau, trong mắt hai người đều hiện ra vài phần vui sướng vì thấy kế hoạch thành công.
Hoàng đế bệ hạ đang muốn hỏi Viên Hạo cầu cái gì, phần eo bỗng nhiên bị ái phi nhẹ nhàng nhéo nhéo, hắn như tỉnh ra, giả bộ trưng ra bộ dáng không hiểu gì: " Ngươi là ai? Có điều gì muốn cầu trẫm?"
Viên Hạo chẳng qua chỉ là lãnh một chức vụ ở trong quân, còn không có phẩm cấp để có thể thượng triều, thấy hoàng đế bệ hạ không có nhận ra hắn, cũng không cảm thấy có gì kì quái, lập tức trả lời: " Gia phụ thần là hộ quốc đại tướng quân Viên Vương."
Hoàng đế bệ hạ làm bộ bừng tỉnh: " Nguyên lai là ái tử của Viên tướng quân."
Lúc này, Viên tướng quân rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn lập tức đứng dậy đi đến ngự tiền, chắp tay nói: " Bệ hạ, khuyển tử vô trạng, thần liền dẫn hắn về, dạy dỗ cho thật tốt."
Nói xong liền muốn kéo Viên Hạo xuống.
Viên Hạo nào chịu? Hai đầu gối quỳ trên mặt đất không chút sứt mẻ, chỉ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn phụ thân.
Chương tể tướng phát giác ra có điều gì đó không ổn, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy bệ hạ nói: " Viên tướng quân mau dừng tay! Khó khăn lắm mới nhìn thấy một nhi lang xấp xỉ tuổi với trẫm, nghe một chút cũng không sao!"
Trong lân đức điện những người xấp xỉ tuổi bệ hạ nhiều đến đếm không xuể, hắn như thế nào lại cố tình nảy sinh hứng thú với Viên Hạo? Trực giác của Chương tể tướng cho hắn biết là hắn phải ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ nói thêm gì nữa, hắn vừa đứng dậy muốn nói chuyện, lại bị Diêu quý phi dành trước.
Chỉ thấy nàng nhích lại gần bệ hạ, lại cười nói: " Bệ hạ, thần thiếp cũng rất tò mò không biết Viên công tử muốn thỉnh cầu điều gì, không bằng để mọi người cùng nghe một chút. Hôm nay bệ hạ có tâm tình tốt, nói không chừng lại đáp ứng thỉnh cầu này!"
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy lập tức tiếp lời: " Ái phi nói không sai, trẫm hôm nay tâm tình tốt, Viên Hạo ngươi có điều gì muốn nói liền nói, trẫm tuyệt đối sẽ không trách tội." Lại chuyển hướng đến Viên Vương: " Đại tướng quân ngươi cũng chớ có câu thúc hắn làm gì!"
Ở đây nhiều người như vậy, hoàng đế bệ hạ cũng nói đến vậy rồi, ai có thể ngăn trở?
Viên Hạo nghe vậy, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng, đôi tay hắn nâng lên, cúi người lạy, chân thành nói: " Bệ hạ, thần muốn cầu được thú Phượng Dương công chúa, cầu bệ hạ đáp ứng."
Lời này vừa nói ra, khắp điện liền yên tĩnh, không còn ai thèm chú ý đến những vũ điệu ca múa ảo diệu nữa, đều sôi nổi nhìn về hướng của phụ tử Viên Vương.
Phượng Dương công chúa là ai, ở đây không có ai không biết.
Bởi vì năm đó, do cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế ngai vị, Đại Tề lâm vào cảnh hỗn loạn, người này mất đi thân mẫu cùng huynh trưởng che chở, còn đắc tội với tân đế, Phượng Dương công chúa tự nhiên phải chịu vắng vẻ, mà tân đế cùng thái hậu phảng phất như cũng đã quên mất trong cung còn một vị công chúa, cũng chưa từng nhắc qua, mãi cho đến khi qua cập kê, vị công chúa này cũng không được ai hỏi thăm đến.
Ai cũng không nghĩ tới, Viên Hạo đang được đồn đãi sẽ nghị thân cùng thiên kim Chương gia, thế nhưng bây giờ lại ở trước mặt bệ hạ cầu thú Phượng Dương công chúa.
Viên tướng quân cùng Chương tể tướng nghe xong lời này, đều biến sắc, Viên tướng quân lập tức nói: " Nghịch tử, hồ ngôn loạn ngữ, mong bệ hạ không cần để ở trong lòng."
Viên Hạo lập tức phản bác: " Phụ thân, hài nhi là thực tâm muốn cầu thú công chúa, cầu phụ thân thành toàn."
" Câm mồm!" Viên tướng quân trách mắng. Nếu giờ phút này không phải đang ở lân đức điện, có lẽ hắn đã đánh cho tên nghịch tử này một quyền lăn trên mặt đất. Nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Chương tể tướng, Viên tướng quân lại quở mắng: " Cũng không nhìn xem ngươi là thân phận gì, công chúa kim tôn ngọc quý, há là người ngươi có thể trèo cao?"
Viên tướng quân vừa dứt lời, Diêu Yến Yến lập tức nói: " Tướng quân, lời này người nói sai rồi, cổ nhân có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Viên công tử tuổi trẻ anh tuấn, quang minh lỗi lạc, Phượng Dương công chúa giỏi ca múa, mỹ mạo, lương thiện, ta thấy hai người thật sự rất xứng đôi! Bệ hạ người nói xem có phải hay không?" Nàng mỉm cười, liếc mắt nhìn bệ hạ một cái.
Hoàng đế bệ hạ lập tức nói: " Ái phi nói không sai, hai người này thập phần xứng đôi, theo trẫm thấy, dứt khoát liền..."
" Bệ hạ!"
Hoàng đế bệ hạ còn chưa nói xong, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hô lớn, dọa hắn giật mình, thấy là Trương tể tướng nhảy ra quấy rối, hoàng đế bệ hạ thầm hận mình không có kịp phản ứng mạnh hơn, bằng không liền có thể làm bộ bị dọa sợ, sau đó cầm cái ly tạt qua chỗ lão.
Hoàng đế bệ hạ còn đang ảo não, Diêu Yến Yến lại mau chóng phản ứng lại. Ấn đường nàng nhíu lại, lộ ra thần sắc không vui, nói: " Chương tể tướng, ngươi đây là có ý tứ gì? Bệ hạ là thiên tử, sao ngươi dám đánh dãy lời bệ hạ?"
Hoàng đế bệ hạ lập tức phụ xướng phu tùy, vội vàng nói: " Ái phi, nàng nói không sai, tể tướng, ngươi chẳng lẽ là không đem trẫm để vào mắt sao?"
Chương tể tướng quả thật là không đem tiểu hoàng đế để vào mắt, nhưng lời này chỉ có thể đặt ở trong lòng, nào dám nói ra. Vì thế hắn lập tức thu liễm lửa giận trong mắt, chắp tay nói: " Bệ hạ, mới vừa rồi là thần nhất thời xúc động, mới có thể lỡ lời, cầu bệ hạ niệm tình lão thần nhiều năm qua cúc cung tận tụy vì Đại Tề, tha thứ cho lão thần lần này,"
Lão gia hỏa! Thế nhưng lại còn cậy già lên mặt!
Ở trên là tiếng lòng của hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến lúc này.
Hiếm khi hai người cùng ăn ý mà an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Chương lão đầu biểu diễn.
Chương tể tướng nhìn thẳng bệ hạ, một bộ dáng cực kì khẩn thiết, nói: " Bệ hạ, cũng không phải thần đối với ngài bất kính, mà là... Viên gia công tử sớm đã cùng tiểu nữ định ra hôn ước. Chương gia ta là dòng dõi thư hương, sao có thể làm ra việc bội tín được?"
Diêu Yến Yến trong lòng trợn trắng mắt, thầm nghĩ Chương lão đầu đúng là giảo hoạt, những lời này như là đang nói chính hắn không thể bội tín, trên thực tế lại là châm chọc Viên gia nói lời không giữ lời.
Thiên kim Chương gia cùng công tử Viên gia nghị thân, ở đây có không ít người biết, chỉ là chưa từng có người nào sẽ nhắc tới trước mặt hoàng đế thôi. Nếu đã không có ai nói, hoàng đế bệ hạ coi như không hề biết việc này, hắn nhíu mày lộ ra biểu tình hoài nghi: " A? Thực sự có chuyện này? Nếu Viên Hạo đã cùng lệnh ái đính hôn, thế vì sao còn cầu thú Phượng Dương công chúa?"
Diêu Yến Yến bỗng dưng che miệng, không thể tin mà trừng lớn đôi mắt, nói với bệ hạ: " Trời ạ, bên hạ, chẳng lẽ Viên gia muốn vừa cầu thú công chúa, vừa muốn thú Chương gia tiểu thư, ngồi hưởng tề nhân chi phúc?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền kinh hãi. Ánh mắt mọi người nhìn về phía hai nhà Viên, Chương trở nên vi diệu.
Tuy nói hiện tại bệ hạ đúng là không có nhiều thực quyền, nếu hai nhà Viên Chương liên hợp lại thì đích xác là thế lực cường đại, nhưng mà từ xưa đến nay, làm gì có chuyện phò mã tam thê tứ thiếp? Viên gia nếu quả thật nghĩ như vậy thì cũng quá lớn gan, quá không đem hoàng thất để vào mắt, cho dù có là công chúa thất sủng, cũng tuyệt đối không phải để Viên gia muốn sao là được vậy.
Lời này của Diêu quý phi tưởng như là lời nói vô tri của nữ nhân, nhưng lời nói ra lại làm người khác kinh hãi, Viên gia sao có thể để bị chụp cái mũ như vậy ở trên đầu, nhưng mà không chờ Viên tướng quân giải thích, Viên Hạo đang quỳ trên mặt đất vội la lên: " Bệ hạ, Viên Hạo tuyệt đối không có ý này. Viên gia cùng Chương gia chẳng qua là mới trao đổi thiếp canh, vẫn chưa nạp cát đính hôn, việc hôn nhân này cũng chưa được tính." Lời nói của hắn khẩn thiết, còn đem chuyện vào hôm yến trừ tịch vô tình gặp được Phượng Dương công chúa nói ra.
" Viên Hạo thật tình ái mộ công chúa, cuộc đời này chỉ nguyện cùng công chúa bạch đầu giai lão, mong bệ hạ thành toàn!" Cái trán đập mạnh xuống mặt đất, thanh âm Viên Hạo hữu lực, ở trong đại điện quanh quẩn mãi không thôi.
Diêu Yến Yến nhìn Viên Hạo quỳ trên mặt đất, lại nhìn nhìn sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ của Chương lão đầu, cơ hồ không nhịn cười nổi nữa. Nàng nâng lên tay áo to rộng che lại nửa mặt, dựa vào đầu vai bệ hạ không ngừng run run, anh anh nói: " Bệ hạ, quá cảm động! Thần thiếp thấy được Viên gia công tử đối với công chúa là một mảnh thật tâm. Thần thiếp cùng Phượng Dương có giao tình, nhìn thấy có người ái mộ Phượng Dương như vậy, thần thiếp cũng cao hứng vì nàng."
Hoàng đế bệ hạ liên tục gật đầu, thừa dịp Chương cáo già đang nổi nóng, vẫn chưa kịp phản ứng lại, vội vàng đem chuyện này cứ thế mà định ra: " Viên Hạo, trẫm đáp ứng ngươi! Ngươi nhanh chóng trở về chuẩn bị, chọn ngày nghênh thú công chúa!"
Sự tình phát sinh cũng quá nhanh, Viên tướng quân cùng Chương tể tướng không kịp ngăn cản:...
Viên Hạo vui mừng quá đỗi, vội vàng khấu đầu tạ ơn.
Hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến hai người kéo tay ngồi ở chủ vị, trên mặt cũng tràn ngập tươi cười vui mừng.
Diêu Yến Yến một tay khác nhéo khăn, kiều thanh nói: " Bệ hạ, người trẻ tuổi vì chân ái mà dám lớn mật phản kháng, bộ dáng chấp nhất theo đuổi cho bằng được, thật sự khiến người ta nhìn mà cảm động a!"
Hoàng đế bệ hạ cũng là ra bộ dáng khoa trương cảm động: " Tình cảm chân thành như vậy, cũng làm trẫm thập phần cảm động..."
Mọi người ở đại điện:...
Hôn sự của Viên Hạo cùng Phượng Dương công chúa cứ như vậy mà được định ra.
Đêm đó, sau khi yến tiệc kết thúc, phụ tử Viên gia còn chưa về đến nhà, Viên Hạo ở trong xe ngựa liền ăn một quyền của phụ thân. Võ tướng quân hàng năm luyện tập, sức lực có bao nhiêu lớn cũng không cần phải nói, Viên Hạo ăn một quyền này, nửa mặt bên cũng sưng lên, hắn đau đến chớp chớp đôi mắt, nhưng lại không có chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào hai mắt Viên tướng quân, kiên trì nói: " Nhi tử không làm gì sai."
Viên tướng quân thất vọng mà nhìn hắn: " Ngươi còn nói ngươi không làm gì sai. Ngươi có biết việc nhà chúng ta cùng Chương gia nghị hôn đại biểu cho cái gì không?"
" Nhi tử biết!" Viên Hạo nói: " Phụ thân muốn cùng Chương gia liên hợp, khống chế giang sơn Đại Tề!"
" Ngươi!" Viên tướng quân tức giận nhưng cũng có vài phần kinh ngạc. Viên Hạo nói thẳng: " Phụ thân, nhà chúng ta nhiều thế hệ trung lương, sao có thể làm ra âm mưu phản nghịch như vậy?"
" Im miệng!" Viên tướng quân cả giận nói: " Ngươi biết cái gì! Tận trung làm việc thì có thể như thế nào? Hiện giờ thế đạo đã sớm bất đồng, không mưu tính một đường ra, thì sao có thể sống sót ở loạn thế?" Ở kinh đô Đại Tề ca vũ thanh bình, nhưng ở bên ngoài kinh đô đã sớm loạn lạc, nếu không tính toán đường ra, sao có thể giữ nổi tính mạng ở cái thời loạn thế sắp diễn ra này?
Viên Hạo nói: " Một khi đã như vậy? Vì sao lại không sẵn sàng góp sức vì bệ hạ? Phụ thân thật sự cho rằng, ngài cũng tể tướng ở phía sau mưu toan điều gì, bệ hạ hoàn toàn không biết chút nào sao?"
Viên Vương hơi hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn nhi tử nổi lên vài phần biến hóa.
Chỉ nghe Viên Hạo tiếp tục nói: " Bệ hạ trước đây bỏ bê chính vụ, không học vấn, không nghề nghiệp, có lẽ là do lúc ấy bệ hạ tuổi còn nhỏ, nhưng hôm nay, bệ hạ đã tỉnh ngộ, so với Chương gia, bệ hạ không phải mới là lựa chọn tốt hơn ư?"
Viên tướng quân nhìn chằm chằm hắn: " Ngươi nói những lời này, quay đi quay lại, rốt cuộc vẫn chỉ là vì Phượng Dương công chúa."
Nghe được phụ thân nhắc tới nàng, mặt Viên Hạo đỏ lên, nói: " Nhi tử không phủ nhận, trong đó có nguyên nhân là vì Phượng Dương công chúa. Nhưng nhiều hơn, vẫn là vì Viên gia mà suy xét. Chương tể tướng lộng quyền đã lâu, hiện giờ bệ hạ lại có ý tứ cầm quyền, hắn lại không chịu buông tay, sớm muộn gì cũng cùng bệ hạ xé rách da mặt, chúng ta nếu thật sự kết thân cùng Chương gia, đến lúc đó bị cột vào một cây cột chung với Chương gia mới càng nguy hiểm. Ngược lại, nếu là cưới Phượng Dương công chúa, chính là chủ động đứng về phía bệ hạ, tương lai khi bệ hạ đoạt lại quyền lực, cũng tất sẽ trọng dụng Viên gia. Nhi tử nghĩ, bệ hạ hẳn là cũng có ý này.
Hắn nhìn Viên tướng quân, nói: " Phụ thân, người cẩn thận ngẫm lại, lời nói cùng việc làm hôm nay của bệ hạ, người như lời Chương tể tướng nói, thật sự ngu ngốc sao? Huống hồ, được chim bẻ ná, nếu Chương gia lợi dụng xong chúng ta chiếm được giang sơn này, tương lai vẫn sẽ còn hậu đãi Viên gia sao?"
Viên tướng quân sau khi nghe xong lời nhi tử nói, không khỏi lâm vào trầm tư, liên tưởng tới động tác của bệ hạ thời gian gần đây, cùng với mỗi lời nói, hành động trong lân đức điện hôm nay, càng nghĩ càng kinh hãi. Chẳng lẽ bệ hạ thâm tàng bất lộ? Hắn nhanh như vậy liền đáp ứng gả công chúa cho Viên gia, là đã sớm nhìn thấy mưu tính của bọn họ?
***
Mà hoàng đế bệ hạ thâm tàng bất lộ giờ phút này vừa mới tắm gội xong, đang đứng ở cạnh giường lớn mà âu sầu.
Hắn dùng tay trái giữ tay phải, tay phải giữ cằm, ưu sầu mà thở dài: " Hậu cung giai lệ quá nhiều, thật làm trẫm phiền lòng. Trước mắt là những vị mỹ nhân này, trẫm nên sủng hạnh ai cho tốt đây?" Hắn hướng mắt trên giường quét một vòng, lẩm bẩm: " Hoàng tài tử ung dung nhã nhặn, trẫm từ trước đến nay đều yêu thích, nhưng là Hồng quý nhân tú lệ hoạt bát, trẫm cũng thật yêu thích. Còn tuyết mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, trẫm... Trẫm thật sự rất khó để đưa ra lựa chọn.
Diêu Yến Yến đã bước vào tới tử thần điện, vừa vặn đi đến sau bình phong đã nghe được toàn bộ...
Ngực nàng tức khắc xuất hiện cảm giác quặn đau, thì ra bệ hạ đã phản bội nàng, trong đầu tràn ngập suy nghĩ muốn đi sủng hạnh mỹ nhân khác, trong nháy mắt, hai mắt nàng đỏ đậm, phẫn nộ chảy từ ngực đi xuống, lại hóa thành một cỗ sức lực mạnh mẽ hướng về hai chân. Nàng hét lớn một tiếng, một chân dũng mãnh đá qua, làm ngã lăn bình phong trước mắt.
Một đạo âm thanh lớn vang lên, đem hoàng đế bệ hạ phía sau bình phong dọa hoảng sợ.
Hoàng đế bệ hạ kêu thảm một tiếng, nhanh chóng vọt lên giường trốn vào chăn.
Mà trên giường ngoại trừ chăn đệm còn có ba kiện quần áo, một vàng, một đỏ, một trắng, mà nhìn hoa văn trên những bộ y phục này, nàng dễ dàng biết được đây là ba bộ thường phục bệ hạ chuẩn bị cho nàng.
Diêu Yến Yến:...
Nhìn hoàng đế bệ hạ đang trốn ở trong chăn, lại nhìn ba kiện quần áo ở trên giường, nàng cảm giác đầu đau đau. Lý trí chậm rãi trở về, nàng phát hiện, bản thân đã hiểu lầm rồi.
Phượng Dương còn nhớ khi nàng còn nhỏ, lúc ấy thân mẫu của nàng vẫn được sủng ái, mỗi lần lân đức điện tổ chức yến hội, nàng luôn ngồi bên cạnh người phụ hoàng, nhận hết mọi ưu đãi, trên toàn tiểu sơn này còn có một địa phương dành riêng cho nàng để chơi đùa. Khi nàng còn nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài luôn là tiền hô hậu ủng, phong cảnh vô hạn. Lúc ấy, có ai nghĩ tới, nàng sẽ rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Nhìn theo thị nữ bên người, Phượng Dương nhắm mắt lại, ném đi những hồi ức thơ ấu ra khỏi đầu, ngay sau đó, khi hai mắt nàng mở, liền thấy nhiều thêm một thanh niên.
Mà thanh niên cao lớn tuấn lãng, mày rậm, mắt đen láy, đang chính trực nhìn chằm chằm nàng.
Thị nữ bên người hoảng sợ, không vui nói: " Ngươi là người nào? Sao dám cản đường công chúa?"
Thanh niên tuấn lãng chắp tay nói: " Công chúa, tại hạ là Viên Hạo, ta có mấy câu muốn nói cùng người."
Thị nữ cả giận nói: " Lớn mật, công chúa là người ngươi có thể mạo phạm? Còn không mau..."
" Liễu Lục, lui ra." Phượng Dương công chúa lúc này mới mở miệng.
Thị nữ Liễu Lục lúc này mới chịu ngừng miệng, thối lui về phía sau Phượng Dương công chúa.
Phượng Dương: " Ngươi có gì muốn nói?"
Viên Hạo thấy nàng nguyện ý dừng lại, không khỏi lộ ra thần sắc vui sướng, nhưng loại sự tình chạy ra ngăn một vị cô nương lại thổ lộ với nàng, cũng là lần đầu tiên hắn làm, mặc dù lúc trước trong đầu đã diễn thử không biết bao nhiêu lần, nhưng khi sắp ra trận, hắn lại vô cùng khẩn trương.
Đôi tay hắn vô ý thức mà run lên vài cái, lúc này mới nhớ đến bản thân còn đem theo một cái hộp. Lập tức nâng tay lên, đem chiếc hộp này đưa đến trước mặt Phượng Dương.
Phượng Dương thấy hắn tiến lên, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Viên Hạo vội vàng nói: " Công chúa đừng sợ, đây là..." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: " Yến trừ tịch hôm đó, ta không cẩn thận làm hỏng đèn hoa sen của công chúa, đây là đến nhận lỗi, mong công chúa tiếp nhận." Nói xong, hắn hấp tấp mà mở chiếc hộp rồi cầm nó đưa lên.
Nhưng mà yến trừ tịch hôm đó, hắn cũng không có làm hư đèn của nàng nha! Phượng Dương có chút kì quái, nàng cúi đầu, liền nhìn thấy một bông hoa đỏ được đặt trong một tấm vải lụa đặt bên trong chiếc hộp thon dài. Cành hoa nhỏ dài và một tờ giấy nằm theo chiều dọc cánh hoa. Mặt trên tờ giấy viết một hàng chữ nhỏ: Viên Hạo bất tài, nguyện làm một mảnh tri âm của người, nếu công chúa không chê, Viên Hạo lập tức hướng bệ hạ cầu thân.
Bởi vì thổ lộ, đôi tay Viên Hạo vẫn không nhúc nhích mà duy trì tư thế nâng hộp, chỉ là dấu dưới chiếc hộp là những ngón tay vì khẩn trương mà run nhẹ.
Phượng Dương nhìn tờ giấy, lại nhìn hắn, khuôn mặt chàng thanh niên ở dưới ánh đèn lờ mờ của dung điện, hiện ra vài phần ngây ngô, ánh mắt lại nóng rực, chân thành tha thiết, giống như một nhóm ánh sáng đang cố gắng tiếp cận nàng. Phượng Dương cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, liền theo bản năng mà dời mắt đi, cứ như là sợ bị thiêu cháy bởi đôi mắt nhiệt thành tha thiết kia.
Viên Hạo thấy nàng thật lâu cũng không có tiếp nhận lấy chiếc hộp, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, hắn mím môi nói: " Là tại hạ đường đột. Mong rằng công chúa... Chớ có để trong lòng."
Hắn chậm rãi trượt xuống nắp hộp, co tay lại.
Trong lòng dấy lên một trận bàng hoàng, hắn nghĩ: Công chúa không đồng ý hẳn là điều đương nhiên. Rốt cuộc bọn họ mới chỉ gặp qua có một lần, hắn lại lỗ mãng như thế, công chúa không có tức giận, cũng không cho người đem hắn đuổi ra ngoài, đã là khoan dung độ lượng rồi. Chỉ là... Chỉ là phụ thân đã cùng chương gia trao đổi thiếp canh, sợ là không quá mấy ngày nữa, liền phải hành nạp cát lễ, để lại cho hắn chút thời gian, đã không nhiều lắm.
Nếu là trước kia, có lẽ hắn đã nghe theo lời phụ mẫu, đi nghênh thú Chương gia nữ nhi, nhưng mà từ sau khi gặp qua Phượng Dương công chúa, lại kêu hắn mang theo một tâm vướng bận với công chúa, đi nghênh thú người khác?
Viên Hạo nhất thời chán nản cùng thất vọng, lại vào lúc này, hắn nghe thấy Phượng Dương công chúa khe khẽ thở dài, nói một câu: " Việc này, Phượng Dương tự nhiên phải nghe theo an bài của bệ hạ, nếu như bệ hạ đáp ứng, Phượng Dương tự nhiên... cam tâm tình nguyện."
Ý tứ của lời này là...
Viên Hạo hiểu được, hắn không thể tin mà giương mắt nhìn về phía Phượng Dương công chúa, lại thấy đối phương hơi hơi cúi đầu, dung nhan tái nhợt ở dưới ánh đèn cung đình lộ ra vài phần ửng đỏ, giống như áng mây hồng của trời chiều, đẹp không sao tả xiết.
Hắn cầm lòng không đậu đi về phía trước một bước, tiếp theo nháy mắt liền hồi phục lại tinh thần, hốt hoảng mà lui về phía sau một bước, ánh mắt trốn tránh, ngữ khí thấp thỏm: " Là Viên Hạo thất lễ. Bây giờ Viên Hạo sẽ đến trước điện, còn thỉnh công chúa.... Chờ tin lành.
Phượng Dương nhẹ gật đầu, liền thấy thanh niên trước mắt thở ra một hơi như trút được gánh nặng, lại hướng về phía nàng chắp tay, sau đó vội vã đi ra trước điện. Đợi thân ảnh người nọ biến mất, cung nữ cầm đèn Liễu Lục mới hiếu kì hỏi: " Công chúa, mới vừa rồi Viên công tử đưa thứ gì cho người vậy?"
Viên Hạo làm việc rất cẩn thận, khi hắn trình chiếc hộp lên cho nàng đã khéo léo để trật chiếc hộp đi một chút, không để Liễu Lục nhìn thấy thứ gì bên trong, đương nhiên nàng ta cũng không thể thấy được tờ giấy thổ lộ kia, mà trong lời nói của hai người lại cố tình ra vẻ mơ hồ, Liễu Lục càng nghe càng như lọt sương mù, cảm thấy công chúa cùng Viên Hạo là đang nói về chuyện lồng đèn bị hư, lại mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng mà để nàng ta nói ra chỗ nào không đúng, thì lại không nói được.
Phượng Dương liếc mắt nhìn Liễu Lục một cái, bình tĩnh nói: " Chỉ là một cây trâm bồi tội. Ta chẳng qua là lúc thả đèn hoa gặp được hắn, ngoài ra cũng không thân thích gì, sao có thể nhận lễ của hắn? Nếu lời truyền ra ngoài, chỉ sợ người ta sẽ cho rằng ta và hắn lén lút trao nhận."
Liễu Lục cười nói: " Công chúa kim chi ngọc diệp, ai dám ở sau lưng công chúa nói xấu? Chẳng lẽ là không muốn sống nữa, chê sống quá lâu?"
Phượng Dương không đáp lại nàng ta, nếu là mười mấy năm trước, thời điểm nàng còn được sủng ái, tự nhiên sẽ không ai dám nhiều lời nửa câu, nhưng mà hiện tại...
Phượng Dương trong lòng khe khẽ thở dài, bây giờ nàng đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, phải cẩn thận từng bước. Nàng xoay người, trở về Phượng Dương các....
***
Bên ngoài băng và tuyết bao phủ khắp nơi. Mà lúc này trong lân đức điện, lại ấm áp đến nổi có thể tan rã băng tuyết.
Vũ cơ mặc quần áo mát mẻ vừa múa vừa hát, nhạc sự ngồi ở góc điện thổi kèn, kéo đàn. Những cung nữ mặc thanh y nâng khay qua lại giữa các bàn.
Các quan lớn trò chuyện vui vẻ, nữ tử huân quý nói nói cười cười nhẹ nhàng. Ánh đèn từ những chiếc đèn lồng từ trên nóc chiếu xuống, những viên đá quý được khảm trên tường lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn.
Diêu Yến Yến từ trước đến nay không ngại thể hiện ân ái của mình với bệ hạ trước mặt người ngoài, vì thế nàng không ngừng thay bệ hạ gắp đồ ăn, bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng, ôn nhu như nước làm mọi người ở dưới cực kỳ hâm mộ.
Khó trách, bệ hạ từ trước đến nay lười nhác lại nguyện ý nghe nàng khuyên nhủ, một mỹ nhân như vậy, đừng nói chỉ là sủng nàng, cho dù vì nàng mà buông bỏ cả giang sơn, cũng có người nguyện ý.
Mà Chương tể tướng, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Diêu quý phi, nắm tay liền siết chặt, khó trách... Khó trách mỹ nhân kế của lão lại thất bại, khó trách không đến một ngày Lý công công cứ vậy mà bị phế đi. Có mỹ nhân như vậy lưu lại trong hậu cung, tiểu hoàng đế sao còn thèm liếc mắt nhìn đến đám dung chi tục phấn kia?
May mắn hôm qua lão đã cùng Viên gia trao đổi thiếp canh, mấy ngày nữa sẽ chính thức định ra việc hôn nhân cho hai đứa nhỏ, đến khi tiểu hoàng đế kịp phản ứng được, thì lão đã đem Viên gia cột vào chung thuyền rồi.
Chương tể tướng nghĩ đến đã cùng Viên tướng quân trao đổi, vài phần bất an trong lòng cũng giảm xuống.
Hắn uống vài chén rượu, hai mắt hơi hơi híp nhìn về phía cửa đại điện, thầm nghĩ: Phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới, làm tiểu hoàng đế không thể tiếp tục can thiệp triều chính nữa...
Trong lòng còn chưa tính kế xong, Chương tể tướng liền phát hiện tấm mành chắn gió lạnh treo ở cửa đại điện bị cung nhân xốc lên, theo đó là một thanh niên trẻ tuổi thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn lãng tiến vào, người đó đúng là Viên Hạo.
Nhìn thấy con rể tương lai khiến lão thập phần vừa lòng này, trên mặt Chương tể tướng không khỏi lộ ra vài phần ý cười.
Ngay sau đó, lão liền thấy Viên Hạo không có trở về chỗ ngồi của mình, mà là thẳng tắp đi tới phía trước, chốc lát sau liền vòng qua đám vũ cơ, đi tới ngự tòa trước mặt.
Viên Hạo đi đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, cách xa khoảng chừng bảy bước chân, mới uốn gối quỳ xuống hành lễ, cao giọng nói: " Bệ hạ, thần là Viên Hạo, có một chuyện muốn thỉnh cầu người."
Thanh âm hữu lực vang lên, tiếng đàn sao trong đại điện lập tức dừng hẳn, những người đang đắm chìm trong yến tiệc cũng hướng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Diêu Yến Yến cùng bệ hạ liếc nhau, trong mắt hai người đều hiện ra vài phần vui sướng vì thấy kế hoạch thành công.
Hoàng đế bệ hạ đang muốn hỏi Viên Hạo cầu cái gì, phần eo bỗng nhiên bị ái phi nhẹ nhàng nhéo nhéo, hắn như tỉnh ra, giả bộ trưng ra bộ dáng không hiểu gì: " Ngươi là ai? Có điều gì muốn cầu trẫm?"
Viên Hạo chẳng qua chỉ là lãnh một chức vụ ở trong quân, còn không có phẩm cấp để có thể thượng triều, thấy hoàng đế bệ hạ không có nhận ra hắn, cũng không cảm thấy có gì kì quái, lập tức trả lời: " Gia phụ thần là hộ quốc đại tướng quân Viên Vương."
Hoàng đế bệ hạ làm bộ bừng tỉnh: " Nguyên lai là ái tử của Viên tướng quân."
Lúc này, Viên tướng quân rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn lập tức đứng dậy đi đến ngự tiền, chắp tay nói: " Bệ hạ, khuyển tử vô trạng, thần liền dẫn hắn về, dạy dỗ cho thật tốt."
Nói xong liền muốn kéo Viên Hạo xuống.
Viên Hạo nào chịu? Hai đầu gối quỳ trên mặt đất không chút sứt mẻ, chỉ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn phụ thân.
Chương tể tướng phát giác ra có điều gì đó không ổn, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy bệ hạ nói: " Viên tướng quân mau dừng tay! Khó khăn lắm mới nhìn thấy một nhi lang xấp xỉ tuổi với trẫm, nghe một chút cũng không sao!"
Trong lân đức điện những người xấp xỉ tuổi bệ hạ nhiều đến đếm không xuể, hắn như thế nào lại cố tình nảy sinh hứng thú với Viên Hạo? Trực giác của Chương tể tướng cho hắn biết là hắn phải ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ nói thêm gì nữa, hắn vừa đứng dậy muốn nói chuyện, lại bị Diêu quý phi dành trước.
Chỉ thấy nàng nhích lại gần bệ hạ, lại cười nói: " Bệ hạ, thần thiếp cũng rất tò mò không biết Viên công tử muốn thỉnh cầu điều gì, không bằng để mọi người cùng nghe một chút. Hôm nay bệ hạ có tâm tình tốt, nói không chừng lại đáp ứng thỉnh cầu này!"
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy lập tức tiếp lời: " Ái phi nói không sai, trẫm hôm nay tâm tình tốt, Viên Hạo ngươi có điều gì muốn nói liền nói, trẫm tuyệt đối sẽ không trách tội." Lại chuyển hướng đến Viên Vương: " Đại tướng quân ngươi cũng chớ có câu thúc hắn làm gì!"
Ở đây nhiều người như vậy, hoàng đế bệ hạ cũng nói đến vậy rồi, ai có thể ngăn trở?
Viên Hạo nghe vậy, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng, đôi tay hắn nâng lên, cúi người lạy, chân thành nói: " Bệ hạ, thần muốn cầu được thú Phượng Dương công chúa, cầu bệ hạ đáp ứng."
Lời này vừa nói ra, khắp điện liền yên tĩnh, không còn ai thèm chú ý đến những vũ điệu ca múa ảo diệu nữa, đều sôi nổi nhìn về hướng của phụ tử Viên Vương.
Phượng Dương công chúa là ai, ở đây không có ai không biết.
Bởi vì năm đó, do cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế ngai vị, Đại Tề lâm vào cảnh hỗn loạn, người này mất đi thân mẫu cùng huynh trưởng che chở, còn đắc tội với tân đế, Phượng Dương công chúa tự nhiên phải chịu vắng vẻ, mà tân đế cùng thái hậu phảng phất như cũng đã quên mất trong cung còn một vị công chúa, cũng chưa từng nhắc qua, mãi cho đến khi qua cập kê, vị công chúa này cũng không được ai hỏi thăm đến.
Ai cũng không nghĩ tới, Viên Hạo đang được đồn đãi sẽ nghị thân cùng thiên kim Chương gia, thế nhưng bây giờ lại ở trước mặt bệ hạ cầu thú Phượng Dương công chúa.
Viên tướng quân cùng Chương tể tướng nghe xong lời này, đều biến sắc, Viên tướng quân lập tức nói: " Nghịch tử, hồ ngôn loạn ngữ, mong bệ hạ không cần để ở trong lòng."
Viên Hạo lập tức phản bác: " Phụ thân, hài nhi là thực tâm muốn cầu thú công chúa, cầu phụ thân thành toàn."
" Câm mồm!" Viên tướng quân trách mắng. Nếu giờ phút này không phải đang ở lân đức điện, có lẽ hắn đã đánh cho tên nghịch tử này một quyền lăn trên mặt đất. Nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Chương tể tướng, Viên tướng quân lại quở mắng: " Cũng không nhìn xem ngươi là thân phận gì, công chúa kim tôn ngọc quý, há là người ngươi có thể trèo cao?"
Viên tướng quân vừa dứt lời, Diêu Yến Yến lập tức nói: " Tướng quân, lời này người nói sai rồi, cổ nhân có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Viên công tử tuổi trẻ anh tuấn, quang minh lỗi lạc, Phượng Dương công chúa giỏi ca múa, mỹ mạo, lương thiện, ta thấy hai người thật sự rất xứng đôi! Bệ hạ người nói xem có phải hay không?" Nàng mỉm cười, liếc mắt nhìn bệ hạ một cái.
Hoàng đế bệ hạ lập tức nói: " Ái phi nói không sai, hai người này thập phần xứng đôi, theo trẫm thấy, dứt khoát liền..."
" Bệ hạ!"
Hoàng đế bệ hạ còn chưa nói xong, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hô lớn, dọa hắn giật mình, thấy là Trương tể tướng nhảy ra quấy rối, hoàng đế bệ hạ thầm hận mình không có kịp phản ứng mạnh hơn, bằng không liền có thể làm bộ bị dọa sợ, sau đó cầm cái ly tạt qua chỗ lão.
Hoàng đế bệ hạ còn đang ảo não, Diêu Yến Yến lại mau chóng phản ứng lại. Ấn đường nàng nhíu lại, lộ ra thần sắc không vui, nói: " Chương tể tướng, ngươi đây là có ý tứ gì? Bệ hạ là thiên tử, sao ngươi dám đánh dãy lời bệ hạ?"
Hoàng đế bệ hạ lập tức phụ xướng phu tùy, vội vàng nói: " Ái phi, nàng nói không sai, tể tướng, ngươi chẳng lẽ là không đem trẫm để vào mắt sao?"
Chương tể tướng quả thật là không đem tiểu hoàng đế để vào mắt, nhưng lời này chỉ có thể đặt ở trong lòng, nào dám nói ra. Vì thế hắn lập tức thu liễm lửa giận trong mắt, chắp tay nói: " Bệ hạ, mới vừa rồi là thần nhất thời xúc động, mới có thể lỡ lời, cầu bệ hạ niệm tình lão thần nhiều năm qua cúc cung tận tụy vì Đại Tề, tha thứ cho lão thần lần này,"
Lão gia hỏa! Thế nhưng lại còn cậy già lên mặt!
Ở trên là tiếng lòng của hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến lúc này.
Hiếm khi hai người cùng ăn ý mà an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Chương lão đầu biểu diễn.
Chương tể tướng nhìn thẳng bệ hạ, một bộ dáng cực kì khẩn thiết, nói: " Bệ hạ, cũng không phải thần đối với ngài bất kính, mà là... Viên gia công tử sớm đã cùng tiểu nữ định ra hôn ước. Chương gia ta là dòng dõi thư hương, sao có thể làm ra việc bội tín được?"
Diêu Yến Yến trong lòng trợn trắng mắt, thầm nghĩ Chương lão đầu đúng là giảo hoạt, những lời này như là đang nói chính hắn không thể bội tín, trên thực tế lại là châm chọc Viên gia nói lời không giữ lời.
Thiên kim Chương gia cùng công tử Viên gia nghị thân, ở đây có không ít người biết, chỉ là chưa từng có người nào sẽ nhắc tới trước mặt hoàng đế thôi. Nếu đã không có ai nói, hoàng đế bệ hạ coi như không hề biết việc này, hắn nhíu mày lộ ra biểu tình hoài nghi: " A? Thực sự có chuyện này? Nếu Viên Hạo đã cùng lệnh ái đính hôn, thế vì sao còn cầu thú Phượng Dương công chúa?"
Diêu Yến Yến bỗng dưng che miệng, không thể tin mà trừng lớn đôi mắt, nói với bệ hạ: " Trời ạ, bên hạ, chẳng lẽ Viên gia muốn vừa cầu thú công chúa, vừa muốn thú Chương gia tiểu thư, ngồi hưởng tề nhân chi phúc?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền kinh hãi. Ánh mắt mọi người nhìn về phía hai nhà Viên, Chương trở nên vi diệu.
Tuy nói hiện tại bệ hạ đúng là không có nhiều thực quyền, nếu hai nhà Viên Chương liên hợp lại thì đích xác là thế lực cường đại, nhưng mà từ xưa đến nay, làm gì có chuyện phò mã tam thê tứ thiếp? Viên gia nếu quả thật nghĩ như vậy thì cũng quá lớn gan, quá không đem hoàng thất để vào mắt, cho dù có là công chúa thất sủng, cũng tuyệt đối không phải để Viên gia muốn sao là được vậy.
Lời này của Diêu quý phi tưởng như là lời nói vô tri của nữ nhân, nhưng lời nói ra lại làm người khác kinh hãi, Viên gia sao có thể để bị chụp cái mũ như vậy ở trên đầu, nhưng mà không chờ Viên tướng quân giải thích, Viên Hạo đang quỳ trên mặt đất vội la lên: " Bệ hạ, Viên Hạo tuyệt đối không có ý này. Viên gia cùng Chương gia chẳng qua là mới trao đổi thiếp canh, vẫn chưa nạp cát đính hôn, việc hôn nhân này cũng chưa được tính." Lời nói của hắn khẩn thiết, còn đem chuyện vào hôm yến trừ tịch vô tình gặp được Phượng Dương công chúa nói ra.
" Viên Hạo thật tình ái mộ công chúa, cuộc đời này chỉ nguyện cùng công chúa bạch đầu giai lão, mong bệ hạ thành toàn!" Cái trán đập mạnh xuống mặt đất, thanh âm Viên Hạo hữu lực, ở trong đại điện quanh quẩn mãi không thôi.
Diêu Yến Yến nhìn Viên Hạo quỳ trên mặt đất, lại nhìn nhìn sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ của Chương lão đầu, cơ hồ không nhịn cười nổi nữa. Nàng nâng lên tay áo to rộng che lại nửa mặt, dựa vào đầu vai bệ hạ không ngừng run run, anh anh nói: " Bệ hạ, quá cảm động! Thần thiếp thấy được Viên gia công tử đối với công chúa là một mảnh thật tâm. Thần thiếp cùng Phượng Dương có giao tình, nhìn thấy có người ái mộ Phượng Dương như vậy, thần thiếp cũng cao hứng vì nàng."
Hoàng đế bệ hạ liên tục gật đầu, thừa dịp Chương cáo già đang nổi nóng, vẫn chưa kịp phản ứng lại, vội vàng đem chuyện này cứ thế mà định ra: " Viên Hạo, trẫm đáp ứng ngươi! Ngươi nhanh chóng trở về chuẩn bị, chọn ngày nghênh thú công chúa!"
Sự tình phát sinh cũng quá nhanh, Viên tướng quân cùng Chương tể tướng không kịp ngăn cản:...
Viên Hạo vui mừng quá đỗi, vội vàng khấu đầu tạ ơn.
Hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến hai người kéo tay ngồi ở chủ vị, trên mặt cũng tràn ngập tươi cười vui mừng.
Diêu Yến Yến một tay khác nhéo khăn, kiều thanh nói: " Bệ hạ, người trẻ tuổi vì chân ái mà dám lớn mật phản kháng, bộ dáng chấp nhất theo đuổi cho bằng được, thật sự khiến người ta nhìn mà cảm động a!"
Hoàng đế bệ hạ cũng là ra bộ dáng khoa trương cảm động: " Tình cảm chân thành như vậy, cũng làm trẫm thập phần cảm động..."
Mọi người ở đại điện:...
Hôn sự của Viên Hạo cùng Phượng Dương công chúa cứ như vậy mà được định ra.
Đêm đó, sau khi yến tiệc kết thúc, phụ tử Viên gia còn chưa về đến nhà, Viên Hạo ở trong xe ngựa liền ăn một quyền của phụ thân. Võ tướng quân hàng năm luyện tập, sức lực có bao nhiêu lớn cũng không cần phải nói, Viên Hạo ăn một quyền này, nửa mặt bên cũng sưng lên, hắn đau đến chớp chớp đôi mắt, nhưng lại không có chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào hai mắt Viên tướng quân, kiên trì nói: " Nhi tử không làm gì sai."
Viên tướng quân thất vọng mà nhìn hắn: " Ngươi còn nói ngươi không làm gì sai. Ngươi có biết việc nhà chúng ta cùng Chương gia nghị hôn đại biểu cho cái gì không?"
" Nhi tử biết!" Viên Hạo nói: " Phụ thân muốn cùng Chương gia liên hợp, khống chế giang sơn Đại Tề!"
" Ngươi!" Viên tướng quân tức giận nhưng cũng có vài phần kinh ngạc. Viên Hạo nói thẳng: " Phụ thân, nhà chúng ta nhiều thế hệ trung lương, sao có thể làm ra âm mưu phản nghịch như vậy?"
" Im miệng!" Viên tướng quân cả giận nói: " Ngươi biết cái gì! Tận trung làm việc thì có thể như thế nào? Hiện giờ thế đạo đã sớm bất đồng, không mưu tính một đường ra, thì sao có thể sống sót ở loạn thế?" Ở kinh đô Đại Tề ca vũ thanh bình, nhưng ở bên ngoài kinh đô đã sớm loạn lạc, nếu không tính toán đường ra, sao có thể giữ nổi tính mạng ở cái thời loạn thế sắp diễn ra này?
Viên Hạo nói: " Một khi đã như vậy? Vì sao lại không sẵn sàng góp sức vì bệ hạ? Phụ thân thật sự cho rằng, ngài cũng tể tướng ở phía sau mưu toan điều gì, bệ hạ hoàn toàn không biết chút nào sao?"
Viên Vương hơi hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn nhi tử nổi lên vài phần biến hóa.
Chỉ nghe Viên Hạo tiếp tục nói: " Bệ hạ trước đây bỏ bê chính vụ, không học vấn, không nghề nghiệp, có lẽ là do lúc ấy bệ hạ tuổi còn nhỏ, nhưng hôm nay, bệ hạ đã tỉnh ngộ, so với Chương gia, bệ hạ không phải mới là lựa chọn tốt hơn ư?"
Viên tướng quân nhìn chằm chằm hắn: " Ngươi nói những lời này, quay đi quay lại, rốt cuộc vẫn chỉ là vì Phượng Dương công chúa."
Nghe được phụ thân nhắc tới nàng, mặt Viên Hạo đỏ lên, nói: " Nhi tử không phủ nhận, trong đó có nguyên nhân là vì Phượng Dương công chúa. Nhưng nhiều hơn, vẫn là vì Viên gia mà suy xét. Chương tể tướng lộng quyền đã lâu, hiện giờ bệ hạ lại có ý tứ cầm quyền, hắn lại không chịu buông tay, sớm muộn gì cũng cùng bệ hạ xé rách da mặt, chúng ta nếu thật sự kết thân cùng Chương gia, đến lúc đó bị cột vào một cây cột chung với Chương gia mới càng nguy hiểm. Ngược lại, nếu là cưới Phượng Dương công chúa, chính là chủ động đứng về phía bệ hạ, tương lai khi bệ hạ đoạt lại quyền lực, cũng tất sẽ trọng dụng Viên gia. Nhi tử nghĩ, bệ hạ hẳn là cũng có ý này.
Hắn nhìn Viên tướng quân, nói: " Phụ thân, người cẩn thận ngẫm lại, lời nói cùng việc làm hôm nay của bệ hạ, người như lời Chương tể tướng nói, thật sự ngu ngốc sao? Huống hồ, được chim bẻ ná, nếu Chương gia lợi dụng xong chúng ta chiếm được giang sơn này, tương lai vẫn sẽ còn hậu đãi Viên gia sao?"
Viên tướng quân sau khi nghe xong lời nhi tử nói, không khỏi lâm vào trầm tư, liên tưởng tới động tác của bệ hạ thời gian gần đây, cùng với mỗi lời nói, hành động trong lân đức điện hôm nay, càng nghĩ càng kinh hãi. Chẳng lẽ bệ hạ thâm tàng bất lộ? Hắn nhanh như vậy liền đáp ứng gả công chúa cho Viên gia, là đã sớm nhìn thấy mưu tính của bọn họ?
***
Mà hoàng đế bệ hạ thâm tàng bất lộ giờ phút này vừa mới tắm gội xong, đang đứng ở cạnh giường lớn mà âu sầu.
Hắn dùng tay trái giữ tay phải, tay phải giữ cằm, ưu sầu mà thở dài: " Hậu cung giai lệ quá nhiều, thật làm trẫm phiền lòng. Trước mắt là những vị mỹ nhân này, trẫm nên sủng hạnh ai cho tốt đây?" Hắn hướng mắt trên giường quét một vòng, lẩm bẩm: " Hoàng tài tử ung dung nhã nhặn, trẫm từ trước đến nay đều yêu thích, nhưng là Hồng quý nhân tú lệ hoạt bát, trẫm cũng thật yêu thích. Còn tuyết mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, trẫm... Trẫm thật sự rất khó để đưa ra lựa chọn.
Diêu Yến Yến đã bước vào tới tử thần điện, vừa vặn đi đến sau bình phong đã nghe được toàn bộ...
Ngực nàng tức khắc xuất hiện cảm giác quặn đau, thì ra bệ hạ đã phản bội nàng, trong đầu tràn ngập suy nghĩ muốn đi sủng hạnh mỹ nhân khác, trong nháy mắt, hai mắt nàng đỏ đậm, phẫn nộ chảy từ ngực đi xuống, lại hóa thành một cỗ sức lực mạnh mẽ hướng về hai chân. Nàng hét lớn một tiếng, một chân dũng mãnh đá qua, làm ngã lăn bình phong trước mắt.
Một đạo âm thanh lớn vang lên, đem hoàng đế bệ hạ phía sau bình phong dọa hoảng sợ.
Hoàng đế bệ hạ kêu thảm một tiếng, nhanh chóng vọt lên giường trốn vào chăn.
Mà trên giường ngoại trừ chăn đệm còn có ba kiện quần áo, một vàng, một đỏ, một trắng, mà nhìn hoa văn trên những bộ y phục này, nàng dễ dàng biết được đây là ba bộ thường phục bệ hạ chuẩn bị cho nàng.
Diêu Yến Yến:...
Nhìn hoàng đế bệ hạ đang trốn ở trong chăn, lại nhìn ba kiện quần áo ở trên giường, nàng cảm giác đầu đau đau. Lý trí chậm rãi trở về, nàng phát hiện, bản thân đã hiểu lầm rồi.