Chương : 32
" Ái phi, trẫm lấy được lệnh bài..."
Diêu Yến Yến vừa mới ăn xong hai khối điểm tâm, liền nghe thấy âm thanh hô hoán của bệ hạ từ bên trong truyền ra.
Nàng sửng sốt một chút, sau khi nghe rõ nội dung, kích động đến muốn nhảy lên nhìn về phía nội điện, chỉ thấy bệ hạ giơ cao tay mà trong tay lại cầm một khối lệnh bài bằng đồng, cao hứng phấn chấn chạy về phía nàng.
" Ái phi, nàng mau xem, đây là lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân!" Cúi đầu nhìn lệnh bài trước mắt, Diêu Yến Yến không dám tin nói: " Đây thật sự là lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân, cứ như vậy mà tới tay chúng ta?"
Hoàng đế bệ hạ thấy ái phi cao hứng tới hai mắt tỏa sáng, chính hắn cũng lộ ra nụ cười tươi rói, gật đầu nói: " Không sai, đây chính là lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân, từ nay về sau, chúng ta không cần sợ nữa."
Diêu Yến Yến cúi đầu nhìn lệnh bài, nhất thời, lòng tràn ngập cảm động: " Bệ hạ, thần thiếp rất cao hứng."
Hoàng đế bệ hạ: " Trẫm cũng rất cao hứng."
Diêu Yến Yến kích động nói: "Bệ hạ, điều này chứng minh nỗ lực của chúng ta có hiệu quả! Điều này chứng minh rằng chúng ta có thể thay đổi vận mệnh."
Hoàng đế bệ hạ thâm tình cầm tay ái phi, nói: " Ái phi, đây đều là công lao của nàng."
Trên mặt Diêu Yến Yến như nổi lên hai rặng mây đỏ, thẹn thùng dựa vào ngực bệ hạ, lắc đầu nói: " Không, bệ hạ, đây là thành quả hai chúng ta cùng nỗ lực đạt được."
Cố chiêu dung:...
Khi hai người nói chuyện, thái hậu run run rẩy rẩy mà được cung nữ đỡ ra ngoài.
Nhìn hai người ôm nhau, ánh mắt thái hậu vô cùng phức tạp, Diêu Yến Yến chú ý tới, tròng mắt vừa chuyển, liền nhớ tới một màn bệ hạ giơ lệnh bài mà chạy, nếu là trước đó, nói không chừng nàng còn muốn dạy dỗ hắn một phen, nhắc nhở hắn chú ý lời nói việc làm, nhưng mà hiện tại...
Lệnh bài đã tới tay!
Nàng không bao giờ cần phải xem sắc mặt của thái hậu nữa!
Nàng đã tự do!
Diêu Yến Yến hưng phấn đến đỏ mặt.
Nếu là kiếp trước, không chừng nàng còn quang minh chính đại mà trừng thái hậu một cái, sau đó lôi kéo bệ hạ vênh váo, tự đắc rời đi. Nhưng mà đời này, thái hậu cũng chưa từng ngáng chân nàng cùng bệ hạ, thái độ đối với nàng cũng không tệ cho lắm, nàng cũng xem bà như mẫu thân của bệ hạ, lôi kéo bệ hạ ở trước mặt thái hậu hành lễ, sau đó hai người cùng cao hứng rời khỏi từ hòa cung.
Sau này sẽ không bao giờ tới nữa.
Đây cũng là tiếng lòng của cả nàng và bệ hạ. Mà thái hậu đương nhiên sẽ không biết. Bà nhìn một phen hành động kia của hoàng đế bị dọa cho ngốc, đến bây giờ vẫn còn hoài nghi đây có phải chỉ là giấc mộng của bà.Thái hậu lại bắt đầu nhanh chóng di chuyển phật châu trong tay, vừa đi vào trong nội điện, lòng vừa mặc niệm: Ai gia nhất định là đang nằm mơ, ai gia nhất định là đang nằm mơ. Những gì ai gia mới thấy đều là giả, ai gia phải trở về ngủ một giấc, ngủ dậy là tốt rồi...
Khi thái hậu đang chậm rì rì mà nằm trên giường thì Diêu Yến Yến cùng hoàng đế bệ hạ đã về tới Phi Loan cung.
Hai người bò lên trên giường, bắt đầu thương thảo hành trình lần này.
Hoàng đế bệ hạ cầm bút trong tay, ở trên tờ giấy trắng Tuyên Thành viết viết vẽ vẽ, chỉ lát sau liền phác họa ra một tấm bản đồ phi thường đơn sơ.
Hắn chỉ vào hình tròn ở chính giữa, nói với Diêu Yến Yến: " Ái phi, nàng xem, đây là hoàng cung."
Nàng gật đầu, liền thấy bệ hạ viết một chữ " Gia" qua loa ở trong vòng tròn kia.
Hoàng đế bệ hạ chỉ vào vòng tròn kia, rồi kéo dài một tuyến đường thẳng tắp. " Đây là con đường chính rời khỏi kinh thành. Là đường lớn, dễ đi, đến lúc đó ta sẽ đi từ đây, xuyên qua hai tòa thành, bốn thôn trấn, vòng qua hai ngọn núi sẽ tới kỳ lân sơn. Chúng ta ngồi xe ngựa thì có thể đến nơi trong vòng mười ngày."
Nàng nhìn hoàng đế bệ hạ vẫn đang lúi cúi sửa sửa vài điểm trên bản đồ, sùng bái nói: " Bệ hạ, người thật thông minh, làm sao người biết được?"
Hoàng đế bệ hạ nhướng mày, đắc ý nói: " Đó là đương nhiên, chẳng phải trẫm có khả năng nhìn qua là không quên được sao?"
Hắn nắm lấy lệnh bài kia, nói: " Ái phi, đây là lần đầu tiên chúng ta ra khỏi cung, nhất định phải long trọng! Phải khí phái! Chúng ta sẽ mang cả hai vạn Vũ Lâm Quân ra ngoài theo, ngồi xe thật to! Còn phải mang một vài người hát tuồng để hát cho chúng ta nghe mỗi khi buồn chán."
Hoàng đế bệ hạ hăng hái tưởng tượng, ánh mắt sáng lên nói: " Chúng ta cũng sẽ đem theo Cố chiêu dung, để nàng ấy nấu cơm cho chúng ta ăn! Ái phi cảm thấy như thế nào?" Hắn chờ mong mà nhìn về phía nàng.
Sau đó bị cự tuyệt.
Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, gióng trống khua chiêng như thế, thật sự không tốt đâu."
Hoàng đế bệ hạ không rõ: " Không tốt chỗ nào?"
Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, mang nhiều người như vậy, chẳng phải sẽ để cho người khác đều biết mục đích của chúng ta sao? Chương lão đầu vừa bị chúng ta tính kế một lần, vạn nhất hắn chó cùng rứt giậu, ngáng chân chúng ta thì làm sao bây giờ? Lại giống như kiếp trước, dùng đủ loại phương thức khuyên nhủ, ngăn cho bệ hạ ra khỏi cung."
Hoàng đế bệ hạ cũng nhớ lại, kiếp trước có mấy lần hắn muốn mang nàng ra ngoài cung du ngoạn, nhưng lần nào cũng bị Chương tể tướng lấy đủ loại lý do khuyên ngăn. Bây giờ nhớ lại, chỉ hận không thể hung hăng trừng trị lão một phen.
" Vậy phải làm sao bây giờ?" Hoàng đế bệ hạ nhìn nàng, hòi: " Hay là mang một vạn người?"
Diêu Yến Yến lắc lắc đầu, đề nghị nói: " Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy, chúng ta chỉ cần mang một trăm người là đủ rồi."
" Một trăm người?" Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, không quá vui vẻ nói: " Đường đường là thiên tử, vậy mà đi ra ngoài, chỉ mang có một trăm người, chẳng phải là sẽ làm tổn hại uy nghiêm của trẫm?"
Diêu Yến Yến thò lại gần, ở bên tai bệ hạ nhỏ giọng: " Bệ hạ, chúng ta là cải trang đi tuần, người khác sẽ không biết là thiên tử ra ngoài. Chúng ta giả bộ là phu thê bình thường đi du ngoạn, vừa lúc có thể thể nghiệm và quan sát nhân gian, nếu không chúng ta đi ra, binh lính đầy đường, đi đến đâu cũng trống vắng, vậy thì quả là chơi không vui rồi."
Hoàng đế bệ hạ ánh mắt sáng lên, gật đầu nói: " Ái phi nói có lý."
Diêu Yến Yến lại nói: " Còn nữa, mang nhiều không bằng mang tinh, chúng ta sẽ đem theo những người trong Vũ Lâm Quân có võ nghệ tối cao, khoảng năm mươi người sẽ đi theo chúng ta, một số ít sẽ phân tán đi theo ở phụ cận, âm thầm bảo hộ chúng ta, người cảm thấy thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ đập một cái thật kêu xuống giường đệm, ánh mắt sáng ngời nói: " Trẫm cảm thấy lời nàng nói thực diệu."
Hại người ở trên giường lại lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng thêm một lát nữa, sau khi đã xác định tốt kế hoạch liền tách ra hành động.
Nàng phụ trách hậu cần, chuẩn bị từ ngân lượng đến xiêm y, hoàng đế bệ hạ phụ trách bên bắc nha, lệnh cho thống lĩnh Vũ Lâm quân lựa ra một trăm người có thân thủ tốt, cũng thuận tiện mang thống lĩnh Vũ Lâm Quân theo cùng.
Hai người cứ như vậy mà bận bịu, mà lúc này, Chương tể tướng cùng Viên tướng quân trao đổi qua lại một hồi liền giải tán trong không vui.
Chương tể tướng ý tứ rằng Viên gia nói lời không giữ lời, rõ ràng đã nói hai nhà sẽ cùng nhau đính hôn, bây giờ đột nhiên lại đổi ý, muốn đi thú công chúa.
Viên tướng quân lại nói hai nhà chỉ mới nghị thân, còn chưa chính thức đính hôn, hôn sự phải xem ý hài tử, nhi tử của hắn lại nhất kiến chung tình đối với công chúa, hắn cũng hết cách. Ý ngoài lời chính là nói Chương Thư Di lớn lên không sánh bằng công chúa.
Chương tể tướng khó thở, sau khi trở về liền quăng đổ không biết bao nhiêu là đồ vật.
Nhi tử lão, cùng mấy môn sinh đứng một bên, bị dọa đến không dám nói lời nào.
Chương tể tướng nói: " Là lão phu xem nhẹ tiểu hoàng đế, không nghĩ tới hắn dám đoạt người trước mắt lão phu."
Nhi tử của lão vội nói: " Phụ thân, hài nhi cảm thấy chuyện này không chừng chỉ là vừa khéo, ai cũng không nghĩ tới Viên Hạo kia thế nhưng lại coi trọng Phượng Dương công chúa, Phượng Dương công chúa trước đây lại đắc tội tiểu hoàng đế, nhiều năm như vậy vẫn không có ai hỏi thăm hết!"
Chương tể tướng cười lạnh nói: " Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ? Viên Hạo chỉ đi đến bên hồ một chút, như thế nào tình cờ gặp được Phượng Dương công chúa? Còn Phượng Dương công chúa nữa, những năm trước có bao giờ tham dự yến trừ tịch?"
Mọi người á khẩu, không trả lời được.
Một lát sau, Chương Thư Tề mới nói: " Phụ thân, thế hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Chương tể tướng nhìn về phía môn sinh Triệu Xương: " Quý Thịnh thấy thế nào?"
Quý thịnh chính là tự của Triệu Xương, hắn cân nhắc một lát, rồi sau đó nói: " Đệ tử cảm thấy, vẫn nên dùng mỹ nhân kế là tốt nhất."
Thấy Chương tể tướng biểu tình khó lường mà nhìn chằm chằm hắn, trong lòng hắn nhảy dựng, vội vàng nói: " Lần trước thất bại là bởi vì chúng ta chưa từng gặp qua Diêu quý phi, nên đã chọn sai người." Vốn dĩ khi chọn vũ cơ dị tộc, chính là bởi vì diện mạo diễm lệ, thân hình nóng bỏng nhiệt tình của ả, cũng bởi vì nghĩ hoàng đế ở trong thâm cung nhiều năm, chưa từng thấy mỹ nhân như vậy, sẽ cảm thấy mới lạ, lại không nghĩ tới Diêu quý phi lại có bộ dáng họa thủy như vậy, dẫn đến phán đoán sai lầm lúc trước.
Dừng lại một chút, Triệu Xương tiếp tục nói: " Thiên hạ rộng lớn, mỹ nhân thì nhiều, cho dùng dung mạo có xinh đẹp đến đâu, nhìn nhiều cũng sẽ có ngày chán, tiểu hoàng đế chẳng qua hiện tại thấy mới mẻ, đợi thêm một thời gian nữa thì còn chưa biết được. Đệ tử từ ngày đó vẫn luôn âm thầm mà tìm kiếm mỹ nhân, một khi gặp người thích hợp, lập tức sẽ đưa vào cung. Nếu..." Triệu Xương nói tiếp: " Nếu có thể đem người nhà của Diêu quý phi đưa tới kinh thành, lợi dụng Diêu quý phi làm việc cho lão sư..."
Triệu Xương cũng không tiếp tục nói nữa, nhưng ý của hắn, mọi người đều đã rõ.
Chương tể tướng xoa xoa chòm râu, cân nhắc một lát, nói: " Vậy việc này liền giao cho Quý Thịnh đi."
Triệu Xương vui vẻ, chắp tay nói" Đệ tử tất không phụ kỳ vọng của lão sư!"
***
Cùng lúc đó, trong nội điện Phượng Dương các.
Trương ma ma đang lựa chọn vải dệt giúp công chúa, để nàng may y phục cho phò mã, nhiều ngày nay, tâm tình bà cực tốt, ngồi ở cạnh chậu than vừa lựa vải dệt, mặt đối mặt với Phượng Dương đang thêu túi tiền nói: " Thế mà Viên công tử lại dám chạy đến ngự tiền cầu thân, xem ra hắn đối với công chúa người thực có tâm."
Động tác thêu túi tiền của Phượng Dương hơi khựng lại, nàng gật gật đầu.
Trương ma ma lại nói: " Trước đó vài ngày, khi công chúa rơi xuống nước, trong lòng lão nô vẫn luôn lo lắng, bây giờ nghĩ lại, nhưng thật ra đó cũng là một chuyện tốt, nếu đêm đó, Diêu quý phi không theo bệ hạ đến Phượng Dương các, cũng sẽ không có chuyện tác hợp công chúa cùng Viên công tử về sau." Bà nhìn công chúa, cười nói: " Diêu quý phi được sủng ái như thế, nếu không lâu sau có thể sinh hạ hoàng tử, nói không chừng sẽ là hoàng hậu tương lai, công chúa cần phải gặp mặt nhiều hơn." Phượng Dương lại gật đầu, trưa hôm đó liền đi một chuyến đến Phi Loan cung.
Khi nàng đến, Diêu Yến Yến đang ngồi trong phòng kiểm kê những đồ vật sắp mang đi, mang theo thuế ruộng cùng xiêm y, cũng tiện thể chuẩn bị chút quần áo cho đám thị vệ.
Thấy Phượng Dương công chúa tới, nàng có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc lần trước đến Phượng Dương các, có thể thấy rõ ràng là vị công chúa này không hề thích nàng. Nàng thu hồi quyển sách, hai người khách sáo qua lại vài câu, liền nghe Phượng Dương nói: " Trước đó vài ngày, ta có mơ thấy một giấc mộng."
Nằm mơ? Trong lòng Diêu Yến Yến kỳ quái, Phượng Dương này sao vậy ta? Nàng nằm mộng thì có quan hệ gì với bổn cung cơ chứ? Chẳng lẽ là do không tìm thấy đề tài để nói chuyện?
Nhưng mà bây giờ nàng cũng muốn cùng Phượng Dương xây dựng mối quan hệ tốt, cũng mỉm cười, chờ Phượng Dương nói tiếp. Phượng Dương mím môi, nói: " Ta mơ thấy hai Diêu phi nương nương."
Diêu Yến Yến:???
Lại nghe thấy Phượng Dương nói: " Không, hẳn là có một nữ tử khác cùng nương nương giống nhau như đúc, xuất hiện ở trong cung. Phượng Dương thầm nghĩ, không biết mộng này biểu thị cái gì." Nói xong, lại như chỉ là thuận miệng nhắc tới, Phượng Dương hơi hơi mỉm cười, nói" Thật sự là giống nhau như đúc, nếu như đứng ở trước mặt ta, ta khẳng định sẽ không nhận ra. Nhưng mà bệ hạ cùng nương nương tình thâm như biển, bệ hạ nhất định có thể nhận ra được."
" Nương nương cũng đừng quá để ở trong lòng, chỉ là ta thuận miệng nói ra thôi."
Mãi cho đến khi Phượng Dương rời đi, Diêu Yến Yến cũng không rõ là nàng có ý tứ gì. Có lẽ Phượng Dương thật sự mơ thấy giấc mơ như vậy, nhưng mà nàng lại cố ý chạy tới nói cho mình biết là có ý gì?
Nếu thật sự xuất hiện một mỹ nhân giống bổn cung như đúc, bệ hạ thật sự có thể nhận ra ư?
Trong lòng ghi nhớ chuyện này, đến tối trước khi ngủ, nàng liền lôi ra hỏi.
Bệ hạ cả ngày hôm nay đều ở Bắc nha, bận việc rất lâu, đến bây giờ đã sớm mệt mỏi, nằm trên giường nhắm mắt muốn ngủ, bỗng nhiên bị ái phi lay tỉnh.
Diêu Yến Yến: " Bệ hạ từ từ ngủ, thần thiếp hỏi người một vấn đề."
Hoàng đế bệ hạ nhắm mắt rồi, cũng không muốn mở: " Ái phi ngoan, ngày mai rồi hỏi, trẫm buồn ngủ lắm rồi!"
Ngày mai, nói không chừng bổn cung đã quên mất rồi ý! Nàng đang tò mò đến không ngủ được đây này, nhất định phải hỏi trong hôm nay. Nàng hỏi: " Bệ hạ, bệ hạ, nếu như một ngày đột nhiên xuất hiện một nữ nhân khác cùng thần thiếp lớn lên giống nhau như đúc, người sẽ làm thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ chính là vẫn đang mơ hồ, nghe được vậy, hắn lẩm bẩm nói: " Giống nhau như đúc? Vậy không phải là sẽ có tới hai ái phi?"
Rồi hắn cười hắc hắc, ảo tưởng nói: " Nếu vậy, trẫm không phải có thể mỗi tay một người, trái ôm phải ấp, sung sướng tựa thần tiên?"
Diêu Yến Yến:...
Diêu Yến Yến vừa mới ăn xong hai khối điểm tâm, liền nghe thấy âm thanh hô hoán của bệ hạ từ bên trong truyền ra.
Nàng sửng sốt một chút, sau khi nghe rõ nội dung, kích động đến muốn nhảy lên nhìn về phía nội điện, chỉ thấy bệ hạ giơ cao tay mà trong tay lại cầm một khối lệnh bài bằng đồng, cao hứng phấn chấn chạy về phía nàng.
" Ái phi, nàng mau xem, đây là lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân!" Cúi đầu nhìn lệnh bài trước mắt, Diêu Yến Yến không dám tin nói: " Đây thật sự là lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân, cứ như vậy mà tới tay chúng ta?"
Hoàng đế bệ hạ thấy ái phi cao hứng tới hai mắt tỏa sáng, chính hắn cũng lộ ra nụ cười tươi rói, gật đầu nói: " Không sai, đây chính là lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân, từ nay về sau, chúng ta không cần sợ nữa."
Diêu Yến Yến cúi đầu nhìn lệnh bài, nhất thời, lòng tràn ngập cảm động: " Bệ hạ, thần thiếp rất cao hứng."
Hoàng đế bệ hạ: " Trẫm cũng rất cao hứng."
Diêu Yến Yến kích động nói: "Bệ hạ, điều này chứng minh nỗ lực của chúng ta có hiệu quả! Điều này chứng minh rằng chúng ta có thể thay đổi vận mệnh."
Hoàng đế bệ hạ thâm tình cầm tay ái phi, nói: " Ái phi, đây đều là công lao của nàng."
Trên mặt Diêu Yến Yến như nổi lên hai rặng mây đỏ, thẹn thùng dựa vào ngực bệ hạ, lắc đầu nói: " Không, bệ hạ, đây là thành quả hai chúng ta cùng nỗ lực đạt được."
Cố chiêu dung:...
Khi hai người nói chuyện, thái hậu run run rẩy rẩy mà được cung nữ đỡ ra ngoài.
Nhìn hai người ôm nhau, ánh mắt thái hậu vô cùng phức tạp, Diêu Yến Yến chú ý tới, tròng mắt vừa chuyển, liền nhớ tới một màn bệ hạ giơ lệnh bài mà chạy, nếu là trước đó, nói không chừng nàng còn muốn dạy dỗ hắn một phen, nhắc nhở hắn chú ý lời nói việc làm, nhưng mà hiện tại...
Lệnh bài đã tới tay!
Nàng không bao giờ cần phải xem sắc mặt của thái hậu nữa!
Nàng đã tự do!
Diêu Yến Yến hưng phấn đến đỏ mặt.
Nếu là kiếp trước, không chừng nàng còn quang minh chính đại mà trừng thái hậu một cái, sau đó lôi kéo bệ hạ vênh váo, tự đắc rời đi. Nhưng mà đời này, thái hậu cũng chưa từng ngáng chân nàng cùng bệ hạ, thái độ đối với nàng cũng không tệ cho lắm, nàng cũng xem bà như mẫu thân của bệ hạ, lôi kéo bệ hạ ở trước mặt thái hậu hành lễ, sau đó hai người cùng cao hứng rời khỏi từ hòa cung.
Sau này sẽ không bao giờ tới nữa.
Đây cũng là tiếng lòng của cả nàng và bệ hạ. Mà thái hậu đương nhiên sẽ không biết. Bà nhìn một phen hành động kia của hoàng đế bị dọa cho ngốc, đến bây giờ vẫn còn hoài nghi đây có phải chỉ là giấc mộng của bà.Thái hậu lại bắt đầu nhanh chóng di chuyển phật châu trong tay, vừa đi vào trong nội điện, lòng vừa mặc niệm: Ai gia nhất định là đang nằm mơ, ai gia nhất định là đang nằm mơ. Những gì ai gia mới thấy đều là giả, ai gia phải trở về ngủ một giấc, ngủ dậy là tốt rồi...
Khi thái hậu đang chậm rì rì mà nằm trên giường thì Diêu Yến Yến cùng hoàng đế bệ hạ đã về tới Phi Loan cung.
Hai người bò lên trên giường, bắt đầu thương thảo hành trình lần này.
Hoàng đế bệ hạ cầm bút trong tay, ở trên tờ giấy trắng Tuyên Thành viết viết vẽ vẽ, chỉ lát sau liền phác họa ra một tấm bản đồ phi thường đơn sơ.
Hắn chỉ vào hình tròn ở chính giữa, nói với Diêu Yến Yến: " Ái phi, nàng xem, đây là hoàng cung."
Nàng gật đầu, liền thấy bệ hạ viết một chữ " Gia" qua loa ở trong vòng tròn kia.
Hoàng đế bệ hạ chỉ vào vòng tròn kia, rồi kéo dài một tuyến đường thẳng tắp. " Đây là con đường chính rời khỏi kinh thành. Là đường lớn, dễ đi, đến lúc đó ta sẽ đi từ đây, xuyên qua hai tòa thành, bốn thôn trấn, vòng qua hai ngọn núi sẽ tới kỳ lân sơn. Chúng ta ngồi xe ngựa thì có thể đến nơi trong vòng mười ngày."
Nàng nhìn hoàng đế bệ hạ vẫn đang lúi cúi sửa sửa vài điểm trên bản đồ, sùng bái nói: " Bệ hạ, người thật thông minh, làm sao người biết được?"
Hoàng đế bệ hạ nhướng mày, đắc ý nói: " Đó là đương nhiên, chẳng phải trẫm có khả năng nhìn qua là không quên được sao?"
Hắn nắm lấy lệnh bài kia, nói: " Ái phi, đây là lần đầu tiên chúng ta ra khỏi cung, nhất định phải long trọng! Phải khí phái! Chúng ta sẽ mang cả hai vạn Vũ Lâm Quân ra ngoài theo, ngồi xe thật to! Còn phải mang một vài người hát tuồng để hát cho chúng ta nghe mỗi khi buồn chán."
Hoàng đế bệ hạ hăng hái tưởng tượng, ánh mắt sáng lên nói: " Chúng ta cũng sẽ đem theo Cố chiêu dung, để nàng ấy nấu cơm cho chúng ta ăn! Ái phi cảm thấy như thế nào?" Hắn chờ mong mà nhìn về phía nàng.
Sau đó bị cự tuyệt.
Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, gióng trống khua chiêng như thế, thật sự không tốt đâu."
Hoàng đế bệ hạ không rõ: " Không tốt chỗ nào?"
Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, mang nhiều người như vậy, chẳng phải sẽ để cho người khác đều biết mục đích của chúng ta sao? Chương lão đầu vừa bị chúng ta tính kế một lần, vạn nhất hắn chó cùng rứt giậu, ngáng chân chúng ta thì làm sao bây giờ? Lại giống như kiếp trước, dùng đủ loại phương thức khuyên nhủ, ngăn cho bệ hạ ra khỏi cung."
Hoàng đế bệ hạ cũng nhớ lại, kiếp trước có mấy lần hắn muốn mang nàng ra ngoài cung du ngoạn, nhưng lần nào cũng bị Chương tể tướng lấy đủ loại lý do khuyên ngăn. Bây giờ nhớ lại, chỉ hận không thể hung hăng trừng trị lão một phen.
" Vậy phải làm sao bây giờ?" Hoàng đế bệ hạ nhìn nàng, hòi: " Hay là mang một vạn người?"
Diêu Yến Yến lắc lắc đầu, đề nghị nói: " Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy, chúng ta chỉ cần mang một trăm người là đủ rồi."
" Một trăm người?" Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, không quá vui vẻ nói: " Đường đường là thiên tử, vậy mà đi ra ngoài, chỉ mang có một trăm người, chẳng phải là sẽ làm tổn hại uy nghiêm của trẫm?"
Diêu Yến Yến thò lại gần, ở bên tai bệ hạ nhỏ giọng: " Bệ hạ, chúng ta là cải trang đi tuần, người khác sẽ không biết là thiên tử ra ngoài. Chúng ta giả bộ là phu thê bình thường đi du ngoạn, vừa lúc có thể thể nghiệm và quan sát nhân gian, nếu không chúng ta đi ra, binh lính đầy đường, đi đến đâu cũng trống vắng, vậy thì quả là chơi không vui rồi."
Hoàng đế bệ hạ ánh mắt sáng lên, gật đầu nói: " Ái phi nói có lý."
Diêu Yến Yến lại nói: " Còn nữa, mang nhiều không bằng mang tinh, chúng ta sẽ đem theo những người trong Vũ Lâm Quân có võ nghệ tối cao, khoảng năm mươi người sẽ đi theo chúng ta, một số ít sẽ phân tán đi theo ở phụ cận, âm thầm bảo hộ chúng ta, người cảm thấy thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ đập một cái thật kêu xuống giường đệm, ánh mắt sáng ngời nói: " Trẫm cảm thấy lời nàng nói thực diệu."
Hại người ở trên giường lại lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng thêm một lát nữa, sau khi đã xác định tốt kế hoạch liền tách ra hành động.
Nàng phụ trách hậu cần, chuẩn bị từ ngân lượng đến xiêm y, hoàng đế bệ hạ phụ trách bên bắc nha, lệnh cho thống lĩnh Vũ Lâm quân lựa ra một trăm người có thân thủ tốt, cũng thuận tiện mang thống lĩnh Vũ Lâm Quân theo cùng.
Hai người cứ như vậy mà bận bịu, mà lúc này, Chương tể tướng cùng Viên tướng quân trao đổi qua lại một hồi liền giải tán trong không vui.
Chương tể tướng ý tứ rằng Viên gia nói lời không giữ lời, rõ ràng đã nói hai nhà sẽ cùng nhau đính hôn, bây giờ đột nhiên lại đổi ý, muốn đi thú công chúa.
Viên tướng quân lại nói hai nhà chỉ mới nghị thân, còn chưa chính thức đính hôn, hôn sự phải xem ý hài tử, nhi tử của hắn lại nhất kiến chung tình đối với công chúa, hắn cũng hết cách. Ý ngoài lời chính là nói Chương Thư Di lớn lên không sánh bằng công chúa.
Chương tể tướng khó thở, sau khi trở về liền quăng đổ không biết bao nhiêu là đồ vật.
Nhi tử lão, cùng mấy môn sinh đứng một bên, bị dọa đến không dám nói lời nào.
Chương tể tướng nói: " Là lão phu xem nhẹ tiểu hoàng đế, không nghĩ tới hắn dám đoạt người trước mắt lão phu."
Nhi tử của lão vội nói: " Phụ thân, hài nhi cảm thấy chuyện này không chừng chỉ là vừa khéo, ai cũng không nghĩ tới Viên Hạo kia thế nhưng lại coi trọng Phượng Dương công chúa, Phượng Dương công chúa trước đây lại đắc tội tiểu hoàng đế, nhiều năm như vậy vẫn không có ai hỏi thăm hết!"
Chương tể tướng cười lạnh nói: " Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ? Viên Hạo chỉ đi đến bên hồ một chút, như thế nào tình cờ gặp được Phượng Dương công chúa? Còn Phượng Dương công chúa nữa, những năm trước có bao giờ tham dự yến trừ tịch?"
Mọi người á khẩu, không trả lời được.
Một lát sau, Chương Thư Tề mới nói: " Phụ thân, thế hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Chương tể tướng nhìn về phía môn sinh Triệu Xương: " Quý Thịnh thấy thế nào?"
Quý thịnh chính là tự của Triệu Xương, hắn cân nhắc một lát, rồi sau đó nói: " Đệ tử cảm thấy, vẫn nên dùng mỹ nhân kế là tốt nhất."
Thấy Chương tể tướng biểu tình khó lường mà nhìn chằm chằm hắn, trong lòng hắn nhảy dựng, vội vàng nói: " Lần trước thất bại là bởi vì chúng ta chưa từng gặp qua Diêu quý phi, nên đã chọn sai người." Vốn dĩ khi chọn vũ cơ dị tộc, chính là bởi vì diện mạo diễm lệ, thân hình nóng bỏng nhiệt tình của ả, cũng bởi vì nghĩ hoàng đế ở trong thâm cung nhiều năm, chưa từng thấy mỹ nhân như vậy, sẽ cảm thấy mới lạ, lại không nghĩ tới Diêu quý phi lại có bộ dáng họa thủy như vậy, dẫn đến phán đoán sai lầm lúc trước.
Dừng lại một chút, Triệu Xương tiếp tục nói: " Thiên hạ rộng lớn, mỹ nhân thì nhiều, cho dùng dung mạo có xinh đẹp đến đâu, nhìn nhiều cũng sẽ có ngày chán, tiểu hoàng đế chẳng qua hiện tại thấy mới mẻ, đợi thêm một thời gian nữa thì còn chưa biết được. Đệ tử từ ngày đó vẫn luôn âm thầm mà tìm kiếm mỹ nhân, một khi gặp người thích hợp, lập tức sẽ đưa vào cung. Nếu..." Triệu Xương nói tiếp: " Nếu có thể đem người nhà của Diêu quý phi đưa tới kinh thành, lợi dụng Diêu quý phi làm việc cho lão sư..."
Triệu Xương cũng không tiếp tục nói nữa, nhưng ý của hắn, mọi người đều đã rõ.
Chương tể tướng xoa xoa chòm râu, cân nhắc một lát, nói: " Vậy việc này liền giao cho Quý Thịnh đi."
Triệu Xương vui vẻ, chắp tay nói" Đệ tử tất không phụ kỳ vọng của lão sư!"
***
Cùng lúc đó, trong nội điện Phượng Dương các.
Trương ma ma đang lựa chọn vải dệt giúp công chúa, để nàng may y phục cho phò mã, nhiều ngày nay, tâm tình bà cực tốt, ngồi ở cạnh chậu than vừa lựa vải dệt, mặt đối mặt với Phượng Dương đang thêu túi tiền nói: " Thế mà Viên công tử lại dám chạy đến ngự tiền cầu thân, xem ra hắn đối với công chúa người thực có tâm."
Động tác thêu túi tiền của Phượng Dương hơi khựng lại, nàng gật gật đầu.
Trương ma ma lại nói: " Trước đó vài ngày, khi công chúa rơi xuống nước, trong lòng lão nô vẫn luôn lo lắng, bây giờ nghĩ lại, nhưng thật ra đó cũng là một chuyện tốt, nếu đêm đó, Diêu quý phi không theo bệ hạ đến Phượng Dương các, cũng sẽ không có chuyện tác hợp công chúa cùng Viên công tử về sau." Bà nhìn công chúa, cười nói: " Diêu quý phi được sủng ái như thế, nếu không lâu sau có thể sinh hạ hoàng tử, nói không chừng sẽ là hoàng hậu tương lai, công chúa cần phải gặp mặt nhiều hơn." Phượng Dương lại gật đầu, trưa hôm đó liền đi một chuyến đến Phi Loan cung.
Khi nàng đến, Diêu Yến Yến đang ngồi trong phòng kiểm kê những đồ vật sắp mang đi, mang theo thuế ruộng cùng xiêm y, cũng tiện thể chuẩn bị chút quần áo cho đám thị vệ.
Thấy Phượng Dương công chúa tới, nàng có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc lần trước đến Phượng Dương các, có thể thấy rõ ràng là vị công chúa này không hề thích nàng. Nàng thu hồi quyển sách, hai người khách sáo qua lại vài câu, liền nghe Phượng Dương nói: " Trước đó vài ngày, ta có mơ thấy một giấc mộng."
Nằm mơ? Trong lòng Diêu Yến Yến kỳ quái, Phượng Dương này sao vậy ta? Nàng nằm mộng thì có quan hệ gì với bổn cung cơ chứ? Chẳng lẽ là do không tìm thấy đề tài để nói chuyện?
Nhưng mà bây giờ nàng cũng muốn cùng Phượng Dương xây dựng mối quan hệ tốt, cũng mỉm cười, chờ Phượng Dương nói tiếp. Phượng Dương mím môi, nói: " Ta mơ thấy hai Diêu phi nương nương."
Diêu Yến Yến:???
Lại nghe thấy Phượng Dương nói: " Không, hẳn là có một nữ tử khác cùng nương nương giống nhau như đúc, xuất hiện ở trong cung. Phượng Dương thầm nghĩ, không biết mộng này biểu thị cái gì." Nói xong, lại như chỉ là thuận miệng nhắc tới, Phượng Dương hơi hơi mỉm cười, nói" Thật sự là giống nhau như đúc, nếu như đứng ở trước mặt ta, ta khẳng định sẽ không nhận ra. Nhưng mà bệ hạ cùng nương nương tình thâm như biển, bệ hạ nhất định có thể nhận ra được."
" Nương nương cũng đừng quá để ở trong lòng, chỉ là ta thuận miệng nói ra thôi."
Mãi cho đến khi Phượng Dương rời đi, Diêu Yến Yến cũng không rõ là nàng có ý tứ gì. Có lẽ Phượng Dương thật sự mơ thấy giấc mơ như vậy, nhưng mà nàng lại cố ý chạy tới nói cho mình biết là có ý gì?
Nếu thật sự xuất hiện một mỹ nhân giống bổn cung như đúc, bệ hạ thật sự có thể nhận ra ư?
Trong lòng ghi nhớ chuyện này, đến tối trước khi ngủ, nàng liền lôi ra hỏi.
Bệ hạ cả ngày hôm nay đều ở Bắc nha, bận việc rất lâu, đến bây giờ đã sớm mệt mỏi, nằm trên giường nhắm mắt muốn ngủ, bỗng nhiên bị ái phi lay tỉnh.
Diêu Yến Yến: " Bệ hạ từ từ ngủ, thần thiếp hỏi người một vấn đề."
Hoàng đế bệ hạ nhắm mắt rồi, cũng không muốn mở: " Ái phi ngoan, ngày mai rồi hỏi, trẫm buồn ngủ lắm rồi!"
Ngày mai, nói không chừng bổn cung đã quên mất rồi ý! Nàng đang tò mò đến không ngủ được đây này, nhất định phải hỏi trong hôm nay. Nàng hỏi: " Bệ hạ, bệ hạ, nếu như một ngày đột nhiên xuất hiện một nữ nhân khác cùng thần thiếp lớn lên giống nhau như đúc, người sẽ làm thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ chính là vẫn đang mơ hồ, nghe được vậy, hắn lẩm bẩm nói: " Giống nhau như đúc? Vậy không phải là sẽ có tới hai ái phi?"
Rồi hắn cười hắc hắc, ảo tưởng nói: " Nếu vậy, trẫm không phải có thể mỗi tay một người, trái ôm phải ấp, sung sướng tựa thần tiên?"
Diêu Yến Yến:...