Chương : 33
Ý cười trên khóe miệng Diêu Yến Yến biến mất.
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ cũng không phát hiện ra, hắn nửa híp mắt, vẫn đắm chìm trong ảo tưởng mỹ diệu kia. Một bàn tay vẫn ôm lấy nàng, một tay khác lại sợ loạn, vớ được cái gối đầu rồi ôm vào trong ngực, phảng phất như đang tự tưởng tượng ra cảnh tượng trái ôm phải ấp tươi đẹp.
Ấn đường Diêu Yến Yến nhíu chặt, sau đó khóe miệng dấy lên một nụ cười xấu xa.
Nàng duỗi tay, từ bên ngoài mò vào trong áo bệ hạ, ở trên chiếc bụng mềm đầy thịt của hắn sờ tới sờ lui.
Sau đó như tìm được miếng thịt mềm nhất, bóp chặt, còn hung hăng nhéo nhéo vài cái!
" A!"
Một tiếng kêu kinh thiên động địa, vô cùng thảm thiết vang lên trong Phi Loan cung, cung nhân canh gác hoảng sợ, khi nhận ra đây là âm thanh của bệ hạ, vội vàng vọt vào trong tẩm điện, sốt ruột nói: " Bệ hạ... bệ hạ..."
Bên trong nội điện, trong giường lớn, hoàng đế bệ hạ nhe răng, trợn trừng đôi mắt, cơn buồn ngủ bị một trận đau đớn kịch liệt này đuổi mất.
Nghe âm thanh từ bên ngoài truyền đến, hắn tức giận quát: " Kêu cái gì mà kêu! Còn dám quấy rầy trẫm, trẫm đem các ngươi chém hết!"
Động tĩnh ngoài cửa nháy mắt biến mất.
Rống xong những cung nhân đó, hoàng đế bệ hạ bày ra bộ mặt đau khổ nhìn ái phi, lại không dám đem đôi tay đang bóp chặt thịt mềm của mình lấy ra: " Ái... ái phi, mau... buông tay, đau..."
Diêu Yến Yến giả bộ cười cười: " Bệ hạ, đánh là thương, mắng là yêu nha, thần thiếp véo người, đó là do thần thiếp yêu người mà!"
" Là... là như vậy sao?" Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt đau khổ, không đành lòng mà nhìn khối thịt của mình bị bóp chặt, sau đó nhắm mắt lại, nhu nhược nói; " Thế, thế ái phi cứ việc véo đi!"
Diêu Yến Yến sửng sốt.
Nàng nhìn khuôn mặt bệ hạ dưới ánh nên nhăn nhúm lại, nhìn hắn đau đến gắt gao nhíu mày. Bất tri bất giác, tay liền buông lỏng ra.
Hoàng đế bệ hạ vốn dĩ cho rằng còn phải chịu đựng đau đớn một hồi lâu nữa, đang chuẩn bị sẽ nhẩm lại một hồi < Luận ngữ > ở trong lòng, đột nhiên hết đau, có chút không phản ứng kịp, nghi hoặc mà chớp chớp mắt: " Ái phi, sao nàng không véo nữa?"
Diêu Yến Yến thở dài một hơi: " Bệ hạ ngốc, thần thiếp là cố ý véo người, ngươi không biết sao?"
Hoàng đế bệ hạ gật gật đầu, dùng những từ ngữ vừa mới học tập được: " Trẫm biết, không phải là đánh là thương, mắng là yêu sao?"
Nàng cố nhịn, cuối cùng không nhịn nổi mà cười ra tiếng, nhưng mà nghĩ đến những lời vô tâm mà bệ hạ nói lúc này, lại bực bội ngưng cười, nàng hừ một tiếng: " Bệ hạ còn nhớ rõ mình vừa nói cái gì không?"
Hoàng đế bệ hạ thử nói: " Là <Ái phi, sao nàng không véo nữa?>"?
Diêu Yến Yến nhìn xuống cơn xúc động trợn trắng mắt, nhìn hắn nói: " Chính là trước khi thần thiếp véo người, người đã nói câu kia!"
___ Mỗi tay một người, trái ôm phải ấp, sung sướng tựa thần tiên.
Hoàng đế bệ hạ nghĩ tới câu này, vậy mà hắn lại càng không rõ, vì sao nàng lại buồn bực.
Diêu Yến Yến nhìn biểu tình trên mặt hắn, liền biết ngay trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, tức khắc liền hối hận, vừa nãy sao lại buông tay nhanh như vậy, thật nên để như vậy, véo cho bệ hạ cảm nhận rõ cái gì gọi là dục tiên dục tử.
Bất quá... nghĩ đến bộ dáng nhẫn nhịn để cho nàng véo vừa rồi của bệ hạ. Diêu Yến Yến quyết định, nàng sẽ cho bệ hạ thêm một cơ hội nữa. Xác định bệ hạ bây giờ đang cực kỳ tỉnh táo, không phải trạng thái nửa tỉnh, nửa mơ như ban nãy, nàng lại hỏi: " Nếu thực sự xuất hiện một nữ nhân giống thần thiếp như đúc, bệ hạ vẫn muốn trái ôm phải ấp sao?"
" Cái này..." Bệ hạ gãi gãi đầu: " Sao lại có thể có người giống nhau như đúc được?"
Diêu Yến Yến nói: " Tướng mạo cực kỳ giống nhau."
Hoàng đế bệ hạ nói: " Vậy thì những nơi khác khẳng định là sẽ không giống nhau." Nói xong, hắn thở dài: " Nếu thật sự có người giống ái phi như đúc, thì đó chẳng phải là ái phi sao, giống như là thần tiên trong thoại bản có thể phân thân ra vậy, dù là một người, hai người, hay ba người, thì đó đều là ái phi, mà đã là ái phi, trẫm nhất định phải ôm vào trong ngực, yêu thương nàng."
Diêu Yến Yến không nghĩ bệ hạ sẽ giải thích như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ nghe bệ hạ lại nói: " Nhưng mà người như ái phi nói, chỉ tương đồng về tướng mạo với nàng, thì cũng chỉ là giống nhau về tướng mạo thôi, không thể coi là giống nhau như đúc được. Nếu không giống nhau như đúc, khẳng định là chỉ với ánh mắt đầu tiên, trẫm liền có thể nhận ra ai mới đích thực là ái phi của trẫm."
Diêu Yến Yến nói: " Thật sự?"
" Đó là đương nhiên!" Đối với việc này, hoàng đế bệ hạ khá là tự tin. " Ái phi, nếu nàng không tin thì nàng cứ thử đeo mặt nạ lên, đổi xiêm y, ẩn thân giữa hơn mười cung nữ có dáng người tương tự nàng, trẫm nhất định có thể liếc mắt một cái liền nhận ra người nào là ái phi.
Nhìn biểu tình đắc ý dạt dào của hoàng đế bệ hạ, Diêu Yến Yến lúc này rốt cục không áp chế được biểu tình tươi cười trên mặt.
Nàng dựa vào trong ngực bệ hạ, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, nhất thời động tình, nhịn không được chu miệng lên thơm một ngụm trên mặt bệ hạ.
Bệ hạ được thơm như vậy, ánh mắt càng mềm mại, một chút buồn ngủ vừa mới hiện lên lại tan biến, hắn nghĩ đến hôm trước có hứa hẹn cùng nàng, lại nói: " Ái phi, chúng ta chơi cưỡi ngựa đi!"
Mặt Diêu Yến Yến đỏ lên, ánh mắt đào hoa liếc xéo hắn một chút, cười nói: " Bệ hạ, người nguyện ý làm ngựa của thần thiếp chứ?"
Hoàng đế bệ hạ cười hắc hắc: " chỉ cần nàng cao hứng, đừng nói là đem trẫm làm ngựa, cho dù muốn trẫm làm cái gì, trẫm cũng đáp ứng!"
" Bệ hạ người thật đáng ghét ~~" Diêu Yến Yến nắm hờ tay nhỏ, đánh nhẹ hắn một chút, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt như nước, thẹn thùng vô hạn.
Hoàng đế bệ hạ nhìn nàng, mặt cũng đỏ theo, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, hôn một cái lên ấn đường nàng.
Nến đỏ vẫn cháy, gối chăn điên đảo...
Ánh trăng e ấp xấu hổ, hơi ấm của mùa xuân tràn về...
Một đêm này, triền miên đến bình minh...
Chạng vạng ngày tiếp theo, một đoàn xe lặng lẽ từ cửa thành bắc rời đi, vòng qua hướng bắc, đi về phía nam thành, hướng về phía Kỳ Lân Sơn mà đi.
Cùng lúc đó, Lý quý phi rốt cục cũng đến hạn bãi bỏ lệnh cấm, quyết định đến Phi Loan cung bái phỏng Diêu quý phi, lại bị Thanh Hồ ngăn ở bên ngoài với lý do là bệ hạ cùng nương nương muốn ở trong cung quyết tâm tu thân dưỡng tính, không tiếp khách lạ.
Một nam một nữ cả ngày nhốt ở trong phòng, mà còn có thể tu tâm dưỡng tính?
Lý quý phi trong lòng bực bội, lại không dám làm ầm ĩ ở phi loan cung, từ lần bị Diêu Yến Yến đá một cú đến bây giờ, nàng sẽ không bao giờ dám khinh thường nữ nhân kia nữa, nghĩ nghĩ, nàng liền đi bái kiến thái hậu, trong lúc nói chuyện cũng thái hậu lại quanh co lòng vòng mà ám chỉ rằng bệ hạ cùng Diêu phi nương nương suốt ngày nhốt ở trong phi loan cung.
Nhưng mà thái hậu biết hai người đã rời cung đi Kỳ Lân Sơn tìm kiếm hiền sĩ, còn chuyện nói bệ hạ cùng Diêu phi còn ở trong phi loan cung chắc là do cung nhân ở đó yểm trợ. Bởi vậy khi nghe xong Lý quý phi nói, đến mày cũng không thèm động một cái, chỉ chuyển động phật châu trong tay, chậm rãi nói: " Một khi đã như vậy, ngươi cũng không cần đến đó quấy rầy."
Lý quý phi ngẩn ngơ, không nghĩ tới thái hậu vốn không thích bệ hạ thường ở hậu cung lẫn lộn bây giờ lại có thể nói ra những lời như vậy: " Nhưng mà..."
" Nhưng mà cái gì?" Thái hậu nâng lên mí mắt nhìn nàng ta một cái, gần đây có Cố chiêu dung ôn nhu săn sóc, lại có trù nghệ cao siêu bên cạnh bầu bạn, bà bây giờ đối với Lý quý phi càng thêm không kiên nhẫn nổi: " Nếu đã nhàn rỗi không có việc gì làm. Liền xem < nữ giới> nhiều một chút, xem thêm nhiều thi thư kinh sử một chút đợi đến khi bệ hạ triệu kiến, cũng có thể khuyên nhủ bệ hạ cho tốt. Tương lai sinh hạ con nối dõi, cũng có thể thể hiện ra lời nói, cử chỉ mẫu mực, con cháu hoàng thất cũng không thể cứ không học vấn. không nghề nghiệp được.
Năm đó, cũng bởi vì Lan phi xuất thân thấp hèn, chữ to còn không biết được mấy cái, mới không thể dạy dỗ tốt hoàng đế, sau này con cháu hoàng gia, trăm triệu lần không thể như thế.
Nhưng bệ hạ cũng chưa bao giờ lâm hạnh qua nàng ta, muốn có con nối dõi, cũng không biết phải chờ đến khi nào. Trong lòng nàng ta có chút oán khí, nhưng mà đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của thái hậu, chỉ có thể gật đầu xưng vâng.
***
Đoàn xe đã ra khỏi cung được vài ngày, hoàng đế bệ hạ đối với những mới lạ khi được ra khỏi cung chậm rãi thối lui, hơn nữa tuyết mùa đông còn chưa tan hết, bên ngoài cũng chỉ là băng tuyết, không có gì đẹp, hoàng đế bệ hạ bây giờ cũng lười ra ngoài xem, bên ngoài quả thật lạnh, mà ở cứ ở trong xe hoài như vậy quả thật quá ư nhàm chán.
Diêu Yến Yến thấy bệ hạ ngáp dài một tiếng, từ bên trong ngăn tủ nhỏ của thùng xe lấy ra mấy quyển sách, đưa tới trước mặt hoàng đế bệ hạ: " Bệ hạ, chúng ta cùng đọc sách đi!"
Hoàng đế bệ hạ lúc đầu còn tưởng là thoại bản thú vị gì đó, kết quả vừa cúi đầu liền thấy, thế mà lại là < sách sử >, hứng thú của hắn liền biến mất, lắc đầu nói: " Không xem."
Diêu Yến Yến nói: " Nhưng mà bệ hạ người phải làm một vị minh quân, nên phải đọc nhiều sách nha!"
Hoàng đế bệ hạ lắc đầu như trống bỏi: " Không xem, không xem, trẫm không xem loại sách này. Trẫm chỉ cần tìm thêm vài hiền sĩ giúp trẫm thống trị quốc gia là tốt rồi, nếu bọn họ dám không nghe lời, hoặc giống như Chương lão đầu dám lừa gạt trẫm. Trẫm sẽ kêu Vũ Lâm Quân đem cả đám bọn họ chém sạch."
Nàng nghe xong lời này, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bệ hạ nhanh như vậy, cũng không cần thầy dạy đã hiểu ra đạo lý: " Báng súng ra chính quyền."
Thế nhưng, một quân chủ chỉ biết dùng vũ lực cũng chỉ có thể làm cho người ta sợ hãi, lại không thể làm quần thần tôn trọng, kính yêu.
Nàng tương lai còn muốn làm mẫu nghi thiên hạ đó, nàng cũng không hy vọng sau này lại có người ở sau lưng nói bệ hạ của nàng chỉ là một tên bạo quân chỉ có binh lực nhưng lại không có văn hóa. Nàng biết mình là người ít văn hóa, nên càng không hi vọng bệ hạ cũng giống như nàng, vạn nhất về sau có người làm trò mắng nàng cùng bệ hạ, bệ hạ lại nghe không hiểu thì thực không biết có bao nhiêu đáng sợ?
Thấy bệ hạ vẫn kháng cự mà đem đầu quay đi chỗ khác, nàng bắt lấy cánh tay hắn, nói với hắn: " Bệ hạ, từ nhỏ thần thiếp vẫn luôn hâm mộ đích tỷ Diêu Yên Yên."
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, nghĩ đến nữ nhân quét rác ở phi loan cung, mặt mày suốt ngày ủ rũ, xám tro, khinh thường mà hừ một tiếng: " Nữ nhân kia có gì đáng để nàng hâm mộ?"
Diêu Yến Yến: " Bởi vì tỷ ấy là đích tỷ, từ nhỏ liền có tiên sinh dạy tỷ ấy cầm kỳ thi họa, dạy tỷ ấy cách đi đứng, ăn mặc, mà thần thiếp chỉ có thể ở một bên mà nhìn lén, có một lần, thần thiếp vì cố học mấy chữ, phải ghé vào bên cửa sổ đứng nhìn mấy canh giờ, sau đó chân liền đau, đứng dậy cũng không nổi, rất là đáng thương ~~"
Nghe ái phi nói như vậy, không hiểu sao biểu tình của hoàng đế bệ hạ dần dần thay đổi.
Lại nghe thấy nàng nói: " Bệ hạ, thần thiếp luôn muốn đọc thật nhiều sách, biết nhiều chữ, người xem < sách sử > này rất tốt, có rất nhiều chữ, thần thiếp đều không nhận biết được! Thần thiếp thật sự rất muốn biết trên sách này kể chuyện xưa gì!"
" < sách sử > thì có gì hay, chờ sau khi trở về, trẫm liền vơ vét chút thoại bản kì dị cho nàng, cái đó mới hay, đảm bảo nàng xem đến quên ăn quên ngủ." Nói thì nói như vậy, nhưng mà hoàng đế bệ hạ vẫn tiếp nhận quyển sách kia, bắt đầu một câu lại một câu đọc cho nàng nghe.
Hắn đọc một câu, nàng liền đọc theo, bất tri bất giác liền qua một buổi sáng.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân tên là Trần Lâm Dư, là một nam tử hán cường tráng, lớn lên rất có anh khí.
Hắn cải trang thành hộ vệ, cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của bệ hạ cùng nương nương, trong xe ngựa mành che kín mít, ngẫu nhiên bị gió xốc lên mộ chút, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh rúc vào một chỗ, lại không thấy rõ bên trong đang làm cái gì. Ngay từ đầu hắn biết tiểu hoàng đế muốn chọn lựa một trăm cao thủ trong quân cũng hộ tống ra ngoài du ngoạn, trong lòng hắn liền không quá tình nguyện.
Nói cho cùng, ai cũng biết tiểu hoàng đế, không học vấn, không nghề nghiệp, vẫn thường chìm đắm hưởng lạc, là tiểu bạch kiểm yêu thích sắc đẹp, nghe nói tính tình cũng không tốt lắm, sợ là dọc theo đường đi không biết muốn lăn lộn bọn hắn thành cái giống gì. Đương nhiên, bị lăn lộn một chút cũng không sao, chỉ sợ là tiểu hoàng đế nữa đường dở chứng, đi coi trọng mỹ nhân nào đó, rồi lệnh cho bọn họ cưỡng đoạt dân nữ bên đường.
Trần Lâm Dư tưởng tượng đến trong sách sử từng viết, tiền triều có vị hôn quân nào đó bên đường gian dâm dân nữ, liền cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Nếu tiểu hoàng đế thật sự ra lệnh cho bọn họ làm chuyện ác, bọn họ thân là thần tử, không thể không làm, nhưng thật đáng thương, bọn họ vốn là những tướng sĩ có nhiệm vụ bảo vệ hoàng cung, giờ lại rơi vào cảnh trở thành chó dữ trong tay hôn quân.
Nhưng mà, làm Trần Lâm Dư ngạc nhiên chính là, tiểu hoàng đế cả dọc đường này chỉ cùng Diêu quý phi ngắm cảnh trí bên ngoài, vẫn chưa làm ra chuyện xấu gì, cũng không có làm khó dễ bọn hắn, ngay cả cùng với mỹ nhân ở trong xe cũng không hề tận tình dâm nhạc, mà là...
Nghe bên trong thùng xe truyền ra âm thanh đọc sách, thanh âm nam tử vang lên trước, thanh âm nữ tử nối gót lặp lại...
Trần Lâm Dư trong lòng liền cảm thấy được vài phần an bình, có lẽ, lời đồn bệ hạ hoang đường trước kia là do người còn quá nhỏ, trẻ người non dạ, vẫn đang còn ham chơi thôi, hiện tại bệ hạ cũng đã lớn, nghĩ đến tương lai nhất định có thể trở thành một vị minh quân.
Đến cả Diêu quý phi, khi mới gặp, thấy nàng tư dung kinh diễm tuyệt sắc, trong lòng Trần Lâm Dư nổi lên một trận áy náy, cảm thấy thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong. Trước đây, hắn vốn cho rằng nữ tử tư dung diễm lệ, dáng người ma mị như vậy, nhất định là họa thủy mê hoặc thánh tâm, lại không nghĩ tới, đây là một hiền phi có thể phụ tá bệ hạ.
Trầm Lâm Dư nghĩ thầm, về sau khi đối đãi với vị quý phi này, nhất định phải tôn kính tận đáy lòng.
~~~
Gần đây mình bắt đầu phải chạy deadline sml rồi nên có lẽ sẽ phải đăng cách ngày một chương á. T.T, muốn đẩy nhanh tiến độ nhưng nhà trường không cho phép T.T
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ cũng không phát hiện ra, hắn nửa híp mắt, vẫn đắm chìm trong ảo tưởng mỹ diệu kia. Một bàn tay vẫn ôm lấy nàng, một tay khác lại sợ loạn, vớ được cái gối đầu rồi ôm vào trong ngực, phảng phất như đang tự tưởng tượng ra cảnh tượng trái ôm phải ấp tươi đẹp.
Ấn đường Diêu Yến Yến nhíu chặt, sau đó khóe miệng dấy lên một nụ cười xấu xa.
Nàng duỗi tay, từ bên ngoài mò vào trong áo bệ hạ, ở trên chiếc bụng mềm đầy thịt của hắn sờ tới sờ lui.
Sau đó như tìm được miếng thịt mềm nhất, bóp chặt, còn hung hăng nhéo nhéo vài cái!
" A!"
Một tiếng kêu kinh thiên động địa, vô cùng thảm thiết vang lên trong Phi Loan cung, cung nhân canh gác hoảng sợ, khi nhận ra đây là âm thanh của bệ hạ, vội vàng vọt vào trong tẩm điện, sốt ruột nói: " Bệ hạ... bệ hạ..."
Bên trong nội điện, trong giường lớn, hoàng đế bệ hạ nhe răng, trợn trừng đôi mắt, cơn buồn ngủ bị một trận đau đớn kịch liệt này đuổi mất.
Nghe âm thanh từ bên ngoài truyền đến, hắn tức giận quát: " Kêu cái gì mà kêu! Còn dám quấy rầy trẫm, trẫm đem các ngươi chém hết!"
Động tĩnh ngoài cửa nháy mắt biến mất.
Rống xong những cung nhân đó, hoàng đế bệ hạ bày ra bộ mặt đau khổ nhìn ái phi, lại không dám đem đôi tay đang bóp chặt thịt mềm của mình lấy ra: " Ái... ái phi, mau... buông tay, đau..."
Diêu Yến Yến giả bộ cười cười: " Bệ hạ, đánh là thương, mắng là yêu nha, thần thiếp véo người, đó là do thần thiếp yêu người mà!"
" Là... là như vậy sao?" Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt đau khổ, không đành lòng mà nhìn khối thịt của mình bị bóp chặt, sau đó nhắm mắt lại, nhu nhược nói; " Thế, thế ái phi cứ việc véo đi!"
Diêu Yến Yến sửng sốt.
Nàng nhìn khuôn mặt bệ hạ dưới ánh nên nhăn nhúm lại, nhìn hắn đau đến gắt gao nhíu mày. Bất tri bất giác, tay liền buông lỏng ra.
Hoàng đế bệ hạ vốn dĩ cho rằng còn phải chịu đựng đau đớn một hồi lâu nữa, đang chuẩn bị sẽ nhẩm lại một hồi < Luận ngữ > ở trong lòng, đột nhiên hết đau, có chút không phản ứng kịp, nghi hoặc mà chớp chớp mắt: " Ái phi, sao nàng không véo nữa?"
Diêu Yến Yến thở dài một hơi: " Bệ hạ ngốc, thần thiếp là cố ý véo người, ngươi không biết sao?"
Hoàng đế bệ hạ gật gật đầu, dùng những từ ngữ vừa mới học tập được: " Trẫm biết, không phải là đánh là thương, mắng là yêu sao?"
Nàng cố nhịn, cuối cùng không nhịn nổi mà cười ra tiếng, nhưng mà nghĩ đến những lời vô tâm mà bệ hạ nói lúc này, lại bực bội ngưng cười, nàng hừ một tiếng: " Bệ hạ còn nhớ rõ mình vừa nói cái gì không?"
Hoàng đế bệ hạ thử nói: " Là <Ái phi, sao nàng không véo nữa?>"?
Diêu Yến Yến nhìn xuống cơn xúc động trợn trắng mắt, nhìn hắn nói: " Chính là trước khi thần thiếp véo người, người đã nói câu kia!"
___ Mỗi tay một người, trái ôm phải ấp, sung sướng tựa thần tiên.
Hoàng đế bệ hạ nghĩ tới câu này, vậy mà hắn lại càng không rõ, vì sao nàng lại buồn bực.
Diêu Yến Yến nhìn biểu tình trên mặt hắn, liền biết ngay trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, tức khắc liền hối hận, vừa nãy sao lại buông tay nhanh như vậy, thật nên để như vậy, véo cho bệ hạ cảm nhận rõ cái gì gọi là dục tiên dục tử.
Bất quá... nghĩ đến bộ dáng nhẫn nhịn để cho nàng véo vừa rồi của bệ hạ. Diêu Yến Yến quyết định, nàng sẽ cho bệ hạ thêm một cơ hội nữa. Xác định bệ hạ bây giờ đang cực kỳ tỉnh táo, không phải trạng thái nửa tỉnh, nửa mơ như ban nãy, nàng lại hỏi: " Nếu thực sự xuất hiện một nữ nhân giống thần thiếp như đúc, bệ hạ vẫn muốn trái ôm phải ấp sao?"
" Cái này..." Bệ hạ gãi gãi đầu: " Sao lại có thể có người giống nhau như đúc được?"
Diêu Yến Yến nói: " Tướng mạo cực kỳ giống nhau."
Hoàng đế bệ hạ nói: " Vậy thì những nơi khác khẳng định là sẽ không giống nhau." Nói xong, hắn thở dài: " Nếu thật sự có người giống ái phi như đúc, thì đó chẳng phải là ái phi sao, giống như là thần tiên trong thoại bản có thể phân thân ra vậy, dù là một người, hai người, hay ba người, thì đó đều là ái phi, mà đã là ái phi, trẫm nhất định phải ôm vào trong ngực, yêu thương nàng."
Diêu Yến Yến không nghĩ bệ hạ sẽ giải thích như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ nghe bệ hạ lại nói: " Nhưng mà người như ái phi nói, chỉ tương đồng về tướng mạo với nàng, thì cũng chỉ là giống nhau về tướng mạo thôi, không thể coi là giống nhau như đúc được. Nếu không giống nhau như đúc, khẳng định là chỉ với ánh mắt đầu tiên, trẫm liền có thể nhận ra ai mới đích thực là ái phi của trẫm."
Diêu Yến Yến nói: " Thật sự?"
" Đó là đương nhiên!" Đối với việc này, hoàng đế bệ hạ khá là tự tin. " Ái phi, nếu nàng không tin thì nàng cứ thử đeo mặt nạ lên, đổi xiêm y, ẩn thân giữa hơn mười cung nữ có dáng người tương tự nàng, trẫm nhất định có thể liếc mắt một cái liền nhận ra người nào là ái phi.
Nhìn biểu tình đắc ý dạt dào của hoàng đế bệ hạ, Diêu Yến Yến lúc này rốt cục không áp chế được biểu tình tươi cười trên mặt.
Nàng dựa vào trong ngực bệ hạ, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, nhất thời động tình, nhịn không được chu miệng lên thơm một ngụm trên mặt bệ hạ.
Bệ hạ được thơm như vậy, ánh mắt càng mềm mại, một chút buồn ngủ vừa mới hiện lên lại tan biến, hắn nghĩ đến hôm trước có hứa hẹn cùng nàng, lại nói: " Ái phi, chúng ta chơi cưỡi ngựa đi!"
Mặt Diêu Yến Yến đỏ lên, ánh mắt đào hoa liếc xéo hắn một chút, cười nói: " Bệ hạ, người nguyện ý làm ngựa của thần thiếp chứ?"
Hoàng đế bệ hạ cười hắc hắc: " chỉ cần nàng cao hứng, đừng nói là đem trẫm làm ngựa, cho dù muốn trẫm làm cái gì, trẫm cũng đáp ứng!"
" Bệ hạ người thật đáng ghét ~~" Diêu Yến Yến nắm hờ tay nhỏ, đánh nhẹ hắn một chút, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt như nước, thẹn thùng vô hạn.
Hoàng đế bệ hạ nhìn nàng, mặt cũng đỏ theo, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, hôn một cái lên ấn đường nàng.
Nến đỏ vẫn cháy, gối chăn điên đảo...
Ánh trăng e ấp xấu hổ, hơi ấm của mùa xuân tràn về...
Một đêm này, triền miên đến bình minh...
Chạng vạng ngày tiếp theo, một đoàn xe lặng lẽ từ cửa thành bắc rời đi, vòng qua hướng bắc, đi về phía nam thành, hướng về phía Kỳ Lân Sơn mà đi.
Cùng lúc đó, Lý quý phi rốt cục cũng đến hạn bãi bỏ lệnh cấm, quyết định đến Phi Loan cung bái phỏng Diêu quý phi, lại bị Thanh Hồ ngăn ở bên ngoài với lý do là bệ hạ cùng nương nương muốn ở trong cung quyết tâm tu thân dưỡng tính, không tiếp khách lạ.
Một nam một nữ cả ngày nhốt ở trong phòng, mà còn có thể tu tâm dưỡng tính?
Lý quý phi trong lòng bực bội, lại không dám làm ầm ĩ ở phi loan cung, từ lần bị Diêu Yến Yến đá một cú đến bây giờ, nàng sẽ không bao giờ dám khinh thường nữ nhân kia nữa, nghĩ nghĩ, nàng liền đi bái kiến thái hậu, trong lúc nói chuyện cũng thái hậu lại quanh co lòng vòng mà ám chỉ rằng bệ hạ cùng Diêu phi nương nương suốt ngày nhốt ở trong phi loan cung.
Nhưng mà thái hậu biết hai người đã rời cung đi Kỳ Lân Sơn tìm kiếm hiền sĩ, còn chuyện nói bệ hạ cùng Diêu phi còn ở trong phi loan cung chắc là do cung nhân ở đó yểm trợ. Bởi vậy khi nghe xong Lý quý phi nói, đến mày cũng không thèm động một cái, chỉ chuyển động phật châu trong tay, chậm rãi nói: " Một khi đã như vậy, ngươi cũng không cần đến đó quấy rầy."
Lý quý phi ngẩn ngơ, không nghĩ tới thái hậu vốn không thích bệ hạ thường ở hậu cung lẫn lộn bây giờ lại có thể nói ra những lời như vậy: " Nhưng mà..."
" Nhưng mà cái gì?" Thái hậu nâng lên mí mắt nhìn nàng ta một cái, gần đây có Cố chiêu dung ôn nhu săn sóc, lại có trù nghệ cao siêu bên cạnh bầu bạn, bà bây giờ đối với Lý quý phi càng thêm không kiên nhẫn nổi: " Nếu đã nhàn rỗi không có việc gì làm. Liền xem < nữ giới> nhiều một chút, xem thêm nhiều thi thư kinh sử một chút đợi đến khi bệ hạ triệu kiến, cũng có thể khuyên nhủ bệ hạ cho tốt. Tương lai sinh hạ con nối dõi, cũng có thể thể hiện ra lời nói, cử chỉ mẫu mực, con cháu hoàng thất cũng không thể cứ không học vấn. không nghề nghiệp được.
Năm đó, cũng bởi vì Lan phi xuất thân thấp hèn, chữ to còn không biết được mấy cái, mới không thể dạy dỗ tốt hoàng đế, sau này con cháu hoàng gia, trăm triệu lần không thể như thế.
Nhưng bệ hạ cũng chưa bao giờ lâm hạnh qua nàng ta, muốn có con nối dõi, cũng không biết phải chờ đến khi nào. Trong lòng nàng ta có chút oán khí, nhưng mà đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của thái hậu, chỉ có thể gật đầu xưng vâng.
***
Đoàn xe đã ra khỏi cung được vài ngày, hoàng đế bệ hạ đối với những mới lạ khi được ra khỏi cung chậm rãi thối lui, hơn nữa tuyết mùa đông còn chưa tan hết, bên ngoài cũng chỉ là băng tuyết, không có gì đẹp, hoàng đế bệ hạ bây giờ cũng lười ra ngoài xem, bên ngoài quả thật lạnh, mà ở cứ ở trong xe hoài như vậy quả thật quá ư nhàm chán.
Diêu Yến Yến thấy bệ hạ ngáp dài một tiếng, từ bên trong ngăn tủ nhỏ của thùng xe lấy ra mấy quyển sách, đưa tới trước mặt hoàng đế bệ hạ: " Bệ hạ, chúng ta cùng đọc sách đi!"
Hoàng đế bệ hạ lúc đầu còn tưởng là thoại bản thú vị gì đó, kết quả vừa cúi đầu liền thấy, thế mà lại là < sách sử >, hứng thú của hắn liền biến mất, lắc đầu nói: " Không xem."
Diêu Yến Yến nói: " Nhưng mà bệ hạ người phải làm một vị minh quân, nên phải đọc nhiều sách nha!"
Hoàng đế bệ hạ lắc đầu như trống bỏi: " Không xem, không xem, trẫm không xem loại sách này. Trẫm chỉ cần tìm thêm vài hiền sĩ giúp trẫm thống trị quốc gia là tốt rồi, nếu bọn họ dám không nghe lời, hoặc giống như Chương lão đầu dám lừa gạt trẫm. Trẫm sẽ kêu Vũ Lâm Quân đem cả đám bọn họ chém sạch."
Nàng nghe xong lời này, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bệ hạ nhanh như vậy, cũng không cần thầy dạy đã hiểu ra đạo lý: " Báng súng ra chính quyền."
Thế nhưng, một quân chủ chỉ biết dùng vũ lực cũng chỉ có thể làm cho người ta sợ hãi, lại không thể làm quần thần tôn trọng, kính yêu.
Nàng tương lai còn muốn làm mẫu nghi thiên hạ đó, nàng cũng không hy vọng sau này lại có người ở sau lưng nói bệ hạ của nàng chỉ là một tên bạo quân chỉ có binh lực nhưng lại không có văn hóa. Nàng biết mình là người ít văn hóa, nên càng không hi vọng bệ hạ cũng giống như nàng, vạn nhất về sau có người làm trò mắng nàng cùng bệ hạ, bệ hạ lại nghe không hiểu thì thực không biết có bao nhiêu đáng sợ?
Thấy bệ hạ vẫn kháng cự mà đem đầu quay đi chỗ khác, nàng bắt lấy cánh tay hắn, nói với hắn: " Bệ hạ, từ nhỏ thần thiếp vẫn luôn hâm mộ đích tỷ Diêu Yên Yên."
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, nghĩ đến nữ nhân quét rác ở phi loan cung, mặt mày suốt ngày ủ rũ, xám tro, khinh thường mà hừ một tiếng: " Nữ nhân kia có gì đáng để nàng hâm mộ?"
Diêu Yến Yến: " Bởi vì tỷ ấy là đích tỷ, từ nhỏ liền có tiên sinh dạy tỷ ấy cầm kỳ thi họa, dạy tỷ ấy cách đi đứng, ăn mặc, mà thần thiếp chỉ có thể ở một bên mà nhìn lén, có một lần, thần thiếp vì cố học mấy chữ, phải ghé vào bên cửa sổ đứng nhìn mấy canh giờ, sau đó chân liền đau, đứng dậy cũng không nổi, rất là đáng thương ~~"
Nghe ái phi nói như vậy, không hiểu sao biểu tình của hoàng đế bệ hạ dần dần thay đổi.
Lại nghe thấy nàng nói: " Bệ hạ, thần thiếp luôn muốn đọc thật nhiều sách, biết nhiều chữ, người xem < sách sử > này rất tốt, có rất nhiều chữ, thần thiếp đều không nhận biết được! Thần thiếp thật sự rất muốn biết trên sách này kể chuyện xưa gì!"
" < sách sử > thì có gì hay, chờ sau khi trở về, trẫm liền vơ vét chút thoại bản kì dị cho nàng, cái đó mới hay, đảm bảo nàng xem đến quên ăn quên ngủ." Nói thì nói như vậy, nhưng mà hoàng đế bệ hạ vẫn tiếp nhận quyển sách kia, bắt đầu một câu lại một câu đọc cho nàng nghe.
Hắn đọc một câu, nàng liền đọc theo, bất tri bất giác liền qua một buổi sáng.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân tên là Trần Lâm Dư, là một nam tử hán cường tráng, lớn lên rất có anh khí.
Hắn cải trang thành hộ vệ, cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của bệ hạ cùng nương nương, trong xe ngựa mành che kín mít, ngẫu nhiên bị gió xốc lên mộ chút, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh rúc vào một chỗ, lại không thấy rõ bên trong đang làm cái gì. Ngay từ đầu hắn biết tiểu hoàng đế muốn chọn lựa một trăm cao thủ trong quân cũng hộ tống ra ngoài du ngoạn, trong lòng hắn liền không quá tình nguyện.
Nói cho cùng, ai cũng biết tiểu hoàng đế, không học vấn, không nghề nghiệp, vẫn thường chìm đắm hưởng lạc, là tiểu bạch kiểm yêu thích sắc đẹp, nghe nói tính tình cũng không tốt lắm, sợ là dọc theo đường đi không biết muốn lăn lộn bọn hắn thành cái giống gì. Đương nhiên, bị lăn lộn một chút cũng không sao, chỉ sợ là tiểu hoàng đế nữa đường dở chứng, đi coi trọng mỹ nhân nào đó, rồi lệnh cho bọn họ cưỡng đoạt dân nữ bên đường.
Trần Lâm Dư tưởng tượng đến trong sách sử từng viết, tiền triều có vị hôn quân nào đó bên đường gian dâm dân nữ, liền cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Nếu tiểu hoàng đế thật sự ra lệnh cho bọn họ làm chuyện ác, bọn họ thân là thần tử, không thể không làm, nhưng thật đáng thương, bọn họ vốn là những tướng sĩ có nhiệm vụ bảo vệ hoàng cung, giờ lại rơi vào cảnh trở thành chó dữ trong tay hôn quân.
Nhưng mà, làm Trần Lâm Dư ngạc nhiên chính là, tiểu hoàng đế cả dọc đường này chỉ cùng Diêu quý phi ngắm cảnh trí bên ngoài, vẫn chưa làm ra chuyện xấu gì, cũng không có làm khó dễ bọn hắn, ngay cả cùng với mỹ nhân ở trong xe cũng không hề tận tình dâm nhạc, mà là...
Nghe bên trong thùng xe truyền ra âm thanh đọc sách, thanh âm nam tử vang lên trước, thanh âm nữ tử nối gót lặp lại...
Trần Lâm Dư trong lòng liền cảm thấy được vài phần an bình, có lẽ, lời đồn bệ hạ hoang đường trước kia là do người còn quá nhỏ, trẻ người non dạ, vẫn đang còn ham chơi thôi, hiện tại bệ hạ cũng đã lớn, nghĩ đến tương lai nhất định có thể trở thành một vị minh quân.
Đến cả Diêu quý phi, khi mới gặp, thấy nàng tư dung kinh diễm tuyệt sắc, trong lòng Trần Lâm Dư nổi lên một trận áy náy, cảm thấy thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong. Trước đây, hắn vốn cho rằng nữ tử tư dung diễm lệ, dáng người ma mị như vậy, nhất định là họa thủy mê hoặc thánh tâm, lại không nghĩ tới, đây là một hiền phi có thể phụ tá bệ hạ.
Trầm Lâm Dư nghĩ thầm, về sau khi đối đãi với vị quý phi này, nhất định phải tôn kính tận đáy lòng.
~~~
Gần đây mình bắt đầu phải chạy deadline sml rồi nên có lẽ sẽ phải đăng cách ngày một chương á. T.T, muốn đẩy nhanh tiến độ nhưng nhà trường không cho phép T.T