Chương 3
28.
Đầu tiên tôi tặng cho chị gái một cây gậy sắt, gậy bóng chày, rìu cứu hoả và mấy khẩu súng, cuối cùng tôi móc ra một cái cưa điện.
Tôi kéo cưa điện phát ra âm thanh "phành phành —", khoe khoang đi quanh toàn sảnh để mọi người cùng ngắm, sau đó còn cố ý dừng lại trước mặt tổ trưởng tổ một một lúc.
Hắn sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi:
"Đừng tới đây! Không......muốn......cô......lại đây nha......”
Tôi bị dọa đến mức run tay, cưa điện thiếu chút nữa cưa đứt quần hắn ta.
Chị gái trừng mắt, tôi lập tức dừng tay lại.
Chị gái:
"Em...... em đây là đi cướp kho vũ khí của ai sao?”
Tôi lắc đầu, tay móc ra một túi kẹo cao su, rồi một túi kẹo cao su nữa, một túi kẹo cao su khác và một bao kẹo cao su nữa đưa cho thủ lĩnh...
Căn bản không dừng lại được.
Thủ lĩnh ôm một túi kẹo cao su cảm thán:
"Sau này kẹo cao su không còn là vật tư khan hiếm nữa...”
Còn lại một ít nồi niêu xoong chảo tôi liền chia cho các thành viên trong tổ.
29.
Tổ trưởng tổ một thấy có chuyện gì đó không đúng muốn bỏ chạy.
Thì lại bị tôi túm được quần áo kéo trở về.
Tôi muốn cáo trạng!
Tôi aba abba aba, khoa chân múa tay miêu tả nửa ngày.
Thành viên trong tổ của tôi đã ở bên cạnh giúp tôi phiên dịch.
Tổ trưởng tổ một đầu đầy mồ hôi:
"Tôi không có! Tôi đây không phải vì lo lắng cho an toàn của mọi người nên mới đóng cửa sao? Lúc ấy zombie sắp chạm đến mặt rồi.”
Tôi hừ hừ, và mắng hắn bằng ngôn ngữ ký hiệu trong bảy mươi hai động tác.
Thấy không đủ dùng, tôi còn dùng tiếng zombie mắng thêm nửa ngày nữa.
Tổ viên đối với bảy mươi hai động tác của tôi nhìn ngây người, do dự nửa ngày vẫn không dám phiên dịch.
Tổ viên liếc nhìn thủ lĩnh một cái, sau đó liên tục khen tôi:
"Tổ trưởng, cô có phong cách đấy.”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, đúng vậy, nếu không thì số dưa tôi ăn trong ruộng một tháng này không phải uổng phí sao.
30.
Thủ lĩnh ghét nhất là đồng đội tàn sát lẫn nhau.
Anh ấy định đuổi tổ trưởng tổ một ra khỏi căn cứ.
Nhưng nhóm một rất nhiều thành viên đến cầu xin cho hắn ta.
Thủ Lĩnh nghe xong có chút mủi lòng, vì vậy anh ấy đã phái hắn đến những địa phương xa xôi cằn cỗi nhất để trồng trọt.
31.
Bởi vì tôi mang về rất nhiều vật tư, nên lập tức trở thành bánh trái thơm ngon của căn cứ.
Từ đó về sau tôi đã có rất nhiều cơ hội đi ra ngoài căn cứ tìm kiếm vật tư.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nhờ các thành viên trong nhóm giúp đỡ.
Nhưng mà nhiều lúc tôi thích ra ngoài một mình hơn.
Bởi vì khi tôi ra ngoài một mình tôi có thể đi tìm A Tổ.
Ban đầu là vì A Tổ muốn tìm tôi, Aba Aba Aba.
Sau đó là A Tổ ghét bỏ tôi chân ngắn đi đường quá chậm, vì vậy mà trực tiếp để cho tôi cưỡi trên cổ anh ấy, và còn giúp tôi tìm vật tư.
Đây quả thực mới là chuyện vui vẻ nhất.
Tôi đang cưỡi con ngựa A tổ mắt đỏ cao hai mét.
Thì A Tổ ra lệnh một tiếng: "Ngao huhuhu —“
Đám zombie vây quanh đáp lại:
"Ngao huhuhu ~“
Tôi cũng: "Ngao huhu ~“
Sau đó lúc tôi trở về căn cứ nghe được những người khác nói chuyện buôn dưa với nhau.
Có người nói họ nhìn thấy một zombie biến dị.
“Nó cao như hai người vậy. Nó còn có hai cái đầu người, trên mỗi cái đầu người đều có hai con mắt đỏ như máu.”
“Sợ ch ết khiếp.”
Tôi nghe bọn họ kể chuyện ở trong ruộng dưa, và tay ôm dưa run rẩy theo mọi người tỏ vẻ sợ hãi.
32.
A Tổ nói với tôi rằng, anh ấy làm zombie đã ba năm rồi.
Oa, vẫn là một người đi trước.
Khoan, nhưng ngày tận thế không phải mới được hai năm sao?
Tôi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ zombie cũng có người biến đổi trước?
Quả nhiên là người cầm đầu, người ưu tú ở nơi nào cũng sẽ không bị mai một.
Tôi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tôn kính.
Anh ấy lắc đầu và nói với tôi rằng trước đây anh ấy từng sống trong một tòa nhà màu trắng. Sau đó người bên trong tòa nhà đó ch ết hết thì anh ấy mới được đi ra.
Thật sự là một zombie có kinh nghiệm phong phú.
Không giống như tôi mới làm zombie được ba tháng, thậm chí còn chưa từng cắn người để ăn thịt.
33.
Nói đến việc ăn thịt A Tổ sẽ không buồn ngủ nữa.
A Tổ nhe răng cười, trên răng còn dính đầy tơ máu, tôi còn tưởng anh ấy bị chảy máu nứu răng nên móc cho anh ấy một bao kẹo cao su.
Anh ấy lại đẩy tay tôi ra.
Anh ấy hỏi tôi có muốn làm một zombie toàn diện hay không.
Nhìn đôi mắt màu đỏ u buồn của anh ấy dần trở nên nghiêm túc, tôi không có đủ can đảm để từ chối.
A tổ hét lên.
Mấy chị gái vừa mới biến thành Zombie đi lên, thân thể của các cô ấy tuy rằng cứng ngắc nhưng vẫn chưa thối rữa, nhìn qua không khác gì người sống.
Tri thức, ôn nhu, nóng bỏng, cái gì cần có đều có.
Một chị gái dịu dàng sờ sờ đầu của tôi, đưa cổ qua cho tôi cắn.
Tôi sợ hãi nhảy lên người A Tổ, liên tục lắc đầu từ chối.
A Tổ vẫy vẫy tay, mấy chị gái đó quay người đi.
Anh ấy lại suy nghĩ một lát rồi lại hét lên một tiếng.
Lần này tới chính là mấy người thanh niên cũng vừa mới biến đổi thành Zombie.
Loại bad boy, loại lạnh lùng cao ngạo, loại như ánh mặt trời, cái gì cũng có.
Bây giờ tôi không còn buồn ngủ nữa.
34.
Sau nhiều lần do dự, tôi đã từ chối.
Tôi ôm trái cây màu đỏ cắn một miếng giòn tan.
A Tổ có chút thất vọng.
Tôi đã nói rằng tôi không có những ham muốn trần tục như vậy nữa.
A Tổ thở dài:
"Haizzzz.”
Anh ấy cảm thấy tôi không có chí khí.
Tôi nói tôi chỉ muốn ăn lẩu nghe hát, cưỡi xe ba bánh ngắm trai đẹp.
A tổ lại lắc đầu, lại thở dài:
"Haizzzz, haizzzz~“
Anh ấy nói, zombie nào có ăn lẩu.
Tôi nói nó khác, cái tôi ăn chính là dầu đỏ.
Một miếng trái cây cắn xuống chảy ra chất lỏng có màu đỏ, cái này không tính là trái với tự nhiên ha.
Anh ấy tức giận không chịu được, thở dài liên tục ba tiếng:
"Hazzzz~haizzzz~haizzzz~”
Và sau đó bỏ chạy.
35.
A Tổ đã trốn tôi vài ngày rồi.
Tôi cảm thấy anh ấy đang tức giận.
Nhưng sao anh ấy có thể dễ dàng tìm được tôi, còn tôi thì lại không thể lập tức tìm được A Tổ.
Tôi cảm thấy hơi mất phương hướng.
Tôi chỉ có thể ngồi cạnh ruộng dưa vào buổi tối cùng thủ lĩnh ngắm nhìn ánh trăng vàng óng ánh rồi thở dài.
Thủ Lĩnh:
"Haizzz, thật muốn chơi game --"
Tôi: "Hầy~“
Tôi thực sự muốn chơi trò chơi với A Tổ.
Thủ Lĩnh: "Ôi, thật muốn đi ra ngoài cưỡi xe máy hóng gió ~"
Tôi: "Hầy ~”
Tôi thực sự muốn cưỡi cổ A Tổ đi hóng gió.
Thủ Lĩnh:
"Ôi, thật muốn ăn nướng BBQ, lẩu cay, bánh kem ~"
Tôi: "Hầy~“
Tôi thực sự muốn ăn... Tôi đột nhiên nghĩ đến những cái cổ trắng nõn kia, rồi lại tự rùng mình một cái. Không ăn, không muốn ăn.
Thủ Lĩnh bị tiếng thở dài của tôi làm cho ngạc nhiên:
"Em tuổi còn trẻ, theo anh học thở dài làm gì?"
Tôi tức giận nhìn thủ Lĩnh, tuổi trẻ không thể có phiền não sao?
Phiền não của tôi quá lớn!
Tôi đang xắn tay áo lên chuẩn bị ra ký hiệu lý luận một chút với thủ lĩnh.
Thì chị gái đột nhiên lao ra, túm cổ áo phía sau của tôi kéo đi:
"Hàng ngày không học hành cho giỏi, lại còn đi theo cái người nông dân trồng dưa này mỗi ngày ngắm trăng, thì sớm muộn gì em cũng biến thành dưa hấu.”
Thủ Lĩnh chống nạnh chuẩn bị bắt đầu trận công kích trong ngày hôm nay:
"Cô nói ai là nông dân trồng dưa hả? Cô..."
Chị gái nhanh chóng ném cho Thủ Lĩnh một phong thư:
"Hội nghị liên hiệp hội Bốn căn cứ lớn muốn mở cuộc họp! Thủ Lĩnh, giờ ngài đã bận rộn rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền Ngài nữa!”
36.
Chị gái nói cho tôi biết, con người có bốn căn cứ lớn.
Nơi chúng tôi ở là căn cứ phía tây, lương thực sung túc, trồng trọt là tốt nhất.
Căn cứ phía bắc có các nguồn tài nguyên về dầu khí này.
Căn cứ ở phía Đông chuyên chế tạo vũ khí.
Căn cứ phía Nam thì có rất nhiều bác sĩ giỏi.
Bốn căn cứ lớn hợp tác với nhau, nhưng cũng lại kiềm chế lẫn nhau.
Bốn căn cứ này sẽ mở một hội nghị liên hiệp chung hàng năm, hoặc là cùng nhau tiêu diệt một điểm zombie cỡ lớn, hoặc là nghiên cứu thảo luận về tương lai của nhân loại.
Tuy nhiên mỗi lần họp phải đưa theo người có chút giá trị vũ lực cao đi cùng, bởi vì phương thức thảo luận của mọi người có chút đặc biệt.
Ai có nắm đấm mạnh nhất thì người đó được quyết định.
37.
Tình cờ tôi lại là người có nắm đấm mạnh nhất ở căn cứ phía Tây.
Thủ Lĩnh miễn cưỡng dẫn tôi đi cùng đến hội nghị.
Anh ấy len lén dặn dò tôi:
"Em đứng ở phía sau anh, đừng cười cũng đừng lộn xộn, ngàn vạn lần đừng để người ta nhìn ra em là một cô bé ngốc.”
Tôi tức giận nắm hai tay biểu thị kháng nghị.
Thủ Lĩnh sờ sờ đầu tôi:
"Nghe lời, trở về cho em thêm dưa nhé.”
Tôi mỉm cười và chấp nhận thỏa thuận.
Nhưng cho dù tôi không có nói lời nào, không cười cũng không lộn xộn, thì vẫn có người tới tìm tôi gây sự.
Thủ Lĩnh của căn cứ phía bắc là một lão già gầy gò.
Ông ta chỉ vào tôi và rất vui vẻ nói:
"Thủ lĩnh phía Tây à, căn cứ của các cậu là không có người hả, như thế nào lại đưa theo trẻ con thế này? Cô bạn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Không về nhà mà bú sữa đi tới nơi này chơi cái gì thế?”
Tôi liếc nhìn thủ lĩnh một cái, không nói chuyện, không cười cũng không lộn xộn.
Thủ lĩnh đi lên bụp bụp tung ra hai nắm đấm.
Anh ấy cùng thủ lĩnh phía Bắc xông vào đánh nhau, còn không quên quay đầu mắng tôi:
"Em là đồ ngốc à, người ta sỉ nhục em như thế mà còn không đánh trả cho anh?"
Tôi nhìn ngây người.
Cuộc họp này...... cứ như vậy mà mở ra sao?
38.
Bốn bên nhanh chóng "trao đổi ý kiến".
Thủ lĩnh phía Bắc nói muốn đi siêu thị lớn ở khu B.
Thủ Lĩnh phía Đông không đồng ý, ném cho ông ta một đôi dép lê lớn:
"Sao lại vậy? Ai mà không biết siêu thị khu B là ở trước cửa nhà cậu chứ? Dựa vào cái gì lại để chúng tôi đi làm không công cho cậu?"
Thủ Lĩnh Phía Nam là một chị gái mặt lạnh.
Thủ lĩnh đại ca của tôi bí mật nói cho tôi biết:
"Thủ lĩnh phía Nam là một nhà sinh vật học rất là giỏi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng tôi luôn có cảm giác bị cô ấy nhìn.
Cô gái nói muốn đi khu C làm vườn trái cây, thủ lĩnh phía đông lại muốn ném dép qua.
Nhưng đối với khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thì lại buông dép lê xuống, có chút thân sĩ bảo thuộc hạ đưa qua.
Thế nhưng cái miệng của Thủ Lĩnh phía Đông vẫn không buông tha người khác:
"Tôi chuẩn bị cho cô một chiếc giày, chỉ muốn cho cô biết quyết định của cô nó ngây thơ cỡ nào ~"
Thủ lĩnh Nam bộ mặt lạnh lùng ra tay phóng ra hai ám khí.
Thuộc hạ đưa giày của thủ lĩnh phía Đông ngã ngửa xuống đất.
“Ch ết tiệt!"
Thủ lĩnh phía đông hô to một tiếng, người phía đông cùng người phía nam lập tức đánh nhau loạn thành một đám.
Trong phút chốc cả phòng vũ khí bay loạn.
Tôi nấp sau những cây cột lớn.
Thủ lĩnh trốn ở phía sau tôi, còn không quên thừa dịp rối loạn ném mấy thứ vào những thủ lĩnh khác.
Tôi cũng học theo anh ấy ném đồ, nhưng hình như không cẩn thận đập thủ lĩnh phía Đông hôn mê mất rồi.
"Đệch mợ! Ai! Là ai!"
Tôi vội vàng che mặt.
39.
Sau khi tôi giúp thủ lĩnh nhà mình ngăn lại vô số ám khí, dép lê và còn có cả những nắm đấm loạn bát nháo.
Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định đi đến tòa nhà cao nhất Trung Quốc ở khu Trung Tâm.
Tòa nhà cao nhất là nơi phồn hoa nhất Trung Quốc.
Vật tư nơi này từ tầng hầm một đến tầng hai mươi mốt đều không giống nhau.
“Chỉ cần chúng ta đánh chiếm được toà cao ốc này, thì vật tư ăn mấy năm cũng không thành vấn đề." Thủ lĩnh phía Đông nói.
Nhưng ở đâu có nhiều vật tư thì ở đó cũng sẽ có rất nhiều zombie.
Tôi đã ngửi thấy rất nhiều mùi của đồng loại.
40.
Thủ lĩnh phía Đông vốn là một tay buôn bán vũ khí đạn dược, vì vậy ông ta đã đẩy ra cửa ra và xung phong tiến lên đầu tiên.
Và không có một chút sợ hãi nào.
Chỉ là cái trán sưng đỏ có chút nổi bật.
Tôi có chút chột dạ nhìn xung quanh, chắc...... Không ai biết là do tôi đập ha?
Tôi nghe thấy tiếng zombie ở tầng một náo loạn: "Ngao huhuhu ~“
Các thủ lĩnh đều run rẩy nói:
"Đám zombie này kêu to cái gì thế? Làm rung chuyển cả toà nhà.”
Tôi gật đầu.
Còn không phải là có nhiều người tự tìm đến cửa sao? Đây không phải là đồ ăn bên ngoài được mang đến tận nhà sao?
Zombie tầng một giống như đi ăn cơm ở căn tin cuồn cuộn mà đến.
Thủ lĩnh phía Đông hét lớn:
"Gi ết!!"
Tôi cũng đi theo: "Ngao huhu~“
Ánh mắt mọi người xung quanh nhất thời đổ dồn vào tôi.
Ông lão gày gò thủ lĩnh phía Bắc hung dữ nhìn chằm chằm tôi:
"Trong chúng ta có một kẻ phản bội?"
Và vô số khẩu súng chĩa vào tôi.
Đầu tiên tôi tặng cho chị gái một cây gậy sắt, gậy bóng chày, rìu cứu hoả và mấy khẩu súng, cuối cùng tôi móc ra một cái cưa điện.
Tôi kéo cưa điện phát ra âm thanh "phành phành —", khoe khoang đi quanh toàn sảnh để mọi người cùng ngắm, sau đó còn cố ý dừng lại trước mặt tổ trưởng tổ một một lúc.
Hắn sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi:
"Đừng tới đây! Không......muốn......cô......lại đây nha......”
Tôi bị dọa đến mức run tay, cưa điện thiếu chút nữa cưa đứt quần hắn ta.
Chị gái trừng mắt, tôi lập tức dừng tay lại.
Chị gái:
"Em...... em đây là đi cướp kho vũ khí của ai sao?”
Tôi lắc đầu, tay móc ra một túi kẹo cao su, rồi một túi kẹo cao su nữa, một túi kẹo cao su khác và một bao kẹo cao su nữa đưa cho thủ lĩnh...
Căn bản không dừng lại được.
Thủ lĩnh ôm một túi kẹo cao su cảm thán:
"Sau này kẹo cao su không còn là vật tư khan hiếm nữa...”
Còn lại một ít nồi niêu xoong chảo tôi liền chia cho các thành viên trong tổ.
29.
Tổ trưởng tổ một thấy có chuyện gì đó không đúng muốn bỏ chạy.
Thì lại bị tôi túm được quần áo kéo trở về.
Tôi muốn cáo trạng!
Tôi aba abba aba, khoa chân múa tay miêu tả nửa ngày.
Thành viên trong tổ của tôi đã ở bên cạnh giúp tôi phiên dịch.
Tổ trưởng tổ một đầu đầy mồ hôi:
"Tôi không có! Tôi đây không phải vì lo lắng cho an toàn của mọi người nên mới đóng cửa sao? Lúc ấy zombie sắp chạm đến mặt rồi.”
Tôi hừ hừ, và mắng hắn bằng ngôn ngữ ký hiệu trong bảy mươi hai động tác.
Thấy không đủ dùng, tôi còn dùng tiếng zombie mắng thêm nửa ngày nữa.
Tổ viên đối với bảy mươi hai động tác của tôi nhìn ngây người, do dự nửa ngày vẫn không dám phiên dịch.
Tổ viên liếc nhìn thủ lĩnh một cái, sau đó liên tục khen tôi:
"Tổ trưởng, cô có phong cách đấy.”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, đúng vậy, nếu không thì số dưa tôi ăn trong ruộng một tháng này không phải uổng phí sao.
30.
Thủ lĩnh ghét nhất là đồng đội tàn sát lẫn nhau.
Anh ấy định đuổi tổ trưởng tổ một ra khỏi căn cứ.
Nhưng nhóm một rất nhiều thành viên đến cầu xin cho hắn ta.
Thủ Lĩnh nghe xong có chút mủi lòng, vì vậy anh ấy đã phái hắn đến những địa phương xa xôi cằn cỗi nhất để trồng trọt.
31.
Bởi vì tôi mang về rất nhiều vật tư, nên lập tức trở thành bánh trái thơm ngon của căn cứ.
Từ đó về sau tôi đã có rất nhiều cơ hội đi ra ngoài căn cứ tìm kiếm vật tư.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nhờ các thành viên trong nhóm giúp đỡ.
Nhưng mà nhiều lúc tôi thích ra ngoài một mình hơn.
Bởi vì khi tôi ra ngoài một mình tôi có thể đi tìm A Tổ.
Ban đầu là vì A Tổ muốn tìm tôi, Aba Aba Aba.
Sau đó là A Tổ ghét bỏ tôi chân ngắn đi đường quá chậm, vì vậy mà trực tiếp để cho tôi cưỡi trên cổ anh ấy, và còn giúp tôi tìm vật tư.
Đây quả thực mới là chuyện vui vẻ nhất.
Tôi đang cưỡi con ngựa A tổ mắt đỏ cao hai mét.
Thì A Tổ ra lệnh một tiếng: "Ngao huhuhu —“
Đám zombie vây quanh đáp lại:
"Ngao huhuhu ~“
Tôi cũng: "Ngao huhu ~“
Sau đó lúc tôi trở về căn cứ nghe được những người khác nói chuyện buôn dưa với nhau.
Có người nói họ nhìn thấy một zombie biến dị.
“Nó cao như hai người vậy. Nó còn có hai cái đầu người, trên mỗi cái đầu người đều có hai con mắt đỏ như máu.”
“Sợ ch ết khiếp.”
Tôi nghe bọn họ kể chuyện ở trong ruộng dưa, và tay ôm dưa run rẩy theo mọi người tỏ vẻ sợ hãi.
32.
A Tổ nói với tôi rằng, anh ấy làm zombie đã ba năm rồi.
Oa, vẫn là một người đi trước.
Khoan, nhưng ngày tận thế không phải mới được hai năm sao?
Tôi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ zombie cũng có người biến đổi trước?
Quả nhiên là người cầm đầu, người ưu tú ở nơi nào cũng sẽ không bị mai một.
Tôi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tôn kính.
Anh ấy lắc đầu và nói với tôi rằng trước đây anh ấy từng sống trong một tòa nhà màu trắng. Sau đó người bên trong tòa nhà đó ch ết hết thì anh ấy mới được đi ra.
Thật sự là một zombie có kinh nghiệm phong phú.
Không giống như tôi mới làm zombie được ba tháng, thậm chí còn chưa từng cắn người để ăn thịt.
33.
Nói đến việc ăn thịt A Tổ sẽ không buồn ngủ nữa.
A Tổ nhe răng cười, trên răng còn dính đầy tơ máu, tôi còn tưởng anh ấy bị chảy máu nứu răng nên móc cho anh ấy một bao kẹo cao su.
Anh ấy lại đẩy tay tôi ra.
Anh ấy hỏi tôi có muốn làm một zombie toàn diện hay không.
Nhìn đôi mắt màu đỏ u buồn của anh ấy dần trở nên nghiêm túc, tôi không có đủ can đảm để từ chối.
A tổ hét lên.
Mấy chị gái vừa mới biến thành Zombie đi lên, thân thể của các cô ấy tuy rằng cứng ngắc nhưng vẫn chưa thối rữa, nhìn qua không khác gì người sống.
Tri thức, ôn nhu, nóng bỏng, cái gì cần có đều có.
Một chị gái dịu dàng sờ sờ đầu của tôi, đưa cổ qua cho tôi cắn.
Tôi sợ hãi nhảy lên người A Tổ, liên tục lắc đầu từ chối.
A Tổ vẫy vẫy tay, mấy chị gái đó quay người đi.
Anh ấy lại suy nghĩ một lát rồi lại hét lên một tiếng.
Lần này tới chính là mấy người thanh niên cũng vừa mới biến đổi thành Zombie.
Loại bad boy, loại lạnh lùng cao ngạo, loại như ánh mặt trời, cái gì cũng có.
Bây giờ tôi không còn buồn ngủ nữa.
34.
Sau nhiều lần do dự, tôi đã từ chối.
Tôi ôm trái cây màu đỏ cắn một miếng giòn tan.
A Tổ có chút thất vọng.
Tôi đã nói rằng tôi không có những ham muốn trần tục như vậy nữa.
A Tổ thở dài:
"Haizzzz.”
Anh ấy cảm thấy tôi không có chí khí.
Tôi nói tôi chỉ muốn ăn lẩu nghe hát, cưỡi xe ba bánh ngắm trai đẹp.
A tổ lại lắc đầu, lại thở dài:
"Haizzzz, haizzzz~“
Anh ấy nói, zombie nào có ăn lẩu.
Tôi nói nó khác, cái tôi ăn chính là dầu đỏ.
Một miếng trái cây cắn xuống chảy ra chất lỏng có màu đỏ, cái này không tính là trái với tự nhiên ha.
Anh ấy tức giận không chịu được, thở dài liên tục ba tiếng:
"Hazzzz~haizzzz~haizzzz~”
Và sau đó bỏ chạy.
35.
A Tổ đã trốn tôi vài ngày rồi.
Tôi cảm thấy anh ấy đang tức giận.
Nhưng sao anh ấy có thể dễ dàng tìm được tôi, còn tôi thì lại không thể lập tức tìm được A Tổ.
Tôi cảm thấy hơi mất phương hướng.
Tôi chỉ có thể ngồi cạnh ruộng dưa vào buổi tối cùng thủ lĩnh ngắm nhìn ánh trăng vàng óng ánh rồi thở dài.
Thủ Lĩnh:
"Haizzz, thật muốn chơi game --"
Tôi: "Hầy~“
Tôi thực sự muốn chơi trò chơi với A Tổ.
Thủ Lĩnh: "Ôi, thật muốn đi ra ngoài cưỡi xe máy hóng gió ~"
Tôi: "Hầy ~”
Tôi thực sự muốn cưỡi cổ A Tổ đi hóng gió.
Thủ Lĩnh:
"Ôi, thật muốn ăn nướng BBQ, lẩu cay, bánh kem ~"
Tôi: "Hầy~“
Tôi thực sự muốn ăn... Tôi đột nhiên nghĩ đến những cái cổ trắng nõn kia, rồi lại tự rùng mình một cái. Không ăn, không muốn ăn.
Thủ Lĩnh bị tiếng thở dài của tôi làm cho ngạc nhiên:
"Em tuổi còn trẻ, theo anh học thở dài làm gì?"
Tôi tức giận nhìn thủ Lĩnh, tuổi trẻ không thể có phiền não sao?
Phiền não của tôi quá lớn!
Tôi đang xắn tay áo lên chuẩn bị ra ký hiệu lý luận một chút với thủ lĩnh.
Thì chị gái đột nhiên lao ra, túm cổ áo phía sau của tôi kéo đi:
"Hàng ngày không học hành cho giỏi, lại còn đi theo cái người nông dân trồng dưa này mỗi ngày ngắm trăng, thì sớm muộn gì em cũng biến thành dưa hấu.”
Thủ Lĩnh chống nạnh chuẩn bị bắt đầu trận công kích trong ngày hôm nay:
"Cô nói ai là nông dân trồng dưa hả? Cô..."
Chị gái nhanh chóng ném cho Thủ Lĩnh một phong thư:
"Hội nghị liên hiệp hội Bốn căn cứ lớn muốn mở cuộc họp! Thủ Lĩnh, giờ ngài đã bận rộn rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền Ngài nữa!”
36.
Chị gái nói cho tôi biết, con người có bốn căn cứ lớn.
Nơi chúng tôi ở là căn cứ phía tây, lương thực sung túc, trồng trọt là tốt nhất.
Căn cứ phía bắc có các nguồn tài nguyên về dầu khí này.
Căn cứ ở phía Đông chuyên chế tạo vũ khí.
Căn cứ phía Nam thì có rất nhiều bác sĩ giỏi.
Bốn căn cứ lớn hợp tác với nhau, nhưng cũng lại kiềm chế lẫn nhau.
Bốn căn cứ này sẽ mở một hội nghị liên hiệp chung hàng năm, hoặc là cùng nhau tiêu diệt một điểm zombie cỡ lớn, hoặc là nghiên cứu thảo luận về tương lai của nhân loại.
Tuy nhiên mỗi lần họp phải đưa theo người có chút giá trị vũ lực cao đi cùng, bởi vì phương thức thảo luận của mọi người có chút đặc biệt.
Ai có nắm đấm mạnh nhất thì người đó được quyết định.
37.
Tình cờ tôi lại là người có nắm đấm mạnh nhất ở căn cứ phía Tây.
Thủ Lĩnh miễn cưỡng dẫn tôi đi cùng đến hội nghị.
Anh ấy len lén dặn dò tôi:
"Em đứng ở phía sau anh, đừng cười cũng đừng lộn xộn, ngàn vạn lần đừng để người ta nhìn ra em là một cô bé ngốc.”
Tôi tức giận nắm hai tay biểu thị kháng nghị.
Thủ Lĩnh sờ sờ đầu tôi:
"Nghe lời, trở về cho em thêm dưa nhé.”
Tôi mỉm cười và chấp nhận thỏa thuận.
Nhưng cho dù tôi không có nói lời nào, không cười cũng không lộn xộn, thì vẫn có người tới tìm tôi gây sự.
Thủ Lĩnh của căn cứ phía bắc là một lão già gầy gò.
Ông ta chỉ vào tôi và rất vui vẻ nói:
"Thủ lĩnh phía Tây à, căn cứ của các cậu là không có người hả, như thế nào lại đưa theo trẻ con thế này? Cô bạn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Không về nhà mà bú sữa đi tới nơi này chơi cái gì thế?”
Tôi liếc nhìn thủ lĩnh một cái, không nói chuyện, không cười cũng không lộn xộn.
Thủ lĩnh đi lên bụp bụp tung ra hai nắm đấm.
Anh ấy cùng thủ lĩnh phía Bắc xông vào đánh nhau, còn không quên quay đầu mắng tôi:
"Em là đồ ngốc à, người ta sỉ nhục em như thế mà còn không đánh trả cho anh?"
Tôi nhìn ngây người.
Cuộc họp này...... cứ như vậy mà mở ra sao?
38.
Bốn bên nhanh chóng "trao đổi ý kiến".
Thủ lĩnh phía Bắc nói muốn đi siêu thị lớn ở khu B.
Thủ Lĩnh phía Đông không đồng ý, ném cho ông ta một đôi dép lê lớn:
"Sao lại vậy? Ai mà không biết siêu thị khu B là ở trước cửa nhà cậu chứ? Dựa vào cái gì lại để chúng tôi đi làm không công cho cậu?"
Thủ Lĩnh Phía Nam là một chị gái mặt lạnh.
Thủ lĩnh đại ca của tôi bí mật nói cho tôi biết:
"Thủ lĩnh phía Nam là một nhà sinh vật học rất là giỏi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng tôi luôn có cảm giác bị cô ấy nhìn.
Cô gái nói muốn đi khu C làm vườn trái cây, thủ lĩnh phía đông lại muốn ném dép qua.
Nhưng đối với khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thì lại buông dép lê xuống, có chút thân sĩ bảo thuộc hạ đưa qua.
Thế nhưng cái miệng của Thủ Lĩnh phía Đông vẫn không buông tha người khác:
"Tôi chuẩn bị cho cô một chiếc giày, chỉ muốn cho cô biết quyết định của cô nó ngây thơ cỡ nào ~"
Thủ lĩnh Nam bộ mặt lạnh lùng ra tay phóng ra hai ám khí.
Thuộc hạ đưa giày của thủ lĩnh phía Đông ngã ngửa xuống đất.
“Ch ết tiệt!"
Thủ lĩnh phía đông hô to một tiếng, người phía đông cùng người phía nam lập tức đánh nhau loạn thành một đám.
Trong phút chốc cả phòng vũ khí bay loạn.
Tôi nấp sau những cây cột lớn.
Thủ lĩnh trốn ở phía sau tôi, còn không quên thừa dịp rối loạn ném mấy thứ vào những thủ lĩnh khác.
Tôi cũng học theo anh ấy ném đồ, nhưng hình như không cẩn thận đập thủ lĩnh phía Đông hôn mê mất rồi.
"Đệch mợ! Ai! Là ai!"
Tôi vội vàng che mặt.
39.
Sau khi tôi giúp thủ lĩnh nhà mình ngăn lại vô số ám khí, dép lê và còn có cả những nắm đấm loạn bát nháo.
Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định đi đến tòa nhà cao nhất Trung Quốc ở khu Trung Tâm.
Tòa nhà cao nhất là nơi phồn hoa nhất Trung Quốc.
Vật tư nơi này từ tầng hầm một đến tầng hai mươi mốt đều không giống nhau.
“Chỉ cần chúng ta đánh chiếm được toà cao ốc này, thì vật tư ăn mấy năm cũng không thành vấn đề." Thủ lĩnh phía Đông nói.
Nhưng ở đâu có nhiều vật tư thì ở đó cũng sẽ có rất nhiều zombie.
Tôi đã ngửi thấy rất nhiều mùi của đồng loại.
40.
Thủ lĩnh phía Đông vốn là một tay buôn bán vũ khí đạn dược, vì vậy ông ta đã đẩy ra cửa ra và xung phong tiến lên đầu tiên.
Và không có một chút sợ hãi nào.
Chỉ là cái trán sưng đỏ có chút nổi bật.
Tôi có chút chột dạ nhìn xung quanh, chắc...... Không ai biết là do tôi đập ha?
Tôi nghe thấy tiếng zombie ở tầng một náo loạn: "Ngao huhuhu ~“
Các thủ lĩnh đều run rẩy nói:
"Đám zombie này kêu to cái gì thế? Làm rung chuyển cả toà nhà.”
Tôi gật đầu.
Còn không phải là có nhiều người tự tìm đến cửa sao? Đây không phải là đồ ăn bên ngoài được mang đến tận nhà sao?
Zombie tầng một giống như đi ăn cơm ở căn tin cuồn cuộn mà đến.
Thủ lĩnh phía Đông hét lớn:
"Gi ết!!"
Tôi cũng đi theo: "Ngao huhu~“
Ánh mắt mọi người xung quanh nhất thời đổ dồn vào tôi.
Ông lão gày gò thủ lĩnh phía Bắc hung dữ nhìn chằm chằm tôi:
"Trong chúng ta có một kẻ phản bội?"
Và vô số khẩu súng chĩa vào tôi.