Chương 4
41.
Chị gái từ trong đám đông nhảy ra.
Rồi tát một cái vào gáy tôi:
"Cái con nhóc này sao cái gì cũng học bậy bạ vậy hả?"
Tôi có chút sợ hãi, lại có chút tủi thân.
Chỉ có thể len lén trốn ở phía sau lưng chị gái.
Thủ lĩnh của chúng tôi đứng ra nói:
"Tôi thừa nhận, tôi dẫn theo một tên ngốc đi cùng làm tay sai.”
Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tôi cũng thừa nhận, vừa rồi tôi nói chuyện có chút lớn tiếng.
Thủ lĩnh phía Đông một mình vọt lên phía trước hồi lâu mới phát hiện ra không có một ai đuổi theo sau. Ông ấy tức giận hô to:
"Mầy người đang hét cái gì vậy? Zombie muốn giáp tận mặt rồi, các người đang làm cái gì thế?"
Lúc này mọi người mới di chuyển ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía toà nhà cao nhất.
Chị gái tức giận đến mức không chịu đựng được, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi, sờ sờ đầu của tôi:
"... Sao chị lại cảm thấy em cao lên nhỉ?"
Thật sao?
Tôi gạt đi sự chán nản của mình, nhìn chị gái với ánh mắt sáng ngời.
42.
Con người và zombie bắt đầu bước vào trận chiến đấu tàn khốc.
Zombie ở tầng một đều là loại cấp thấp, chỉ cần có chỉ số sức mạnh cao một chút là có thể chém zombie giống như chém rau.
Những zombie kia nhìn tôi đều đi vòng quanh.
Hình như là ghét bỏ tôi vì đã cản trở bọn họ ăn buffet.
Thủ lĩnh của chúng tôi mệt mỏi vì đánh nhau, đã chạy đến chỗ tôi:
"Bé câm, đã đến lúc em phát huy tác dụng rồi! Mau tới bảo vệ anh!”
Tôi gật gật đầu, che chở anh ấy đi theo đoàn quân tiến về phía trước.
Anh ấy đưa tôi đi cùng, giống như đang đeo vòng tay đuổi muỗi vậy đó.
Thủ lĩnh vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc đó một con Zombie cấp cao hơn một chút đi ngang qua nhìn nhìn thủ lĩnh một lát, rồi lại nhìn nhìn tôi.
Cuối cùng vẻ mặt ghét bỏ:
"Hei ~ thu ~“
Thủ lĩnh càng ngạc nhiên:
"Zombie vừa rồi...... có phải là nhổ một ngụm nước bọt vào chúng ta không?”
Tôi gật đầu.
Thật sự là bất tài mà.
43.
Lần này tiểu đội liên hợp căn cứ nhân loại có khí thế hung hăng.
Rất nhanh bọn họ đã dọn xong hai tầng.
Tôi len lén nói với zombie cấp cao đang chạy lên trên:
"Abba...”
Nhưng hắn nghe không hiểu, nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc rồi rời đi.
Xem ra chỉ có A Tổ mới có thể giao tiếp thôi.
Đúng lúc này chị gái đi tới kéo tay tôi:
"Bé câm, có thứ tốt lại đây xem đi!”
Chị gái kéo tôi đến một vật lạ.
Tôi nhìn hồi lâu và lựa chọn im lặng.
Chị gái đẩy tôi một cái:
"Đây chính là máy đo chiều cao và cân nặng! Còn thất thần làm gì? Đo một chút nhé.”
Tôi cắn răng nhắm mắt một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu, hóp bụng ưỡn mông, gió tiêu tiêu hề dịch thủy hàn*, bé câm bước ra những bước đầu tiên rất dũng cảm!
*câu này trong thuỷ dịch ca – bài hát sông dịch -
“Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.”
Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
Chị gái ngạc nhiên kêu lên:
"Uôi, hoá ra em cao một mét năm một hả?”
Chị ấy hơi kích động, và khi gặp mọi người, chị ấy đều nói hoá ra tôi không chỉ cao một mét năm.
Thủ lĩnh cười đến mức chảy cả nước mắt:
"Một mét năm một, cái này cũng có thể khoe khoang?"
Tôi đi theo phía sau chị gái khắp nơi chỉ để giải thích với người khác rằng có khả năng lúc trước tôi còn không có cao đến một mét năm mươi!
Chớ khinh thiếu niên nghèo!
44.
Phải mất nhiều ngày để tấn công tòa nhà cao nhất.
Zombie đối xử với con người như một bữa tiệc buffet.
Và con người lại có trang bị vũ khí đặc biệt có thể gi ết nhiều zombie.
Một buổi tối nọ, thủ lĩnh không ngủ được nên đã tìm một góc khuất và lấy kẹo cao su tôi cho ra vừa ăn vừa ngắm trăng.
Thủ lĩnh lại bắt đầu thở dài mỗi đêm:
"Haizzz~”
Tôi cũng bắt đầu thở dài mỗi đêm:
"Haizzz~”
Sẽ thật tuyệt nếu có A Tổ ở đây.
A Tổ?
Một bầu không khí nguy hiểm quen thuộc bao phủ lấy tôi.
Tôi tông cửa xông ra ngoài và đi theo mùi hương kia.
Thủ lĩnh ở phía sau hô to:
“Bé câm đừng chạy loạn mà~“
45.
Sau khi nhiều lần liên tiếp đẩy nhầm cửa và bị những zombie khác mắng đuổi ra ngoài.
Thì cuối cùng tôi cũng tìm thấy A Tổ trong một phòng trà rộng rãi.
Anh ấy đang cầm kẹo cao su mà tôi từng tặng.
Đó là kiểu dáng giống như của thủ lĩnh.
Tôi gọi tên anh ấy.
A tổ ngước đôi mắt đỏ lên, kìm nén hỏi tôi: Kẹo cao su này là chỉ cho một mình anh ấy, hay là người khác cũng có.
Ồ hô.
Đây là câu hỏi khó dành cho zombie.
46.
Kẹo cao su này không chỉ có thủ lĩnh có.
Chị gái cũng có.
Ngay cả anh em giữ cửa luôn giúp tôi mở cửa cũng có.
Tôi lảng tránh, không dám nói thẳng.
A Tổ ánh mắt tối tăm, giận dữ ngâm thơ — Mượn hỏi quán rượu nơi nào có, một bầu nhiệt tình cho chó ăn.
Anh ấy nhặt rượu trắng trong phòng trà ném ra ngoài, vừa vặn đập trúng mấy con zombie.
Xung quanh đều là zombie cấp cao, vốn muốn vào phòng để gây sự.
Nhưng vừa thấy là A Tổ, lại bày vẻ mặt "đã làm phiền" rồi rời đi.
Tôi thử dỗ dành A Tổ, không hổ là Vua Zombie A Tổ, không có zombie nào ở đây dám chọc vào anh ấy.
A Tổ lắc đầu.
A Tổ nói nơi này là địa bàn của cấp dưới anh ấy.
A Tổ là Vua Zombie, cấp dưới là Zombie Tiểu Vương, bọn họ đều đi ra từ tòa nhà màu trắng kia.
Khá lắm, tôi giơ ngón tay cái lên, vua lớn giờ thêm vua nhỏ, hợp lại không phải là bá vương hay sao?
47.
Rất nhanh tôi đã gặp được Zombie Tiểu Vương.
Zombie Tiểu Vương có thể nghe hiểu abba abba, nhưng lại không thể nói.
Tôi hiểu rõ, đây là trạng thái bán tiến hóa.
Mạnh nhất vẫn là tôi và A Tổ.
Zombie Tiểu Vương có chút thông minh, cậu ta quen thuộc đưa cho tôi một túi que mài răng làm quà chào hỏi.
Tôi nhìn nửa ngày, lại sờ sờ chiếc răng hổ nhỏ không mấy sắc bén của mình, cuối cùng khéo léo từ chối.
Cậu ta vui tươi hớn hở, tự mình gặm cây mài răng.
Tôi gãi gãi đầu nhìn cậu ta, Zombie Tiểu Vương này, trí tuệ xem ra là có, nhưng không có nhiều lắm.
Khó trách kiếp sống zombie của A Tổ yên tĩnh cô đơn như vậy.
48.
Tôi bảo A Tổ và Tiểu Vương nhanh chóng rời đi.
Lần này Tiểu đội liên hợp căn cứ của con người đều có chuẩn bị mà đến.
Nhưng Tiểu Vương lắc đầu, cậu ta có chút luyến tiếc.
Đây là hang ổ của cậu ta.
Trước ngày tận thế cậu ta mua không nổi một phòng ở, sau ngày tận thế thật vất vả mới có được một tòa nhà, những con người kia lại dẫn đội đến tịch thu nhà của cậu ta.
Cái này cũng quá bắt nạt zombie rồi.
Tôi nói: Lui một bước trời cao biển rộng.
A Tổ cũng khuyên: Chỉ cần núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Tiểu Vương lắc đầu, cậu ta ngậm gậy mài răng từ chối.
49.
Người của liên quân Bốn căn cứ xông vào phòng.
Tôi hô to aba aba aba, bảo Tiểu Vương mau chạy đi.
Thủ lĩnh phía đông đã trang bị ống phóng tên lửa, làm nổ tung một đám zombie.
Tiểu Vương gầm lên môt tiếng, đồng thời lao về phía trước, dùng một tay vung móng vuốt đánh bay ống phóng tên lửa.
Thủ lĩnh phía Đông:
"Đệch mợ! Con Zombie này có chút khoẻ, lại đây giúp tôi cùng nhau giải quyết nó!"
Lúc này mọi người cũng buông bỏ ân oán, bắt đầu tập chung cùng nhau phát động tấn công Tiểu Vương.
Tiểu Vương ở trung tâm của chiến trường.
Hai tay khó địch lại đông người.
Huống chi nơi này người nào cũng có vũ khí.
Tiểu Vương nhanh chóng bị đánh thành cái sàng, chỉ còn lại một hơi thở.
Lúc này A Tổ mới vội vàng chạy tới, ôm lấy Tiểu Vương chạy mất.
“Đừng để bọn chúng chạy!”
Tôi đuổi theo mọi người.
50.
A Tổ chạy rất nhanh.
Những người khác nhanh chóng bị mất phương hướng, bọn họ bắt đầu tìm kiếm lung tung.
Nhưng tôi có thể ngửi thấy hơi thở của A Tổ, vì thế tôi men theo hơi thở tìm đến.
Lúc tôi đến, Tiểu Vương đã không còn nhúc nhích nữa.
Đôi mắt u ám của A Tổ chứa đầy sự phẫn nộ.
Anh ấy muốn trả thù!
Anh ấy muốn những người này phải chôn cùng với Tiểu Vương!
Tiếng bước chân xung quanh bắt đầu nhiều lên.
A Tổ đứng dậy, vẻ mặt đầy sự căm hận.
Tôi ngăn anh ấy lại, vội vã nói:
"Dừng tay lại đi A Tổ, bên ngoài đều là con người!"
51.
Cuối cùng A Tổ cũng rời đi.
Hiện tại anh ấy không thể đánh thắng được liên minh bốn căn cứ được trang bị vũ khí đầy đủ.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy đi xa, trong lòng lại thấy trống rỗng.
A Tổ hỏi tôi:
"Cô sẽ giúp tôi đúng không?"
Tôi nhìn thân thể Tiểu Vương thở dài, nặng nề gật đầu.
A Tổ hung dữ thề:
"Tôi sẽ không bỏ qua cho những người đó, một người cũng sẽ không!"
Không có Tiểu Vương, có lẽ tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể hiểu được A tổ.
A Tổ rời đi rồi.
52.
Trận chiến này đã diễn ra rất tốt đẹp.
Căn cứ nào cũng được nghỉ ngơi.
Mọi người thậm chí còn phân chia lại địa bàn, vì chỉ muốn căn cứ mình về sau tìm kiếm được vật tư tốt hơn.
Chỉ có tôi ngồi trong góc với tâm trạng chán nản.
Chị gái xoa xoa tóc của tôi:
"Bé câm làm sao vậy? Được đi ra ngoài một chuyến như thế nào mà lại không vui thế?"
Thủ lĩnh uống cocacola:
"Nổi loạn tuổi dậy thì đấy, lúc tôi hai mươi sáu tuổi cũng không biết mình mười sáu tuổi đang nghĩ gì.”
Tôi ngước nhìn anh ấy.
Có thể hỏi canh* của anh được không?
*Hỏi tuổi người khác, chủ yếu dùng để hỏi tuổi người lớn tuổi và chữ viết. Ở bên Trung Quốc xưa, một số văn nhân thường dùng nó với nhau, thứ nhất là để thể hiện rằng họ là người có hiểu biết, thứ hai là để thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Ví dụ: "Tôi có thể hỏi Canh của bạn được không?"
Thủ lĩnh ợ một cái, cảm khái nói:
"Bất tri bất giác, vậy mà tôi sắp hai mươi bảy rồi...... Đã hai năm không được uống cocacola rồi.”
53.
Mọi người ở căn cứ đều nói tôi đã trưởng thành.
“Bé câm này, em đi ra ngoài rèn luyện một chuyến, giờ về trở nên bình tĩnh hơn đó. Trước đây ra đường là aba aba aba liên mồm, giờ thì không nói nữa.”
Điều duy nhất không thay đổi là, tôi vẫn đi tới ruộng dưa mỗi ngày để ngắm trăng.
Hôm nay thủ lĩnh không thở dài nữa mà đổi sang uống rượu.
Quả nhiên đi một chuyến toà cao ốc cao nhất kia đã trở nên giàu có, thậm chí giờ uống rượu cũng có thể kèm thêm ba món nhắm nữa.
Thủ lĩnh uống nhiều quá đã bắt đầu khoác lác.
Tôi gần như cảm thấy chai tai vì nghe đi nghe lại một câu chuyện đó.
Từ đại học nông nghiệp Hoa quốc đến căn cứ phía bắc, hai mươi bảy năm của anh ấy đi qua không giống quỹ đạo cuộc sống bình thường, nhưng anh ấy chưa bao giờ rời bỏ mảnh ruộng đất.
Thậm chí anh ấy còn thề thốt với tôi:
"Ưu điểm lớn nhất của con người tôi chính là trung thực, không bao giờ nói dối!"
Tôi trợn tròn mắt.
Xem ra thủ lĩnh thật sự uống quá nhiều rồi.
Lúc thủ lĩnh bị rắn cắn còn gạt tôi chỗ giấu kho báu, nó còn rõ mồn một ngay trước mắt!
Thủ lĩnh thất tha thất thểu đứng lên:
"Tôi đi toilet...... Ợ...... Chờ tôi trở lại.”
Nhưng tôi đợi từ mặt trăng vàng óng ánh đến khi trở nên trong suốt, anh ấy cũng không trở lại.
Tôi gãi đầu, đây là cho tôi leo cây sao?
Tôi có chút hối hận, sớm biết như vậy tối hôm qua tôi nên ăn nhiều thêm một quả dưa rồi.
54.
Thủ lĩnh mất tích.
Toàn bộ căn cứ phía tây đều loạn thành một nồi cháo.
Các căn cứ khác đều gửi "Tin nhắn chúc mừng".
Căn cứ phía Bắc:
"Khà khà khà, tôi đã nói từ lâu rồi người trẻ tuổi làm căn cứ là sẽ xảy ra chuyện lớn mà, khà khà khà.”
Căn cứ phía Đông:
"Đệch mợ! Căn cứ của các anh không thể làm được, vậy trực tiếp gia nhập với chúng tôi. Chúng tôi có đủ súng máy đại pháo ống phóng rốc két đủ cả.”
Căn cứ phía Nam: "..."
Sao chỉ có căn cứ phía Nam không nói lời nào nhỉ?
Là nữ thủ lĩnh kia quá cao ngạo lạnh lùng?
Tôi không biết.
Nhưng khi căn cứ phía bắc và căn cứ phía đông vẫn còn nói ở miệng, người của căn cứ phía nam đã đến ngoài cửa chúng tôi.
Ồ, không.
Chó cắn người là không sủa.
Chị gái từ trong đám đông nhảy ra.
Rồi tát một cái vào gáy tôi:
"Cái con nhóc này sao cái gì cũng học bậy bạ vậy hả?"
Tôi có chút sợ hãi, lại có chút tủi thân.
Chỉ có thể len lén trốn ở phía sau lưng chị gái.
Thủ lĩnh của chúng tôi đứng ra nói:
"Tôi thừa nhận, tôi dẫn theo một tên ngốc đi cùng làm tay sai.”
Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tôi cũng thừa nhận, vừa rồi tôi nói chuyện có chút lớn tiếng.
Thủ lĩnh phía Đông một mình vọt lên phía trước hồi lâu mới phát hiện ra không có một ai đuổi theo sau. Ông ấy tức giận hô to:
"Mầy người đang hét cái gì vậy? Zombie muốn giáp tận mặt rồi, các người đang làm cái gì thế?"
Lúc này mọi người mới di chuyển ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía toà nhà cao nhất.
Chị gái tức giận đến mức không chịu đựng được, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi, sờ sờ đầu của tôi:
"... Sao chị lại cảm thấy em cao lên nhỉ?"
Thật sao?
Tôi gạt đi sự chán nản của mình, nhìn chị gái với ánh mắt sáng ngời.
42.
Con người và zombie bắt đầu bước vào trận chiến đấu tàn khốc.
Zombie ở tầng một đều là loại cấp thấp, chỉ cần có chỉ số sức mạnh cao một chút là có thể chém zombie giống như chém rau.
Những zombie kia nhìn tôi đều đi vòng quanh.
Hình như là ghét bỏ tôi vì đã cản trở bọn họ ăn buffet.
Thủ lĩnh của chúng tôi mệt mỏi vì đánh nhau, đã chạy đến chỗ tôi:
"Bé câm, đã đến lúc em phát huy tác dụng rồi! Mau tới bảo vệ anh!”
Tôi gật gật đầu, che chở anh ấy đi theo đoàn quân tiến về phía trước.
Anh ấy đưa tôi đi cùng, giống như đang đeo vòng tay đuổi muỗi vậy đó.
Thủ lĩnh vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc đó một con Zombie cấp cao hơn một chút đi ngang qua nhìn nhìn thủ lĩnh một lát, rồi lại nhìn nhìn tôi.
Cuối cùng vẻ mặt ghét bỏ:
"Hei ~ thu ~“
Thủ lĩnh càng ngạc nhiên:
"Zombie vừa rồi...... có phải là nhổ một ngụm nước bọt vào chúng ta không?”
Tôi gật đầu.
Thật sự là bất tài mà.
43.
Lần này tiểu đội liên hợp căn cứ nhân loại có khí thế hung hăng.
Rất nhanh bọn họ đã dọn xong hai tầng.
Tôi len lén nói với zombie cấp cao đang chạy lên trên:
"Abba...”
Nhưng hắn nghe không hiểu, nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc rồi rời đi.
Xem ra chỉ có A Tổ mới có thể giao tiếp thôi.
Đúng lúc này chị gái đi tới kéo tay tôi:
"Bé câm, có thứ tốt lại đây xem đi!”
Chị gái kéo tôi đến một vật lạ.
Tôi nhìn hồi lâu và lựa chọn im lặng.
Chị gái đẩy tôi một cái:
"Đây chính là máy đo chiều cao và cân nặng! Còn thất thần làm gì? Đo một chút nhé.”
Tôi cắn răng nhắm mắt một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu, hóp bụng ưỡn mông, gió tiêu tiêu hề dịch thủy hàn*, bé câm bước ra những bước đầu tiên rất dũng cảm!
*câu này trong thuỷ dịch ca – bài hát sông dịch -
“Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.”
Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
Chị gái ngạc nhiên kêu lên:
"Uôi, hoá ra em cao một mét năm một hả?”
Chị ấy hơi kích động, và khi gặp mọi người, chị ấy đều nói hoá ra tôi không chỉ cao một mét năm.
Thủ lĩnh cười đến mức chảy cả nước mắt:
"Một mét năm một, cái này cũng có thể khoe khoang?"
Tôi đi theo phía sau chị gái khắp nơi chỉ để giải thích với người khác rằng có khả năng lúc trước tôi còn không có cao đến một mét năm mươi!
Chớ khinh thiếu niên nghèo!
44.
Phải mất nhiều ngày để tấn công tòa nhà cao nhất.
Zombie đối xử với con người như một bữa tiệc buffet.
Và con người lại có trang bị vũ khí đặc biệt có thể gi ết nhiều zombie.
Một buổi tối nọ, thủ lĩnh không ngủ được nên đã tìm một góc khuất và lấy kẹo cao su tôi cho ra vừa ăn vừa ngắm trăng.
Thủ lĩnh lại bắt đầu thở dài mỗi đêm:
"Haizzz~”
Tôi cũng bắt đầu thở dài mỗi đêm:
"Haizzz~”
Sẽ thật tuyệt nếu có A Tổ ở đây.
A Tổ?
Một bầu không khí nguy hiểm quen thuộc bao phủ lấy tôi.
Tôi tông cửa xông ra ngoài và đi theo mùi hương kia.
Thủ lĩnh ở phía sau hô to:
“Bé câm đừng chạy loạn mà~“
45.
Sau khi nhiều lần liên tiếp đẩy nhầm cửa và bị những zombie khác mắng đuổi ra ngoài.
Thì cuối cùng tôi cũng tìm thấy A Tổ trong một phòng trà rộng rãi.
Anh ấy đang cầm kẹo cao su mà tôi từng tặng.
Đó là kiểu dáng giống như của thủ lĩnh.
Tôi gọi tên anh ấy.
A tổ ngước đôi mắt đỏ lên, kìm nén hỏi tôi: Kẹo cao su này là chỉ cho một mình anh ấy, hay là người khác cũng có.
Ồ hô.
Đây là câu hỏi khó dành cho zombie.
46.
Kẹo cao su này không chỉ có thủ lĩnh có.
Chị gái cũng có.
Ngay cả anh em giữ cửa luôn giúp tôi mở cửa cũng có.
Tôi lảng tránh, không dám nói thẳng.
A Tổ ánh mắt tối tăm, giận dữ ngâm thơ — Mượn hỏi quán rượu nơi nào có, một bầu nhiệt tình cho chó ăn.
Anh ấy nhặt rượu trắng trong phòng trà ném ra ngoài, vừa vặn đập trúng mấy con zombie.
Xung quanh đều là zombie cấp cao, vốn muốn vào phòng để gây sự.
Nhưng vừa thấy là A Tổ, lại bày vẻ mặt "đã làm phiền" rồi rời đi.
Tôi thử dỗ dành A Tổ, không hổ là Vua Zombie A Tổ, không có zombie nào ở đây dám chọc vào anh ấy.
A Tổ lắc đầu.
A Tổ nói nơi này là địa bàn của cấp dưới anh ấy.
A Tổ là Vua Zombie, cấp dưới là Zombie Tiểu Vương, bọn họ đều đi ra từ tòa nhà màu trắng kia.
Khá lắm, tôi giơ ngón tay cái lên, vua lớn giờ thêm vua nhỏ, hợp lại không phải là bá vương hay sao?
47.
Rất nhanh tôi đã gặp được Zombie Tiểu Vương.
Zombie Tiểu Vương có thể nghe hiểu abba abba, nhưng lại không thể nói.
Tôi hiểu rõ, đây là trạng thái bán tiến hóa.
Mạnh nhất vẫn là tôi và A Tổ.
Zombie Tiểu Vương có chút thông minh, cậu ta quen thuộc đưa cho tôi một túi que mài răng làm quà chào hỏi.
Tôi nhìn nửa ngày, lại sờ sờ chiếc răng hổ nhỏ không mấy sắc bén của mình, cuối cùng khéo léo từ chối.
Cậu ta vui tươi hớn hở, tự mình gặm cây mài răng.
Tôi gãi gãi đầu nhìn cậu ta, Zombie Tiểu Vương này, trí tuệ xem ra là có, nhưng không có nhiều lắm.
Khó trách kiếp sống zombie của A Tổ yên tĩnh cô đơn như vậy.
48.
Tôi bảo A Tổ và Tiểu Vương nhanh chóng rời đi.
Lần này Tiểu đội liên hợp căn cứ của con người đều có chuẩn bị mà đến.
Nhưng Tiểu Vương lắc đầu, cậu ta có chút luyến tiếc.
Đây là hang ổ của cậu ta.
Trước ngày tận thế cậu ta mua không nổi một phòng ở, sau ngày tận thế thật vất vả mới có được một tòa nhà, những con người kia lại dẫn đội đến tịch thu nhà của cậu ta.
Cái này cũng quá bắt nạt zombie rồi.
Tôi nói: Lui một bước trời cao biển rộng.
A Tổ cũng khuyên: Chỉ cần núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Tiểu Vương lắc đầu, cậu ta ngậm gậy mài răng từ chối.
49.
Người của liên quân Bốn căn cứ xông vào phòng.
Tôi hô to aba aba aba, bảo Tiểu Vương mau chạy đi.
Thủ lĩnh phía đông đã trang bị ống phóng tên lửa, làm nổ tung một đám zombie.
Tiểu Vương gầm lên môt tiếng, đồng thời lao về phía trước, dùng một tay vung móng vuốt đánh bay ống phóng tên lửa.
Thủ lĩnh phía Đông:
"Đệch mợ! Con Zombie này có chút khoẻ, lại đây giúp tôi cùng nhau giải quyết nó!"
Lúc này mọi người cũng buông bỏ ân oán, bắt đầu tập chung cùng nhau phát động tấn công Tiểu Vương.
Tiểu Vương ở trung tâm của chiến trường.
Hai tay khó địch lại đông người.
Huống chi nơi này người nào cũng có vũ khí.
Tiểu Vương nhanh chóng bị đánh thành cái sàng, chỉ còn lại một hơi thở.
Lúc này A Tổ mới vội vàng chạy tới, ôm lấy Tiểu Vương chạy mất.
“Đừng để bọn chúng chạy!”
Tôi đuổi theo mọi người.
50.
A Tổ chạy rất nhanh.
Những người khác nhanh chóng bị mất phương hướng, bọn họ bắt đầu tìm kiếm lung tung.
Nhưng tôi có thể ngửi thấy hơi thở của A Tổ, vì thế tôi men theo hơi thở tìm đến.
Lúc tôi đến, Tiểu Vương đã không còn nhúc nhích nữa.
Đôi mắt u ám của A Tổ chứa đầy sự phẫn nộ.
Anh ấy muốn trả thù!
Anh ấy muốn những người này phải chôn cùng với Tiểu Vương!
Tiếng bước chân xung quanh bắt đầu nhiều lên.
A Tổ đứng dậy, vẻ mặt đầy sự căm hận.
Tôi ngăn anh ấy lại, vội vã nói:
"Dừng tay lại đi A Tổ, bên ngoài đều là con người!"
51.
Cuối cùng A Tổ cũng rời đi.
Hiện tại anh ấy không thể đánh thắng được liên minh bốn căn cứ được trang bị vũ khí đầy đủ.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy đi xa, trong lòng lại thấy trống rỗng.
A Tổ hỏi tôi:
"Cô sẽ giúp tôi đúng không?"
Tôi nhìn thân thể Tiểu Vương thở dài, nặng nề gật đầu.
A Tổ hung dữ thề:
"Tôi sẽ không bỏ qua cho những người đó, một người cũng sẽ không!"
Không có Tiểu Vương, có lẽ tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể hiểu được A tổ.
A Tổ rời đi rồi.
52.
Trận chiến này đã diễn ra rất tốt đẹp.
Căn cứ nào cũng được nghỉ ngơi.
Mọi người thậm chí còn phân chia lại địa bàn, vì chỉ muốn căn cứ mình về sau tìm kiếm được vật tư tốt hơn.
Chỉ có tôi ngồi trong góc với tâm trạng chán nản.
Chị gái xoa xoa tóc của tôi:
"Bé câm làm sao vậy? Được đi ra ngoài một chuyến như thế nào mà lại không vui thế?"
Thủ lĩnh uống cocacola:
"Nổi loạn tuổi dậy thì đấy, lúc tôi hai mươi sáu tuổi cũng không biết mình mười sáu tuổi đang nghĩ gì.”
Tôi ngước nhìn anh ấy.
Có thể hỏi canh* của anh được không?
*Hỏi tuổi người khác, chủ yếu dùng để hỏi tuổi người lớn tuổi và chữ viết. Ở bên Trung Quốc xưa, một số văn nhân thường dùng nó với nhau, thứ nhất là để thể hiện rằng họ là người có hiểu biết, thứ hai là để thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Ví dụ: "Tôi có thể hỏi Canh của bạn được không?"
Thủ lĩnh ợ một cái, cảm khái nói:
"Bất tri bất giác, vậy mà tôi sắp hai mươi bảy rồi...... Đã hai năm không được uống cocacola rồi.”
53.
Mọi người ở căn cứ đều nói tôi đã trưởng thành.
“Bé câm này, em đi ra ngoài rèn luyện một chuyến, giờ về trở nên bình tĩnh hơn đó. Trước đây ra đường là aba aba aba liên mồm, giờ thì không nói nữa.”
Điều duy nhất không thay đổi là, tôi vẫn đi tới ruộng dưa mỗi ngày để ngắm trăng.
Hôm nay thủ lĩnh không thở dài nữa mà đổi sang uống rượu.
Quả nhiên đi một chuyến toà cao ốc cao nhất kia đã trở nên giàu có, thậm chí giờ uống rượu cũng có thể kèm thêm ba món nhắm nữa.
Thủ lĩnh uống nhiều quá đã bắt đầu khoác lác.
Tôi gần như cảm thấy chai tai vì nghe đi nghe lại một câu chuyện đó.
Từ đại học nông nghiệp Hoa quốc đến căn cứ phía bắc, hai mươi bảy năm của anh ấy đi qua không giống quỹ đạo cuộc sống bình thường, nhưng anh ấy chưa bao giờ rời bỏ mảnh ruộng đất.
Thậm chí anh ấy còn thề thốt với tôi:
"Ưu điểm lớn nhất của con người tôi chính là trung thực, không bao giờ nói dối!"
Tôi trợn tròn mắt.
Xem ra thủ lĩnh thật sự uống quá nhiều rồi.
Lúc thủ lĩnh bị rắn cắn còn gạt tôi chỗ giấu kho báu, nó còn rõ mồn một ngay trước mắt!
Thủ lĩnh thất tha thất thểu đứng lên:
"Tôi đi toilet...... Ợ...... Chờ tôi trở lại.”
Nhưng tôi đợi từ mặt trăng vàng óng ánh đến khi trở nên trong suốt, anh ấy cũng không trở lại.
Tôi gãi đầu, đây là cho tôi leo cây sao?
Tôi có chút hối hận, sớm biết như vậy tối hôm qua tôi nên ăn nhiều thêm một quả dưa rồi.
54.
Thủ lĩnh mất tích.
Toàn bộ căn cứ phía tây đều loạn thành một nồi cháo.
Các căn cứ khác đều gửi "Tin nhắn chúc mừng".
Căn cứ phía Bắc:
"Khà khà khà, tôi đã nói từ lâu rồi người trẻ tuổi làm căn cứ là sẽ xảy ra chuyện lớn mà, khà khà khà.”
Căn cứ phía Đông:
"Đệch mợ! Căn cứ của các anh không thể làm được, vậy trực tiếp gia nhập với chúng tôi. Chúng tôi có đủ súng máy đại pháo ống phóng rốc két đủ cả.”
Căn cứ phía Nam: "..."
Sao chỉ có căn cứ phía Nam không nói lời nào nhỉ?
Là nữ thủ lĩnh kia quá cao ngạo lạnh lùng?
Tôi không biết.
Nhưng khi căn cứ phía bắc và căn cứ phía đông vẫn còn nói ở miệng, người của căn cứ phía nam đã đến ngoài cửa chúng tôi.
Ồ, không.
Chó cắn người là không sủa.