Ai Là Ai Đích Thương
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | |
Số chương | 47 |
Lượt đọc | 156 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Tình trạng: hoàn – 45 chương + 8 phiên ngoại + 100 câu hỏi phu-phu
Pairing: Tây Môn Trúc Âm x Lục Bất Phá (Đoạn Hoa)
Edit: Rùa
Beta: Shin
Tôi yêu cậu hơn chính bản thân mình, không ai có thể thay đổi được điều ấy.
Cậu có thể không thương tôi, nhưng không thể ngăn cản tôi yêu cậu.
…
Yêu Tây Môn Trúc Âm, Đoạn Hoa bị hiểu lầm, bị thương tổn.
Nhưng hắn vẫn dứt khoát dùng chính sinh mệnh của mình để loại bỏ kẻ có thể uy hiếp đến Tây Môn Trúc Âm – cha vợ của Trúc Âm.
Sau khi chết hắn xuyên qua (theo ta là trọng sinh – nhưng mà tôn trọng tác giả) vào thân xác của Lục Bất Phá – 1 thiếu niên 16, 17 tuổi gì đó với một bà mẹ là tiểu thuyết gia Đam mỹ cùng em người yêu (hờ) là một hủ nữ chân chính. Kiếp sống bị hành hạ bởi đam mỹ, bởi các câu chuyện thái giám chịu của bà mẹ xì tai bắt đầu.
Dù bị tra tấn lỗ tai hằng ngày, nhưng lần này hắn quyết tâm không còn vướng bận gì nữa đến Tây Môn nữa, quên đi hết thảy quá khứ làm lại cuộc đời.
Tuy nhiên đây là thế giới của đam mỹ nên dĩ nhiên là hắn không được toại nguyện rồi (Chẹp chẹp)
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.