Chương 10
18
Tần Như chỉnh trang xong, bước vào sảnh tiệc.
"Sao lại... có ít người vậy?" Bà ta nói xong bỗng im bặt.
Bởi vì những người đó không phải khách VIP của nước F.
Hầu như tất cả đều là những người mà bà ta biết.
Bà ta nhìn thấy Trương Nam trước.
Sau đó là dì và ông ngoại của tôi.
Sắc mặt bà ta dần bắt đầu thay đổi, cơ thể vô thức di chuyển về phía sau. Nhưng các vệ sĩ đã chặn đường phía sau bà ta.
Sau đó, cánh cửa lớn trang nghiêm được đóng lại và khóa chặt.
Tần Như bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt bà ta nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy Từ Bình Nam mặc đồ đen ngồi trên ghế sô pha ở trong góc.
Bà ta mới thở phào nhẹ nhõm như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Bình Nam…”
Nhưng giọng nói của bà ấy đột nhiên dừng lại, giống như cổ họng bị một người nào đó bóp chặt vậy.
Một người đàn ông bê bết má.u đến nỗi không nhìn ra diện mạo bị hai tên lính đánh thuê da ngăm đen cao lớn vạm vỡ ném ra.
Chỉ cách bà ta một mét.
Mùi má.u tanh nồng, những con ròi trong khối thịt thối rữa ngọ nguậy.
Tần Như sợ hãi hét lên, hai chân yếu ớt đứng không vững, ngã xuống đất.
"Cô có nhận ra hắn ta không?" Từ Bình Nam trầm giọng hỏi.
Lúc này Tần Như mới nhận ra khối thịt đó là một người đàn ông.
Bà ta rất quen thuộc, là cậu cả ốm yếu nhà nhà họ Từ, Từ Bình Tây.
19
Tiếng kêu của Tần Như đột nhiên ngừng lại.
Bà ta mở to hai mắt nhìn Từ Bình Nam: "Anh, anh..."
Sắc mặt Từ Bình Nam lạnh lùng bình tĩnh, giống như vực sâu không gợn sóng.
Ông ấy không nhìn Tần Như, mà chỉ nhìn những người khác mặt đang tái nhợt trong đại sảnh.
"Đem những việc mấy người từng làm, từng việc từng việc nói rõ ra."
"Nếu không, hắn sẽ là số phận tiếp theo của mấy người."
Giọng nói của Từ Bình Nam còn chưa ổn định lại, dì tôi đã sốt ruột đứng dậy, run rẩy: "Anh rể, nếu như tôi nói ra, anh sẽ không giế.t tôi đúng không?"
Từ Bình Nam vừa vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út: "Việc cô đã làm có nên chế.t hay không, trong lòng cô biết rất rõ."
"Anh rể, tôi sẽ nói hết tất cả, tôi sẽ nói hết tất cả..."
"Là tôi đã bảo bố không cấp tiền sinh hoạt cho chị gái, mặc kệ chị ấy."
"Là tôi đã vu khống chị gái tôi ăn cắp tiền của tôi, để bố tôi đánh chị ấy."
"Khi hai người yêu nhau, cũng là tôi đã nói với trường học rằng chị ấy yêu sớm, hại chị ấy suýt nữa thì bị đuổi học."
"Khi chị gái sinh Man Man, tôi thừa dịp chị ấy đang ở cữ muốn lẻn vào phòng của anh, nhưng bảo mẫu đã phát hiện ra..."
"Sau khi chị gái chế.t, tôi muốn lấy danh nghĩa chăm sóc Man Man để gả cho anh..."
"Nhưng cái chế.t của chị ấy thực sự không liên quan gì đến tôi."
"Anh rể, anh cũng biết, cả tôi và bố tôi đều không có năng lực với tới nước F."
Từ Bình Nam chậm rãi gật đầu: "Nói không sai."
Ông ấy biết cái chế.t của Tĩnh Vi không liên quan gì đến Thẩm Thanh Nhã.
Ông ấy cũng biết rằng thủ đoạn nhỏ nhen và ghê tởm của Thẩm Thanh Nhã còn lâu mới đáng chế.t.
Nhưng ông ấy không thể khống chế bản thân nữa.
"Cô không đáng chế.t, nhưng miệng lưỡi của cô thật sự khiến người ta rất ghê tởm."
"Anh rể..."
Thẩm Bình Nam nhắm mắt lại.
"Man Man, xin con hãy cứu dì..."
Khi bị lôi ra ngoài, bà ta nhìn tôi một cách tuyệt vọng.
Tôi cũng nhắm mắt lại.
Giọng bà ta lạc đi.
Tôi nghĩ.
Bà ta sẽ không còn có thể làm phiền mọi người bằng những lời nói nhảm đó nữa.
Tần Như chỉnh trang xong, bước vào sảnh tiệc.
"Sao lại... có ít người vậy?" Bà ta nói xong bỗng im bặt.
Bởi vì những người đó không phải khách VIP của nước F.
Hầu như tất cả đều là những người mà bà ta biết.
Bà ta nhìn thấy Trương Nam trước.
Sau đó là dì và ông ngoại của tôi.
Sắc mặt bà ta dần bắt đầu thay đổi, cơ thể vô thức di chuyển về phía sau. Nhưng các vệ sĩ đã chặn đường phía sau bà ta.
Sau đó, cánh cửa lớn trang nghiêm được đóng lại và khóa chặt.
Tần Như bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt bà ta nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy Từ Bình Nam mặc đồ đen ngồi trên ghế sô pha ở trong góc.
Bà ta mới thở phào nhẹ nhõm như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Bình Nam…”
Nhưng giọng nói của bà ấy đột nhiên dừng lại, giống như cổ họng bị một người nào đó bóp chặt vậy.
Một người đàn ông bê bết má.u đến nỗi không nhìn ra diện mạo bị hai tên lính đánh thuê da ngăm đen cao lớn vạm vỡ ném ra.
Chỉ cách bà ta một mét.
Mùi má.u tanh nồng, những con ròi trong khối thịt thối rữa ngọ nguậy.
Tần Như sợ hãi hét lên, hai chân yếu ớt đứng không vững, ngã xuống đất.
"Cô có nhận ra hắn ta không?" Từ Bình Nam trầm giọng hỏi.
Lúc này Tần Như mới nhận ra khối thịt đó là một người đàn ông.
Bà ta rất quen thuộc, là cậu cả ốm yếu nhà nhà họ Từ, Từ Bình Tây.
19
Tiếng kêu của Tần Như đột nhiên ngừng lại.
Bà ta mở to hai mắt nhìn Từ Bình Nam: "Anh, anh..."
Sắc mặt Từ Bình Nam lạnh lùng bình tĩnh, giống như vực sâu không gợn sóng.
Ông ấy không nhìn Tần Như, mà chỉ nhìn những người khác mặt đang tái nhợt trong đại sảnh.
"Đem những việc mấy người từng làm, từng việc từng việc nói rõ ra."
"Nếu không, hắn sẽ là số phận tiếp theo của mấy người."
Giọng nói của Từ Bình Nam còn chưa ổn định lại, dì tôi đã sốt ruột đứng dậy, run rẩy: "Anh rể, nếu như tôi nói ra, anh sẽ không giế.t tôi đúng không?"
Từ Bình Nam vừa vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út: "Việc cô đã làm có nên chế.t hay không, trong lòng cô biết rất rõ."
"Anh rể, tôi sẽ nói hết tất cả, tôi sẽ nói hết tất cả..."
"Là tôi đã bảo bố không cấp tiền sinh hoạt cho chị gái, mặc kệ chị ấy."
"Là tôi đã vu khống chị gái tôi ăn cắp tiền của tôi, để bố tôi đánh chị ấy."
"Khi hai người yêu nhau, cũng là tôi đã nói với trường học rằng chị ấy yêu sớm, hại chị ấy suýt nữa thì bị đuổi học."
"Khi chị gái sinh Man Man, tôi thừa dịp chị ấy đang ở cữ muốn lẻn vào phòng của anh, nhưng bảo mẫu đã phát hiện ra..."
"Sau khi chị gái chế.t, tôi muốn lấy danh nghĩa chăm sóc Man Man để gả cho anh..."
"Nhưng cái chế.t của chị ấy thực sự không liên quan gì đến tôi."
"Anh rể, anh cũng biết, cả tôi và bố tôi đều không có năng lực với tới nước F."
Từ Bình Nam chậm rãi gật đầu: "Nói không sai."
Ông ấy biết cái chế.t của Tĩnh Vi không liên quan gì đến Thẩm Thanh Nhã.
Ông ấy cũng biết rằng thủ đoạn nhỏ nhen và ghê tởm của Thẩm Thanh Nhã còn lâu mới đáng chế.t.
Nhưng ông ấy không thể khống chế bản thân nữa.
"Cô không đáng chế.t, nhưng miệng lưỡi của cô thật sự khiến người ta rất ghê tởm."
"Anh rể..."
Thẩm Bình Nam nhắm mắt lại.
"Man Man, xin con hãy cứu dì..."
Khi bị lôi ra ngoài, bà ta nhìn tôi một cách tuyệt vọng.
Tôi cũng nhắm mắt lại.
Giọng bà ta lạc đi.
Tôi nghĩ.
Bà ta sẽ không còn có thể làm phiền mọi người bằng những lời nói nhảm đó nữa.