Chương 33: Ra viện
Sáng hôm sau, Mạc Trần Thần tỉnh lại thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. Đó là khu dành cho nhân viên quán bar ở lại qua đêm.
- Anh tỉnh lại rồi đấy à? - Một cô gái tóc ngắn đến ngang vai, mái xẻ kiểu 7/3 trông khá là cá tính, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt to tròn đang nhìn thẳng vào mắt anh.
- Cô là ai? Nhân viên mới à? - Mạc Trần Thần bất ngờ bật hỏi.
- Đúng vậy, tôi mới được tuyển đến đây làm hôm qua. Mà tôi cũng học cùng trường với cậu nữa. Tên tôi là Hương Giang. - Cô dơ tay ra trước mặt Mạc Trần Thần ngỏ ý muốn bắt tay làm quen.
- Chào cậu. Chắc cậu cũng biết tôi rồi nên không cần giới thiệu nữa. - Mạc Trần Thần cũng đưa tay ra bắt với cô.
- Cậu lịch sự chút không được à?
- Vậy… hôm qua cậu đưa tôi xuống đây à? - Mạc Trần Thần hỏi.
- Đúng vậy! Tại ông chủ bảo tôi đưa cậu xuống.
- Bằng cách nào chứ? Cậu… đưa tôi xuống ấy.
*Chuyển cảnh về tối hôm qua.
- Ông chủ bảo trên sân thương có người mà mình thấy có ai đâu nhỉ? - Hương Giang nhìn xung quanh, rồi đập vào mắt cô là tên say xỉn Mạc Trần Thần đang nằm trên ghế. Cô bước đến lại gần và cất tiếng gọi cậu ta. - Cậu gì ơi, mau tỉnh lại đi. Muộn lắm rồi, nằm ngoài đây cảm mất. - Cô đưa bàn tay lạnh lẽo của mình chạm vào trán anh rồi kéo tóc anh lên, cô bất ngờ thốt lên - Mạc Trần Thần? Hoá ra là cậu.
Cô kéo mãi tên Mạc Trần Thần này không chịu tỉnh dậy nên đành bế kiểu công chúa đưa Mạc Trần Thần đứng xuống dưới đất.
- Nặng quá đi. - Tuy là cô từng dành được nhiều giải võ thuật teakwondo và anh cũng không nặng lắm nhưng so với sức lực của phái nữ thì tên Mạc Trần Thần này cũng khá nặng. Cô dìu hắn xuống dưới căn phòng dành cho nhân viên rồi pha nước giải rượu, lấy thìa đút vào miệng cho cậu ta. Thấy khuôn mặt nóng bừng của Mạc Trần Thần, cô vội đi lấy khăn chườm lên trán cho anh. Sau khi lo xong cho tên này thì cô cũng chạy ra tiếp tục với công việc của mình.*
- Ờ thì… cảm ơn cậu - Mạc Trần Thần sau khi nghe câu chuyện xong thì gãi đầu cảm ơn.
- Không có gì. À, ông chủ còn dặn tôi bảo cậu mau trở về nhà đi.
- Ừm. Tôi biết rồi.
Tại nhà Âu Dĩ Hưng
Hạ Nhiên cùng Dĩ Hưng đã dậy thật sớm, hôm nay là ngày Dì Lan trở về nhà nên hai người đang chuẩn bị đồ ăn sáng đem lên bệnh viện.
- Cậu vụng về quá đi! Đưa mình cuộn cơm cho, cậu làm nó phọt hết ra ngoài rồi. - Hạ Nhiên đẩy Dĩ Hưng ra để đứng vào làm món kimbap.
- Cậu thì hơn tôi chắc? Đầy nhân như kia chỉ có mà vỡ thôi. - Dĩ Hưng nhếch mép.
- Ngày bé tôi cũng toàn tự nấu ăn thôi đó. Cuộn nhiều nhân ăn mới ngon chứ, đúng là không biết gì.
Dĩ Hưng đứng nhìn Hạ Nhiên trổ tài bếp núc.
- Cũng ghê đấy, nữ công gia chánh rồi.
- Không phải khen, cậu làm việc của cậu đi. - Hạ Nhiên nhắc nhở.
Rồi hai người tiếp tục công việc bếp núc của mình. Tầm 9h sáng là đã chuẩn bị xong, Hạ Nhiên gọi xe taxi để đến bệnh viện, bởi nay họ muốn trở về nhà cùng chú dì của mình.
- Mau lên, xe đến rồi. - Hạ Nhiên mở cửa xe taxi đợi Âu Dĩ Hưng tay cầm hai hộp cơm đi ra.
- Cậu bắt tôi cầm đống đồ như này thì nhanh làm sao được. - Âu Dĩ Hưng phàn nàn.
- Tôi đã nấu rồi thì cậu cũng phải có ý bê đồ chứ.
- Được, cậu đúng là chỉ bắt nạt được tôi thôi.
- Đúng rồi đấy anh bạn à.
Sau khi đến bệnh viện, hai người chạy nhanh vào thang máy để lên trên phòng bệnh.
- Phù may quá, cảm ơn bác sĩ đã giữ thang giúp bọn cháu. - Hạ Nhiên quay ra cảm ơn cô bác sĩ khi nãy giúp họ giữ thang máy.
- Không có gì. - Cô bác sĩ quay ra nhìn họ rồi mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào hai người. - Hai cháu là người yêu à? - Cô ta hỏi.
- Không ạ, tụi cháu là bạn thôi. - Hạ Nhiên phủ nhận.
Âu Dĩ Hưng cũng quay ra nhìn người phụ nữ bên cạnh, trông bà ta cũng khá quen mắt. “Chắc là bác sĩ từng thăm khám cho chú dì ấy mà. Mà bác sĩ gì mà tò mò chuyện bệnh nhân thế” - Dĩ Hưng tặc lưỡi nghĩ.
- Đến nơi rồi, cậu đang nghĩ gì thế? Mau ra đây. - Hạ Nhiên kéo áo Dĩ Hưng.
- Ờ, có nghĩ gì đâu.
Hai người kéo nhau ra khỏi thang máy, còn cô bác sĩ kia cứ nhìn theo bóng lưng của họ đi về căn phòng bệnh. Người ra mở cửa làm cho cô hết cả hồn, cô mau chóng đóng cửa thang máy lại rồi đi lên tầng trên.
- Cô bác sĩ kia kì lạ quá… - Hạ Nhiên nói thầm với Dĩ Hưng.
- Cậu nhạy cảm quá rồi. Kệ người ta đi.
Tống Khải ra đón hai cháu của mình rồi kéo bàn ghế lại để cùng nhau thưởng thức bữa sáng cuối cùng tại bệnh viện.
- Ai nấu ngon quá vậy. - Tống Khải hỏi.
- Đương nhiên là Hạ Nhiên rồi, ông hỏi thừa. - Tống Lan trả lời.
- Món soup thầy đang ăn là do Dĩ Hưng nấu đó. - Hạ Nhiên nói.
- Gì cơ? Thằng Âu Dĩ Hưng biết nấu ăn rồi á? Thật là khó tin. - Cai hai người đều đồng thanh.
- Đúng vậy, cậu ấy dạy con nấu. - Âu Dĩ Hưng tự hào khoe như một thành tích mình đạt được.
- Cũng có chút xung đột nhưng đổi lại được món ăn ngon cho thầy cô là tốt rồi ạ. - Hạ Nhiên tươi cười nói. Âu Dĩ Hưng cũng lén nở nụ cười trên môi. Đúng lúc vợ chồng chú dì cậu nhìn thấy, hai người không nói gì chỉ quay ra nhìn nhau cười.
Căn phòng 4 người đang cùng nhau thưởng thức bữa sáng trong không khí vui vẻ.
Sau khi xong bữa sáng, bác sĩ vào làm xác nhận ra viện nên Tống Khải phải đi ra ngoài làm việc. Còn trong phòng thì Hạ Nhiên giúp đỡ Tống Lan bế em bé để cho cô mình đi dưỡng lại nhan sắc.
Hạ Nhiên vừa bế em bé, vừa hát, vừa trêu trọc em làm cho Dĩ Hưng mải nhìn quên mất đang đánh dở trận game bị đồng đội bật mic lên chửi. Anh tức quá thoát game luôn rồi quay ra nhìn về phía Hạ Nhiên, thấy cô đang nhìn mình.
- Cậu có biết câu nói vừa rồi sẽ ảnh hưởng đến em bé không hả? - Hạ Nhiên nhìn chằm chằm Dĩ Hưng hỏi.
- Là thằng trong game nói, không phải tôi.
- Nào mọi người chuẩn bị đồ xuất viện thôi. - Tống Khải đi từ ngoài vào nhắc.
- Đây đến rồi đây. - Tống Lan bước ra khỏi nhà vệ sinh với lớp make up trong trẻo, dịu dàng, thay bộ váy babydoll mới đặt mua trên mạng để dành lúc đẻ xong mặc.
- Có cần vậy không ạ? - Âu Dĩ Hưng nhìn dì mình đang ra vẻ dễ thương.
- Cái thằng này, tao đánh cho giờ. - Tống Lan dơ tay định đánh Âu Dĩ Hưng thì Tống Khải ra can.
- Vợ yêu anh nay đẹp quá. Anh đưa vợ trở về nhà nhé.
Hạ Nhiên nhìn thì cười trước vẻ cute của thầy cô còn Dĩ Hưng thì trưng ra bộ mặt phán xét, khó hiểu.
Cả gia đình họ vào thang máy rồi thì Tống Lan quên mất đồ nên đành phải lên lấy. Mỗi Dĩ Hưng và Hạ Nhiên xuống trước. Bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện, đi về phía hai người.
- Anh tỉnh lại rồi đấy à? - Một cô gái tóc ngắn đến ngang vai, mái xẻ kiểu 7/3 trông khá là cá tính, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt to tròn đang nhìn thẳng vào mắt anh.
- Cô là ai? Nhân viên mới à? - Mạc Trần Thần bất ngờ bật hỏi.
- Đúng vậy, tôi mới được tuyển đến đây làm hôm qua. Mà tôi cũng học cùng trường với cậu nữa. Tên tôi là Hương Giang. - Cô dơ tay ra trước mặt Mạc Trần Thần ngỏ ý muốn bắt tay làm quen.
- Chào cậu. Chắc cậu cũng biết tôi rồi nên không cần giới thiệu nữa. - Mạc Trần Thần cũng đưa tay ra bắt với cô.
- Cậu lịch sự chút không được à?
- Vậy… hôm qua cậu đưa tôi xuống đây à? - Mạc Trần Thần hỏi.
- Đúng vậy! Tại ông chủ bảo tôi đưa cậu xuống.
- Bằng cách nào chứ? Cậu… đưa tôi xuống ấy.
*Chuyển cảnh về tối hôm qua.
- Ông chủ bảo trên sân thương có người mà mình thấy có ai đâu nhỉ? - Hương Giang nhìn xung quanh, rồi đập vào mắt cô là tên say xỉn Mạc Trần Thần đang nằm trên ghế. Cô bước đến lại gần và cất tiếng gọi cậu ta. - Cậu gì ơi, mau tỉnh lại đi. Muộn lắm rồi, nằm ngoài đây cảm mất. - Cô đưa bàn tay lạnh lẽo của mình chạm vào trán anh rồi kéo tóc anh lên, cô bất ngờ thốt lên - Mạc Trần Thần? Hoá ra là cậu.
Cô kéo mãi tên Mạc Trần Thần này không chịu tỉnh dậy nên đành bế kiểu công chúa đưa Mạc Trần Thần đứng xuống dưới đất.
- Nặng quá đi. - Tuy là cô từng dành được nhiều giải võ thuật teakwondo và anh cũng không nặng lắm nhưng so với sức lực của phái nữ thì tên Mạc Trần Thần này cũng khá nặng. Cô dìu hắn xuống dưới căn phòng dành cho nhân viên rồi pha nước giải rượu, lấy thìa đút vào miệng cho cậu ta. Thấy khuôn mặt nóng bừng của Mạc Trần Thần, cô vội đi lấy khăn chườm lên trán cho anh. Sau khi lo xong cho tên này thì cô cũng chạy ra tiếp tục với công việc của mình.*
- Ờ thì… cảm ơn cậu - Mạc Trần Thần sau khi nghe câu chuyện xong thì gãi đầu cảm ơn.
- Không có gì. À, ông chủ còn dặn tôi bảo cậu mau trở về nhà đi.
- Ừm. Tôi biết rồi.
Tại nhà Âu Dĩ Hưng
Hạ Nhiên cùng Dĩ Hưng đã dậy thật sớm, hôm nay là ngày Dì Lan trở về nhà nên hai người đang chuẩn bị đồ ăn sáng đem lên bệnh viện.
- Cậu vụng về quá đi! Đưa mình cuộn cơm cho, cậu làm nó phọt hết ra ngoài rồi. - Hạ Nhiên đẩy Dĩ Hưng ra để đứng vào làm món kimbap.
- Cậu thì hơn tôi chắc? Đầy nhân như kia chỉ có mà vỡ thôi. - Dĩ Hưng nhếch mép.
- Ngày bé tôi cũng toàn tự nấu ăn thôi đó. Cuộn nhiều nhân ăn mới ngon chứ, đúng là không biết gì.
Dĩ Hưng đứng nhìn Hạ Nhiên trổ tài bếp núc.
- Cũng ghê đấy, nữ công gia chánh rồi.
- Không phải khen, cậu làm việc của cậu đi. - Hạ Nhiên nhắc nhở.
Rồi hai người tiếp tục công việc bếp núc của mình. Tầm 9h sáng là đã chuẩn bị xong, Hạ Nhiên gọi xe taxi để đến bệnh viện, bởi nay họ muốn trở về nhà cùng chú dì của mình.
- Mau lên, xe đến rồi. - Hạ Nhiên mở cửa xe taxi đợi Âu Dĩ Hưng tay cầm hai hộp cơm đi ra.
- Cậu bắt tôi cầm đống đồ như này thì nhanh làm sao được. - Âu Dĩ Hưng phàn nàn.
- Tôi đã nấu rồi thì cậu cũng phải có ý bê đồ chứ.
- Được, cậu đúng là chỉ bắt nạt được tôi thôi.
- Đúng rồi đấy anh bạn à.
Sau khi đến bệnh viện, hai người chạy nhanh vào thang máy để lên trên phòng bệnh.
- Phù may quá, cảm ơn bác sĩ đã giữ thang giúp bọn cháu. - Hạ Nhiên quay ra cảm ơn cô bác sĩ khi nãy giúp họ giữ thang máy.
- Không có gì. - Cô bác sĩ quay ra nhìn họ rồi mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào hai người. - Hai cháu là người yêu à? - Cô ta hỏi.
- Không ạ, tụi cháu là bạn thôi. - Hạ Nhiên phủ nhận.
Âu Dĩ Hưng cũng quay ra nhìn người phụ nữ bên cạnh, trông bà ta cũng khá quen mắt. “Chắc là bác sĩ từng thăm khám cho chú dì ấy mà. Mà bác sĩ gì mà tò mò chuyện bệnh nhân thế” - Dĩ Hưng tặc lưỡi nghĩ.
- Đến nơi rồi, cậu đang nghĩ gì thế? Mau ra đây. - Hạ Nhiên kéo áo Dĩ Hưng.
- Ờ, có nghĩ gì đâu.
Hai người kéo nhau ra khỏi thang máy, còn cô bác sĩ kia cứ nhìn theo bóng lưng của họ đi về căn phòng bệnh. Người ra mở cửa làm cho cô hết cả hồn, cô mau chóng đóng cửa thang máy lại rồi đi lên tầng trên.
- Cô bác sĩ kia kì lạ quá… - Hạ Nhiên nói thầm với Dĩ Hưng.
- Cậu nhạy cảm quá rồi. Kệ người ta đi.
Tống Khải ra đón hai cháu của mình rồi kéo bàn ghế lại để cùng nhau thưởng thức bữa sáng cuối cùng tại bệnh viện.
- Ai nấu ngon quá vậy. - Tống Khải hỏi.
- Đương nhiên là Hạ Nhiên rồi, ông hỏi thừa. - Tống Lan trả lời.
- Món soup thầy đang ăn là do Dĩ Hưng nấu đó. - Hạ Nhiên nói.
- Gì cơ? Thằng Âu Dĩ Hưng biết nấu ăn rồi á? Thật là khó tin. - Cai hai người đều đồng thanh.
- Đúng vậy, cậu ấy dạy con nấu. - Âu Dĩ Hưng tự hào khoe như một thành tích mình đạt được.
- Cũng có chút xung đột nhưng đổi lại được món ăn ngon cho thầy cô là tốt rồi ạ. - Hạ Nhiên tươi cười nói. Âu Dĩ Hưng cũng lén nở nụ cười trên môi. Đúng lúc vợ chồng chú dì cậu nhìn thấy, hai người không nói gì chỉ quay ra nhìn nhau cười.
Căn phòng 4 người đang cùng nhau thưởng thức bữa sáng trong không khí vui vẻ.
Sau khi xong bữa sáng, bác sĩ vào làm xác nhận ra viện nên Tống Khải phải đi ra ngoài làm việc. Còn trong phòng thì Hạ Nhiên giúp đỡ Tống Lan bế em bé để cho cô mình đi dưỡng lại nhan sắc.
Hạ Nhiên vừa bế em bé, vừa hát, vừa trêu trọc em làm cho Dĩ Hưng mải nhìn quên mất đang đánh dở trận game bị đồng đội bật mic lên chửi. Anh tức quá thoát game luôn rồi quay ra nhìn về phía Hạ Nhiên, thấy cô đang nhìn mình.
- Cậu có biết câu nói vừa rồi sẽ ảnh hưởng đến em bé không hả? - Hạ Nhiên nhìn chằm chằm Dĩ Hưng hỏi.
- Là thằng trong game nói, không phải tôi.
- Nào mọi người chuẩn bị đồ xuất viện thôi. - Tống Khải đi từ ngoài vào nhắc.
- Đây đến rồi đây. - Tống Lan bước ra khỏi nhà vệ sinh với lớp make up trong trẻo, dịu dàng, thay bộ váy babydoll mới đặt mua trên mạng để dành lúc đẻ xong mặc.
- Có cần vậy không ạ? - Âu Dĩ Hưng nhìn dì mình đang ra vẻ dễ thương.
- Cái thằng này, tao đánh cho giờ. - Tống Lan dơ tay định đánh Âu Dĩ Hưng thì Tống Khải ra can.
- Vợ yêu anh nay đẹp quá. Anh đưa vợ trở về nhà nhé.
Hạ Nhiên nhìn thì cười trước vẻ cute của thầy cô còn Dĩ Hưng thì trưng ra bộ mặt phán xét, khó hiểu.
Cả gia đình họ vào thang máy rồi thì Tống Lan quên mất đồ nên đành phải lên lấy. Mỗi Dĩ Hưng và Hạ Nhiên xuống trước. Bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện, đi về phía hai người.