Chương 50
Đỗ Anh Thư từng mong muốn nàng là của riêng cô đến mức nào nhưng lại nhận ra điều đó là điều khó có thể. Giờ muốn dừng lại thì nhận được thứ mà cô từng ao ước nó cứ cảm giác như còn đang mơ ngủ vậy vì cô biết cô đã mơ cảnh này bao nhiêu lần rồi.
Công việc dang dở đã xong, cơm chẳng cắm thức ăn trong tủ lạnh đã hết sạch, Đỗ Anh Thư chán nản nằm ra giường. Có những lúc con người ta kiệt quệ sức lực đến muốn chết đi chẳng phải vì điều gì tiêu cực hay suy nghĩ nhiều mà là cảm giác cuộc sống nó nhàm chán tựa cho ta cảm giác ta chưa từng tồn tại.
Đỗ Anh Thư hai mắt nhắm lại, đầu óc cô cứ quanh quẩn hình ảnh tươi cười của nàng vào 7 năm trước. Độ tuổi mà đẹp nhất của đời người, thanh xuân của nàng cô đã ngẩn ngơ ngắm đi ngắm lại.
" Cộc cộc…" Đỗ Anh Thư nửa tỉnh nửa ngủ bật dậy theo bản năng, cô nghe tiếng gõ cửa. Hai mắt cô mở to nhìn về phía cửa hỏi lớn:" Ai đấy?".
" Là tao."
" …"
Đỗ Anh Thư thẫn thờ vài giây, đầu óc cô lúc này hoàn toàn đã tỉnh ngủ là nàng.
" Nhanh mở cửa, làm gì lâu thế?"
Cô ghé mắt qua đồng hồ giờ này tròn 12 giờ trưa nàng không nghỉ ngơi còn tới đây làm gì? Đỗ Anh Thư rời khỏi giường vuốt lại quần áo trên người có chút nhăn nheo, xộc xệch.
Nguyễn Yến Linh lòng hơi thấp thỏm, nàng không biết lần này gặp cô với một mối quan hệ khác nó sẽ như thế nào!.
Cửa được mở, thứ nàng chú ý là đôi mắt hơi híp lại và mái tóc có phần rối bù xù. Nàng nghiêng đầu ánh mắt chạm phải chăn gối trên giường giống như vừa nằm lên.
" Đã ăn chưa?."
Đỗ Anh Thư không hiểu sao bản thân lại chột dạ, cô chầm chậm lắc đầu nhưng sau đó lại thay đổi ý gật đầu mạnh. Nguyễn Yến Linh nhìn qua cũng biết cô đang nói dối, nàng đứng bên ngoài cô bên trong người ngoài đi qua cứ ngỡ cô chặn cửa không cho nàng vào.
Nguyễn Yến Linh đôi phần không hài lòng:" Mày có cho tao vào không? Hay là đuổi tao?"
Lúc này cô mới nhận ra cô cứ đứng như vậy từ nãy, nghiêng người để nàng đi vào sau đó đóng cửa lại. Phòng trọ tối om, ngoài trời mây đen kéo đến gió lạnh cuộn cuộn có mặt ở khắp mọi nơi.
Cửa phát ra tiếng động do gió mạnh đập cửa, căn phòng trọ trở nên u ám, ngột ngạt khó thở. Bầu không khí quỷ dị khiến nàng phát sợ, nổi da gà mà đi sát lại cô bên miệng nhỏ giọng:" Nhà đéo gì như nhà ma vậy? Bật cái điện lên xem nào?".
Bị nàng nói như vậy Đỗ Anh Thư có phần ngượng ngùng vội bật điện nhà lên, cả căn phòng trọ lập tức bừng sáng. Nguyễn Yến Linh để túi nilon bên trong là hộp giấy thức ăn, cô bỗng trở nên khó hiểu nhìn nàng chỉ thấy Nguyễn Yến Linh đi tới chỗ bếp đánh mắt qua một lượt tất cả đều sạch sẽ và khô bong, bát đũa đựng trên giá khô không giống như lời cô.
Biết mình không nói được, cô cúi đầu xoa xoa cổ. Nguyễn Yến Linh cười khẩy:" Miệng hay nhắc nhở tao ăn uống đầy đủ giữ sức khỏe giờ thì lộ bộ mặt thật. Cứ tưởng đứa nhắc sẽ khá hơn mình ai ngờ nó tệ hơn mình tưởng."
" Nhiều việc quá, tao buồn ngủ nên không muốn ăn."
Nguyễn Yến Linh cầm một chiếc thìa, một đôi đũa tới bàn, nàng đặt xuống tự tay mở túi mở hộp là hộp cơm rang bên trong đã đầy đủ thức ăn ăn kèm cho đã ngán. Đỗ Anh Thư im lặng nhìn nàng đảo đều rồi nhét thìa vào tay cô.
Nguyễn Yến Linh chán chường mở miệng trách:" Ăn đi nhìn tao no được à? Còn định để tao đút hẳn vào mồm cho mới ăn à?".
Đỗ Anh Thư bị nói vội ngoan ngoãn xúc ăn lại nói:" Giờ này mày không nghỉ ngơi chiều còn làm việc, sao lại qua đây? Đã ăn trưa chưa? Đã bảo là có chuyện gì vội thì nói qua điện thoại cũng được không thì để chiều rồi tao qua nói mà."
Nguyễn Yến Linh nở nụ cười trìu mến nhưng trong mắt cô lại là ánh mắt hình viên đạn đe dọa khiến cô lập tức câm miệng cúi đầu tập trung ăn.
Nguyễn Yến Linh:" Mới đầu tao cũng không định qua nhưng nghĩ tới lại cảm thấy rất cần thiết nên qua đây luôn. Tao biết là mày chưa ăn nên tao mua thức ăn qua ai ngờ mày lại nói dối tao, tao mà không qua mày thì chắc mày nhịn nhỉ? Nghỉ ngơi ở đâu cũng được, nhà mày thì càng tốt chứ sao."
Đỗ Anh Thư trầm mặc, cô lén quan sát nàng:" Vậy mày cần nói chuyện gì?".
" Chuyện của hơn tháng trước."
Đỗ Anh Thư:" Là chuyện gì?".
" Đừng giả ngu với tao. Tao biết là mày nhớ."
Đỗ Anh Thư cười trừ, hộp cơm cô đã ăn được vơi nửa liền ngừng lại, thìa đặt tạm xuống đối diện nàng.
Cô từ tốn nói:" Tao thích mày rất nhiều, tao không biết mày thích tao từ bao lâu nhưng nếu như mới có chút rung động thì tốt nhất nên dừng nó lại. Tao với mày không hợp nhau, dù sao mày cũng chỉ là mới thích tao chưa chắc đã nhi…"
" Chát". Tiếng tát vang dội lên căn phòng trọ nhỏ ngập trong tiếng tát chua chát và đầy tức giận, phẫn nộ của nàng. Hai mắt nàng trừng lên, Nguyễn Yến Linh như không tin vào hai tai mình có thể nghe được.
Công việc dang dở đã xong, cơm chẳng cắm thức ăn trong tủ lạnh đã hết sạch, Đỗ Anh Thư chán nản nằm ra giường. Có những lúc con người ta kiệt quệ sức lực đến muốn chết đi chẳng phải vì điều gì tiêu cực hay suy nghĩ nhiều mà là cảm giác cuộc sống nó nhàm chán tựa cho ta cảm giác ta chưa từng tồn tại.
Đỗ Anh Thư hai mắt nhắm lại, đầu óc cô cứ quanh quẩn hình ảnh tươi cười của nàng vào 7 năm trước. Độ tuổi mà đẹp nhất của đời người, thanh xuân của nàng cô đã ngẩn ngơ ngắm đi ngắm lại.
" Cộc cộc…" Đỗ Anh Thư nửa tỉnh nửa ngủ bật dậy theo bản năng, cô nghe tiếng gõ cửa. Hai mắt cô mở to nhìn về phía cửa hỏi lớn:" Ai đấy?".
" Là tao."
" …"
Đỗ Anh Thư thẫn thờ vài giây, đầu óc cô lúc này hoàn toàn đã tỉnh ngủ là nàng.
" Nhanh mở cửa, làm gì lâu thế?"
Cô ghé mắt qua đồng hồ giờ này tròn 12 giờ trưa nàng không nghỉ ngơi còn tới đây làm gì? Đỗ Anh Thư rời khỏi giường vuốt lại quần áo trên người có chút nhăn nheo, xộc xệch.
Nguyễn Yến Linh lòng hơi thấp thỏm, nàng không biết lần này gặp cô với một mối quan hệ khác nó sẽ như thế nào!.
Cửa được mở, thứ nàng chú ý là đôi mắt hơi híp lại và mái tóc có phần rối bù xù. Nàng nghiêng đầu ánh mắt chạm phải chăn gối trên giường giống như vừa nằm lên.
" Đã ăn chưa?."
Đỗ Anh Thư không hiểu sao bản thân lại chột dạ, cô chầm chậm lắc đầu nhưng sau đó lại thay đổi ý gật đầu mạnh. Nguyễn Yến Linh nhìn qua cũng biết cô đang nói dối, nàng đứng bên ngoài cô bên trong người ngoài đi qua cứ ngỡ cô chặn cửa không cho nàng vào.
Nguyễn Yến Linh đôi phần không hài lòng:" Mày có cho tao vào không? Hay là đuổi tao?"
Lúc này cô mới nhận ra cô cứ đứng như vậy từ nãy, nghiêng người để nàng đi vào sau đó đóng cửa lại. Phòng trọ tối om, ngoài trời mây đen kéo đến gió lạnh cuộn cuộn có mặt ở khắp mọi nơi.
Cửa phát ra tiếng động do gió mạnh đập cửa, căn phòng trọ trở nên u ám, ngột ngạt khó thở. Bầu không khí quỷ dị khiến nàng phát sợ, nổi da gà mà đi sát lại cô bên miệng nhỏ giọng:" Nhà đéo gì như nhà ma vậy? Bật cái điện lên xem nào?".
Bị nàng nói như vậy Đỗ Anh Thư có phần ngượng ngùng vội bật điện nhà lên, cả căn phòng trọ lập tức bừng sáng. Nguyễn Yến Linh để túi nilon bên trong là hộp giấy thức ăn, cô bỗng trở nên khó hiểu nhìn nàng chỉ thấy Nguyễn Yến Linh đi tới chỗ bếp đánh mắt qua một lượt tất cả đều sạch sẽ và khô bong, bát đũa đựng trên giá khô không giống như lời cô.
Biết mình không nói được, cô cúi đầu xoa xoa cổ. Nguyễn Yến Linh cười khẩy:" Miệng hay nhắc nhở tao ăn uống đầy đủ giữ sức khỏe giờ thì lộ bộ mặt thật. Cứ tưởng đứa nhắc sẽ khá hơn mình ai ngờ nó tệ hơn mình tưởng."
" Nhiều việc quá, tao buồn ngủ nên không muốn ăn."
Nguyễn Yến Linh cầm một chiếc thìa, một đôi đũa tới bàn, nàng đặt xuống tự tay mở túi mở hộp là hộp cơm rang bên trong đã đầy đủ thức ăn ăn kèm cho đã ngán. Đỗ Anh Thư im lặng nhìn nàng đảo đều rồi nhét thìa vào tay cô.
Nguyễn Yến Linh chán chường mở miệng trách:" Ăn đi nhìn tao no được à? Còn định để tao đút hẳn vào mồm cho mới ăn à?".
Đỗ Anh Thư bị nói vội ngoan ngoãn xúc ăn lại nói:" Giờ này mày không nghỉ ngơi chiều còn làm việc, sao lại qua đây? Đã ăn trưa chưa? Đã bảo là có chuyện gì vội thì nói qua điện thoại cũng được không thì để chiều rồi tao qua nói mà."
Nguyễn Yến Linh nở nụ cười trìu mến nhưng trong mắt cô lại là ánh mắt hình viên đạn đe dọa khiến cô lập tức câm miệng cúi đầu tập trung ăn.
Nguyễn Yến Linh:" Mới đầu tao cũng không định qua nhưng nghĩ tới lại cảm thấy rất cần thiết nên qua đây luôn. Tao biết là mày chưa ăn nên tao mua thức ăn qua ai ngờ mày lại nói dối tao, tao mà không qua mày thì chắc mày nhịn nhỉ? Nghỉ ngơi ở đâu cũng được, nhà mày thì càng tốt chứ sao."
Đỗ Anh Thư trầm mặc, cô lén quan sát nàng:" Vậy mày cần nói chuyện gì?".
" Chuyện của hơn tháng trước."
Đỗ Anh Thư:" Là chuyện gì?".
" Đừng giả ngu với tao. Tao biết là mày nhớ."
Đỗ Anh Thư cười trừ, hộp cơm cô đã ăn được vơi nửa liền ngừng lại, thìa đặt tạm xuống đối diện nàng.
Cô từ tốn nói:" Tao thích mày rất nhiều, tao không biết mày thích tao từ bao lâu nhưng nếu như mới có chút rung động thì tốt nhất nên dừng nó lại. Tao với mày không hợp nhau, dù sao mày cũng chỉ là mới thích tao chưa chắc đã nhi…"
" Chát". Tiếng tát vang dội lên căn phòng trọ nhỏ ngập trong tiếng tát chua chát và đầy tức giận, phẫn nộ của nàng. Hai mắt nàng trừng lên, Nguyễn Yến Linh như không tin vào hai tai mình có thể nghe được.